Đối với chuyện trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, Cầu Cầu có vẻ vừa tò mò vừa cảnh giác, luôn đứng từ đằng xa theo dõi từng cử động dù là nhỏ nhất của cô ấy. Tuy còn hơi căng thẳng nhưng cô bé vẫn thuộc dạng chân tay lanh lẹ, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà bếp.
Việc này xem như đã ổn áp rồi, nhưng lâu lâu chân mày của Tần Sở lại nhíu vài cái, trông có chút suy tư.
Vốn tưởng bản thân sẽ bài xích người lạ đặt chân vào địa bàn của hắn, nhưng Tần Sở không ngờ được khi nhìn thấy bóng dáng loay hoay xoay trái xoay phải của cô giúp việc nhỏ bé, hắn thoáng chốc nhớ đến một người đã từng bị hắn đuổi ra khỏi đây.
Mười năm quá khứ, Cố An Trạch có phải cũng từng như vậy, mỗi ngày bận rộn cầm giẻ lau cùng chổi lăn lộn khắp nơi quét dọn? Cái người đó, chắc là sợ trong nhà không sạch sẽ sẽ bị hắn trách móc, lần nào nhìn thấy cậu ta cũng luôn là dáng vẻ bận bịu đó, không có nổi một phút ngơi nghỉ.
Tần Sở khẽ mỉm cười, nhớ đến bóng lưng gầy gò của Cố An Trạch, tâm trạng hơi phức tạp.
Tôi không biết anh đang nghĩ về tôi, vì thế cũng không ngờ được cái nhíu mày của anh có liên quan đến tôi. Mặc dù trước đó Hứa Tử Mặc đã miễn cưỡng quét dọn một lần, nhưng dù sao vẫn là dân nghiệp dư, so với khi bọn họ mới chuyển đến, căn nhà hiện giờ bừa bộn hơn rất nhiều.
Tần Sở cũng không oán trách lấy một câu.
Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi bi thương, nhớ đến lúc vừa 'tỉnh dậy' sau khi tự sát xong, bên tai truyền đến tiếng máu tí tách nhỏ giọt xuống nền đất, thế mà lại nghĩ ngay đến việc sàn nhà bị bẩn và ánh mắt cay nghiệt của Tần Sở.
Anh luôn nổi giận với tôi. Thế nhưng ở trước mặt Hứa Tử Mặc, tính tình lại tốt đẹp cứ như một người chông mẫu mực ấy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô giúp việc khiến cho Hứa Tử Mặc chú ý, mà Tần Sở lại đang đắm chìm vào suy nghĩ miên man, ngẩn ngơ nhìn đến ngu người ra.
Tôi thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hứa Tử Mặc, khẽ thở dài, "Anh đang suy nghĩ gì thế? Hứa Tử Mặc sắp nổi xung tới nơi rồi kìa!".
Tôi chỉ đang lầm bầm lầu bầu một câu mà thôi, vốn cũng không trông chờ anh phản ứng lại. Nhưng sau khi tôi vừa mới dứt lời, Tần Sở như cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi sợ đến mức lùi về phía sau một bước, gần như cho rằng anh đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Nhưng ánh mắt anh chỉ lướt qua tôi sau đó ngừng lại ở trên vách tường phía xa, anh sửng sốt một lúc rồi lại cau mày.
"Tần Sở?" Hứa Tử Mặc đưa tay quơ quơ trước mặt anh, cười như không cười nói "Vừa nãy sao anh nhìn chằm chằm cô bé kia vậy? Em còn tưởng anh thích người ta".
"...không phải." Tần Sở lắc đầu rồi như có như không nhìn về hướng tôi với vẻ mặt phức tạp. Tôi hoảng đến mức cứng đờ người ra, như muốn ngừng thở, mãi cho đến khi anh chuyển tầm mắt qua chỗ khác một lần nữa mới dám hít thở lại.
Cô giúp việc đã xách chổi lau đi quét dọn phòng tắm, Hứa Tử Mặc lắc lắc ly nước trong tay hai cái rồi nhấp một hớp.
"Sao vậy? Em có cảm giác kể từ lúc cô bé vào đây, anh cứ ngẩn người mãi." Khóe môi cậu ấy đang mỉm cười nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo lạnh nhạt. Tần Sở không nhìn cậu ấy mà rũ mắt nhìn xuống.
"Có như thế à?" Anh chợt mỉm cười, liếc nhìn điện thoại, đoạn đẩy ghế ra đứng lên. "Lúc nãy thư ký gọi đến, anh có việc phải đến công ty một chuyến."
Dứt lời, Tần Sở định cầm cặp đựng hồ sơ lên. Cùng lúc đó giọng nói lạnh lùng của Hứa Tử Mặc vang lên "Cuối tuần anh cũng muốn đến công ty sao?".
Tôi ngây người ra nhìn bọn họ, có hơi không kịp phản ứng.
"Tử Mặc..." Tần Sở ngừng động tác một lúc, xách cặp hồ sơ lên, đi đến bên cạnh Hứa Tử Mặc, hôn nhẹ lên khóe môi cậu ấy, thấp giọng nói "Xin lỗi!".
Bầu không khí mới vừa rồi còn đang căng thẳng, hiện giờ vì nụ hôn này mà phút chốc dịu xuống, bờ mi Hứa Tử Mặc rũ xuống, rầu rĩ gật đầu, sau đó nâng tay sửa lại cổ áo cho Tần Sở.
"Vậy anh cứ đi đi, em đưa Cầu Cầu ra ngoài dạo vài vòng."
"...Được rồi." Trên mặt Tần Sở mang theo ý cười, nhưng mắt lại luôn sụp xuống, không nhìn thẳng vào Hứa Tử Mặc như lúc trước.
Có chuyện gì vậy?
Tôi không thể không lo lắng bám theo phía sau anh.
Tần Sở quả nhiên có vấn đề, vừa lên xe đã đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, ngược lại ngẩn người nhìn thứ đồ trang trí trên xe. Tôi cũng nhìn theo tầm mắt của anh, lại không thấy được có chỗ nào đáng để nhìn.
Đồ trang trí kia chỉ là một quả bầu hồ lô nhỏ, vì thiếu nước mà trở nên khô héo không có sức sống, trên thân có viết một chứ "Phúc", hình như là nét chữ của tôi...
Cơ thể tôi lập tức đông cứng lại.
Đây là thứ mười năm trước tôi tặng cho anh.
Ngay cả đồ tôi đưa, tôi còn không nhớ rõ là đưa khi nào. Vậy mà Tần Sở có thể treo nó lên xe của anh, còn trong suốt mười năm,nghĩ lại chắc cũng chỉ là diễn kịch trước mặt ông nội anh mà thôi.
Điếu thuốc trong tay Tần Sở đã cháy hết, tàn tro miễn cưỡng còn đọng lại thành một dải nhỏ trên yên thuốc, lửa cháy đến tay anh, cuối cùng vẫn rơi xuống dưới.
Tần Sở bị phỏng, hậu tri hậu giác* cúi đầu nhìn xuống. Khói bụi dính lên quần tây, anh lấy tay lau, càng lau lại càng bẩn.
( "Hậu tri hậu giác": quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm, ý là phản ứng chậm chạp á)
Tàn dư của thuốc bị ném ra ngoài cửa sổ, tâm trạng của Tần Sở có vẻ vô cùng nặng nề. Tôi ngây ngốc nhìn anh tháo hồ lô xuống, rồi cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của anh rất dịu dàng, khiến tôi như bị ảo tưởng rằng anh đang hoài niệm về tôi. Chữ "Phúc" trên hồ lô không còn mang màu sắc đỏ tươi như mười năm trước, cho dù có dùng tay chà xát thế nào, đều chỉ còn lại một màu đỏ thẫm như máu bị khô lại.
"...tôi đối xử với cậu rất hung dữ sao?" anh đột nhiên lẩm bẩm một câu, tôi bị dọa cho hết hồn, sau đó lại ngây người nhìn anh.
"Thật ra cũng không phải là hận..." Tần Sở mờ mịt nhìn hồ lô trong tay, lại nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi hoàn toàn đứng hình, có cảm giác muốn bật khóc.
Anh thật sự không hận tôi sao...
Tôi cũng không biết rằng đêm qua sau khi quay vào phòng ngủ, Tần Sở không hề chợp mắt.
Hắn suy nghĩ suốt cả một đêm, nhớ đến mười năm quá khứ chỉ bởi vì một câu nói bâng quơ của Hứa Tử Mặc.
"Anh còn hận cậu ấy sao?"
Hận? Là chính Cố An Trạch chia rẽ hắn và Hứa Tử Mặc, cũng lại là chính Cố An Trạch dùng mười năm thanh xuân không rên một tiếng nào chăm lo cho cái nhà này.
Cuối cùng, còn bị hắn nhẫn tâm đuổi đi.
Hẳn là có tức giận, nhưng Tần Sở vẫn không rõ vì sao lần nào cũng đều nổi giận với cậu. Dường như chỉ có trách mắng cậu, mới có thể thấy được một chút biểu cảm khác trên gương mặt cứng ngắc kia...
Rõ ràng là muốn bắt nạt cậu ấy, nhưng nhìn thấy Cố An Trạch lặng lẽ rơi lệ, lại không hề có cảm giác vui sướng, ngược lại tâm trạng càng thêm bực bội.
Cái tên đó, chẳng lẽ không biết nói chút lời dễ nghe nào, hoặc là hành động quyết liệt hơn chút sao?
Nghĩ đến đây, tay Tần Sở bỗng siết chặt lại. Tuy nhiên giây tiếp theo hắn lại buông lỏng tay ra, nhìn chữ "Phúc" kia có màu như màu của máu.
Hắn nghĩ đến sự phản kháng của Cố An Trạch.
Lúc đó là Hứa Tử Mặc oán giận với hắn sự việc mười năm trước, nghĩ đến kẻ hại hắn và Hứa Tử Mặc phải tách ra tận mười năm vẫn còn thoải mái ngồi trong nhà mình, đã không kiềm chế được lửa giận lập tức muốn đuổi người đó đi khuất mắt hắn.
Cố An Trạch nói " Không!"
Một kẻ nhu nhược như vậy lại dám ở trước mặt hắn phản bác lại lời hắn nói.
Sau đó hắn đã làm gì? Hắn nắm tóc Cố An Trạch, kéo cậu té ngã trên đất, hình như còn bị đập vào trán...
(Cứ như đánh ghen ý)
Tần Sở thình lình nắm chặt tay thành quyền, không để ý đến móng tay đâm vào da thịt. Biết là không cần phải đối xử với cậu ác liệt đến mức như vậy, ít nhất cũng nên giúp cậu xử lý vết thương, nhưng cuối cùng hắn lại cứ buông một lời đe dọa với Cố An Trạch như vậy, rồi quay lưng bỏ trốn.
Toàn thân tôi căng chặt như giây tiếp theo phải dùng sức để đứng lên, tôi hoàn toàn không hay biết Tần Sở đang suy nghĩ điều gì, ngơ ngác nhìn anh bỗng trở nên chán nản. Vẻ mặt anh dường như mang theo chút áy náy, giống một đứa trẻ bị phạm lỗi, vừa căng thẳng lại vừa không biết nên làm thế nào mới đúng.
"Anh...anh bị sao vậy?"tuy rằng vẫn hoang mang lo sợ anh sẽ cảm giác được sự có mặt của tôi giống như lúc nãy, nhưng tôi vẫn không kiềm được nhẹ giọng hỏi. Dĩ nhiên Tần Sở không nghe được tôi nói. Anh không treo hồ lô lên chỗ cũ mà bỏ vào trong túi trong của áo vest.
Mấy lần trước tôi cũng hiểu lầm nhiều lần rằng anh đang hoài niệm về tôi, nhưng sự thật cuối cùng đều chứng minh chỉ là tự tôi đa tình mà thôi. Quá mệt mỏi nên tôi chả tốn công suy nghĩ lý do sâu xa gì khiến anh hành động như vậy, chỉ là hai câu nói kia vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi.
Tần Sở... anh đang cho rằng mình đối với tôi quá hung dữ sao?
Đoạn Thụy Kỳ cũng đã nói như vậy, có điều chính bản thân tôi bấy lâu này đều luôn không cảm thấy gì. Ngay từ đầu đã là tôi sai, anh không thể nào chấp nhận được, nên chửi mắng tôi một vài câu cũng là do tôi xứng đáng nhận được.
Cho nên chuyện tôi tự sát cũng không thể trách anh được, anh không bức tôi chết, hoàn toàn là do tôi tự mình làm ra.
Kết luận từ đầu tới cuối đều là lỗi của tôi.
Bây giờ tôi đã chết rồi, như vậy mọi chuyện đều nên trở lại quỹ đạo vốn có mới đúng.
Ô tô lao như bay vào bãi đậu xe ngầm của tòa nhà Kim Mậu. Vừa rồi Tần Sở còn ngây người lâu đến thế, lúc này đây lại trông rất sốt ruột, vừa xuống xe đã gọi điện cho thư ký Trương, bảo anh ấy đến văn phòng đợi anh. Tôi đoán anh có công việc quan trọng cần giải quyết, đoạn đường đi đến phòng đều luôn mang vẻ mặt trầm tư.
"Tần tổng." thư ký Trương đã chờ sẵn trong phòng làm việc của Tần Sở, tay đang cầm một xấp tài liệu cần báo cáo. Chắc anh ấy vội vã chạy đến đây. Tiết trời đã vào thu, không khí mang theo không ít hơi lạnh, nhưng trên trán anh ta lại nhễ nhại mồ hôi.
Đầu năm nay làm thư ký cũng không dễ dàng gì, cuối tuần còn không có được một ngày nghỉ.
"Ngồi đi!" mày Tần Sở hơi nhíu lại, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Thư ký Trương đưa xấp tài liệu cho anh, Tần Sở không xem qua, ngược lại quăng đại qua một bên.
"Tần tổng?"
"Tôi gọi cậu đến...là muốn hỏi vài chuyện." Tần Sở ngừng một lúc lâu, có vẻ rất do dự. Nghe giọng điệu của Tần Sở căng như vậy, thư kỳ Trương có lẽ nghĩ rằng anh đang nghi ngờ điều gì, anh ấy hơi thẳng lưng, cũng nghiêm túc nói: "Tần tổng anh cứ hỏi."
"Cậu đừng căng thẳng!" Tần Sở đan hai tay lại ấn lên môi mình, ánh mắt trở nên mờ mịt "...cậu, có liên lạc được với Cố An Trạch không?"
Tôi đứng kế bên anh, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn anh không thể tin được.
Tần Sở vậy mà lại chủ động dò hỏi cách liên lạc với tôi?
Thư ký Trương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, có thể là vì nghĩ đến mối quan hệ giữa tôi và Tần Sở, anh ấy suy nghĩ một lúc, rồi cố ý hỏi thử " Hiện giờ không liên lạc được với cậu Cố sao?"
Tần Sở không trả lời.
Thư ký Trương lại nghĩ nghĩ, nhớ đến có lần Sở Vân Thâm đến đây, có khả năng cũng là vì chuyện này, liền cau mày "Tôi và cậu Cố không thân thiết lắm, thỉnh thoảng mới liên lạc, tôi cũng chỉ có số điện thoại cậu Cố mà thôi."
"Cậu ta tắt điện thoại rồi." Tần Sở thở dài bất lực, có vẻ thất bại.
Anh chỉ là muốn tìm tôi nói tiếng xin lỗi thôi, nhưng hiện giờ làm thế nào cũng không tìm thấy tôi. Tuy nhiên tôi không hề biết điều này, mê mang lẩm bẩm "Anh liên lạc với em làm gì?"
"Anh có muốn tôi đi tra không?" thư ký Trương suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: " Lúc trước có nói là cậu Cố sang Mỹ, vì vậy tắt điện thoại trong nước là chuyện bình thường... nếu như không tìm thấy thì có thể đến đại sứ quán điều tra, hẳn là sẽ có cách liên lạc với cậu Cố."
Lời đề nghị của thư ký Trương nghe rất hợp lý, nhưng tôi vẫn âm thầm cầu nguyện Tần Sở đừng đi đến bước này. Khi đó tôi mua vé máy bay đi Mỹ, cuối cùng như đã biết thì tôi không hề đặt chân vào nước Mỹ, đại sứ quán sao có thể tìm ra thông tin của tôi được.
Nghĩ đến Tần Sở sẽ phát hiện ra chuyện tôi tự sát, tôi sợ đến mức cả người cứng đờ. Không biết là sợ Tần Sở cười nhạo tôi, hay là sợ anh sẽ vì tôi mà tự trách.
Cũng may anh không có cố chấp đối với việc này đến vậy, im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu.
"Thôi quên đi, không cần, cậu làm việc của mình đi" Tần Sở dường như đang mệt mỏi, một tay đỡ trán, tay kia lật xem xấp tài liệu ban nãy. Thư ký Trương bỗng lộ ra vẻ lo lắng, đứng lên ngập ngừng đi về phía Tần Sở.
"Tần tổng, nếu vẫn liên lạc không được..."
Di động Tần Sở đột nhiên reo lên.
Tên người gọi đến là "Hứa Tử Mặc", Tần Sở ấn nút nghe, đang định hỏi xem có chuyện gì thì nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Hứa Tử Mặc: "Tần Sở! Cầu Cầu bị tai nạn xe rồi!"
- Hết chương 9 -