Edit: Khoai Lang
Cảnh Vân Đường vốn là một nhà hàng phi thường nổi tiếng, trang hoàng rất có phẩm vị, phong cách giả cổ phong xa hoa, đồ ăn hương vị ngon đương nhiên giá cả cũng không thấp, cũng rất khó đặt chỗ. Tống Minh khi biết được Kiều Ân trở về liền hẹn trước, dù vậy vẫn khá miễn cưỡng, bàn đặt trước là ở đại sảnh.
Đến nhà hàng, người cũng không thiếu tiền, bất quá từng gian chỗ ngồi đều có bình phong cổ hương cổ sắc ngăn cách, ngồi ở đại sảnh cũng không phải quá tệ.
Hai người gọi không ít đồ ăn, còn muốn hai chai rượu uống một chút. Trên đường đến bàn ăn, Tống Minh đi vệ sinh một lát.
Ngay cả phòng vệ sinh, Cảnh Vân Đường đều trang hoàng rất xa hoa, còn đốt huân hương dễ ngửi. Tống Minh rửa rửa tay, trong gương hiện lên một thanh niên anh tuấn suất ca cười cười, cào cào tóc, liền đi ra ngoài.
Từ phòng vệ sinh đến chỗ ăn có một đoạn hành lang thật dài, trên tường cách hai thước còn treo một chiếc đèn lồng hình vuông.
Tống Minh lười biếng tiêu sái đi chậm lại, liền phát hiện đối diện có một mỹ nhân đang đi tới, mỹ nhân mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu trắng, tóc quăn buộc một đoạn, bên ngoài khoác đen, gương mặt trắng nõn lạnh như băng phối với hành lang cổ phong, giống như mỹ nữ lãnh diễm từ cổ đại đi ra....
Thẳng đến khi Tống Minh lại bước thêm hai bước, mới nhìn rõ bộ dáng mỹ nhân dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối... Mẹ nó!!!_!!... Đây không phải là Lăng Tiêu sao...????? Tống Minh vừa mới có chút kinh diễm ngắm mỹ nhân, liền biến mất ngay lập tức.
Thực xấu hổ... Ân... Dù sao cũng muốn làm bộ như không biết.
Vì thế Tống Minh mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Tiêu cũng nhìn thấy Tống Minh, nhưng vẻ mặt của y cũng tốt, mày càng ngày càng nhăn chặt...
Tống Minh nhìn Lăng Tiêu không chớp, trong lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đảo mắt, hắn đã bị người phía sau mạnh mẽ kéo lại, đặt ở trên tường.
Ngọn đèn u hoàng chiếu thẳng vào mặt Tống Minh, vẻ mặt của Lăng Tiêu thực âm trầm, có chút đáng sợ, con ngươi sắc bén giống như đang nổi lên một chút cảm xúc nào đó...
“Tiên sinh... Ngươi có phải nhận sai người rồi không...???_” Tống Minh thấy hắn bị Lăng Tiêu áp đến không thở được, nhưng như trước còn làm bộ như không quen biết Lăng Tiêu.
Giờ phút này Lăng Tiêu nghe Tống Minh nói như vậy, ánh mắt càng ngày càng u ám, ngay cả tin tức tố Alpha cũng đối Tống Minh phóng ra.
Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Minh, ngươi đồ đê tiện này, có phải ai cũng có thể làm chồng ngươi phải không??! Vì cái gì trên người đều là hương vị của Alpha khác?_?!!!”
Tống Minh thở dài, tuy rằng bị áp rất khó chịu, bất quá hắn nhìn bộ dáng Lăng Tiêu kỳ thật có chút kích thích, nhưng hắn vẫn cắn răng đối kháng tin tức tố Alpha.
“Tiên sinh... Ngài thật sự nhận sai người... Ta không gọi là Tống Minh...”
Biểu tình Lăng Tiêu âm trầm trong nháy mắt có chút nghi hoặc, y hơi buông lỏng Tống Minh ra, cầm lấy vai Tống Minh lật ngược người lại, để Tống Minh mặt dán tường đưa lưng về phía y, một tay cởi bỏ khăn lụa buộc trên cổ Tống Minh, dán người vào ngửi ngửi...
(_ Như chó con đánh dấu lãnh thổ ấy_)
Ngửi được hương vị tin tức tố Alpha xa lạ, biểu tình Lăng Tiêu lập tức trở nên càng âm trầm, bất quá may mắn Alpha kia chính là lâm thời dấu hiệu, cũng không có cắn vào tuyến thể, nhưng hương vị này thậm chí đều che lên vị trí y dấu hiệu.
Y cũng có thể nghĩ ra được nam nhân xa lạ kia là như thế nào hôn liếm tuyến thể Tống Minh.... Lăng Tiêu giận quá hóa cười.
Tuy rằng y không thích Omega này, nhưng biết có người muốn nhúng chàm Omega của mình, y quả thực so với chính mình tưởng tượng đều phẫn nộ!
Lăng Tiêu gắt gao đặt ở Tống Minh trên người, để sát vào tai Tống Minh, thấp giọng cười, âm thanh lạnh lùng dễ nghe kia trở nên thực khủng bố.
“Ha hả, muốn gạt ta?! Omega! Hương vị tin tức tố của ngươi, ta cả đời đều không quên được!”
Bùng nổ tuyệt đỉnh, Lăng Tiêu một hơi cắn lên cổ Tống Minh. Ngay tại nơi dấu hiệu, lại cảm thấy khí tức của Alpha xa lạ làm y không thể nhịn được nữa, y vươn ra một bàn tay bắt đầu mạnh mẽ xoa nắn tuyến thể, giống như làm vậy là có thể đem hương vị xa lah kia xóa sạch.
Tuyến thể Omega rõ ràng cũng rất mẫn cảm, Tống Minh bị xoa như vậy đều khó chịu muốn chết, tin tức tố Omega cũng có chút hỗn loạn phát ra, nhưng hắn không thoát khỏi sự áp chế của Lăng Tiêu, chỉ có thể phẫn nộ chửi ầm lên.
“Ta chửi TMN!!! Lăng Tiêu ngươi có bệnh a?! CMN ngươi trước thấy ta như thấy quỷ, muốn ta làm bộ không biết ngươi, hiện tại ta bị ai dấu hiệu phiền ngươi quản à?!”
“Ngươi còn có mặt mũi nói? Ngươi cái dạng này ai cũng có thể làm chồng, đồ đê tiện?!”
Trán Lăng Tiêu trắng nõn nổi gân xanh, ánh mắt bị tức đến đỏ bừng, đều đem làn da ở vùng cổ Tống Minh cọ sát, lúc này mới chuẩn bị đem nơi tản mát ra hương vị thơm ngọt kia một hơi cắn đi.
Tống Minh cũng gấp gáp, hắn nghĩ đến lời Kiều Ân nói hắn không có bị dấu hiệu... Vì thế bắt đầu dùng sức giãy dụa.
“Mẹ đích! Lăng Tiêu, ngươi mau thả lão tử ra, lão tử căn bản không có bị dấu hiệu!!! Không bị bất luận kẻ nào dấu hiệu!!!”
Đang muốn hạ khẩu, Lăng Tiêu cũng thấy mùi của Tống Minh không thay đổi, đúng vậy, mùi hương này...... cùng đêm hôm đó giống nhau... Ngọt ngào mà lại sạch sẽ...
Lăng Tiêu có chút hỗn loạn không khỏi buông Tống Minh ra, lui về phía sau hai bước...
Tống Minh lúc này mới có thể thở dốc, hắn lập tức xoay người, một tay gắt gao che kín gáy của mình, một bên trừng Lăng Tiêu.
“Ta cảnh cáo ngươi, Lăng Tiêu, ngươi không cần xằng bậy, ngươi lại xằng bậy ta liền đánh chết ngươi!!” ×…×
Mà Lăng Tiêu giống như bị sét đánh, đứng im.
“Không có khả năng, ngươi đã bị ta dấu hiệu... Bị ta hoàn toàn dấu hiệu...”
“Xuy...” Ngay tại cái thời khắc này, Tống Minh còn không quên cười nhạo Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu vẫn luôn cao cao tại thượng đột nhiên biến thành như bây giờ, trong lòng Tống Minh thật thống khoái.
Ngay tại khi hai người giằng co, cuối hành lang lại có một người đi tới.
“Lăng thiếu gia? Là ngươi sao?” Một thanh âm thành thục ổn trọng truyền tới, người tới giống như phát hiện tình huống nơi này, đi nhanh tới.
Người tới nhận thức Lăng Tiêu, anh ta nhìn trạng thái hai người, cũng có chút kỳ quái.
“Lăng thiếu, các ngươi... Đây là như thế nào?”
Tống Minh lúc này mới ngưng thở dốc, liếc mắt nhìn người tới, cao gầy, diện mạo anh tuấn chính trực, trực giác Tống Minh nói cho hắn biết người này cũng là Alpha, hơn nữa không hiểu sao hắn cảm thấy người nam nhân này có chút quen mắt.
(_ Kaka, suy đoán đi?? Biết ngay thôi_)
Lăng Tiêu lúc này mới nhìn lại đây, y thậm chí có điểm không dám tới gần Tống Minh.
“Tạ Duệ Thành, ngươi giúp ta ngửi thử Omega kia xem có bị dấu hiệu chưa...??”
Mà nam tử tên Tạ Duệ Thành, có chút ẩn ẩn nhíu mày, Lăng Tiêu đây là muốn như thế nào, anh lần đầu tiên thấy Lăng Tiêu luôn luôn đạm mạc có bộ dạng này... Anh lại nhìn về phía Tống Minh, đó là một Omega sao?
Cao lớn cường tráng như thế, diện mạo cũng không phải giống Omega kiều kiều khả ái... Hơn nữa hiện tại toàn thân đều là mùi Beta, chắc là sử dụng nước hoa Beta...
Anh chỉ có thể thông qua việc ngửi tuyến thể Omega để xác định hắn có hay không bị dấu hiệu___? Thực tế, anh cũng không muốn ngửi...
Chính là hiện tại Tạ gia hoàn toàn phải toàn dựa vào Lăng gia để đứng lên, Tiểu Triết cũng đang ở trong phòng ăn sốt ruột chờ Lăng Tiêu, vì để Lăng Tiêu nhanh lên trở về, anh không thể không làm theo.
“Ngươi... Ngươi đừng tới đây! Ngươi lại đây ta gọi liền gọi người khác tới!”
Tống Minh che kín cổ, nhìn chằm chằm Alpha trước mặt, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, mà lúc này hành lang thật dài cố tình không có một người nào_!!! Hắn hiện tại phá lệ hy vọng Kiều Ân sẽ phát hiện hắn đi lâu không trở về mà chạy tới tìm hắn!
Dưới vũ lực cùng áp lực của Alpha, Tống Minh lần thứ hai đặt lên tường, nam nhân kia dễ dàng đem tay Tống Minh che trên cổ kéo xuống, cúi đầu ngửi cẩn thận...
“Ta thảo! Các ngươi đều có bệnh a! Buông!!!!”
Omega dưới thân không ngừng vặn vẹo, Tạ Duệ Thành cũng rất không thích cau mày lại, thậm chí anh còn phóng thích một ít tin tức tố để áp chế Tống Minh. Anh cẩn thận ngửi tuyến thể Omega. Trừ bỏ có hương vị của Lăng Tiêu, còn có một hương vị của một Alpha khác...
Lại cẩn thận ngửi, có thể thấy được trên người Omega này không bị dấu hiệu, mùi hương thơm ngọt sạch sẽ...
Hương vị tinh thuần thơm ngọt như thế, quả thực so với Omega cấp S em trai anh Tạ Triết đều dễ ngửi hơn... Omega này nếu động dục, nhất định sẽ làm cho tất cả Alpha đều tranh nhau cùng cướp đoạt!
Tạ Duệ Thành giống như bị nghiện, vẫn luôn dán lên tuyến thể Tống Minh, nếu không phải sợ Lăng Tiêu ra tay, anh sợ mình đều sẽ không khống chế được cắn lên...
“Hắn rốt cuộc có bị dấu hiệu không?”
Lăng Tiêu cau mày, hạ ánh mắt đang đỏ xuống, tròng mắt thậm chí có cả tơ máu, hơn nữa làn da trắng nõn của y hiện tại trắng bệch, môi bị y cắn đỏ bừng, quả thực giống quỷ hút máu.
Tạ Duệ Thành như bị điện giật buông Tống Minh ra, mà Tống Minh cùng một ngày bị ba tin tức tố của ba Alpha khác nhau áp chế, hiện tại một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể thuận theo tường quỳ trên mặt đất thở dốc, trong bụng lại bắt đầu đảo lộn, chua xót khó nhịn...
Loại cảm giác này... Chỉ có lần trước tại bãi đỗ xe phía sau quán bar Beat từng xuất hiện...
Tạ Duệ Thành tựa hồ dừng lại, anh xoa xoa mũi muốn đuổi mùi vị của Omega đi, cũng há miệng thở dốc.
“Hắn rốt cuộc có hay không bị dấu hiệu?!!” Lăng Tiêu giờ phút này cũng nóng nảy, nắm bả vai Tạ Duệ Thành mạnh mẽ lắc.
Tạ Duệ Thành khó khăn há miệng, thanh âm so với lúc bắt đầu thành thục ổn trọng, quả thực khàn khàn không thành.
“Hắn... Hắn chưa bị dấu hiệu...”
Sau khi nói xong, anh còn nuốt nuốt nước miếng, tận lực làm vững vàng hô hấp của mình. Anh đại khái có thể hiểu được vì sao tuyến thể Omega này lại có khí tức của hai cái Alpha...
Cái hương vị này, quả thực giống độc dược hạng nhất, là một Alpha đều không kháng cự được...
“Không có khả năng... Không có khả năng! Hắn rõ ràng bị ta dấu hiệu! Không có khả năng!”
Lăng Tiêu buông Tạ Duệ Thành, đỏ mắt kéo Tống Minh lên, túm tóc Tống Minh, để hắn ngẩng đầu, âm ngoan cố chấp hỏi Tống Minh.
“Ngươi tiện nhân này! Nói cho ta biết! Ngươi dùng phương pháp gì đem dấu hiệu của ta xóa đi?!”
Tống Minh một chút khí lực cũng không có, hai tay gắt gao nắm chụt ôm bụng, thở đều suyễn không thuận, còn không quên mắng Lăng Tiêu.
“Ngươi mới là tiện nhân! Mau! Thả! Ta! Ra! Cút ngay!”
Động tĩnh của ba người ở trong này càng lúc càng lớn, có không ít người đi tới ngửi được tin tức tố Alpha mà lui ra ngoài, mà Kiều Ân bên kia đợi nửa ngày, cũng càng phát ra lo lắng, Tống Minh sao vẫn chưa trở lại?
Vì thế rốt cuộc ngồi không yên, cậu hỏi một phục vụ liền nhắm đến phòng vệ sinh. Nhìn đến cuối hành lang vây quanh một vòng người, Kiều Ân liền có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, đẩy ra đám người, cậu thấy được cảnh tượng cơ hồ có thể làm bản thân mất lí trí.
>> Hết chương 20<<
(_ Vì ăn chay niệm Phật lâu rồi, nên hôm nay đăng liền 2 chương. Cho nếm chút phong vị trần gian ^…^_)