* Trước khi vào truyện mik cũng nói luôn, một số bạn copy truyện của mik qua trang khác mà không báo cáo rõ ràng, đến khi mik lên mạng tìm truyện này thì hàng loạt cái tên hiện ra. MIk muốn nhắc nhở, ai muốn cop truyện của mik, mik không ngăn cấm nhưng không được đổi tên tác giả và trước khi cop truyện, mấy bn hãy để lại bình luận, xin cảm ơn. Giờ vào truyện thôi, đang tới phần gây cấn mà ^.^*
Buổi chiều trong căn biệt thự của Vương Tuấn Khải khá là yên tĩnh. Cậu nằm trên ghế sa- lông rồi ngủ lúc nào không hay. Di Di mệt mỏi đi xuống thấy cậu liền thở dài
- Sao ngủ bờ ngủ bụi thế này? - cô lắc đầu, lấy tạm một chiếc áo khoác lên cho cậu
Bất chợt, cậu mở mắt ra, kéo tay cô, vốn đã mất đà, Di Di liền ngã ập xuống người Tiểu Khải
Tình cảnh thơ mộng hết sức tưởng tượng, môi cách môi đúng 3cm ( Sao không hôn luôn đi), thảm quá thảm quá
- Em còn bít quan tâm đến anh sao? - Tiểu Khải nở nụ cười, để lộ răng khểnh trông rất đáng yêu
- Không có - cô quay mặt chỗ khác- chỉ là ... là...
- Là gì thế? - cậu nhếch môi
- Thật ra ... không có gì cả - cô đứng phắt dậy - chỉ là thấy tội anh thôi, không có ý quan tâm đâu - rồi cô sang một gốc ghế ngồi xuống
- Vậy sao? Biết tội anh cơ đấy
- ... - Không gian lắng xuống
Cô mở ti vi coi phim, còn cậu thấy thế cũng ngồi coi theo. Được một lúc thì ...
- Bây giờ sao? - Tiểu Khải dương mắt đầy thách thức
- Sao trên trời ấy, tôi nói cho anh biết, tôi cầm điều khiển thì tôi có quyền bật phim coi, nhá? - cô liếc - còn anh nữa, 16 tuổi rồi chứ nhỏ nhoi gì? Giờ này còn xem phim hoạt hình
- Anh thích - anh cười rồi nhảy phắt tới đè cô xuống ghế - bây giờ có đưa không?
- ... - mặt cô biến sắc
- Hửm?
- đưa là được chứ gì - cô đẩy anh té xuống đất - nói đùa thôi, muốn lấy được hả? Nằm mơ - cô le lưỡi rồi đứng dậy, hét to - Karry, xuống đây chị bảo
Con Karry tức tốc chạy xuống, đu người cô
- Em giấu cái điều khiển đi - cô cười ma quái rồi đưa cái điều khiển cho nó
- GÂU!
1s...
2s...
3s...
-ê.... - Tiểu Khải dí theo Karry - trả điều khiển đây
Con chó chạy lên tới lầu rồi giấu cái điều khiển mất tiêu. Cậu chỉ bít ngậm ngùi đi xuống lại
- Được lắm - cậu liếc xéo
- Quá khen - cô cười như mik vô ( số ) tội - à mà 5h rồi đấy, đi gặp Vương Nguyên đi
- Ờm - cậu lấy áo khoác rồi bỏ đi
.
.
.
- Tới rồi sao? - Vương Nguyên ngồi một góc ghế đá
- Có chuyện gì vậy? Trên trường nói cũng được mà
- Không cần, ở đây nói tiện hơn - Vương Nguyên nhếch môi - bây giờ anh suy nghĩ đi, chọn Di Di hay Thu Hường, đó là quyền của anh thôi, đừng có bắt cá hai tay, như thế sẽ gây tổn thương cho người khác thôi
- Em đang nói gì vậy? - mặt Tiểu Khải trắng bệch - Từ từ thôi, Thu Hường vừa mới về, chẳng lẽ anh lại đi nói chia tay với cô ấy
- Vậy thì anh chọn chia tay với Di Di chứ gì? - cậu cười - biết ngay mà, uổn công tôi sắp xếp cho hai người, muốn hàn gánh vết thương của 5 năm trước cho anh nhưng xem ra vô dụng rồi, anh vẫn còn mê muội cái người lúc xưa đã cho anh biết bao nhiêu cay đắng hay sao? Tại sao đến nước này anh còn không hiểu ai mới là người anh cần phải chăm sóc? Với Thu Hường, anh tưởng cô ta sẽ là con người của 5 năm trước sao? Cô ta quay lại cũng chỉ muốn có thêm sự chú ý từ các Tứ Diệp Thảo thôi. Cho dù cô ta có tốt cỡ nào thì cũng không bằng một góc nhỏ của Di Di, một cô gái hiền lành tốt bụng như thế anh còn đắng đo gì nữa? Di Di sẽ ra sao nếu không có anh? Mọi cảm xúc của cô ấy tôi đều hiểu rõ, anh có biết từ lúc căn tin đi lên cô ấy đã khóc hay không? Thời gian đó anh làm gì? Trò chuyện với Thu Hường?
- Khoan đã, Di Di khóc sao? - Anh chau mày - nhưng rõ ràng ...
- Khỏi lí do lí trấu - Vương Nguyên ngăt lời - nếu anh đã thế thì cứ làm thế đi, tôi không quan tâm, về phía Thu Hường, cứ làm tốt vai trò là người bạn trai của cô ta, cứ để cho cô ta lợi dụng, dần dần anh sẽ hiểu ra thôi. Còn Di Di, đừng lo lắng, tôi sẽ thay anh chăm sóc cô ấy, sẽ cho cô ấy biết thế nào là tình yêu thật sự. Cứ vậy đi
Vương Nguyên bỏ đi để lại Tiểu Khải đứng đó. Cậu rất buồn, thật sự rất buồn. Vương Nguyên nói đúng. Cứ chần chừ với hai người con gái đó thì có ngày cậu sẽ mất đi người cậu thật sự yêu. Cậu nên làm gì? Quyết định ngay bây giờ? Điều đó rất có thể cậu sẽ làm tổn thương người còn lại, nhưng biết làm sao giờ? Thà như thế còn hơn phải mất đi người con gái cậu yêu, mãi mãi ...