CHƯƠNG 3
Thích khách
Đã ba tháng rồi đi? Chuyện ta đã chết rồi sống lại không dẫn tới quá nhiều người chú ý, dù sao, một người luôn dùng cái chết để khát cầu sự quan tâm, thì không có mấy ai muốn đem lực chú ý đặt lên người y nữa đi? Lần này, đã là lần thứ bảy rồi.
Nằm trên đám cỏ dầy ấm cạnh bên hồ nhỏ trong vườn, ta đăm đăm nhìn bầu trời lúc tịch dương xế chiều, nhìn những dư quang tản ra khi mặt trời lặn, nhìn sắc trời dần dần trở thành màu đen, lại nhìn từng ánh sao sáng đốm đốm điểm lên trong màn đen.
Trở về một thời không không thuộc về bất cứ triều đại nào trong trí nhớ, có thể nhìn thấy bầu trời sao mỹ lệ thế này, chắc cũng tính là thu hoạch lớn rồi đi? Trong viện lạc này, chỉ có một mình ta ở, vốn còn có một thị đồng Di Nhi, nhưng ta không thích nó, nó cũng không thích ta, cho nên vào một đêm ta đã đuổi nó đi, nó dù sao cũng là thị đồng mà ái nhân của Doãn Ân____ Lục Vương Gia của Lãng Ca Vương Triều ban cho Doãn Ân, vốn là người của Vương phủ, cho dù không ở trong này, chắc cũng có chỗ để đi mà?
Không thích Di Nhi, là vì ánh mắt của nó quá mức lấp lánh, từ sau khi ta tỉnh lại, nó luôn ở một bên len lén đánh giá ta, cho đến khi ta cố ý dùng đường nhìn cắt đứt sự chú mục của nó mới thôi.
Chắc chắn, so với Doãn Ân, tính cách của ta lạnh hơn rất nhiều, đồng dạng là cả ngày không nói một câu nào, nhưng thần tình, ngữ khí, hành vi của ta đều băng lạnh đạm mạt hơn Doãn Ân ngày trước rất nhiều. Nó không thích ta, tự nhiên là do hành vi của Doãn Ân ngày trước tạo ra, phải hầu hạ một chủ tử như thế, đại khái cũng không có mấy người không phiền lòng đi?
Ai cũng không biết, một lần đó, Doãn Ân là thật sự một lòng cầu tử. Không có ý niệm kiên định, một người giỏi bơi lội, làm sao có thể ở trong một con hồ sâu không đến nửa mét trong viện này mà chết chìm được?
Nói đến thật buồn cười, cứu được thân xác này, nhưng lại là ta. Dưới con mắt của Di Nhi, đây chẳng qua chỉ là một trò hề nữa của ta mà thôi, cũng không có gì tất yếu phải bẩm báo lên đi? Càng huống hồ, nó muốn bẩm báo, cũng chắc gì đã có người muốn nghe chứ?
Thời không này, không phải là bất kỳ triều đại gì mà ta biết. Chứng cứ duy nhất chính là hiện tại cái Lãng Ca Vương Triều đó____ chưa từng nghe qua. Như vậy cũng tốt, vô luận ta nháo thế nào, đảo lộn thế nào, cũng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với lịch sử cả? Ít nhất, sẽ không ảnh hưởng tới thời không mà ta đã từng sống kia đi? Ít nhất, sẽ không ảnh hưởng đến bạn tốt và người yêu của hắn đi? Bản thân chưa từng có được hạnh phúc, cho dù nhìn người khác có hạnh phúc, cũng là một loại hạnh phúc sao?
Sự huyên náo từ xa tới gần lay tỉnh ta, kỳ quái, trễ như vậy rồi, sao lại còn ồn như thế? Kéo trường bào nặng nề lên, ta đứng dậy, nhưng ngay lập tức cảm giác được sau lưng lông tơ dựng đứng! Có người!
Không kịp suy nghĩ, kim loại băng lạnh đã chạm vào cổ của ta, khiến ta trong thoáng chốc hiểu rõ được tình cảnh của mình. “Ngươi là ai?” Giọng nói trầm thấp đoạt hết nghi hoặc của ta.
Kỳ quái, câu nói này nên do ta hỏi mới đúng chứ?“Nhanh, nhanh tìm, đừng bỏ qua bất cứ chỗ nào!” Một thanh âm thanh lãnh vang lên. Trong ký ức không thuộc về ta, thì đó hình như là thiếp thân thị tùng của Lục Vương Gia _ Long An.
“Ca ca, trước mặt là biệt viện của người đó, có cần đi tìm không?” Một thanh âm khác vang lên, tựa hồ mang theo chút trễ nãi. Nếu như ta không nhớ sai, chắc là đệ đệ Long Ninh của Long An.
“……”“Bỏ đi, người đó nếu như gặp phải thích khách, sớm đã hô hoán lớn tiếng rồi, sao có thể yên tĩnh như thế?” Đợi không được câu trả lời của Long An, Long Ninh đơn giản trực tiếp cho ra kết luận.
“Cũng đúng, tránh để y lại níu kéo dây dưa đòi gặp chủ tử.” Long An tựa hồ đối với Doãn Ân cũng không có mấy hảo cảm, do dự một chút rồi tán đồng ý kiến của đệ đệ. Thế là, không lâu sau, huyên náo dần rời xa ta.
Thích khách? Thì ra không phải chỉ có mạng của một mình ta có người ghi nhớ a……. nếu như là những ca ca tỷ tỷ đó của ta, chắc sẽ không tìm loại thích khách ngu xuẩn này chạy đến phủ để giết ta đi?
Giải thích duy nhất, người sau lưng này, muốn thích sát chắc là Lục Vương gia rồi.