Edit: Rùa
Kẹo bạc hà trong miệng chậm rãi tan ra, mang theo một tia lạnh lẽo chua xót, Ứng Hoan mở to đôi mắt đen nhánh, cảm thấy hương vị cực kỳ khó chịu. Cô nắm lấy tay Từ Kính Dư muốn bẻ ra, nhưng sức lực Từ Kính Dư lớn như vậy, cô há có thể đẩy ra được?
Ứng Hoan quýnh lên, há mồm cắn.
Cô há miệng, ngón tay Từ Kính Dư liền trực tiếp lọt vào miệng cô, răng nanh nhỏ của cô cắn lên tay anh, đầu lưỡi ướt át mềm mại liếm qua ngón tay, một tia run rẩy dọc theo ngón tay chạy thẳng vào tim anh, cả người Từ Kính Dư cứng đờ, đột nhiên rút mạnh tay ra.
Hàm răng của Ứng Hoan bị động tác bất ngờ của anh làm đau, che miệng lên án anh: “Anh làm gì...”
Cô bỗng nhiên dừng lại, phản ứng được hành động của bản thân, vừa rồi cô ngậm ngón tay anh....
Cô thế mà làm ra hành động tà ác như vậy!
Từ Kính Dư có chút miệng đắng lưỡi khô, liếm liếm khóe miệng, biết vừa rồi lực đạo của bản thân không nhẹ, nhỏ giọng mắng mình một câu, quay đầu nhìn cô. Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, tay phải giơ ra nắm lấy tay cô, tay trái nắm cằm cô, cúi đầu nhìn đôi môi phấn nộn của cô, thấp giọng hỏi: “Bị đau? Há miệng tôi nhìn xem.”
Hai người dựa vào nhau quá gần, cả người Ứng Hoan đầu trở nên kỳ quái, mặt nóng lên, tim đập nhanh có chút không bình thường.
Cô dùng sức lắc đầu, kiên quyết không cho anh xem răng nanh nhỏ.
“Há miệng cho tôi nhìn, được không?”
“Không, không có việc gì...”
Ứng Hoan đang ngậm kẹo bạc hà, cả miệng lạnh lẽo, lạnh đến đầu óc có chút choáng, cô đẩy tay anh ra, bỗng dưng đứng lên, chạy đến thùng rác trong góc tường nhả kẹo ra.
Từ Kính Dư không yên tâm, đi theo sau cô, nắm vai cô kéo cô quay lại, cúi đầu, hỏi: “Không đụng tới niềng răng chứ?”
Ứng Hoan lắc đầu, trong miệng còn chút lạnh, nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Thật không có?”
“Không có mà...”
Từ Kính Dư thấy má cô hồng lên, rốt cuộc cũng không nhợt nhạt nữa, anh liếc nhìn thùng rác, cười nhẹ ra tiếng: “Thật sự ghét bạc hà như vậy?”
Ứng Hoan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, trong đầu thoáng qua hình ảnh anh ấn Trần Sâm Nhiên xuống đất, không biết tại sao khi hình ảnh này xuất hiện, cảm giác lạnh ngắt trọng miệng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại ngọt ngào nhàn nhạt.
“Anh rất thích sao?”
Kỳ thật Ứng Hoan hỏi vấn đề này có chút dư thừa, kẹo bạc hà để trên bàn đều là chuẩn bị cho anh, kẹo cao su anh ăn cũng là vị bạc hà, nước súc miệng cũng thế, khả năng kem đánh răng cũng vậy...
Từ Kính Dư gật đầu: “Ừ, thích mùi vị này.”
Đã đến giờ ăn cơm, một đám vận động viên đi qua bên này, hai người quay đầu nhìn thoáng qua.
Ứng Hoan nhìn một vòng không thấy Ứng Trì, Trần Sâm Nhiên cũng không thấy, khả năng bị Ngô Khởi kéo đi phê bình. Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy Lưu Sưởng nói: “Trần Sâm Nhiên đã nôn hơn mười phút rồi, vẫn còn nôn khan, có thể nghiêm trọng như vậy sao?”
“Cậu thử hôn môi gián tiếp với Thạch Lỗi xem, hai người con trai, nghĩ lại chỉ thấy lạnh cả người.”
“Qủa thật rất ghê tởm...”
“Nếu là tôi, khẳng định cũng muốn nôn.”
Ứng Hoan ngơ ngác quay đầu nhìn anh, hỏi: “Vừa rồi anh nhét răng giả của Thạch Lỗi vào miệng Trần Sâm Nhiên?”
Từ Kính Dư nhíu mày: “Tôi thuận tay lấy.”
Lúc ấy đang tức điên lên, tùy tiện lấy một cái nhét vào miệng Trần Sâm Nhiên, ai biết là Thạch Lỗi đã dùng qua.
Triệu Tĩnh Trung thấy bọn họ, cười ngây ngô: “Kính Vương, bác sĩ nhỏ, ăn cơm thôi.”
Lưu Sưởng thấy Ứng Hoan, thật cẩn thận hỏi: “Bác sĩ nhỏ, cô tới khi nào thế? Không nghe thấy cái gì đi?”
Chuyện này cũng không có gì phải dấu, Ứng Hoan nói: “Lúc Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên đánh nhau tôi đã tới rồi.”
Sắc mặt các đội viên đều trở nên kỳ quái, ngơ ngác nhìn nhau, kia chẳng phải những lời khó nghe của Trần Sâm Nhiên cô ấy đều nghe rồi sao? Vừa rồi Thạch Lỗi còn dặn mọi người, nếu bác sĩ nhỏ tới, đều không được lắm miệng, đừng để cho bác sĩ nhỏ biết.
Ứng Hoan vừa rồi bị Từ Kính Dư trêu chọc, một chút khó chịu trọng lòng đã gần như biến mất, cô trực tiếp hỏi: “Trần Sâm Nhiên thế nào?”
Lưu Sưởng gãi đầu: “Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đang trông coi ở WC.”
Ứng Hoan hơi do dự, “Tôi đi xem.”
Cứ nôn mãi như vậy cũng không tốt.
Từ Kính Dư liếc cô một cái: “Tôi đi cùng cô.”
Hai người đi đến cửa WC thì thấy Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành lôi Trần Sâm Nhiên ra, Dương Cảnh Thành vừa thấy Ứng Hoan liền nói: “Bác sĩ nhỏ, cô nhanh xem thằng nhóc này đi, phỏng chừng nôn đến hỏng rồi.”
Ứng Hoan nhìn Trần Sâm Nhiên.
Sắc mặt Trần Sâm Nhiên tái nhợt, môi mím thành một đường, không biết có phải do vừa nôn hay không, giọng nói cậu ta có chút yếu ớt: “Không cần cô ấy.”
Từ Kính Dư hơi híp mắt, cúi đầu nhìn Ứng Hoan, cô gái nhỏ nhíu mày, một bộ biểu tình rối rắm.
Ứng Hoan do dự không biết có nên tiến lên hay không thì bác sĩ Hàn đã từ phía sau đi tới, “Tôi đến đây, Thạch Lỗi, cậu mang người lại đây cho tôi xem.”
Thạch Lỗi vội nói: “Được.”
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Trần Sâm Nhiên được đưa vào phòng y tế, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư: “Vừa rồi anh ra tay rất nặng sao?”
Từ Kính Dư nhàn nhạt nói: “Để cậu ta đau một chút coi như giáo huấn thôi, đối phó với kiểu người như Trần Sâm Nhiên cần phải đánh nhiều cậu ta mới phục.”
Hoặc là, chỉ có thể uốn nắn dần.
Rất nhiều vận động viên quyền anh điều kiện gia đình không tốt lắm, từ rất nhỏ đã đưa đi đánh quyền, mong có một ngày có thể tham gia vào đội tuyển quốc gia đi dự thi, lấy được huy chương vàng, hoặc có thể trở thành quyền thủ chuyên nghiệp, thi đấu kiếm tiền. Nghe Ngô Khởi nói, mười bốn tuổi Trần Sâm Nhiên đã bị đưa đến trung tâm thể thao học quyền anh, đã nhiều năm không về nhàn, trước kia cả ngày ở cùng một đám hỗn tạp, tính cách cũng dần dần không tốt.
Từ Kính Dư cảm thấy, tính tình của cậu ta không phải vốn dĩ đã không tốt.
Anh vỗ ót cô: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
.........
Phòng y tế, Hàn Thấm nói Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đi ăn cơm, cô nhìn thiếu niên trước mặt nói: “Cởi quần áo ra đi.”
Trần Sâm Nhiên không động, cúi đầu: “Tôi không có việc gì, chị tùy tiện viết đơn thuốc cho tôi là được.”
Hứa Thấm có chút câm nín, “Làm sao có thể tùy tiện lấy thuốc được? Huấn luyện viên Ngô nói tôi kiểm tra trên người cậu có vết thương hay không, vừa rồi Từ Kính Dư đánh cậu mạnh như vậy, nếu có chuyện gì thì có thể xử lý kịp thời.”
Qủa thật bụng có chút đau, Trần Sâm Nhiên hơi do dự, đứng dậy cởi áo, nằm lên giường bệnh.
Hàn Thấm nhìn thiếu niên thân thể cường tráng, ấn nhẹ lên bụng, ánh mắt dừng trên cánh tay. Từ lần trước Ứng Hoan phát hiện Trần Sâm Nhiên bị thương, Hàn Thấm cũng chú ý đến hình xăm của cậu ta hơn, ít nhiều có cảm giác quen thuộc, cô nhìn cánh tay cậu ta có điểm không thích hợp, mặt không đổi sắc hỏi: “Từ Kính Dư chỉ đánh vào bụng cậu sao?”
“Phải.”
“Ứng Trì đánh cậu?”
“Không có, tôi đánh cậu ta.”
“...”
Hàn Thấm bỗng nhiên ấn lên cánh tay cậu ta, cậu ta giống như muốn nhảy lên, che tay lại nhanh chóng ngồi dậy, cảnh giác nói: “Chị làm gì? Tay tôi không sao cả.”
“Không sao thì cậu nhảy làm gì?” Bác sĩ Hàn trầm mặt xuống, “Bị thương như thế nào?”
Trần Sâm Nhiên cứng đầu: “Không bị thương.”
Hàn Thấm: “Tôi đi gọi huấn luyện viên Ngô.”
Nói xong liền xoay người.
Trần Sâm Nhiên cắn răng, “Bác sĩ Hàn....Không cần nói cho huấn luyện viên Ngô, tôi khẳng định đây là lần cuối cùng.”
Hàn Thấm nhíu mày, dựa theo quy định thì vận động viên bị thương nhất định phải báo lên, bằng không thời điểm huấn luyện không chú ý, một sai lầm nhỏ cũng có thể làm vết thương nghiêm trọng hơn.
“Tôi...Xin chị...”
Giống như chưa từng cầu xin ai, Trần Sâm Nhiên mở miệng có chút gian nan.
Cậu ta vừa dứt lời, Ứng Trì liền xuất hiện ở cửa, biểu tình có chút cổ quái, sắc mặt Trần Sâm Nhiên lập tức thay đổi, “Mẹ nó! Cậu thế mà đi nghe lén người khác nói chuyện!”
Ứng Trì chỉ chỉ mặt mình, tức giận nói: “Cậu nói xem tôi tới làm gì? Tôi đương nhiên tới xử lý vết thương.”
Trần Sâm Nhiên lạnh giọng: “Có phải cậu nghe thấy hết rồi không?”
Ứng Trì không trả lời.
Trần Sâm Nhiên hừ lạnh, Ứng Trì nhìn cậu ta: “Cậu cầu xin tôi một chút, cói không chừng tôi lại giữ bí mật giúp cậu.”
“Cậu cút mẹ nó cho tôi!” Trần Sâm Nhiên từ trên giường nhảy xuống.
Hàn Thấm nhíu mày đè cậu ta: “Cậu đừng nhúc nhích, tôi xem tay cậu.”
Ứng Trì ngồi bên cạnh nhìn, đứng lên nói, “Tôi đi tìm chị.”
Nói xong liền đi.
Trần Sâm Nhiên đoán cậu sẽ đi nói với Ngô Khởi, nhưng Ứng Trì cái gì cũng không nói, Ứng Hoan ăn cơm xong liền giúp cậu xử lý vết thương trên mặt, cậu hỏi Ứng Hoan: “Chị, có nên nói cho huấn luyện viên Ngô không?”
Ứng Hoan nhíu mày, nghĩ nghĩ: “Em đừng động vào chuyện này, biết không?”
Ứng Trì rũ mi: “Em vốn cũng không nghĩ sẽ đi nói cho huấn luyện viên.”
Ứng Hoan xử lý vết thương cho cậu, có chút không thoải mái mà đè nhẹ bụng nhỏ, Ứng Trì nhìn cô một chút, yên lặng rót cho cô một ly nước ấm, “Chị, chị uống nhiều nước ấm!”
Ứng Hoan: “...”
Co nhướng mày, thằng nhóc này trước kia không hiểu chuyện như vậy.
Nghỉ ngơi xong, Ứng Hoan đi tìm Hàn Thấm, “Bác sĩ Hàn, chuyện của Trần Sâm Nhiên chị có nói cho huấn luyện viên Ngô không?”
Hàn Thấm vẫn đang do dự, cô vuốt mái tóc ngắn của mình, nhẹ thở dài: “Mẹ nó, đám nhóc này sao cứ suốt ngày gây chuyện, chị còn chưa nói đâu.” Cô nhìn Ứng Hoan, “Em biết không? Tên kia nói xin chị, em cảm thấy nên làm sao bây giờ?”
Ứng Hoan có chút hữu khí vô lực: “Không phải cậu ta buồn nô sao? Ghi vào bệnh án, cho cậu ta nghỉ hai ngày.”
Bên ngoài có người kêu: “Bác sĩ Hàn!”
“Từ từ.” Hàn Thấm đứng lên, nhìn Ứng Hoan, “Em tới viết đi, chị đi xem.”
Ứng Hoan ngồi ở trước bàn, những lời Trần Sâm Nhiên nói rất khó nghe, cô thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại chán ghét mình như vậy, ngày thường ở chung, cô có thể tránh thì đều tránh.
Cô viết đơn cho cậu ta nghỉ ngơi, để bác sĩ Hàn kêu cậu ta đến lấy.
Chuyện này coi như xong.
........
Ngày hôm sau, thi tiếng Anh cấp sáu.
Ứng Hoan đi vào phòng thi, thấy Từ Kính Dư ngồi sau còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, Từ Kính Dư ngoắc ngoắc cô, Ứng Hoan đi đến trước mặt anh, phát hiện ánh mắt nữ sinh xung quanh không hẹn mà đều rơi trên người cô.
Cô suýt thì quên mất, ở trường học Từ Kính Dư rất nổi tiếng, cô không quá thích bị mọi người nhìn như vậy, Từ Kính Dư lại giống như không nhìn thấy những ánh mắt đó, dựa vào ghế không chút để ý nói: “Như thế nào? Không nghĩ sẽ thấy tôi?”
Ứng Hoan thành thật trả lời: “Tôi cảm thấy anh ngồi trong phòng học làm bài thi hoặc đọc sách, đều có chút không khỏe.”
Từ Kính Dư dừng một chút, cười nhạo ra tiếng: “Ứng Tiểu Hoan, cô đang nói tôi giống người không có văn hóa sao?”
Ứng Hoan: “....Không phải! Tôi không nói như vậy.”
Từ Kính Dư lấy bút gõ đầu cô, nhắc nhở: “Đi tìm chỗ ngồi trước đi.”
Ứng Hoan sờ sờ ót, tức giận liếc anh một cái, xoay người đi tìm chỗ ngồi, cô ngồi ở bàn phía trước anh nhưng không cùng hàng, không xa lắm. Mới vừa ngồi xuống, giám thị đã đi vào, cô quay đầu nhìn Từ Kính Dư, giơ lên ngón tay cái: Cố lên.
Từ Kính Dư xoay bút, cúi đầu cười nhẹ, hơi lười biếng cho cô một dấu OK.
Ứng Hoan quay đầu lại, khóe miệng nâng lên.
Động tác nhỏ của hai người bị người khác nhìn thấy, thi xong, Từ Kính Dư và Ứng Hoan cùng nhau rời đi, người ngồi phía sau khẽ nói: “Đó là bạn gái Kính Vương? Thoạt nhìn quan hệ của hai người rất tốt.”
“Kính Vương rất đẹp trai, nhưng nữ sinh kia không xinh cho lắm, miệng khó coi.”
“Đeo niềng răng, tớ thấy.”
“Hai người tay cũng không nắm, khẳng định không phải bạn gái! Vẫn còn cơ hội.”
“Có cơ hội...Vậy cậu đến đi, muốn có wechat, muốn có số điện thoại!”
“Tớ không dám, cảm giác sẽ bị nhục nhã...”
....
Ứng Hoan đi bên cạnh Từ Kính Dư, cảm giác vẫn luôn có người nhìn chằm chằm, đây là lần đầu tiên
Bọn họ đi cùng nhau ở sân trường, cô nói nhỏ: “Cảm giác đi cùng anh tỷ lệ bị người quay đầu lại nhìn rất cao, trước kia anh đều như vậy sao?”
“Không quá chú ý.” Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, “ĐI ăn cơm?”
“Được, về câu lạc bộ ăn sao?” Ứng Hoan gật gật đầu, buổi sáng Ứng Trì thi xong liền đến câu lạc bộ huấn luyện, cô muốn đi xem.
Từ Kính Dư vừa muốn gật đầu, đột nhiên đổi ý, cười nói: “Ăn trong trường học.”
Ứng Hoan cảm thấy ăn ở nhà ăn sẽ khiến mọi người chú ý, cô do dự một chút, nói: “Đi ăn ở nhà ăn nhỏ đi.”
Nhà ăn nhỏ ít người hơn.
Từ Kính Dư không có ý kiến, vừa lúc nhà ăn nhỏ ở gần đây, “Đi thôi.”
Nhà ăn nhỏ không nhiều người lắm, nhưng lại gặp người quen ở cửa, Khương Manh cùng một nữ sinh đi tới, lúc thấy cô và Từ Kính Dư liền trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó miễn cưỡng cười: “Ứng Hoan, Kính Vương...Sao hai người lại ăn cơm cùng nhau.””
Ứng Hoan nhìn cô ấy: “Bọn tớ thi chung với nhau.”
Từ Kính Dư chỉ hơi gật đầu, xoa nhẹ đầu Ứng Hoan: “Đi thôi.”
Ứng Hoan nhìn Khương Manh: “Tớ đi trước đây.”
Khương Manh không nói chuyện.
Hai người đã đi xa, nữ sinh bên cạnh hỏi: “Đây không phải quyền thủ cậu thích sao? Anh ta và bạn cùng phòng của cậu... bên nhau?”
Khương Manh lạnh mặt: “Không ở bên nhau, cô ấy làm thêm ở câu lạc bộ, Từ Kính Dư chỉ đi ăn cùng thôi, anh ấy sao có thể thích cô ấy.”
Chỉ là, vừa rồi Từ Kính Dư xoa đầu Ứng Hoan, rất thân mật.
Không biết vì sao, Khương Manh luôn cảm thấy Ứng Hoan không xứng với Từ Kính Dư, cô thà rằng đó là Lâm Tư Vũ cũng nhất định không hy vọng là Ứng Hoan.
Từ Kính Dư cũng không quá chú ý đến chuyện của nữ sinh, như EQ của anh cao, lần trước ăn cơm liền nhìn ra Khương Manh không dễ ở chung, anh gắp cá cho Ứng Hoan, không chút để ý hỏi: “Cô ở phòng ngủ có bị bắt nạt không?”
Ứng Hoan rất ít khi đến nhà ăn nhỏ, một là đắt, hai là xa ký túc xá.
Cô nghe vậy liền kỳ quái nhìn anh: “Không có, sao anh lại cảm thấy nhà tôi trọng nam khinh nữ, còn cảm thấy tôi sẽ bị bạn cùng phòng bắt nạt, nhìn tôi rất giống người dễ bắt nạt soa?”
“Thoạt nhìn xác thật khá dễ bắt nạt.”
“.....”
Ứng Hoan trợn trắng mắt: “Anh không biết con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người sao? Tôi lại không ngốc, sẽ không để người khác bắt nạt.”
Từ Kính Dư nhớ tới cái gì, ngón tay thon gài gõ nhẹ lên bàn, cười ra tiếng: “Cũng đúng, hôm qua ép cô ăn kẹo bạc hà, cô liền cắn tôi.”
Ứng Hoan: “........”
Cô nhìn tay anh, nhỏ giọng nói: “Lần sau còn như vậy, tôi còn cắn.”
Từ Kính Dư: “......”
Anh không nhĩ tới cô sẽ nói như vậy, tay chống đầu, lười biếng cười một tiếng: “Cắn đi, cho cô cắn.”
Mặt Ứng Hoan bỗng dưng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh: “Bệnh tâm thần.”
Từ Kính Dư ừ một tiếng, dựa lên ghế, nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Ứng Hoan có chút hốt hoảng mà dời ánh mắt, đáy lòng như bị ai chạm nhẹ, cô cúi đầu, nửa ngày lại mắng một câu, “Bệnh tâm thần.”
Cô giống như trở nên rất kỳ quái, cũng sắp giống bệnh tâm thần rồi.
.......
Trở lại câu lạc bộ, Ứng Hoan thấy Chu Bách Hạo, đã một thời gian không thấy anh ta đến đây, Từ Kính Dư mặt không biểu cảm mà nhìn anh ta một cái.
Chu Bách Hạo giống như không phát hiện anh ta, nhìn về phía Ứng Hoan: “Ứng Hoan, đã lâu không gặp.”
Ứng Hoan mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Cô đến bây giờ vẫn không biết bó hoa kia là Chu Bách Hạo đưa, cho nên nhìn thấy anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ hay thẹn thùng, thái đội cũng là cấp dưới đối với ông chủ.
Chu Bách Hạo kỳ quái, những bó hoa tiếp theo mà anh gửi đều nói thư ký viết tên.
Nhưng thái độ này của Ứng Hoan....
Ngô Khởi đi tới, gọi to: “Chu tổng.”
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Em chờ tôi một chút.”
Ứng Hoan cho rằng anh ta có việc muốn dặn dò, gật đầu nói: “Được.”
Chu Bách Hạo theo Ngô Khởi đi qua một bên, Ngô Khởi nói về chuyện của Trần Sâm Nhiên. “Lúc trước muốn đưa Trần Sâm Nhiên đi tham gia giải vô địch thế giới, nhưng giải vô địch thế giới ngay sau giải APB, có chút sốt ruột.”
Chu Bách Hạo nhíu mày: “Trần Sâm Nhiên không dễ bảo, chuyện của cậu ta mọi người đều biết hết?”
Ngô Khởi lắc đầu: “Không có, cho nên tôi nói muốn để Ứng Trì đi, hiện tại Ứng Trì đang luyện tập rất nhiều.”
Chuyện này....
Chu Bách Hạo nhìn Ngô Khởi: “Anh xem thế nào rồi tự quyết đi.”
Chu Bách Hạo nhìn một vòng, phát hiện Ứng Hoan đang chạy ở máy chạy bộ, anh cười cười, đi qua.
Ứng Hoan nhìn thấy anh từ trong gương, vội quay đầu lại: “Chu tổng.”
Cô muốn ấn dừng lại, Chu Bách Hạo đúng lúc ngăn cô: “Không cần, em đi cứ chạy tiếp đi.”
Ứng Hoan không biết ông chủ muốn nói gì, đem tốc độ từ 5 giảm xuống 3.5, rất chậm, cúi đầu nhìn cánh tay Chu Bách Hạo đang đặt trên tay vịn của máy chạy bộ.
Chu Bách Hạo đã gặp qua dáng vẻ Ứng Hoan không đeo niềng răng, khi đó răng nanh nhỏ có chút nhô ra, eo nhỏ tinh tế, làn da rất trắng, rất xinh đẹp. Su khi đeo niềng răng, hai bên khóe miệng bị niềng răng làm thay đổi, anh đã gặp qua nhiều mỹ nữ, ví dụ như quyền anh bảo bối trên quyền đài, nhưng Ứng Hoan quả thật làm người khác rất thoải mái, chủ yếu là tính cách rất đáng yêu, rất ít khi anh ta có cảm giác này.
Chu Bách Hạo cười nói: “Không phải nói sẽ vẽ tranh cho tôi sao?”
Ứng Hoan sửng sốt: “Hôm nay tôi không mang bút và giấy vẽ.”
“Chu Bách Hạo.”
Chu Bách Hạo hơi dừng lại, quay đầu nhìn Từ Kính Dư: “Làm gì?”
Từ Kính Dư dựa khung cửa: “Có chuyện muốn nói với anh.”
“Cái gì?”
Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Hoan, cười nhẹ: “Anh xác định muốn nói ở chỗ này, tôi sợ anh mất mặt.”
“....”
Chu Bách Hạo nhíu mày, trực giác nói cho anh ta đây không phải chuyện tốt gì, nói với Ứng Hoan một tiếng, đi đến chỗ Từ Kính Dư.
Ứng Hoan nhìn thoáng qua, tiếng tục đi thong thả.
Hai người vào một phòng không người, Từ Kính Dư nói thẳng: “Anh còn muốn theo đuổi bác sĩ nhỏ của chúng tôi?”
Chu Bách Hạo cười: “Cái gì của các cậu? Là cậu cao?”
Mặt Từ Kính Dư không có biểu cảm dư thừa: “Đến mặt của anh Ứng Hoan cũng không nhớ, anh theo đuổi được cô ấy sao?”
Lời này như đâm vào tim.
Từ Kính Dư liếc nhìn anh ta, cười cười: “Đúng rồi, tôi nhớ rõ tôi và anh còn một lần đánh cuộc thi đấu, liền thi đấu vào lần sắp tới đi.”
“.....”
Chu Bách Hạo nhớ lại một chút, nhớ được quả thực có chuyện như vậy.
“Nếu anh thua, cũng đừng theo đuổi Ứng Hoan.”
Chu Bách Hạo nheo mắt, anh ta và Từ Kính Dư cùng nhau học thái quyền từ nhỏ, nhưng đây không phải nghề nghiệp của anh ta, nếu là trước kia thì còn có khả năng đánh thắng Từ Kính Dư.
Hiện tại, đánh quyền chỉ là sở thích của anh ta, thương nhân mới là bản chất thật sự, đánh người thường còn có thể, đánh Từ Kính Dư?
Anh ta cười nhạo: “Không được, không công bằng.”
Từ Kính Dư lấy di động ra, gọi điện thoại cho anh cả Chu gia: “Lúc trước Ứng Hoan cũng ở trên xe, còn có Chu Hằng làm chứng, tôi hỏi thằng bé một chút, nó có để ý chuyện chú nhỏ của mình là rùa rụt cổ hay không?”
Chu Bách Hạo: “......”
Anh ta đoạt lấy di động, cắt đứt cuộc trò chuyện, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đánh.”