CHƯƠNG 53 PN3
Huynh đệ
Tuyết Vô Tình
Từ khi ta bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, ta đã biết cuộc đời của ta không bình thường, ta là vương tử duy nhất của Tuyên Hòa quốc, trong ấn tượng của ta, đó là toàn bộ.
Trong ký ức, phụ hoàng và mẫu hậu không thể nói là phi thường ân ái, nhưng cũng là tương kính như tân, ánh mắt phụ hoàng nhìn mẫu hậu, có một cảm giác rất sủng nhược, cho nên ta luôn cảm thấy kỳ quái: Tại sao ta lại không có ca ca, tỷ tỷ hoặc đệ đệ, muội muội?
Mẫu hậu đẹp vô cùng, đó là vẻ đẹp hỗn hợp của loại khí chất đặc thù, bất cứ ai gặp được nàng, đều sẽ không tự chủ mà kinh ngạc một lúc, đây cũng là một trong những chuyện không nhiều mà ta lấy làm kiêu ngạo.
Khi ta hỏi mẫu thân, người ưu nhã như nàng, tại sao lại chọn trở thành thê tử của vị phụ hoàng tướng mạo không đẹp như vậy?
Sắc mặt mẫu thân vô cùng cổ quái, rất nhiều năm sau, ta mới hiểu đó là bi thương và hối hận.
Thân phận của mẫu thân rất cao quý, không phải vì nàng là hoàng hậu của Tuyên Hòa, mà là vì nàng đồng thời cũng là đại tỷ của nữ vương hiện nhiệm của Phụng Duyệt quốc một trong tam đại quốc, cũng chính là nói, nữ vương Phụng Duyệt là cô cô của ta.
Cảm tình của hai tỷ muội các nàng có chút kỳ lạ, nói các nàng cảm tình tốt, vậy sao mẫu thân trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện của cô cô, còn nói các nàng cảm tình không tốt, vậy mẫu thân mỗi năm đều dẫn ta đến Phụng Duyệt thăm cô cô làm gì, trừ năm mà tam quốc văn đấu tổ chức tại Phụng Duyệt. Đương nhiên, ngay cả khi Phụng Duyệt tiến hành văn đấu mẫu thân cũng không dẫn ta đi, thì càng không cần nhắc tới khi cuộc đấu được tổ chức tại Lãng Ca và Lâu Tây.
Ta rất muốn xem thử cảnh tượng náo nhiệt đó, nhưng vô luận ta có cầu khẩn thế nào, hoặc nổi tính thế nào, mẫu thân vẫn tuyệt đối không dẫn ta đi.
Cuối cùng, khi ta mười hai tuổi, ta lén lén chạy ra khỏi nhà, ta muốn tự mình đi xem tam quốc văn đấu!
Ta từng vô số lần tự hỏi mình: Nếu như ta biết kết quả của việc làm như vậy là mở ra một bí mật đã được phong kín mười ba năm, khiến cuộc đời của ta trở nên rối loạn, ta liệu có còn đi hay không?
Đáp án là: sẽ.
Nếu như ta không đi, ta sẽ không biết ta không phải là cốt nhục thân sinh của phụ hoàng, sẽ không biết ta còn có một ca ca sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, không biết những điều này, ta tự nhiên sẽ không nghĩ đến không công bình, sẽ không muốn đi thích sát vị ca ca này, cũng sẽ không… gặp được y.
Nam hài bướng bỉnh thuần khiết đó.
Vì thích sát thất bại, ta trúng phải ‘tình động’.
Đó là lần đầu tiên ta ôm một người cùng giới tính với ta, cũng là lần đầu tiên ta ôm một người không cam tâm tình nguyện, cũng là lần đầu tiên khi ta ôm một người mà nói y thuộc về ta…..
Lần kế tiếp quang lâm phủ đệ của ca ca, hài tử đó đã không thấy nữa, mà ca ca đang khua chiêng gỗ trống tìm kiếm y khắp thiên hạ.
Ca ca luôn ôn hòa và kiên định đó lại có thể phô trương tìm kiếm như thế? Nam hài đó đối với hắn rất quan trọng sao?
Vậy ta liệu có thể….
Ngay cả ông trời cũng giúp ta! Nam hài đó tự mình dâng tới tay ta, đó không phải có nghĩa là ngay cả ông trời cũng đều cho rằng ta làm như vậy là đúng sao?
Dựa vào cái gì ta chỉ có thể ở bên mẫu thân không chút trợ giúp mà bi thương, mà hắn lại có thể ở bên phụ thân được sự bảo hộ mà bá chiếm một phương?
Cho nên, báo thù hắn một chút là đúng mà phải không? Chỉ là yêu cầu hắn đi bái tế mẫu thân mà hắn lại thoái thác nhiều như vậy, người như vậy dựa vào cái gì mà có được y?
Chỉ là, ta hình như đã quên, y từng nói, y…. không phải của bất kỳ ai……
Sự bình tĩnh của y khiến ta hoảng sợ, cảm giác đáng sợ này khiến ta buột miệng nói ra ta thích y, nhưng y lại nói y sẽ không cho ta cơ hội lần thứ hai….
Là ta sai rồi sao?
Là ta làm sai rồi sao?
Chạy thoát khỏi ta là xong rồi sao? Ngươi lấy đi trái tim của ta thì nhất định phải ở lại bên cạnh ta! Nếu không…..
Ta đã không có trái tim rồi, phải làm sao mà sống tiếp?
Gặp lại ngươi lần nữa đi, chỉ cần gặp lại ngươi lần nữa cũng tốt, dùng thủ đoạn nào cũng được, ta chỉ muốn…..
Gặp lại ngươi lần nữa……
Long Vô Dạ
Ta là nhi tử thứ sáu của phụ hoàng, cũng là nhi tử nhỏ nhất, nhưng ta biết, trong phả hệ mà phụ hoàng ghi lại, còn có thứ bảy.
Tuy không biết hắn tên là gì, nhưng khi phụ hoàng thường xuyên nhìn ta chăm chăm rồi thất thần, ta biết, ngài đang thông qua mặt ta mà nhìn thấy một người khác.
Người đó…. là mẫu phi của ta, hay là đệ đệ nhỏ nhất của ta?
Phụ hoàng trước giờ không nhắc đến đệ đệ, cũng chưa từng nhắc đến mẫu phi của ta.
Trong cung có lời đồn kỳ quái, nói ta là do phụ hoàng ôm từ ngoài cung về, ta căn bản không có mẫu phi.
Nhưng ta không tin, ta là nhi tử mà phụ hoàng thương yêu nhất, nếu như phụ hoàng không yêu mẫu phi của ta, ngài sao có thể có biểu tình và ánh mắt dịu dàng như thế với ta?
Từng có một lần, khi ta và phụ hoàng đơn độc ở chung, ta nhịn không được hỏi về đệ đệ đó.
Phụ hoàng thế nhưng lại khóc…..
Vị phụ hoàng kiên cường như thế, quả đoán như thế, có lúc thậm chí còn có thể dùng từ vô tình để hình dung….. thế nhưng lại khóc…..
Ngài vỗ vỗ đầu ta, nhàn nhạt nói, nếu như có một ngày, ta yêu một người, khi ta không thể bảo hộ tốt cho người đó, thì ngàn vạn lần đừng để người đó biết được cảm tình của ta…..
Nhưng mà, yêu một người không phải nên nỗ lực đạt lấy sao? Ta ngốc nghếch hỏi.
Nếu như ngươi thật sự yêu người đó, thì sẽ hiểu rõ an toàn của người đó mới là điều quan trọng nhất…. phụ hoàng trả lời như vậy.
Ta vẫn không hiểu rõ ý trong câu nói đó của phụ hoàng, cho đến khi ta gặp được y…..
Lần đầu gặp y, y đứng ở góc đường như thế, một mình, cô đơn lẻ loi, tử khí đầy mắt, không biết tại sao, ta đột nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng y cười.
Sau đó ta biết y là tiểu nhi tử của Doãn gia mà ta đang đối phó, vì thân phận của mẫu thân thấp kém hơn nữa lại chết sớm, y ở trong nhà không được đắc sủng, ca ca tỷ tỷ đều ức hiếp y.
Ta tiếp cận y, đối tốt với y, nhìn y cười, ta cảm thấy còn vui hơn hoàn thành bất cứ nhiệm vụ gì.
Y hỏi ta, ta có phải là vì đối phó với Doãn gia mới đối tốt với y không.
Ta rất muốn lắc đầu, nhưng ta không muốn lừa y, ngay giờ phút đó, ta đột nhiên nhớ tới lời của phụ hoàng, ta hiện tại…. có thể bảo hộ y không?
Hồi tưởng lại từng lần từng lần bị thích sát, trong đầu của ta toàn là hình ảnh y toàn thân đầy máu ngã xuống trước mặt ta.
Không, ta không muốn, ta không rét mà run, nhân cơ hội đánh đổ Doãn gia, ta mang y vào vương phủ, để y trú ở nơi an toàn, nhưng không dám lại tiếp cận y.
Hãy đợi ta, đợi ta, đợi đến khi ta có sức mạnh bảo hộ ngươi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, ta thích ngươi!
Luôn có chuyện không như ý phát sinh, khi ta cuối cùng có sức mạnh bảo hộ cho y, đệ đệ của ta lại xuất hiện.
Hắn nói cho ta biết hắn là thái tử của Tuyên Hòa, hắn nói cho ta chúng ta làm song bào thai, hắn nói cho ta hoàng hậu của Tuyên Hòa chính là mẫu thân của ta, hắn nói cho ta phụ mẫu của chúng ta từng yêu thương nhau, nhưng đó là khi cả hai không biết thân phận của nhau. Sau đó phụ hoàng gặp phải thích khách, thích khách đem mẫu thân làm con tin dẫn đi. Lúc đó phụ hoàng vẫn còn là thái tử bị thị vệ cưỡng chế mang về cung, mà mẫu thân được người của Phụng Duyệt cứu về, khi không tìm được phụ thân lại phát hiện ra mình đã mang thai, vì thể diện của hoàng thất, phải đành gả cho Tuyên Hòa vương trước giờ vẫn thâm tình với nàng sau khi biết chuyện vẫn nguyện ý đón nàng về.
Khó trách phụ thân nói như vậy…..
Đệ đệ của ta nói mẫu thân đã qua đời rồi, muốn ta đi bái tế mẫu thân, nhưng ta dù sao cũng là Lục Vương Gia của Lãng Ca, ta lấy danh nghĩa gì để bái tế một tiểu quốc hoàng hậu chưa bao giờ gặp mặt?
Đệ đệ của ta đóng vai thích khách đến tìm ta, ta biết là hắn, cũng biết hắn không muốn giết ta, chỉ muốn mang ta đi mà thôi, nhưng phương pháp của hắn không đúng a! Vốn muốn dùng mê dược để bắt hắn, lại quên mất bình đó là ‘tình động’ mà tiểu sư đệ đưa cho ta.
Hắn chạy rồi, một chút cũng không muốn nghe lời giải thích của ta, cũng đúng, người đó, dù sao cũng là mẫu thân đã sinh ra chúng ta….
Nghe nói phương hướng hắn chạy đi chính là lạc viện của nam hài đó, ta đột nhiên có chút bất an.
Khoảng khắc khi ta nhìn thấy y, ta biết…. ta đã vĩnh viễn mất đi hài tử luôn cười với ta rồi…..
Ta sớm nên biết rõ….. khi y từng lần từng lần dùng cách tự sát để chứng minh sự tấm chân tình của mình, ta đã nên biết rồi….
Phụ hoàng, không phải tất cả ái nhân, đều có thể đợi được đến khi ta có sức mạnh bảo hộ cho họ a……
[Toàn văn hoàn]
PAGE 197