CHƯƠNG 7
Cứu người
Rời khỏi đô thành đã được mười ngày, ta đem tất cả tài sản phân làm ba phần, một phần gần chín mươi phần trăm tài sản thì gửi vào ngân hào (một dạng của ngân hàng vào thời xưa), rồi lĩnh một con dấu, tùy lúc có thể ở bất kỳ một ngân hào nào rút tài sản của ta ra, phần còn lại ta lại phân làm hai phần, một phần tự ta giữ lấy, phần còn lại giao cho Di Nhi.
Di Nhi sống chết không muốn, cho rằng ta đuổi nó đi. Cuối cùng dưới ánh mắt băng lạnh không lên tiếng của ta đành phải nhận, nhưng lại đi theo ta càng chặt thêm.
Trên đường, ta vẫn giữ thái độ không ôm chuyện rỗi hơi, không tìm phiền toái, thế là cũng bình an vô sự đến được tiểu thành gần biên quan.
“Thiếu……. Y Ân, chúng ta không vào thành sao?” Rõ ràng chỉ cần đi thêm một chút là có thể vào thành, ta lại cứ dừng ở trên con đồi ở ngoài thành, Di Nhi có chút không hiểu.
“Nó quá bắt mắt rồi, ngày mai trực tiếp qua biên quan, tránh bớt phiền toái.” Vỗ vỗ lên cổ của con Long Diệm Mã Vương, ta thản nhiên trả lời.
Trên đường, Di Nhi đối với ta cẩn thận chiếu cố, cũng không còn ánh mắt quái dị như lúc ở Lục Vương phủ, nhưng cũng khiến cho ta thay đổi cách nhìn với nó không ít.
Điều quan trọng chính là, nó không hề có hành động bất thường nào, cũng chính là nói, trên đường, nó không hề lộ ra hành tung của ta.
Chuyện báo thù, có thể từ từ, nhưng tự do thì không thể bỏ lỡ.
Trên đỉnh đồi có một khu rừng nhỏ, chúng ta ở đó nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, xua tan đi khá nhiều hàn ý.
Di Nhi biết ta không thích nói chuyện, ngoan ngoãn chuẩn bị lương khô.
Long Diệm Mã Vương vẫn ở sau lưng ta, mỗi khi ta nghỉ ngơi, nó luôn nằm phía sau ta, cho ta một chỗ để dựa vào.
“Thật sự là một gia hỏa biết lý giải ý người a!” Thuận tay vuốt ve một chút đám lông dài dài, nó lại quay mặt liếm liếm lên tay ta.
“Thật sự không nỡ rời ngươi, hảo bằng hữu!” Dựa gần vào cạnh Mã Vương, tựa hồ cũng có thể tìm được một chút ấm áp.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ lại ngủ mất, nhưng hàn ý dần dần lạnh lên lại khiến ta tỉnh lại.
Di Nhi không thấy đâu nữa, đốm lửa cũng đã bị cát che đậy, lửa cũng đã tắt ngấm, đây chắc là lý do khiến ta bị đông lạnh tỉnh.
Từ chỗ xa ẩn ẩn có thể nghe được tiếng kim loại của đao kiếm va vào nhau.
Long Diệm Mã Vương bất an lắc lư cái đầu.
“Ngươi đang sợ hãi sao?” An ủi gia hỏa bất an một chút, ta cẩn thận lấy từ bao đồ trên lưng nó ra một cây nỏ nhỏ gọn.
Lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng người không thể không có, trên đường đi ở những nơi khác nhau ta cũng chế tạo những bộ phận khác nhau, cuối cùng mấy ngày trước đã tạo thành khí cụ phòng thân này.
Đương nhiên không chỉ có một cái, còn có một cái cho Di Nhi. Từ trong ánh mắt kinh dị của nó, ta ý thức được thứ đồ này có lẽ không có ở nơi đây. Nếu cho cũng đã cho rồi, thì ta đành dạy nó cách thao tác, thứ đồ này trở thành lợi khí để chúng ta săn bắt được một ít chim thú nhỏ để cải thiện bữa ăn.
Mở nỏ ra, kiểm tra lại mũi nỏ bên trong một chút, cũng may, còn đầy.
Đứng lên, biểu thị Mã Vương đừng phát ra tiếng động, ta cẩn thận tiếp cận nơi truyền đến tiếng vang, không biết tại sao, ta biết Di Nhi đang ở đó.
Quả nhiên, ở ngoài năm sáu mươi mét, trong hai thân ảnh đang kích đấu, có một là Di Nhi.
Di Nhi biết võ? Trong thoáng chốc, sau lưng ta dâng lên một cỗ hàn ý: Trong ký ức của Doãn Ân, Di Nhi trước giờ không có lúc nào biểu hiện ra là nó biết võ……
Sao lại như vậy?
Trời tuy rằng tối đen, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ được tình huống ở trong đó, trên mặt đất có sáu bảy thân thể người nằm ngang dọc bất động, ước chừng đã chết mất rồi, nhưng ở khoảng cách cách ta hơn bốn mươi mét có một nam tử trẻ tuổi đang nằm không ngừng thở dốc.
Y sam bất chỉnh, cả người xem ra rất thê thảm.
“Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai! Tại sao lại quản đến chuyện riêng của chúng ta!” Giọng nói nam nhân phẫn nộ đặc biệt vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
Di Nhi không nói một lời, nhắm ngay lúc có khe hở liền không chút lưu tình tặng một kiếm vào ***g ngực nam nhân.
“Ngươi chết rồi tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi!” Thanh âm băng lạnh dị thường có sự âm tàng mà ta chưa từng biết.
Tư tâm của Di Nhi ta sớm đã lĩnh giáo, lúc này lại càng thấy rõ ràng hơn.
Nó ở đó lại bồi thêm một kiếm vào cổ họng của những người có khả năng đã chết rồi kia, xem ra là hạ quyết tâm phải diệt khẩu.
“Thiếu….. Y Ân?” Lúc nhìn thấy ta, biểu tình trên mặt nó phi thường cổ quái, có lúng túng, có chấn động, có khốn quẫn, cũng có nhẹ nhõm.
“Đưa kiếm cho ta.” Thản nhiên phân phó, biết nó nhất định sẽ làm theo.
Do dự một lúc, nó ngoan ngoãn đi qua, cầm cán kiếm giao cho ta. Kỳ quái, tại sao ta có thể xác định nó sẽ không tổn hại ta đến thế?
Lạnh lùng nhìn nam tử đang yếu dần đó.
“Ngươi muốn sống nữa không?” Không có một chút thương xót, ta cầm kiếm chỉ vào người đó.
“Sống tiếp….. và chết có gì khác biệt?” Y lảo đảo ngả nghiêng đứng lên.
Không cao hơn ta bao nhiêu, cũng coi như là một giai nhân thanh tú đi! Xem ra những người này là muốn đem y làm công cụ tiết dục, nhưng lại khiến y giãy dụa cầu cứu, sau đó quấy rầy đến Di Nhi, kết quả……
“Ngay cả hắn cũng không cần ta rồi, chết đi cũng tốt……” Một chút cũng không có đặt ta vào trong mắt, y tự bổ nhào vào mũi kiếm của ta.
Hơi lách người, y bổ vào khoảng không, tựa hồ đã hôn mê.
Lại là người một khổ sở vì tình…..
“Mang y qua đây.” Vứt kiếm đi, phi thường cẩn thận để vết máu không nhiễm lên y sam của ta.
Ta chán ghét máu!
“Tại sao lại quản chuyện rỗi hơi vậy?” Trở lại bên người Long Diệm Mã Vương, ta lười biếng ngồi lên người Mã Vương, nghi hoặc nhìn Di Nhi.
“……. Y Ân……. ngươi sẽ vì chuyện này mà đuổi ta đi sao?” Di Nhi tựa hồ sắp khóc rồi, an trí xong gia hỏa hôn mê không tỉnh đó, nó liền tay chân vô thố ngốc ngốc quỳ trước mặt ta.
“Ngươi quen biết y?” Nhãn thần nghiên cứu sắt bén khiến Di Nhi chột dạ một chút, xụi lơ hai vai thành thật trả lời.
“Y là phú thương Lâu Tây, đã có mấy lần làm ăn với Lục Vương Gia, y không biết ta, ta cũng chỉ gặp qua y hai ba lần.”
Phú thương? Đó chính là nói y rất có tiền đi? Không biết liệu có thể đòi tiền chuộc với người nhà của y không, dù sao tiền càng nhiều càng tốt a!
“…….. Nhưng mà…….” Di Nhi muốn nói lại thôi, dưới thị ý của ta vẫn đành mở miệng tiếp.
“Nghe nói đệ đệ của y đoạt quyền, đuổi y ra khỏi nhà, tình trạng cụ thể thì không mấy rõ ràng…….”
Di? Không thể lấy được tiền chuộc? Nhưng có thể xem y như gà đẻ trứng vàng cho ta a!
“Làm y tỉnh dậy.” Dùng thái độ trốn tránh tiêu cực này, sao có thể để ta kiếm được một món tiền lớn?
“Tên.” Nhìn ra sự tuyệt vọng trong mắt của y, nhưng ta lại không chút thương xót, ít nhất y còn từng có sự ấm áp đi? Cũng giống như Doãn Ân, ít nhất còn có thể ôm ấp hồi ức, còn ta? Ta lấy cái gì để thương xót y?
“……. Phương Thiên Tứ.” Trầm mặc rất lâu, thấy sự kiên trì của ta, y bất đắc dĩ mở miệng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là cố vấn đầu tư của ta, ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi đi làm ăn, làm cái gì tùy ngươi, nhưng mỗi năm phải cho ta một phần lãi. Cứ như vậy đi.” Nói xong ta không nói gì nữa, nghiêng người dựa vào thân ngựa, tiếp tục đi gặp Chu Công, chuyện sau đó, đợi Di Nhi từ trong ngạc nhiên tỉnh lại, tự nhiên sẽ thay ta làm tốt.
Sáng sớm, ta bị tiếng chim hót đánh thức, nhìn ánh mắt đã hồi phục lại thanh minh của Phương Thiên Tứ, biết Di Nhi đã giải thích với y không ít rồi.
“Ngươi cưỡi ngựa của Di Nhi đi theo hướng tây, cách Lâu Tây càng xa càng tốt, lấy tài trí của ngươi, ta tin ngươi có thể cho ta một sự kinh hỉ lớn lao. Còn về đệ đệ của ngươi…….” Nhắc đến đệ đệ, trong mắt y xẹt qua ánh sáng không tự nhiên.
Nguyên nhân là vì đệ đệ của y sao?
“Tận mắt nhìn cũng chưa hẳn nhất định là chân tướng, nếu như chỉ là nghe đồn thổi, vậy chỗ đáng để suy xét càng nhiều thêm, không có đối diện làm rõ, thì sao có thể dễ dàng định luận như thế?” Vốn không muốn nói những lời này, nhưng vẫn là nhịn không được nhiều lời vài câu.
Thấy biểu tình chấn động của Phương Thiên Tứ, ta than thở.
“Chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, Di Nhi, lấy giấy bút ra.” Liếng thoắng viết xong khế bán thân, biểu thị Phương Thiên Tứ ký tên lên trên.
“Đây……” Y do dự một chút, sau đó cười khổ chiếu theo đó mà làm.
Móc ra năm vạn lượng ngân phiếu giao cho y, sau đó tự mình gọi Long Diệm Mã Vương rồi đi.
Không bao lâu, chúng ta tách ra hai đường, chạy theo hướng khác nhau.