CHƯƠNG 26
Gió yên
Hai ba ngày tiếp theo, ta vẫn đàng hoàng phô trương đi dạo khắp nơi ở thành Khánh Châu, trong cung vẫn không có tin tức gì, người phái đi Vô Hồi Cốc đã truyền tin về, nói rõ Cốc chủ không ở trong cốc.
Tin tức này khiến đám triều thần lại cãi nhau ầm trời.
Tam Vương Gia Long Vô Tranh mấy ngày nay rất dễ chịu, hắn thu liễm khá nhiều những hành vi khoa trương thường ngày, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng trong tay, ngồi ổn trọng ở Long Đình. Cũng đúng, tuy Lục Vương Gia ở đô thành, nhưng dù sao cũng đã bị giam lỏng, hơn nữa từ Khánh Châu đến đô thành cũng chỉ cần phi khoái mã nửa ngày là đến, những huynh đệ khác nếu không phải chết yểu thì ở xa tích chân trời, một khi bệ hạ về trời, kiểm tra lại, tiểu tử họ Doãn và Lục Vương Gia có quan hệ không thể nói rõ, tuy trong miệng hàm hồ nói muốn đầu của Lục Vương Gia, nhưng ai biết bọn họ rốt cuộc có cùng một giuộc hay không, dùng thủ pháp giấu đầu hở đuôi che mắt thiên hạ cũng không phải là không có khả năng!
Chỉ là, những lời này người bên ngoài nói rồi thôi, chứ không thể chân chính nghiên cứu sâu thêm gì, nghĩ tới nam nhân vẫn ngoan ngoãn nằm trong lao tù của hắn, hắn bất giác cảm thấy rất vui, không hổ là người của Vô Hồi Cốc, bản lĩnh dùng độc thật sự là hàng đầu, nếu không phải tên Doãn Thành đó nhảy ra gây chuyện, có ai biết bệ hạ không phải bạo bệnh mà là trúng độc chứ?
Thật sự là tên ngu ngốc mục quang thiển cận!
Đợi bệ hạ thần không biết quỷ không hay lên tây thiên, bản thân lại đăng cơ xưng đế, đến lúc đó, muốn ai chết còn không phải là việc rất dễ dàng sao? Vậy mà ngay lúc quan trọng lại có một tên nhảy ra phá hoại chuyện tốt của mình! Thật sự không nên có lòng nhân từ với tên đó như vậy, nên sớm cho hắn quy thiên mới đúng!
Nhưng mà không sao cả, để ngày mai chạy về đô thành, trước mặt bệ hạ dùng yêu cầu của Doãn Thành làm cái cớ, trước hết xử lý Lục đệ yếu ớt đó, sau đó đợi khi bệ hạ đoạn khí thì lại giết Doãn Thành là được, vậy thì còn có ai có thể tranh với ta?
“Tam Vương Gia, tin tốt! Chúng ta bắt được tên đệ đệ Doãn Ân mà Doãn Thành nói rồi!” Vội vàng xông vào nội thất làm kinh động đến mộng đẹp của Tam Vương Gia, nhưng lập tức nghe được tin tức tốt thì có thể bình phục ít nhiều nộ khí của Tam Vương Gia.
“Vậy thì tốt, ngày mai mang theo cùng đi.”“Tư Nại Khắc, ngươi nói kẻ ngốc thì có thuốc trị không?” Ta đánh giá chỗ mình bị giam giữ, cũng không tồi, ít nhất còn có giường.
“Ngươi nói thử xem?” Tư Nại Khắc có chút bất đắc dĩ, “Ngươi rốt cuộc là đang dự tính cái gì?”
“Không có a!” Ta cười nhẹ, “Ngươi không biết tất cả những vai phản diện khi tự cho rằng có thể một tay nắm chắc cục thế đều sẽ dương dương tiêu sái phát biểu ngôn từ tội ác của mình sao? Đến lúc đó bước lên xoay chuyển cục diện không phải thích hợp nhất a, ngươi nói thử xem?”
“Chỉ biết ngươi sẽ không thành thật ngồi chờ, nhắc ngươi một điểm nếu ngươi chết thì ta có thể rời khỏi đây trước kỳ hạn, nên ta sẽ không cứu ngươi đâu nga!” Tư Nại Khắc mát lạnh nói.
“Hả? Ngươi không phải làm bảo tiêu sao? Sao có thể không coi sinh tử của ta ra gì?” Ta cố ý làm ra vẻ kinh dị lảm nhảm.
“…… Ngươi cũng thật sự là nhàm chán vô cùng!” Tư Nại Khắc không lý tới ta.
Không bao lâu, thanh âm của hắn lại tự động xuất hiện bên tai ta: “Trong địa lao có một nam nhân sắp chết, ngươi chắc nhận thức hắn.”
“Là ai?” Ta ngạc nhiên, trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, nếu thật sự xảy ra án mạng, cũng mất đi ý nghĩa của trò chơi.
“Viễn Phương của Vô Hồi Cốc.”“Cái gì?” Chấn kinh nhìn mặt bàn trống không, trong đầu ta từ từ mang tất cả mọi chuyện sâu chuỗi lại…….
Di Nhi! Nó thế nhưng là người của Tam Vương Gia! Chỉ có nó biết Viễn Phương đại ca là người của Vô Hồi Cốc, dược độc hại hoàng đế chắc cũng là lấy được từ trên người Viễn Phương đại ca.
Khó trách…… nó ở Lục Vương phủ bao nhiêu năm như thế cũng không có ai biết nó có võ! Nó biết tối hôm đó có thích khách, cũng biết ta và thích khách ở bên nhau đem đó, nhưng cái gì cũng không nói! Còn xóa sạch tất cả dấu vết!
Nó chắc đã nhìn ra Long Vô Dạ có hảo cảm với Doãn Ân, cho nên mới luôn đi theo ta.
Tam Vương Gia lợi dụng xong Viễn Phương đại ca, Di Như lại không nguyện giết hắn, sợ Tam Vương Gia nuốt lời, nó liền bắt đầu phát tán lời đồn.
Chuyện Tuyết Vô Tình và Long Vô Dạ là huynh đệ song sinh chỉ có ba người chúng ta biết, tên mắt xanh dương thân là sư đệ của Lục Vương Gia có thể cũng nắm rõ, Viễn Phương đại ca có thể cũng là một trong những nhân chứng, cho nên Tam Vương Gia nhất quyết phải giữ hắn lại.
Một khi chứng thật được quan hệ huyết thống của Long Vô Dạ và Tuyết Vô Tình, vô luận kết quả họ là nhi tử của ai, thì Lục Vương Gia thân mang theo lời đồn thổi không hay đã mất tư cách đăng cơ lên vương vị Lãng Ca, huống hồ vào lúc tất yếu, Di Nhi tùy thời có thể đột nhiên hạ sát thủ!
Vô Hồi Cốc cốc chủ không ở đó, nhất định là Di Nhi tiên hạ thủ vi cường, dụ ông ta rời khỏi Vô Hồi Cốc!
Trời ơi! Sao lại thế này?
“Này, chúng ta rốt cuộc có cần cứu người không?” Tiếng nói của Tư Nại Khắc lay tỉnh ta, ta yếu ớt phất tay, “Cứu, đương nhiên phải cứu, chỉ là hiện tại không được, ngươi trước tiên treo mạng của hắn lại, tuyệt không thể để hắn chết.”
Thế giới này, thật sự là điên rồ…….
Thành công một quyền đập nát mộng hoàng đế của Tam Vương Gia, cuối cùng khi bị bắt giam hắn vẫn còn không thể tin công sức của mình lại thua sạch như vậy, Di Nhi trở thành kẻ hy sinh duy nhất. Một sinh mạng tươi trẻ cứ thế tiêu tan, không biết sau này Viễn Phương có còn nhớ tới nó không.
Đáp án rất đơn giản! Lục Vương Gia an bài tìm được tên mắt xanh dương, lặng lẽ đưa người nhập cung, hoàng đế vốn đã không có chuyện gì tự nhiên liền được cứu tỉnh, sau đó bọn họ sắp đặt tốt cục diện, trực tiếp chờ Tam Vương gia chui đầu vào rọ.
Còn ta, căn bản không có cơ hội ra diễn!
“Thật nhàm chán, thật vô vị, một chút cũng không có cơ hội cho ta ra diễn a!” Ta nhỏ giọng báo oán với Tư Nại Khắc, cứ cảm thấy trò chơi này chưa kịp xem đã.
“Muốn chơi, ngươi liền đi Phụng Duyệt đi! Ngươi không phải muốn cho bầu trời nơi đó đổi màu sao? Tên Phương Thiên Hằng kia đã đuổi tới Lãng Ca, ngươi có thể trước tiên chơi đùa hắn, cẩn thận khi đối phó với Phụng Duyệt, chủ tướng hậu viện bị người ta cướp đi mất rồi!”
Di? Thật sao hả!
Ta nhàn nhạt cười, vẫn nên thuận theo ý nguyện của mình đi! Cảm tình Doãn Ân dành cho Lục Vương Gia đã không đủ để quấy nhiễu ta nữa, ta chung quy vẫn là một người trung thành với chính mình!
Ta có phải quá ích kỷ không? Tuy đã từng nghĩ qua để ngàn vạn người phải đổ máu vì sự bất cam của ta là chuyện rất tàn nhẫn, nhưng lại làm sao cũng không thể áp chế tâm lý đang phẫn hận bất bình này.
Ai bảo ngươi dám lừa ta! Ai bảo tiểu cô cô của ngươi thương ngươi như vậy! Ai bảo ngươi đi vào vũng nước đục này!
Cuối cùng tìm một lý do cho sự báo thù của mình, ta nhàn nhã về lại thành Khánh Châu.
Trước tiên phải bắt chặt Phương Thiên Hằng, đem hai huynh đệ này giữ trong lòng bàn tay làm công cụ kiếm tiền cho ta, ta mới có thể nắm chắc cơ hội lật mình!