Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 36: Chương 36




Edit: Rùa

Ứng Hoan đang cúi đầu gõ chữ: Chắc anh cũng biết, bạn cùng phòng của tôi, hôm nay gặp ở nhà ăn...

Viết xong, lúc chuẩn bị gửi đi, thấy tin nhắn Từ Kính Dư vừa gửi tới, tim bỗng đập nhanh hơn, như là mặt hồ đang yên tĩnh bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước, gợn sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng cứ thế ngày càng lan rộng....

Cô ngơ ngác nhìn hai chữ kia, lại nhìn tin nhắn do cô vừa gửi.

Từ Kính Dư dựa vào ghế, nhìn tin nhắn Ứng Hoan vừa gửi, dùng sức lắc đầu, nhẹ thở phào một hơi, tâm tình nhẹ nhõm trả lời lại.

[ Cô không nói cho cô ta chuyện tôi không thích người khác theo đuổi sao? ]

Ứng Hoan: “...”

Giọng điệu mười phần tự phụ.

Cho nên, vừa rồi là trêu đùa cô sao?

Ứng Hoan vỗ vỗ ngực, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, giống như gợn sóng đang khuếch tán bị đình chỉ, có chút mất mát, lại cảm thấy điều này là đương nhiên.

Chung Vi Vi đi ra từ WC, thấy cô đứng ngốc một chỗ, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cô, thò lại gần hỏi: “Sao thế? Bị Khương Manh chọc tức rồi?”

Ứng Hoan buông điện thoại, nhìn thoáng qua Khương Manh đang ngồi trước gương bôi kem dưỡng da, cô ấy chắc tức giận không nhẹ, nhưng lại nhịn không phát hỏa, dùng sức đặt chai lọ lên bàn, Lâm Tư Vũ nằm trên giường đọc tiểu thuyết thấy vậy trợn trắng mắt.

Ứng Hoan lắc đầu, nói: “Không có.”

Vừa rồi đúng là có chút tức giận, nhưng lúc này đã không còn nữa, không có gì đáng để giận cả.

Chung Vi Vi nhướng mày: “Phiếu kiểm tra kết sao lại ở chỗ cậu?”

“Không vì sao cả, giữa tháng sau họ phải đi thi, trong lúc đó có lẽ còn phải tham gia phỏng vấn, chắc chắn sẽ rất bận, thi cuối kỳ có lẽ cũng không có thời gian, thành tích thi tiếng anh cấp sáu lại càng không để ý đến, nên tớ xem giúp anh ấy.”

“Nhanh như vậy, vậy cậu có đi cùng không?”

Ứng Hoan cười: “Cậu nghĩ gì vậy, tớ khẳng định không thể đi, sắp thi rồi, có lẽ nghỉ đông mới đi được.”

Vòng đầu tiên của vòng loại WSB World Boxing League đã bắt đầu tại Tam Á vào cuối tháng 1. Đội quyền anh đã đến trước để chuẩn bị, ghi lại các video tuyên truyền, mở các cuộc họp báo, cũng như kiểm tra y tế, các nghi thức cân nặng, v.v.

Nhưng khi đó Ứng Hoan đang chuẩn bị thi cuối kỳ, việc học năm hai nặng hơn năm nhất, ngày thường cô làm thêm ở câu lạc bộ vẫn phải dành ra thời gian ôn bài, thi học kỳ khẳng định không thể bỏ.

Ngày hôm sau, người giao hàng mang hai con cá vàng đến, là Ứng Hoan đi lấy.

Bể cá chỉ có chút nước, Ứng Hoan mang bể cá về, đặt bể cá ở trên quầy bar trong khu nghỉ ngơi, cô đổ thêm nước cho bể cá, bỏ thêm san hô và một ít đá có màu sắc rực rỡ, hai con cá vàng nhỏ ở bên trong bơi qua bơi lại rất vui vẻ.

Từ Kính Dư ương xong nước liền đi qua, dựa vào quầy bar, duỗi tay chạm vào cái mang màu trắng của cá vàng.

Anh cong môi cười.

Cô thực sự có thể chăm sóc tốt cho chúng.

......

Một tháng trôi qua, lần trước huấn luyện viên đến nghiệm thu kết quả, nhưng rốt cuộc việc Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên ai là vận động viên dự bị cũng chưa thể quyết định, hai người đều không chịu thua, đợi khi thi đấu quyết định là tốt nhất.

Buổi tối hôm đó, Ứng Hoan cố ý mặc đồng phục của đội.

Sau khi Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ biết có thi đấu, thừa dịp Khương Manh không có ở ký túc xá liền nhanh chóng chạy đến câu lạc bộ.

Đêm nay thi đấu còn náo nhiệt hơn so với trước kia, nghe nói bởi vì ông chủ Chu Bách Hạo muốn đánh một trận hữu nghị với Từ Kính Dư, bạn bè của họ đều đến xem náo nhiệt, một đám người chiếm mười mấy ghế ngồi.

Chung Vi Vi thấy Ứng Trì đứng một mình, đi đến trước mặt cậu, Ứng Trì thấy cô, mắt đảo loạn: “Chị Vi Vi, chị cũng tới?”

Chung Vi Vi chớp chớp mắt: “Tới xem em thi đấu.”

Ứng Trì có chút ngượng ngùng, cậu gãi gãi đầu: “Vậy chị phải cổ vũ cho em.”

“Dĩ nhiên rồi.” Chung Vi Vi dừng một chút, “Chị em đâu?”

“Trong phòng nghỉ.”

Phòng nghỉ, Từ Kính Dư đã thay quyền phục, dựa vào bàn thong thả ung dung quấn băng vải.

Tầm mắt Ứng Hoan không tự chủ được mà nhìn anh, mỗi lần anh quấn băng vải cô đều bị anh hấp dẫn, cô cảm thấy anh làm động tác này đặc biệt tạo thành cảnh đẹp ý vui, cô thậm chí có chút xúc động, muốn vẽ một bức hình Từ Kính Dư đang quấn băng vải.

Từ Kính Dư bỗng nhiên nhìn lại đây: “Xem nghiêm túc như vậy, muốn buộc sao?”

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Muốn.”

“Lại đây.”

“A?”

Từ Kính Dư đưa băng vài cho cô, khóe miệng cong cong: “Thử xem.”

Quyền thủ hạng cân nhỏ hơn đã làm nóng người chuẩn bị thi đấu, bọn Thạch Lỗi đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, trong phòng ngoại trừ Triệu Tĩnh Trung chỉ còn hai người mới gia nhập câu lạc bộ.

Triệu Tĩnh Trung nhìn thoáng qua, có chút hâm mộ Từ Kính Dư, dám mở miệng nói bác sĩ nhỏ quấn băng vải cho.

Ứng Hoan hơi chần chờ, tiếp nhận băng vải anh đưa qua, cắn môi: “Tôi sợ quấn không tốt, anh không thoải mái.”

Từ Kính Dư duỗi tay trái ra trước mặt cô, “Không có việc gì, thử xem xem.”

Ứng Hoan nhấp môi, đem băng vải vòng qua ngón tay cái của anh, dựa vào trí nhớ quấn từng vòng lên tay anh, cô vừa quấn vừa hỏi: “Có quấn chặt quá không?”

“Không đâu, quấn tiếp đi.”

“Ừm...”

Ứng Hoan cúi đầu, sợi tóc buông xuống, rơi nhẹ trên tay anh, Từ Kính Dư chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên đầu cô, ánh mắt anh dừng ở cánh mũi thanh tú của cô, lông mi dài cong cong, khẽ nhếch môi.

Từ Kính Dư nhìn cô cẩn thận quấn băng vải cho mình, cảm giác tâm đều mềm mại.

Ứng Hoan hoàn toàn chăm chú trong nhiệm vụ quấn băng vải, quấn xong vòng cuối cùng, cô dán chắc lại, đè nhẹ trên tay anh, “Sẽ khó chịu sao?”

Cô nhìn băng vải mình đã quấn, lại nhìn tay phải của anh, cảm thấy bản thân làm không được tốt.

Từ Kính Dư xòe tay ra, nắm lại rồi mở ra hai lần, cô quấn quả thật không tốt, còn có chút khẩn trương, ngón tay thu lại, trực tiếp nắm tay cô trong lòng bàn tay.

“Không sao, quấn lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.