Không Thể Dấu Hiệu

Chương 58: Chương 58: Rốt cuộc có muốn làm không? Không làm? được, tôi tự đến!




Buổi tối Kiều Ân về rất muộn, Tống Minh tắm trước muốn đợi Kiều Ân về làm một trận trời long đất lở, nhưng đợi cả buổi tối, đến hơn 10 giờ hắn đã không chịu được ngủ mất.

Một giờ sau Kiều Ân mới về đến nhà.

Kiều Ân sắc mặt âm trầm đứng bên giường Tống Minh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt của Tống Minh, thật mê người...

Kiều Ân nhìn nhan sắc đang ngủ của Tống Minh, sắc mặt dịu hơn chút, may là hôm nay Tống Minh không ra ngoài, nếu không, cậu không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì...

Nam nhân đi tắm, lau khô tóc mặc áo ngủ ra ngoài, lặng lẽ ngồi bên giường nhìn Tống Minh.

Nhìn hồi lâu, cuối cùng cởi ra áo ngủ để một bên, kéo chăn ra, chui vào.

Tống Minh nằm thẳng trong ổ chăn, hắn mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vạt áo sơ mi mềm mại bị lật lên, lộ ra đường cong cơ bắp mượt mà dưới bụng, hạ thân hắn mặc một cái quần lót màu đen ôm sát, hai chân dài hơi tách ra, hình ảnh này rất bình thường, nhưng trong mắt Kiều Ân lại có một loại gợi cảm nói không nên lời...

Hô hấp Kiều Ân ngưng một chút, ánh mắt chậm rãi quét qua lại trên thân Tống Minh, cuối cùng mới đem chăn cuốn chặt hai người lại.

Đồng thời cậu ôm chặt lấy người bên cạnh, nghiêng đầu hôn hôn lên trán, khóe mắt, môi của Tống Minh, tay lớn đặt trên bụng Tống Minh xoa xoa, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trơn nhẵn xúc cảm láng mịn của Tống Minh.

“ Ưm...” Tống Minh giống như cảm nhận được có người đang vuốt ve bụng cùng thắt lưng hắn, hơi ngưa ngứa khiến hắn từ trong mơ hơi tỉnh lại.

Nhưng hắn không có mở mắt ra, mà trực tiếp xoay người ôm lấy thân thể rắn chắc nóng rực của người bên cạnh.

Giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: “ Em về rồi...” đồng thời vô ý thức cọ cọ má lên cơ ngực săn chắc bóng loáng của Kiều Ân.

Đồng tử Kiều Ân nháy mắt co rút, nhịp tim cậu đập rất nhanh, toàn thân đều có chút cương cứng, hai má cũng nổi lên vệt hồng hồng.

Nhưng đảo mắt, Không biết Kiều Ân nhớ đến cái gì, nháy mắt bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở nên không tốt... Cậu nhìn chằm chằm hai má Tống Minh trong lòng mình, tay vuốt ve eo Tống Minh dần dần nắm chặt.

Trong bóng tối, sắc mặt nam nhân tóc vàng lạnh lẽo, trong mắt thậm chí có ngờ vực cùng phẫn nộ xoẹt qua

Tống Minh trước giờ chưa hề chủ động ôm cậu... Chỉ có không ngừng đẩy ra cùng kháng cự.

Trong phòng rất tối, Tống Minh không có mở mắt ra đã thành thục ôm lấy cậu, cậu vốn cảm thấy kinh hỷ, nhưng nháy mắt cậu nhớ đến khi Tống Minh mất tích... Cậu nghi ngờ Tống Minh là đang ôm Alpha ở vùng ngoại thành giết vô số người còn chưa biết sống chết kia.

Kiều Ân lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tống Minh, thậm chí muốn lay tỉnh Tống Minh, hỏi hắn, người hắn chủ động ôm là ai.

Nhưng cậu không có hỏi.

“ Um... “ Tống minh nhăn mày, cảm thấy Kiều Ân nắm eo hắn rất đau, nhưng hắn vẫn rất buồn ngủ, không muốn mở mắt, hôm nay dọn nhà cả một ngày, rất mệt...

Hắn nâng tay, không có nhiều sức lực nắm lấy tay Kiều Ân đặt trên eo hắn.

“ Đau...”

Động tác trên cái tay đang nắm eo hắn thả lỏng.

Tống Minh ngửi thấy hương vị sữa tắm quen thuộc trên người Kiều Ân, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy rất thoải mái, hắn thậm chí vô ý thức vươn đầu lưỡi liếm liếm cơ ngực trước mặt...

Ánh mắt Kiều Ân vẫn luôn lạnh lẽo nháy mắt co rút, cậu nhìn chằm chằm đầu lưỡi Tống Minh còn chưa thu về, lòng đố kị ngập trời nghĩ có phải Tống Minh lúc trước cũng câu dẫn tên Alpha kia như vậy hay không...

Cậu nhịn xuống kích động muốn lay tỉnh người, trực tiếp ôm chặt Tống Minh vào lòng, nhắm mắt lại.

Tống Minh bị ôm cứng ngắc, cơ thể hai người trực tiếp dán vào nhau không có khe hở, tính khí Kiều Ân đã cương dán lên bụng Tống Minh, hắn có chút khó chịu, nhưng quá buồn ngủ cũng lười vùng vẫy, hắn vô ý thức “ Ưm hưm' một tiếng, động đậy tìm một vị trí thoải mái trong lòng Kiều Ân, lần nữa ngủ mất...

Nhưng trước khi lâm vào giấc ngủ một giây, hắn muốn bồi thường Kiều Ân, thuận tiện cũng giải tỏa dục hỏa của mình, sốc lại tinh thần thấp giọng nói một câu.

“ Bao cao su, mua chưa...”

Thân thể ôm Tống Minh cứng ngắc, hồi lâu mới có tiếng trả lời.

“ Chưa mua.”

Tống Minh nghe câu trả lời, trong đầu mơ hồ nghĩ, chưa mua thì không làm nữa, tối nay cứ để Kiều Ân cứng vậy đi, đợi mua bao lại bồi thường sau... Nghĩ xong liền ngủ mất.

* mé ác có vừa...

Nhưng hắn cảm nhận được Kiều Ân dùng sức xoa nắn mông hắn, đồng thời bên tai chuyền đến giọng nói Kiều Ân.

“ Mua bao làm gì.” Giọng nói kia có chút nghiến răng nghiến lợi, rất lạnh lẽo.

Nhưng Tống Minh đã buồn ngủ đến không xong căn bản không phát hiện, hơn nữa Kiều Ân xoa hắn rất thoải mái... Hắn lung tung gác một chân lên đùi Kiều Ân, lười biếng than thở, “ cậu nói để làm gì...” Khi Kiều Ân không ngừng xoa nắn mông hắn sinh ra loại cảm giác cực kỳ thoải mái tê dại, hắn ngủ mất...

Chỉ còn lại Kiều Ân sắc mặt đổi đi đổi lại, nhìn tính khí vẫn đang cứng, xoa nắm hai cánh hoa tròn đầy trong tay, bờ mông so với Omega bình thường nhỏ hơn rất nhiều, một đêm khó ngủ.

Đêm nay, Kiều Ân không ngừng nghĩ lại chuyện xấu của Tống Minh khi trước, còn có Tống Minh trong vô tình câu dẫn hai Alpha không thể khinh thường kia...

Hận không thể làm chết Tống Minh...

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tống Minh phát hiện Kiều Ân không ở nhà, có lẽ đi làm rồi.

Nhưng Kiều Ân vẫn làm bữa sáng cho hắn, để lại giấy nhớ nói cơm trưa và tối sẽ có người đưa đến.

Tống Minh biết bên ngoài có mấy bảo tiêu Kiều Ân lưu lại để bảo vệ hắn, hắn có nói với Kiều Ân không cần thiết, nhưng Kiều Ân vẫn muốn để lại, mấy bảo tiêu này tác dụng lớn nhất hiện tại là đến giờ thì gõ cửa đưa cơm cho hắn.

Về phần công việc, Tống Minh rải rất nhiều cv nhưng đều đá chìm đáy biển, sau khi gọi điện cho mấy người bạn, ở trong miệng một người bạn quan hệ không tồi biết được, hắn đã bị “ phong sát” trong công việc.

Lúc đầu Tống Minh còn nghĩ là vì hắn biến thành Omega, vì vậy mới dẫn đến nhiều công ty không tuyển hắn như vậy, nhưng người bạn kia nói với hắn, hỏi hắn có phải đã trêu trọc vào đại nhân vật nào không, người kia nhắc tên hắn khiến tất cả các công ty không tuyển hắn... người có máu mặt kia, những công ty này đều không dám cãi lời cũng không muốn đắc tội, nghe nói là một trong bốn thế lực lớn của thành phố này...

Tống Minh vẫn luôn trải qua cuộc sống bình bình dị dị của một Beta, vì vậy lúc biết được chuyện này xác thực có chút kinh ngạc, hắn chỉ là người bình thường, tại sao có thể bị phong sát chứ...

Hắn đối với những tầng lớp gia tộc Alpha kia không có tìm hiểu, có điều hắn cũng biết có bốn gia tộc, mà sau khi bạn hắn nói những thứ này với hắn, hắn đi tra, lúc nhìn thấy Lăng gia, hắn đại khái đã hiểu...

Gia tộc Lăng gia, có bệnh viện bậc nhất trong thành phố, thương nghiệp Lăng thị, bất động sản, giải trí... Diện mạo Lăng gia đều phi thường anh tuấn, kể cả cha, chú Lăng Tiêu, hay cả bản thân Lăng Tiêu, trên mạng có lượng lớn ảnh chụp trộm...

Tống Minh có chút dở khóc dở cười, hắn không ngờ Lăng Tiêu bị hắn nhận nhầm là Omega lại có thân phận lớn như vậy, bảo sao lúc đó Lăng Tiêu nghĩ hắn đến tìm là vì tiền...

Nhưng điều mà hắn không hiểu là, tại sao Lăng Tiêu phải làm to chuyện đến mức phong sát hắn... không đúng, hắn không hiểu, Lăng Tiêu chẳng lẽ còn ghi hận hắn? Như vậy thì cũng quá hẹp hòi rồi...

Không phải là ngày hôm đó hắn thống khoái chửi gã một thân cẩu huyết lâm đầu... chẳng lẽ là vì nguyên nhân này...

Tống Minh không khỏi cảm thấy bản thân thẳng thắn bộc trực không phải chuyện tốt...

Nếu đã bị phong sát, Tống Minh cũng không có tâm tư đi rải cv tìm việc nữa, hắn nằm trên sô pha mở tivi tùy tiện ấn, cuối cùng lấy điện thoại kiểm tra tài khoản, cũng không ít, đủ cho hắn tiêu xài vài năm.

Hơn nữa cảm giác không đi làm cũng rất tốt, Tống Minh quyết định cho bản thân nghỉ dài hạn, còn đi làm, đợi hắn hết bị phong sát lại nói.

Tống Minh cũng đã nói chuyện này với Kiều Ân, ý Kiều Ân muốn để hắn đến làm ở công ty cậu.

Tống Minh không tỏ rõ ý kiến, nghĩ một lát nói với Kiều Ân chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian lại nói tiếp.

Hắn hiện tại đều ở nhà chơi game, xem tivi, trải qua cuộc sống không cần dậy sớm đi làm, cũng khá tốt, chính là không thể ra ngoài, Kiều Ân nói với hắn bên ngoài vẫn còn có người tìm hắn.

Tống Minh đoán có thể là Lăng Tiêu, kể cả khi hắn còn ở cùng Qua Thiên Liệt người đuổi giết hắn, cũng là Lăng Tiêu. Hắn nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ hắn đã làm tổn thương “lòng tự trọng” của Lăng Tiêu, vì vậy Lăng Tiêu mới muốn giết hắn...

Nhưng Kiều Ân cũng nói với hắn, khu này không thuộc khu địa bàn của Lăng gia, họ cũng không dám ban ngày ban mặt đến tìm người, nhưng nơi khác sẽ không chắc chắn, Kiều Ân cũng ngầm nhấn mạnh với Tống Minh, không để hắn đi lung tung, không để hắn lần nữa đi quán bar “ Chơi“.

Tống Minh vốn dĩ cũng không muốn lại đi mấy nơi đó chơi, hắn chuẩn bị chỉ cùng một mình Kiều Ân “ chơi“.

Nhưng Kiều Ân ngày nào cũng rất bận, đi sớm về muộn, sau đó có thể cũng rất mệt, có lúc về nhà tâm tình không tốt lắm, thời gian nói chuyện cùng hắn cũng rất có hạn, đương nhiên áo mưa vẫn chưa có mua.

Mấy ngày này Tống Minh vẫn luôn nhắc Kiều Ân mua áo mưa, nhưng hễ nói đến chuyện này, sắc mặt Kiều Ân lại không tốt, cũng không thèm quan tâm Tống Minh, mà ôm lấy hắn ngủ.

Có lúc không khắc chế được hôn Tống Minh hay cương lên, đều bị Tống Minh cũng đồng dạng bốc hỏa đẩy ra.

Giống như tối nay, lúc Tống Minh thở dốc lần nữa đẩy ra Kiều Ân, biểu tình Kiều Ân lập tức xấu đi xuống giường đi tắm, qua phòng bên cạnh ngủ...

Tống Minh rất muốn gọi Kiều Ân lại cùng nhau sung sướng một lần, họ đã sắp hai tuần không làm rồi, Tống Minh cảm thấy bản thân sắp nghẹn chết... nhưng không có bao, nếu bắn bên trong Tống Minh sợ bản thân sẽ trúng đạn...

Ngày hôm sau, Tống Minh quyết định không để Kiều Ân mua nữa, hắn quyết định tự lực cánh sinh, mua hàng trên mạng.

Hắn chọn một cửa hàng ở cùng thành phố, các loại áo mưa của cửa hàng kia hắn đều mua một cái, cái hắn mua đều là kích cỡ lớn, size Alpha thường dùng, chất lượng tốt, loại mà có thành kết cũng không bị làm rách.

Chủ cửa hàng thấy hắn mua nhiều như vậy cũng rất vui vẻ nói tặng hắn mấy đồ chơi trợ hứng mới, còn bảo đảm sẽ gửi đến trong ngay hôm nay.

Bởi vì Kiều Ân về nhà muộn, Tống Minh vì để không ngủ quên, buổi trưa ngủ một giấc, ngủ một mạch đến 5 giờ chiều mới dậy, nhưng chuyển phát nhanh vẫn chưa gửi tới...

Mà tối nay, Kiều Ân về sớm hơn mọi khi hơn 1 tiếng, hơn 9 giờ tối đã về rồi.

Tống Minh đang ở phòng khách xem tivi, nhìn thấy Kiều Ân đi vào, một bên thay giày một bên cầm một cái hộp nhỏ...

Bên trên gói lại với màu sắc lòe loẹt...

Tống Minh sải bước nhảy khỏi ghế sô pha, lao đến chỗ Kiều Ân bên ngoài huyền quan, ý đồ muốn cướp thứ trong tay Kiều Ân về.

Nhưng không ngờ tới lại đem hộp đồ đụng đổ ra, đồ vật rơi đầy đất.

Trên mặt Tống Minh sắp bị thiêu cháy, vội vàng ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên...

Mất mặt quá a!!! bị Kiều Ân thấy hắn mua nhiều áo mưa như vậy, hắn thật dâm đãng mà aaa...

Nhưng sắc mặt Tống Minh bị thiêu đỏ là còn may, may là hắn mua nhiều áo mưa hàng ngoại nhập khẩu, trên vỏ bao đều là tiếng anh phần lớn đều xem không hiểu, nói chi đến Kiều Ân...

Tay đang nhặt của Tống Minh đột nhiên dừng lại, đột nhiên nghĩ đến Kiều Ân là người nước ngoài aaaa sao lại không nhận ra cho được...

Kiều Ân vẫn đứng bất động một bên đáy mắt hiện lên ẩn ẩn tức giận, cường ngạnh bị cậu ép xuống, cậu nhìn những thứ đóng gói lòe loẹt.

Cái gì mà siêu mỏng, xoắn ốc, bi gai, hạt, tinh dầu... nhiều đếm không xuể.

Kiều Ân cũng ngồi xổm xuống, nhặt lên một thứ bên trên có viết quà tặng kèm viền mắt cừu nhìn một chút, giọng nói cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi Tống Minh.

“Những cái này là cái gì.”

Tống Minh cướp lại viền mắt cừu có lông dài* trong tay Kiều Ân, ném vào trong hộp, “ Không có gì Không có gì, ừm, Kiều Ân cậu chắc mệt rồi, mau đi tắm, tôi làm bữa khuya cho cậu!” Trong lòng Tống Minh xấu hổ đồng thời nghĩ, sao hàng chuyển phát nhanh lại ở trong tay Kiều Ân aaa! Hơn nữa viền mắt cứu là cái quỷ gì, hắn muốn nhanh chút dấu đi mấy thứ này.

Tống Minh nghĩ nghĩ cuối cùng ném vào trong hộp, liền đứng lên ôm cái hộp quay lại phòng ngủ.

Nhưng tốc độ Kiều Ân so với Tống Minh nhanh hơn chút, cậu cũng không nói chuyện với Tống Minh, trên người toát ra từng trận lãnh ý, trên mặt vô biểu tình cởi ra cà vạt, không thèm nhìn Tống Minh một cái, đi qua người Tống Minh, đi vào phòng khách.

Tống Minh nhanh như chớp cầm lấy cái hộp quay lại phòng ngủ của mình, căn bản không phát hiện Kiều Ân đang mạnh mẽ áp chế cảm xúc xuống.

Kiều Ân tắm xong đi ra, Tống Minh bưng bữa khuya lên cho cậu, sau đó Tống Minh không ngừng ám chỉ Kiều Ân, nói hắn muốn đi ngủ rồi, đồng thời như có như không hỏi Kiều Ân lát nữa muốn làm gì, Kiều Ân lạnh lùng nói một câu “ đi ngủ”, rồi không nói gì nữa.

Tống Minh cảm thấy mấy hôm nay Kiều Ân giống như không có quá nhiệt tình, có điều hắn nghĩ công ty Kiều Ân mới thành lập không lâu, có thể là Kiều Ân rất mệt, vì vậy sắc mặt vẫn luôn không tốt, cũng không muốn nói chuyện, cũng không có thời gian quấn lấy hắn..

Nhưng Tống Minh rất muốn để Kiều Ân quấn lấy hắn.... có điều Tống Minh mặt dày nói rất nhiều câu ám chỉ, nói cái gì, rất lâu rồi không phát tiết, còn nói cái loại lời nói hắn khi trước 1 tuần sẽ giải tỏa một lần...

Nhưng hắn cảm thấy Kiều Ân nhăm mày, hoàn toàn không muốn nghe...

Tống Minh cuối cùng nói một câu.

“ Tối nay tôi không khóa cửa, có chuyện gì, em có thể đến tìm tôi.”

Kiều Ân nghe xong nhìn sâu hắn một cái, lắc lắc đầu, nói ngủ ngon với hắn.

Tống Minh nhìn Kiều Ân rũ xuống bờ mi dài, cắm môi, nhịn xuống lời nói trực tiếp hỏi Kiều Ân có muốn ôm hắn không, đùng đùng tức giận về phòng ngủ.

Hắn thật sự sắp nghẹn chết rồi!!! Hắn cảm thấy bản thân rất đói khát!

Tống Minh lăn qua lăn lại trên giường lớn hắn cảm nhận được Kiều Ân cũng muốn ôm hắn, nhưng tại sao Kiều Ân luôn từ chối!!!

Ban đêm, sau khi Tống Minh nghe thấy tiếng Kiều Ân đóng cửa, một tiếng sau, hắn bật đèn ở đầu giường lên, đi xuống giường, lật tung cái hộp đựng đầy áo mưa lên, lấy một cái bao bên trên có ghi 0.01 bao siêu mỏng, còn có hình ảnh bao cao su khảm đầu hạt nhỏ, nghĩ một chút còn cầm thêm dịch bôi trơn mà cửa hàng tặng, mở cửa lặng lẽ đi ra.

Hắn nhẹ nhàng mở ra cánh cửa phòng cách vách, chui đi vào.

Đúng vậy, Tống Minh đói khát chuẩn bị đến cưỡng đoạt Kiều Ân.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều khi ngủ của Kiều Ân.

Thuận theo ánh trăng chiếu vào phòng ngủ, Tống Minh trong bóng tối mò mẫm đi đến cạnh giường.

Mắt dần dần thích ứng với bóng tối, hắn nhìn hình dáng khuôn mặt rõ ràng góc cạnh của Kiều Ân, khẽ gọi tên Kiều Ân.

Thanh niên ngủ say trên giường không có phản ứng, ngủ rất trầm.

Tống Minh hít vào một hơi, cởi ra áo sơ mi trên người, hơi lưỡng lự, đem quần chíp cũng cởi ra, toàn thân loãn lồ trơn bóng,còn có chút khô nóng không rõ, sau đó hắn kéo ra một góc chăn, chui vào.

Tống Minh cảm thấy thói quen ngủ trần của Kiều Ân rất tốt.

Tính khí thô dài ở giữa hai chân Kiều Ân đang ngủ đông, hô hấp Tống Minh nháy mắt trở nên gấp gáp, hắn từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy tính khí của Kiều Ân ở khoảng cách gần như vậy...

* Vòng lông thú mắt cừu: Dịch xong chương này được mở mang tầm mắt luôn, lúc đầu mấy cái bcs bi bủng các thứ đọc không hiểu gì, tác giả cũng thật biết chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.