Không Thể Làm Ngơ

Chương 30: Chương 30: Kiệt Sức




Reng!!! - giờ vào lớp, mọi người được thông báo cô dạy Toán có việc, nên cả lớp được ngồi chơi

- Thật không thể tin được, bình thường tỏ ra ít nói mà bây giờ mới biết được sự thật, không biết đã qua đêm với bao nhiêu người?

- Hừm, đã vậy còn muốn cướp luôn cả trái tim trong sáng của hội trưởng và hội phó

- Trên đời này đúng là không ai có tâm địa tốt lành mà

...

Rầm!!! - Di Di đứng phắt dậy đập bàn

- Hôm nay tâm trạng tao không được tốt mà tụi bây cứ lải nhải cái gì? Thằng nào ngon nói nữa coi - Cô lườm xung quanh

Mọi người liền im lặng, không ai dám hó hé một tiếng

- Cái này là trường học để giáo dục tụi bây chứ không phải chứa những thứ cặn bã của xã hội

Vương Nguyên cũng nghe kể qua chuyện ở căn tin nên không nói gì, chỉ thở dài

Giờ ra về, mọi người nhanh chóng thu gom sách vở rồi chạy mất

- Tớ về với cậu- Vương Nguyên cười

- Thôi cậu về trước đi, lúc nãy Tiều Khải nói sẽ qua đón tớ - cô cười

- Ừm, vậy thôi - ánh mắt buồn bã của Vương Nguyên nhanh chóng được che giấu đi, rồi cậu bước về

Di Di đứng trước cổng, chợt thấy bóng dáng của Tuấn Khải, cô khẽ mỉm cười nhưng chưa được bao lâu thì nụ cười bỗng dập tắt, theo sau Tuấn Khải là Na Na, ai người có vẻ khá thân thiết, còn khoác tay nhau nữa cơ chứ

- Đồ tồi, đã nói mày không xứng với người ta rồi mà

Cô buồn bã bỏ đi về, mặc cho hai người vẫn cười đùa vui vẻ. Con đường hôm nay mới dài làm sal, khộg hiểu sao hôm nay đường lại vắng đến vậy, không một bóng người, cô cảm thấy lẻ loi làmcsao. Đi nửa đường thì trời mưa, cô ngửa đầu lên một lúc lâu rồi mỉm cười bước tiếp, mặc cho người đã ướt dẹp

.

.

.

Di Di về tới nhà, nhanh chóng chạy lên lầu thay môyj chiếc váy trắng đơn giản rồi nằm trên giường

- Sao nhức đầu thế nhỉ? - cô nheo nheo mắt, đưa tay thử lên đầu - sao nóng thế này? Không được, sốt rồi - cô chạy tới bàn, lục hộp thuốc ra nhưng lại hết thuốc - tình huống gì đây?

Rồi cô chạy xuống lầu, vừa bước xuống đã thấy hai người kia ngồi vừa uống nước vừa nói chuyện, nhìn cảnh tượng cô càng nhói, vội vàng buốc lên lầu không để ai nhìn thấy

Nằm được một lúc trên phòng, chợt có tiêng mở cửa cô vội ngẩn đầu dậy

- Lười biếng à, mau dậy đi còn ôn bài nữa

- Hửm? Ai vậy? - cô nhìn kỹ - Đoàn Ngọc Quý? Anh có phải hồn ma hay không mà sao cứ bám tôi không buồn thế?

- Mau ngồi dậy học bài đi, ba nhóc biểu tôi kèm cho nhóc

- Nghe nói rồi, nhưng có cần phải sớm vậy không?

- Sớm gì? Mau đi, ngày mai có bài kiểm tra đó

- Ừm - cô nhảy xuống giường, đến bàn học kéo hai cái ghế ra, rồi hai người ngồi xuóng - ôn môn gì?

- Toán, phân tích nghiệm này cho tôi - Ngọc Quý viết một công thức ra tờ giấy rồi biểu cô làm

Di Di bây giờ mệt mỏi muốn rã cả người, mắt cũng mờ dần không nhìn ra số nữa, cô cứ gật gù như kiệt sức

- Mau lên - anh gắt

- À - cô gật đầu nhưng vẫn chả suy nghĩ được gì

" Tên chó chết! Không vì ba ta thì ta cũng giết ngươi lâu rồi "

- À! Biết rồi, tách biểu thức này ra trước, sa... sau... đó.... t...thi....thì.... - rồi mắt cô mờ dần, không thấy được gì nữa, đầu nhức như muốn nổ tung, cô gục hẳn xuống bàn

- Này, này- Ngọc Quý lay người cô nhưng không có động tĩnh liền áp tay vào trán cô thử - không xong rồi! - cậu giật mình chạy xuống lầu thật nhanh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.