Không Thể Không Là Em

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Nhắc nhở

Quý Vân Khai đã say, bắt đầu từ nụ hôn đó.

Hai ngày qua, anh vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mê, thậm chí còn yêu cầu Giang Phỉ cho anh thêm một đấm. Giang Phỉ khinh bỉ anh, sau đấy túm cổ áo anh rồi lại hôn.

Đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi êm ái, cái miệng thơm mát!

Eo cô cũng thật mảnh, còn mông cô... Ui da! Quý Vân Khai nắm lấy ngón út sắp gãy, gào khóc xin tha.

Giang Phỉ lườm anh: “Đừng có được voi đòi tiên!”

Quý Vân Khai cười hì hì: “Không dám, không dám!” Mông không thể chạm, bộ ngực càng là vùng cấm, chỉ có phần eo là có thể xoa bóp. Không sao, cứ tiến hành từng bước! Huống hồ vuốt ve trên phần eo mềm mại ấy thật sự rất thoải mái.

Sờ sờ bóp bóp xoa xoa... Nếu được cắn nữa thì thật tuyệt.

Giang Phỉ rốt cục không thể nhịn được nữa: “Anh sờ đủ chưa!”

Quý Vân Khai ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm cổ, ồm ồm nói: “Không đủ, sờ cả đời cũng không đủ!” Nói xong bản thân cũng ngạc nhiên, từ khi nào mà anh lại dành lời hứa hẹn cả đời cho một người?

Giang Phỉ lặng im không nói, bỗng nhiên cười rộ, sờ lên tóc anh, nói: “Mai em đến cửa hàng 4S lấy xe nên sẽ không cần phiền vị thẩm phán quyền uy anh mỗi ngày đưa đón em đi làm nữa.”

“Không phiền, không phiền chút nào!” Nói là đưa đón, chẳng qua sáng ở cổng chung cư, tối thì cách “Dao Trì” 100m thôi! Anh cũng không muốn đến gần sợ bị cô nhân viên thần kinh ở cửa hàng đối diện nhận ra, rồi làm Giang Phỉ cũng nghĩ anh là tên biến thái!

Giang Phỉ đến cửa hàng 4S lấy xe, nhận được điện thoại của anh trai: “Phỉ Nhi, tối về ăn cơm.”

“Vâng”, cô biết sớm muộn gì anh trai cũng tìm cô, vì thế từ chối cuộc hẹn với Quý Vân Khai, Quý Vân Khai có chút không vui. Giang Phỉ đành phải giải thích: “Em đã lâu không ăn cơm cùng người nhà, tự anh cũng đi tìm chỗ nào đó mà chơi!”

Quý Vân Khai ngoài miệng đáp ứng, trong lòng thì nghĩ: Giang Vũ Thần không phải anh ruột của Giang Phỉ, hơn nữa anh ta nổi danh là cuồng em gái, ai biết trong lòng anh ta có ý nghĩ quỷ quái gì! Nghĩ vậy, không tình nguyện đi ăn tối cùng với đám người Diêu Diệp.

Diêu Diệp thấy anh, không che dấu được được sự ngạc nhiên, hỏi anh: “Cậu thật sự qua lại với cô con gái nhỏ của Giang gia à? Bố cô ấy tuy đã lùi về phía sau, nhưng Giang Vũ Thần cũng không phải kẻ dễ bắt nạt! Giang Đại Đạo ngày trước làm việc còn có thể chừa chút đường lui, chứ con trai ông ta là một kẻ lòng dạ độc ác! Mà người này quen đánh bóng sát biên, dù bắt được cũng chịu, không đủ chứng cứ!”

Quý Vân Khai lườm anh ta: “Ai nói tôi muốn bắt anh ta? Tôi có thể bắt anh vợ mình à?” Tuy anh thật sự rất muốn đá văng anh vợ giả này, nhưng đó là chuyện không thể.

Diêu Diệp thở dài, nói: “Còn nhớ chuyện Tô gia hai năm trước không? Giang Vũ Thần có ý đồ sáp nhập và mua lại, khiến cho người ta phá sản không tính, còn tống Tô Cẩm Bằng vào tù, hàng ngày vợ Tô Cẩm Bằng bị ép trả nợ đến nỗi sắp phát điên, con gái không rõ tung tích, con trai đi theo tiểu đệ của thủ hạ anh ta cũng không học hành gì, mới mười mấy tuổi đã trốn học đánh nhau. Người ta nói tội không liên quan đến vợ con, cho dù có mối thù lớn cỡ nào cũng không nên trả thù như thế! Thật sự Giang gia và Tô gia có bắn đại bác cũng không tới, cũng chỉ vì anh ta trúng ý với công ty của Tô gia, ấy vậy Giang Vũ Thần vẫn ra tay tàn nhẫn! Người này, không dễ thân cận đâu!”

Quý Vân Khai cũng từng nghe chuyện đó, chỉ vì khi ấy Giang thị được thị trưởng Triệu Vũ âm thầm giúp đỡ, như măng mọc sau mưa thâm nhập vào giới bất động sản, trở thành công ty bất động sản mới có tiếng. Ban đầu việc thu mua rất điệu thấp, thình lình xuất hiện chuyện về công ty uy tín lâu đời Tô gia, cũng khiến người ta ghé mắt nhìn. Từ đó về sau, Giang thị càng không thể thu nhập, dần dần đứng vững chân trong giới bất động sản, hiện giờ đã chen chân vào ngành nhà hàng ăn uống và quỹ từ thiện rồi.

Những việc này xảy ra vào bốn năm trước, nếu nói lực lượng mới của Đường Thịnh xuất hiện là vì địa vị của Đường gia và Cố gia, còn Giang thị chỉ dựa vào một thị trưởng đã có thể mở rộng mạnh mẽ như thế, thật sự làm người ta không thể không bội phục.

Việc Giang thị tẩy trắng và phát triển, lo sợ nhất chính là Ngôn thị, mặc dù hiện giờ Giang thị còn chưa đối phó với Ngôn thị, nhưng nếu có một ngày Giang thị muốn động đến Ngôn Thị, dù cho Ngôn Thị có Hoa Độ nâng đỡ cũng hết sức nguy hiểm.

Huống chi, Quý Vân Khai với tư cách là người kế thừa Hoa Độ, không hề có một chút ý muốn giúp Ngôn thị!

Nhất là khi nghĩ đến sự qua lại trước đây của Giang Phỉ và Ngôn Bá Ước, anh hận không thể thêm một mồi lửa khi Giang thị chấn chỉnh Ngôn thị!

Diêu Diệp lại thở dài, nhìn Quý Vân Khai, ám chỉ: “Giang Vũ Thần khó đối phó, tôi thấy Giang Phỉ cũng không dễ nắm bắt. Người phụ nữ ấy rất lạnh lùng, ngày trước một cấp dưới của tôi theo đuổi cô ấy, đến lông còn chưa chạm đến đã phải hít bụi. Một 'người đẹp lạnh lùng' như thế, cậu xác định có thể lâu dài?”

Quý Vân Khai còn đang mơ màng, nghe xong lời anh ta cũng không nói gì, rất lâu sau mới chậm rãi líu ríu: “Trước kia cô ấy không như vậy.”

Trước kia cô ấy thật sự không như vậy, trước kia cô ấy...rất đơn thuần, rất vui tươi, cũng không hề có nhiều sự phòng bị với tình cảm.

Diêu Diệp chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Quý Vân Khai, lắc đầu nói: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu, làm sao sống chung với người ta, có muốn lâu dài hay không, đều phụ thuộc vào cậu.”

Bên này Diêu Diệp đang “nhắc nhở” Quý Vân Khai, Giang Vũ Thần cũng đang “nhắc nhở” Giang Phỉ.

“Em biết rõ anh ta là ai, biết rõ người nhà anh ta là ai, vì sao còn hồ đồ như thế?” Giang Vũ Thần luôn hiểu rõ mọi động hướng của em gái, người ngoài nói anh là kẻ cuồng em gái, anh không phủ nhận, anh là thế đó!

Giang Phỉ đang cắt miếng bò bít tết chín bảy phần trong đĩa, nghe vậy động tác cũng không dừng lại, chỉ nói: “Anh ấy và người nhà anh ấy không liên quan với nhau, anh ấy... đơn thuần như thằng ngốc.” Khi nói cô còn hơi cười.

Giang Vũ Thần cảm thấy nụ cười trên mặt em gái hết sức chói mắt, lạnh lùng nói: “Lúc trước nếu không phải người của Quý gia, em cũng không...”

Giang Phỉ cắt ngang lời anh: “Em cũng sẽ không gặp kẻ cặn bã đó! Nói cho cùng, em còn phải cám ơn người Quý gia!” Thái độ của cô cũng trở nên lạnh lùng, những ngón tay nắm dao trở nên trắng bệch.

Giang Vũ Thần sửng sốt, cầm tay cô an ủi: “Được, chúng ta không nhắc tới kẻ cặn bã đó.” Giọng điệu trở nên hết sức ấm áp, dịu dàng nói: “Phỉ Nhi, anh chỉ lo cho em.”

Lo cô lại như lúc trước, chìm đắm trong mối tình không có kết quả. Cuối cùng bị người ta lừa dối, thương tích đầy mình.

Giang Phỉ ngước mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Em biết, anh, lần này em tuyệt đối sẽ không tổn thương.” Chẳng lẽ anh trai thật sự cho rằng cô còn có thể tự nhiên yêu một người ư? Làm sao có thể đây?

Giang Vũ Thần lắc đầu thở dài, buông tay cô ra, cầm ly rượu đỏ, lập lại câu đã nói trong văn phòng ngày đó: “Anh chỉ sợ, anh ta tiếp cận em là có mục đích khác.” Giọng anh trầm xuống, giống như vật nặng nào đó đụng vào trái tim Giang Phỉ. “Theo anh được biết, việc hôn nhân của Ngôn Bá Ước và Quý Tĩnh cũng không đẹp đẽ như người ngoài thấy, khi say rượu Ngôn Bá Ước từng ngang nhiên nói rằng anh ta có người yêu khác. Việc kết hôn với Quý Tĩnh, chẳng qua chỉ là vì hôn nhân thương mại cứu vãn gia tộc thôi.”

Giang Phỉ trào phúng: “Không phải anh cho rằng, “người yêu khác” của anh ta là em đó chứ?”

Giang Vũ Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói từng từ: “Em khong tin là tốt nhất.”

Sự trào phúng trong mắt Giang Phỉ biến thành căm hờn, lạnh lùng nói: “Em đã sớm không phải cô bé hồn nhiên đó rồi!” Nói xong cúi đầu tiếp tục cắt thịt bò, “Nếu anh muốn đối phó Ngôn thị, sau khi mưu đồ tốt mọi thứ thì cứ việc thực hiện đi!”

“Đó là chuyện của anh, em không cần nhúng tay vào!” Anh thấp giọng cảnh cáo, “Ngôn thị làm về ngân hàng đầu tư, Giang thị làm về công thương nghiệp, anh không có ý thâu tóm Ngôn thị, cũng không có hứng thú!” Ánh mắt anh lóe lên ngọn lửa lập lòe, giống như nhớ lại quá khứ. “Năm em bảy tuổi, anh từng thề, quãng đời còn lại nhất định phải bảo vệ em không để em chịu bất cứ thương tổn gì. Nhưng khi anh thấy em ngủ say trong bệnh viện, anh thật căm ghét bản thân mình vô dụng! Còn bây giờ anh đã thay đổi ước nguyện ban đầu, trừ việc bảo vệ em bình an cả đời ra, anh còn muốn thấy em được hạnh phúc.”

Đó chính là nguyên nhân vì sao Giang thị lại phát triển nhanh chóng đến thế, anh và bố nuôi Giang Đại Đạo có một lý niệm giống nhau: Chỉ cần Giang Phỉ còn sống, phải để cô có được cuộc sống vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc! Trải qua chuyện đó, Giang Phỉ không còn vui vẻ hạnh phúc, vậy thì, hãy cứ sống theo ý mình! Chỉ có Giang thị lớn mạnh, Giang Phỉ có thể muốn làm gì thì làm đó, sẽ không bị ai xem thường, sẽ không bao giờ vì kẻ không đáng mà bỏ mạng!

Trong mắt Giang Phỉ ứa nước, nhìn anh trai, cười nói: “Vậy anh hãy để em được yêu đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.