CHƯƠNG 50
Báo danh
Sau khi Tư Nại Khắc rời đi không được mấy ngày, chúng ta khởi hành đến Lãng Ca.
Trước đó Phụng Túc đã nói tấm hàng hải đồ kia đã rơi vào tay của hoàng tộc Phụng Duyệt, hơn nữa nhiếp chính vương Tuyết Vô Tình đã cùng Lãng Ca Vương Triều đạt thành hiệp nghị, công khai mời thiên hạ quần hùng tập trung tại đô thành Lãng Ca sau hai tháng nữa, mượn cơ hội một năm một lần tam quốc văn đấu, quyết định tấm hàng hải đồ sẽ thuộc về ai.
“Mượn tay người võ lâm quyết định quyền sở hữu hàng hải đồ a?” Ta khổ não thầm thì tự nói, “Chuyện đó không phải rất phức tạp sao?”
“Sẽ không a! Trước khi đi ta đã hỏi phụ thân rồi, ông nói nếu như sự việc phát triển liên đới quá lớn, thì cứ đem nhiều bức đồ tung ra.” Phụng Túc từ sau lưng ôm lấy ta, cười híp mắt trả lời.
“Vậy tại sao không tung ra luôn? Còn phải nhìn tình hình phát triển rồi mới quyết định?” Ta ngốc nghếch hỏi.
“Đương nhiên cách tốt nhất là có thể trực tiếp thắng được bức đồ về!” Li Thiển nằm úp bên cạnh ta ở sàn thuyền, đột nhiên đưa tay ra siết thành nắm đấm, “So thử một lần đi! Xem chúng ta ai có thể giành được bức đồ!”
Dô? Có ý gì?
“Có muốn tính ta vào không?” Long Diệm xuất hiện bên cạnh ta, tùy ý đưa tay, một cụm ánh sáng đỏ nhấp nháy, một cụm lửa đỏ nóng rực ngoan ngoãn nhảy múa trong bàn tay hắn.
Lộ ra nụ cười yêu dị, con mắt Long Diệm rất nhanh thoáng qua một mạt đắc ý, “Như vầy đi, nếu như ai có thể thắng được hư danh thiên hạ đệ nhất này, hai người còn lại phải vô điều kiện ngoan ngoãn để người thắng bá chiếm Y Ân ba tháng!”
“Vụ cược này thật sự là dụ người!” Phụng Túc bỏ ta ra, lùi lại một bước, nhìn Li Thiển, “Không thì chúng ta so tài trước đi?”
“Chủ ý hay!” Li Thiển cười, như có như không nhìn Long Diệm một cái, “Nhưng là ta không đánh cược với loại gia hỏa có năng lực biến thái đó!”
“Các ngươi hình như quên tính ta rồi đi?” Ta cực độ không vui tức quá hóa cười, con mắt âm trầm, tiện tay múa một đường, Vô Phong lập tức rơi vào trong tay ta, “Lấy ta làm vật cược, có phải là cần có sự đồng ý của ta trước không?”
Múa kiếm xông về hướng Phụng Túc, dọa hắn tránh trái né phải, không dám trả đòn, “Y Ân, ta sai rồi, ta nhận sai còn không được sao? Đừng, cẩn thận tổn thương mình đó!”
“Cẩn thận, Y Ân, Phụng Tục ngươi không được tránh, để Y Ân xả giận là được rồi!” Li Thiển vòng qua một bên chuẩn bị đoạt kiếm của ta, bị ta trở tay chém tới dọa nhảy lên cạnh thuyền.
“Như nguyện của ngươi đánh thật đây a! Ngươi đừng tránh chứ!” Ta cười lạnh, bỏ qua Phụng Túc chuyển sang tấn công Li Thiển.
“Y Ân, ngươi cẩn thận, thân thể ngươi còn yếu, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy!” Long Diệm nhảy đến muốn ngăn cản, cũng bị cuốn vào vòng chiến của ta.
“Xấu xa nhất chính là ngươi, cư nhiên đưa ra đề nghị này! Xú tiểu tử, bắt đầu từ hôm nay không có phép tiến vào phòng ta!”
Hét lớn, cười lớn, tránh né, nhảy dựng…..
Chúng ta vui vẻ nhàn tản qua ngày trên thuyền, cho đến khi lên bờ vào nửa tháng sau.
“Xem ra không ít người có hứng thú với hàng hải đồ a!” Ta nhìn bến cảng dòng người đông đúc, có chút không hiểu lắm tại sao lại có nhiều người như vậy.
“Đó là đương nhiên, ngươi không biết sao? Trừ tấm hàng hải đồ, nghe nói còn có một thứ tốt khác.” Long Diệm nhìn qua tin tức thủ hạ của Phụng túc truyền tới, nhàn nhạt cười.
“Ta nghe nói tất cả người học võ trên đại lục này đều có ghi chép tại triều định, có đúng vậy không?” Ta nhìn Phụng Túc.
“Là như vậy, nhưng ghi chép về người ngoài biển chúng ta thì có thể ít hơn, như vậy khá tiện quản lý. Lần này ta có thể không thể xuất thủ, chỉ đành nhờ các ngươi rồi.” Phụng Túc cười khổ.
Đúng vậy, nếu như hắn xuất thủ, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của ba nước, Lâu Tây thì không tính, dù sao chuyện trên biển cùng họ gần như không có quan hệ gì, lại thêm Li Thiển đối phó từ bên trong, ngược lại cũng không có đại sự gì. Nhưng nếu như để Phụng Duyệt và Lãng Ca chú ý đến hắn, tính ra sẽ không còn là vấn đề một bức đồ nữa.
“Chuyện này…. từ một số phương diện mà nói, đây tựa hồ là cuộc tranh giành thiên hạ đệ nhất của đại lục, ngươi thật sự không tham gia?” Li Thiển có chút oán tiếc thay Phụng Túc.
“Thật sự không được, đến lúc đó lại coi đi!” Phụng Túc trầm ngâm một chút, “Tranh giành thiên hạ đệ nhất, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt gì.”
“Ít nhất có thể giành được bức đồ về rồi nói sau!” Long Diệm thầm thì.
“Ta thấy ngươi vẫn là nên bảo đồng bạn của ngươi nhanh chóng vẽ bức đồ khác đi! Hơn nữa ở những tình tiết nhỏ cố gắng hết mức có thể vẽ những hòn đảo khá xa xung quanh rõ ràng hơn, mỗi bức đồ tốt nhất đều không giống nhau, nhưng đại thể nhìn thì nhất định phải nhất thống.” Ẩn ẩn, cảm giác chuyện lần này không đơn giản như thế, đem càng nhiều hải đồ tung ra mới tốt, dù sao bức hàng hải đồ kia đã lưu động ở đại lục lâu như vậy, cho dù không có tìm được sư phụ nào biết đọc, nhưng phục chế thêm mấy phần thì có thể làm được, chỉ cần có thêm những tấm khác bị tung ra, là thật là giả không thể nói được nữa.
“Ngươi là nói…. lấy giả loạn thật?” Phụng Duyệt nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ tính thực tế.
“Dù sao cứ làm trước rồi nói sau, không thì đến lúc lại ở ngoài vòng dân chúng ném tốp tốp vào, ngươi xem những người lấy được bức đồ có chột dạ hay không!” Ta cười vô cùng vui vẻ, giống như đã giải quyết được một vấn đề lớn___ trên thực tế, cũng là vấn đề lớn mà!
Ít nhiều cảm thấy bọn người của Phụng Túc quá xem trọng bức đồ đó, họ luôn lo lắng sẽ bị người phát hiện ra đảo của họ, lại quên mất họ đã sinh sống trên biển mấy đời người, tuy họ không thể xem như quân đội chính quy, nhưng đại lục này không có hải quân, luận về việc tác chiến trên biển, chỉ sợ ai cũng không thể nào tấn công được hòn đảo của họ. Tại sao cứ luôn nghĩ tới việc giành lại bức đồ chứ?
Nhưng ta cũng không muốn nói nhiều làm gì, dù sao ta nếu như thuyết phục được bọn họ từ bỏ bức đồ, lần sau được chạy ra ngoài chơi cũng không biết phải đợi đến lúc nào, lúc có thể vui vẻ thì không thể phá tan hưng trí a!
Kỳ quái nha, rõ ràng đô thành Lãng Ca người đông như biển, nhưng chân chính tham gia vào cuộc so tài lại không có bao nhiêu người, hình như nghe nói khi báo danh phải có người chứng minh thân phận. Từ lúc nào tỷ võ còn có quy định này?
Phụng Túc ở lại cạnh ta, Li Thiển và Long Diệm theo quy tắc đi báo danh rồi.
“Thật là gặp quỷ!” khi Long Diệm trở về tràn đầy không cam tâm, vừa thấy ta, lập tức bổ nhào tới, “Y Ân, ngươi ngàn vạn lần không thể lộ mặt ở bên ngoài a!”
Di? Có ý gì?
“Khi chúng ta đi báo danh, gặp được nhiếp chính vương Tuyết Vô Tình của Phụng Duyệt.” Lời của Li Thiển khiến lòng ta trầm xuống, là nam nhân đó sao? Có liên quan tới hắn?
“Bên cạnh hắn có một nam tử có tướng mạo bảy tám phần tương tự với ngươi, xem bộ dáng giống như là…..” Li Thiển do dự một chút, nhưng thấy biểu tình có chút lúng túng của hắn, chúng ta đều biết ý tứ của hắn, ta gật đầu, biểu thị hắn tiếp tục nói.
“Đầu tiên là hai người đó thân thiết đến không thể hơn, sau đó vì thấy ta, không biết có phải là nghĩ tới cái gì không, hắn liền đuổi theo truy hỏi lai lịch của ta, nam tử đó có chút không vui, nói mấy câu yêu kiều, muốn lái sang chuyện khác, ta nhân cơ hội chuồn đi, nhưng không bao lâu…..” Sắc mặt Li Thiển trắng đi một chút.
“Người đó liền trở thành người chết!” Long Diệm trừng hắn một cái, “Hơn nữa còn chết rất thảm! Cả gương mặt bị rạch đến huyết nhục mơ hồ, cặp mắt còn bị móc ra.”
“Làm sao có thể? Các ngươi nhìn thấy sao? Mặt cũng hủy rồi, sao các ngươi biết là hắn?” Ta kinh hô một tiếng, ác hàn sau lưng xông thẳng lên não.
“Chỉ là nghe thấy tiếng kêu thảm, ta nhất thời hiếu kỳ, lén lén vòng về, Li Thiển đi cùng ta.” Long Diệm ôm ta vẫn còn không ngừng run rẩy, “Khi không có chúng ta ở bên cạnh, ngươi ngàn vạn lần không thể xuất môn a!”
Gật đầu như con rối, hàn ý trong lòng ta càng tăng: Người sau khi đã từng lừa dối ta, lớn tiếng nói thích ta, thật sự trở nên đáng sợ như vậy sao?
Kết cục
“Vô Tình, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao phải làm như vậy?”
Di? Đây là giọng nói của Long Vô Dạ mà? Ồn quá, hắn sao lại ở trong phòng của ta? Nhưng mà, hắn làm sao biết ta ở đâu? Vô Tình cũng ở đây? Bọn họ lại phát sinh xung đột gì nữa?
Đầu đau quá! Vốn định mở mắt ra, vì đau đớn mà không thể như nguyện. Ngón tay cẩn thận rờ rờ lên chăn phủ trên người, không đúng, đây không phải là khách *** mà ta ở trước đó! Xúc cảm mềm mại này, rõ ràng là đồ mà chỉ có vương công quý tộc mới có thể dùng!
Chuyện gì vậy? Chúng ta không phải đi xem náo nhiệt sao? Tỷ võ…..
Đúng rồi, ta hình như bị thất lạc Phụng Túc, Long Diệm trong đoàn người, nhưng Li Thiển chắc nên ở bên cạnh ta chứ!
“Ta không muốn làm gì cả, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn ký tên lên bản thư hàng này, ta lập tức hai tay dâng giải dược, còn nếu không…..” Đây là giọng nói của Tuyết Vô tình, cách ta rất gần, nhưng mà…..
Hắn đang nói cái gì a?
“Người Lâu Tây chúng ta không sợ chết, ngươi dùng thủ đoạn này, cũng khó tránh khỏi quá đê tiện đi!” Một giọng nói xa lạ, trước giờ chưa từng nghe qua.
“Bệ hạ, ngài đừng nói nữa, độc này đối với bệnh của ngài có nguy hại rất lớn, ngài còn không giữ lại chút thể lực đi!” Giọng nói suy yếu này…… hình như là Li Thiển?
“Vô Tình, ngươi không phải nhất thời xúc động đúng không? Ngươi sớm đã có âm mưu rồi đúng không? Giọng nói của Long Vô Dạ lập tức trầm đi không ít, “Bắt đầu từ bức đồ đó, ngươi đã lừa ta rồi đúng không?”
“Không lừa ngươi, thì sao có thể dụ ngươi đồng ý mở ra đại hội này? Không mở đại hội võ lâm này, ngươi làm sao có thể không chút phòng bị để ta tiến vào đô thành?” Tuyết Vô Tình cười lạnh, “Bức đồ đó chẳng qua là một bức hàng hải đồ mà thôi, cũng không biết là ai cố ý giả tạo dùng phương pháp vẽ bản đồ bản tàng chế thành, tính ra người họa bức đồ này cũng không có hảo tâm gì. Nhưng bức đồ rơi vào tay ta, cũng chính là ý trời!”
“Vô Tình, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Cho dù chúng ta ký lên bản thư hàng này xưng thần với Phụng Duyệt, ngươi cho rằng Phụng Duyệt có thể thật sự thống nhất đại lục sao?” Long Vô Dạ nghi hoặc không hiểu truy vấn.
“Ta không muốn làm cái gì! Ta chỉ muốn để y không thể nào rời khỏi ta nữa!” Thân thể được dịu dàng ôm vào lòng Tuyết Vô Tình, ta tứ chi vô lực, chỉ đành mặc hắn bày bố.
“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói của ba người: Long Vô Dạ, Li Thiển, còn có bệ hạ trong miệng Li Thiển.
“Ngươi là nói, ngươi chỉ vì một nam nhân, mà lập ra kết cục này, muốn Lãng Ca và Lâu Tây xưng thần với Phụng Duyệt?” Vị bệ hạ đó không để ý tới thân thể, lớn tiếng hét lên.
“Thế nào? Không thể sao?” Tuyết Vô Tình lạnh lùng cười.
“Ngươi mơ tưởng!” Li Thiển tức giận gầm lên, kỳ quái, chỉ là trúng độc mà thôi, lẽ nào tự hắn không thể giải sao?
“Vô Tình, đừng nháo nữa, lần trước ngươi tổn thương y như vậy còn chưa đủ sao? Lần trước trên mặt y đầy bình lặng và quyết tuyệt còn chưa đủ sao? Y sẽ không ở lại bên cạnh ngươi đâu! Lần trước vì bức ta, ngươi dùng phương thức như vậy để sỉ nhục y, lần này, ngươi lấy hòa bình tam quốc và binh đao thiên hạ đến bức y, y càng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi!” Ngữ điệu Long Vô Dạ có chút không ổn định, xem ra hắn đang cực độ áp chế tâm tình của mình.
“Y sẽ! Nếu như các ngươi còn muốn giữ lại mạng của mình, còn muốn sống mà đi ra khỏi căn phòng này, thì liền ký vào hàng thư đi! Đợi khi y tỉnh lại, thiên hạ đã quy về Phụng Duyệt, đến lúc đó, y còn có thể chạy được đi đâu?” Tuyết Vô Tình kích động hét lớn.
“Không có khả năng, Y Ân mới sẽ không lưu lại bên cạnh ngươi! Y đã chạy trốn một lần, thì sẽ chạy trốn lần thứ hai, lần thứ ba, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào có được y!” Li Thiển nghiến răng nghiến lợi đả kích Tuyết Vô Tình.
“Chạy? Vậy y cứ chạy đi, y chạy một lần, ta giết một lần, y chạy đến đâu, kiếm của ta liền san bằng đến đó! Y tuy lãnh đạm, nhưng cũng không phải là người không biết động tâm, một lần hai lần có lẽ không được, nhưng mười lần một trăm lần, y cũng sẽ cắt đứt ý định đó, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta!” Tuyết Vô Tình thản nhiên trả lời, nhưng lại khiến người khác cảm thấy một cỗ hàn ý từ tận đáy lòng, hắn nói được làm được.
Hắn….. lại biến thành như vậy…..
Trong lòng run rẩy, vì sự đáng sợ của hắn, cũng vì sự phẫn nộ của mình___ hắn xem mạng người là gì!
“Ngươi điên rồi!” Long Vô Dạ kinh hô, “Ngươi thế nhưng lấy sinh tử của bách tính thiên hạ đển uy hiếp y? Ngươi…. Ngươi là muốn bức y chết đúng không? Hay là…..” Long Vô Dạ nghẹn thở, “Hay là ngươi dự tính đem y biến thành một con rối không biết suy nghĩ?”
“Đó cũng không có gì không tốt!” Luyến niệm hôn lên trán ta, Tuyết Vô Tình bình tĩnh nói ra những ngôn từ tàn khốc, “Để y trở thành một con rối không biết suy nghĩ cũng tốt, để trong mắt y chỉ có thể nhìn thấy ta, trong lòng chỉ chứa mình ta, vẫn tốt hơn là y không tiếp nhận ta!”
“Ngươi vọng tưởng!” Li Thiển trung khí không đủ, nhưng khí thế một chút cũng không nhỏ bé, “Ngươi ích kỷ như thế sao? Mà không nghĩ tới y vì ngươi mà phải gánh trên lưng ác danh ‘hồng nhan hoặc chủ’ sao?”
“Vậy thì lại thế nào?” Tuyết Vô Tình cười lạnh, “Chính là vì để có được y, ta mới an bài để Lãng Ca và Lâu Tây xưng thần với ta, chính là vì để y có thể ở bên cạnh ta, ta mới làm ra tất cả những chuyện đó. Cái gì mà ‘hồng nhan hoặc chủ’? Chỉ là một hư danh mà thôi!”
“Nhưng đó…. không phải là thứ y muốn!” Tiếng than thấp vang lên, thân thể ta chợt nhẹ bổng, bay khỏi ***g ngực Tuyết Vô Tình, sau đó rơi vào trong lòng Long Diệm đột nhiên xuất hiện nói câu đó.
Ta lúc này mới dám mở mắt.
“Tỉnh rồi sao? Cũng tốt.” Long Diệm đỡ ta đứng dậy, “Không sao chứ?”
“Chỉ đau đầu thôi!” Ta cười nhẹ, biết có hắn ở đây, ta sẽ không cần lo lắng gì cả.
“Ngươi là ai? Y Ân, trở về!” Tuyết Vô Tình tức giận nhảy tới, xông về phía ta.
Cũng không thấy Long Diệm có động tác gì, Tuyết Vô Tình vừa xông tới trước mặt ta đã bị bay về!
“Bên này ngươi đừng lo nữa, đi giúp họ giải độc đi!” Long Diệm cười nhạt.
“Ngươi sao biết cách giải độc vậy?” Chớp mắt, ta nhìn ba người đang ngồi trên đất, bao gồm cả Li Thiển đang chấn kinh.
“Vô luận là độc gì, tiến vào cơ thể nếu muốn phát huy tác dụng, thì sẽ phải biến thành dịch thể, nói vậy ngươi hiểu chưa?” Long Diệm điểm mũi ta.
“Di? Đúng nga!” Đầu óc ta xoay chuyển, gật đầu, đi lại chỗ Li Thiển, trước cứu hắn, hai người kia ta không cần quản luôn ha? Khống chế nước tuy rằng đơn giản, nhưng cũng rất phí lực a!
Không còn để ý đến hai nam nhân đã bắt đầu đánh nhau, ta quỳ trước mặt Li Thiển, nhẹ giọng hỏi, “Chỗ nào không đúng?”
Li Thiển đã biết ta phải làm gì cũng rất phối hợp, chỉ vào khoang ngực, “Hình như có trùng.”
Tập trung tinh lực, ta đem khối dịch thể chiếu theo mật độ không giống xung quanh trong ngực hắn lôi ra.
Màu mật xanh, dịch dạ dày vàng, đương nhiên còn có màu máu đỏ.
“Phần phát đen này chắc là độc đi?” Ba người sáu con mắt trừng to như cái chuông, ta chỉ vào khối máu đen hỏi Li Thiển.
“…..” Không nói nên lời gật đầu, sắc mặt Li Thiển tái nhợt, cũng đúng, một phát lấy ra nhiều máu thế này đã rất khó chịu rồi, hơn nữa, đây hình như là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy ta dùng bản lĩnh này.
Đem cục máu đen đó tách khỏi đám máu, rồi đem những dịch thể không còn đáng ngại đó đưa trở vào cơ thể Li Thiển, sắc mặt Li Thiển trở nên hồng nhuận, nhưng biểu tình vẫn là vẻ mặt không thể nào tin.
“Ngươi có thể giải độc của hai người đó không? Như vậy ta có thể nhẹ nhõm một chút.” Ta đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nhìn Li Thiển.
Li Thiển gật đầu, cẩn thận đỡ ta ngồi xuống bàn, bảo ta nghỉ ngơi, sau đó vội đi giải độc cho hai người kia.
Sắc mặt ta một nửa là mệt thật, nhưng hơn một nửa là giả bộ.
Phụng Túc chạy đi đâu rồi? Nếu Tuyết Vô Tình sớm đã nhận định bức đồ đó không là gì, vậy chắc cũng không bảo quản nó quá cẩn trọng, phải bảo hắn đi tìm mới được.
“Đang nhớ ta sao?” Cửa phòng mở ra, Phụng Túc vẻ mặt cười gian lại gần ta.
“Di? Ngươi trực tiếp hạ thủ đi trộm sao?” Ta nhỏ giọng hỏi, chú ý đến Tuyết Vô Tình vẫn đang giao đấu với Long Diệm, nhẹ hỏi.
“Không chút khó khăn!” Phụng Túc cười, ngồi xuống cạnh ta.
“Mọi việc giải quyết xong rồi? Vậy ta cũng không chơi thêm nữa!” Long Diệm nói, rồi một ngón điểm ngã Tuyết Vô Tình.
Tuyết Vô Tình tức giận đến mặt xanh mét, nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng, thì ra kế hoạch hoàn mỹ không sai sót này thế nhưng lại bị người ta phá nát một cách đơn giản như thế!
“Đều giải quyết rồi? Vậy chúng ta đi thôi!” Ta vui vẻ nhảy lên muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Li Thiển và Phụng Túc kéo lại.
“Làm gì?” Ta nghi hoặc.
“Giải quyết một chút phiền phức đi!” Li Thiển chỉ chỉ Tuyết Vô Tình.
“Quản hắn làm cái gì? Lại không liên quan tới ta!” Ta lầm bầm.
“Hắn tuy rằng xấu xa, nhưng tất cả những chuyện hắn làm không phải đều là vì ngươi sao? Cũng nên nói vài câu chứ?” Phụng Túc mỉm cười.
Long Diệm đứng một bên không lên tiếng, chỉ mang theo nụ cười quái dị nhìn ta.
“Ta không muốn nói chuyện với hắn!” Ta không thèm quay đầu lớn tiếng nói.
“Y Ân.” Li Thiển đau đầu nhu nhu trán.
“Li Thiển, nếu như ta không cần ngươi nữa, ngươi sẽ làm thế nào?” Ta rất nghiêm túc hỏi một vấn đề không chút liên quan.
“Ngươi dám!” hắn nhảy tới kéo ta muốn đi ra ngoài, “Không nói thì không nói, đi thôi đi thôi!”
“Ta hỏi ngươi thì trả lời đi!” Ta trở tay kéo hắn lại, cố chấp nhìn hắn.
“Sẽ…. chúc phúc ngươi…. tuy sẽ rất thương tâm, sẽ rất đau đớn, nhưng ta vẫn mãi dõi theo ngươi, chỉ cần ngươi vui lòng là được….” Li Thiển kinh ngạc một chút, khổ sở cười.
“Còn ngươi?” Ta nhìn Phụng Túc, hắn mỉm cười, “Đi theo ngươi quấn quit quấy nhiễu, cho đến khi ngươi cần ta mới thôi.”
Long Diệm hừ một tiếng, ta biết ý tứ của hắn, cười hai nam nhân này thủ đoạn quá ngốc.
“Nhưng ta rời khỏi hắn, hắn liền phái người muốn lấy mạng của ta….” Lời nói trầm thấp của ta dọa Li Thiển và Phụng Túc đại kinh thất sắc.
“Lần thứ nhất là đại ca của Doãn Ân.” Ta thấp giọng, “Lần thứ hai là nhị tỷ của Doãn Ân, nam nhân chết thảm mà các ngươi thấy rất giống ta đó là nhị ca của Doãn Ân. Đại tỷ của Doãn Ân không còn muốn quản tới những chuyện này, đây cũng là lý do mà nàng nên chết. Hắn cho bọn họ cơ hội, cung cấp điều kiện vào đạo cụ cho họ, hắn chỉ muốn bức ta quay đầu.”
“Có đúng như vậy không, Vô Tình?” Long Vô Dạ chấn kinh hét lớn, một tay nắm lấy Tuyết Vô Tình đang nằm trên mặt đất, mạnh bạo lắc lư người hắn.
“…. Không sai.” Tuyết Vô Tình vô thần nhìn ta, thừa nhận tất cả những gì hắn đã làm, “Họ đều là con cờ mà ta sắp đặt, đều là con cờ nghe ta bài bố. Lần đầu tiên là muốn mượn tay Doãn Thành bức ngươi rời khỏi Lãng Ca, lần thứ hai là muốn ngươi rời khỏi Lâu Tây, tất cả độc đó đều sẽ không chí tử, chỉ sẽ khiến cho ngươi giống như hoạt tử nhân, chỉ cần ngươi được đưa về bên ta, ta liền có thể lưu lại ngươi bên mình cả đời! Người đó có tướng mạo rất giống ngươi, cho nên ta chỉ muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời, làm thế thân của ngươi, nhưng khi ta đang truy hỏi tung tích của ngươi, hắn dám ngăn cản ta, hắn cho rằng hắn là cái gì? Dám xem mình đồng đẳng với ngươi! Cho nên hắn nhất định phải chết, hắn không có tư cách so sánh với ngươi. Ngay cả lần tỷ võ này, cũng là vì dụ ngươi đến cạm bẫy ở Lãng Ca…..”
“Đừng nói nữa!” Long Vô Dạ đẩy hắn ra, nhưng cũng không biết nên nói gì.
“Tuyết Vô Tình, ta từng thích ngươi, nhớ không?” Ta vẫn không chịu quay đầu, “Là ngươi phản bội tín nhiệm của ta, phản bội cảm tình ta bỏ ra cho ngươi! Ngươi cho rằng dùng những thủ đoạn này có thể khiến ta trở về bên cạnh ngươi sao? Ngươi đã quên những gì ta nói rồi sao? ‘Bất cứ ai từng lừa dối ta, bất cứ ai phản bội tín nhiệm của ta, vĩnh viễn không có cơ hội thứ hai để tổn thương ta!’”
“Nhưng ta yêu ngươi a!” Tuyết Vô Tình hét lớn.
“Ngươi căn bản không hiểu yêu, chỉ biết yêu cầu và đòi hỏi, một chút cũng không hiểu khoang dung và dâng tặng, ngươi như vậy, có tư cách gì nói yêu ta?” Ta lạnh lùng nói xong, bước nhanh ra khỏi phòng, không để ý đến từng câu ái ngữ rỉ máu sau lưng nữa.
Yêu?
Yêu không phải cứ nói ra miệng là xong, ngươi nhất định phải gánh vác những đau đớn và đả kích có thể sẽ gặp phải….
Khi ngươi yêu một người, hắn luôn bất cứ quyền lợi gì với ngươi, bao gồm cả quyền lợi không yêu ngươi.
Vì hắn không yêu ngươi, ngươi liền muốn tước đoạt quyền lợi nói ‘không’ của hắn sao?
Đây chính là ‘yêu’ mà ngươi nói sao?
Loại yêu này…..
Ta không thừa nhận nổi!
“Y Ân, chúng ta cứ đi như vậy sao?”
“Đúng a! Không đi ở lại đây làm gì?”
“Võ lâm đại hội đó không coi nữa sao? Ta còn chưa có báo danh a!”
“Đã nói là cạm bẫy rồi, còn cái gì đáng xem nữa?”
“Vậy chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu? Hành tẩu khắp nơi, dạo chơi khắp nơi, chỗ nào vui vẻ thì đi chỗ đó thôi!”
“Tuyết vô Tình đó hình như điên rồi nga!”
“Liên quan gì tới ta?”
“Cũng may lúc đầu không có làm chuyện gì quá phận với Y Ân….”
“Chuyện ngươi làm đối với ta không quá phận sao?”
“Cái đó….. ta đã xin lỗi rồi mà! Hơn nữa điều kiện ngươi đề ra ta cũng đáp ứng rồi a! Là tự ngươi từ bỏ thôi!”
“Vậy hiện tại ta muốn có được không?”
“Không muốn a! ! !”