Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 90: Chương 90: Đêm nghỉ phép




Edit: Qing Yun

Khu suối nước nóng của thành phố A nằm ở một thị trấn, lái xe phải mất gần ba giờ, Từ Kính Dư và Ứng Hoan xuất phát lúc ba giờ chiều, đến nơi đã là 7 giờ tối.

Khu nghỉ dưỡng rất không tồi, khách sạn cũng là khách sạn năm sao, còn có và biệt thự.

Hạ Trình đặt trước một biệt thự, bọn họ xuất phát sớm, đến trước hai giờ.

Ứng Hoan và Từ Kính Dư đến cuối cùng, bọn họ vừa tiến vào sân liền nghe thấy tiếng cãi nhau____

“Hạ Trình! Anh lại bắt nạt tôi! Cũng không nhường tôi một chút! Anh xem anh Lục, xem Chu tổng, bọn họ đều nhường!”

“Tôi nhường em thì em cũng không thắng được, đừng phản kháng.”

“A a a a a! Em gái anh!”

“Em chính là em gái tôi.”

“Đi chết đi! Em gái anh sẽ ngủ với anh sao?”

....

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, Từ Kính Dư đã quen với cảnh này, thoáng suy nghĩ, vẫn nói một chút về An Tình: “An Tình và Hạ Trình, An Tình là con liệt sĩ, vốn được nuôi ở nhà Lục Trác Phong, bị người ta nói là con dâu nuôi từ bé của cậu ấy, cô ấy không muốn. Sau đó chuyển tới nhà Hạ Trình, hai người liền ở bên nhau.”

Ứng Hoan nghe thấy hai người họ cãi nhau, cảm thấy buồn cười: “Bọn họ cãi nhau như vậy, cảm thấy giống...”

Từ Kính Dư nhướng mày: “Loạn luân?”

Ứng Hoan: “Vâng...”

Anh bật cười: “Không cần quan tâm bọn họ, An Tình rất hoạt bát, rất nhanh sẽ quan thuộc. Chơi với cô ấy, cái khác đều không cần lo lắng.”

Ứng Hoan ừ một tiếng, cô kỳ thật cũng không quá để ý: “Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta tụ hội thế này, chính là mấy đôi người yêu cùng nhau đi chơi.” Cô rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, hai cái răng nanh lại lộ ra ngoài, “Cảm giác có chút hưng phấn.”

“Nếu em thích thì sau này chúng ta sẽ lại tới nữa.”

Từ Kính Dư nắm tay cô đi vào.

Mấy người ngồi trong phòng khách đánh bài tiêu khiển, Chu Bách Hạo ngẩng đầu thấy bọn họ, khịt mũi nói: “Hai người cũng thật mẹ nó chậm.”

Hạ Trình gọi điện thoại kêu người đưa đồ ăn tới.

Lục Trác Phong thu bài, nhàn nhạt nói: “Dọn đi, chơi có một lúc mà cãi nhau không ngừng.”

Nói chính là An Tình.

An Tình gọi Lục Trác Phong một tiếng anh trai, bị anh nói như vậy thì rụt đầu, le lưỡi, sau đó nhìn Ứng Hoan, cười tủm tỉm đứng lên: “Bác sĩ nhỏ tới rồi! Chúng tôi chờ cũng không lâu lắm đâu! Cô không cần ngượng ngùng!”

Bác sĩ nhỏ....

Thật đúng là tính tình thoải mái dễ thân.

Ứng Hoan không nhịn được cười, thoải mái hào phóng nói: “Tôi lớn hơn cô, kêu tôi Ứng Hoan đi.”

An Tình cười: “Được, Ứng Hoan.”

Ứng Hoan nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy, người này thân hình không khác Chu Bách Hạo là mấy, gầy hơn Từ Kính Dư và Lục Trác Phong một chút, rất anh tuấn, anh nhìn về phía Ứng Hoan, khóe miệng đạm cười: “Hạ Trình.”

Ứng Hoan cười: “Tôi biết, tôi có thể nhận ra mọi người.”

An Tình chớp mắt: “Thật sao? Đã xem qua ảnh chụp à?”

“Không phải, tôi chưa xem ảnh chụp mọi người, tôi nghe Từ Kính Dư nhắc qua, nhìn khí chất có thể đoán được.”

Cô nhìn một đôi đang ngồi trên sô pha, cô gái dịu dàng xinh đẹp, mặc sườn xám cách tân, hai chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông tuấn lãng, sống lưng thẳng tắp, toàn thân chính khí.

Kỳ thật, khí chất của những người này đều không giống nhau, Từ Kính Dư là quyền thủ, sau mấy năm chuyển sang chuyên nghiệp, sự tàn nhẫn dần xuất hiện trên người anh, nhìn qua thật không dễ chọc. Hạ Trình có chút ngạo mạn cà lơ phất phơ, cũng có tính không hiểu phong tình của đàn ông ngành kỹ thuật. Chu Bách Hạo vừa thấy chính là người không chịu chút thiệt hại, rốt cuộc cũng là bản sắc thương nhân.

Minh Chúc mỉm cười: “Tôi rất thích dùng gói meme của cô đấy.”

Ứng Hoan: “....”

Mỹ nhân sườn xám cũng như vậy sao?

Lục Trác Phong khẽ cười, kéo cô ấy đến bên mình, thấp giọng nói: “Ăn cơm, không phải nói đói bụng sao?”

Ứng Hoan không biết bọn họ đều đang đợi cô và Từ Kính Dư, lúc này có chút ngượng ngùng, Từ Kính Dư ôm eo cô, cúi đầu hỏi: “Đói bụng sao?”

Cô nhìn xuống dưới: “Có chút.”

Tần Tô và Chu Bách Hạo cũng đứng lên, hiển nhiên tất cả mọi người đề đã đói bụng.

Đợi hơn mười phút, đồ ăn được mang đến đây.

Tám người vây quanh bàn ăn cơm, An Tình rất hoạt bát, cô thích cùng “người mới” nói chuyện phiếm, dùng lời nói của cô ấy thì chính là “Nói chuyện với bọn họ làm tôi chán muốn chết”, cũng không sợ đắc tội với người ta. Cô nhỏ tuổi nhất, khi còn nhỏ lại không có người nhà, kỳ thật tất cả mọi người đều quý cô.

An Tình nhìn về phía Tần Tô, cười tủm tỉm hỏi Ứng Hoan: “Lúc trước Từ Kính Dư và Tần Tô lên hot search, chị thật sự không có hoài nghi anh ấy sao?”

Tần Tô nhìn cô ấy một cái.

Chu Bách Hạo nhíu mày: “An Tình, cô lại muốn kiếm chuyện?”

An Tình vô tội nói: “Không có mà, em chính là tò mò, không thể hỏi sao?”

Hạ Trình nhàn nhàn mà ăn cơm, còn gắp cho cô ấy một cái cánh gà, một bộ việc không liên quan đến mình.

Từ Kính Dư gắp cho Ứng Hoan một miếng cá nạm, rũ mắt nhìn cô. Lúc trước anh cũng không hỏi qua cô có hoài nghi mình hay không, anh vẫn luôn bình tĩnh, cũng cảm thấy Ứng Hoan sẽ không hoài nghi, việc vừa xảy ra, anh liền mua vé máy bay đi gặp cô.

Lúc này thật ra có chút tò mò, cô sẽ trả lời như thế nào.

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Vốn dĩ không nghi ngờ, nhưng mà ngày hôm sau anh ấy liền đi gặp tôi, tôi liền có chút......” Cô nói được một nửa, quay đầu đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Từ Kính Dư, khóe miệng hơi nhấp, “Em liền cho rằng anh có tật giật mình nên mới đi gặp em......”

Từ Kính Dư: “......”

Anh một lời khó nói hết mà nhìn cô, không còn lời nào để nói.

An Tình không lưu tình chút nào mà cười ha ha, Tần Tô cũng cười lên tiếng.

Một đám người dùng ánh mắt chê cười nhìn Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư mặt vô biểu tình liếc bọn họ một cái, Ứng Hoan phản ứng lại, cảm giác chính mình giống như có chút không cho giữ mặt mũi cho anh, vội bổ sung nói: “Em chỉ nghĩ vậy một chút thôi, thật sự.”

Từ Kính Dư lười phản ứng cô.

Một lát sau, anh nhắc nhở cô: “Không cần ăn quá no, đợi chút nữa ngâm nước nóng sẽ không thoải mái, buổi tối bọn họ còn muốn ăn BBQ.”

Ứng Hoan đáp một tiếng, mím môi cười.

Cơm nước xong, mọi người từng người trở về phòng, Lục Trác Phong biết An Tình và Hạ Trình đều muốn ở lầu ba, anh dẫn Minh Chúc đến lầu hai, anh nói: “Thanh tĩnh.”

Khi đó, Ứng Hoan và Tần Tô cũng chưa quá chú ý, cũng không hiểu hàm nghĩa sâu xa của câu nói này, hai người nhất trí tỏ vẻ muốn ở phòng cao một chút.

Nửa giờ sau, xuất phát đi suối nước nóng.

Phòng thay quần áo riêng biệt, Ứng Hoan thay áo tắm màu hồng nhạt cô mang theo, quấn tóc cao lên.

Cô đi ra ngoài, thấy An Tình và Tần Tô, ngây ngẩn cả người.

Hai người vóc dáng đều rất cao gầy, nhìn ra khoảng 170-172cm, chân dài eo nhỏ, mặc Bikini gợi cảm, An Tình màu hồng nhạt, tương đối thiếu nữ. Mà Tần Tô lại mặc màu đen, giơ tay nhấc chân đều là phong tình.

Ứng Hoan lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, có chút hối hận, sớm biết không nên nghe Từ Kính Dư.

Minh Chúc đi ra, trên eo cô buộc một tấm khăn mỏng, trực tiếp che đi cặp đùi thon gọn.

Nháy mắt, Ứng Hoan cảm thấy mình có bạn.

An Tình cười tủm tỉm nói: “Đi thôi, các chị dâu.”

“......”

Vài người phủ thêm áo tắm dài, đi ra phòng thay quần áo.

Đi mau đến phòng thay quần áo cửa, bốn người trạm thật sự gần, Ứng Hoan buồn bực phát hiện một vấn đề......

Mấy người Từ Kính Dư đang đợi ở ngoài cửa, đều mặc áo tắm dài, Ứng Hoan đi đến bên cạnh Từ Kính Dư, khẽ nhíu mày.

Từ Kính Dư tay chạm vào mặt cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ứng Hoan nhìn nhìn bọn họ, có chút bất đắc dĩ mà nhỏ giọng nói: “Từ Kính Dư, em lùn nhất.”

Minh Chúc thoạt nhìn cũng rất cao, cho dù không phải 170, cũng là 168, vóc dáng khá giống Chung Vi Vi.

Từ Kính Dư không nghĩ tới cô so đo chính là cái này, ôm vai cô, cười nhẹ ra tiếng: “Không có việc gì, tỉ lệ cơ thể của em rất đẹp, không nhìn ra lùn.”

Ứng Hoan: “......”

Cái gì kêu không nhìn ra lùn! Cô ngẩng đầu trừng anh.

Từ Kính Dư nhịn cười, dỗ cô: “Thật sự không lùn, tỉ lệ tốt không nhìn ra lùn, chân dài, hơn nữa......” Anh cúi đầu nói bên tai cô, “Mông cong, ngực cũng không nhỏ, đủ rồi.”

Ứng Hoan mặt đỏ, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh.”

Từ Kính Dư cười nhẹ, lại nói bên tai cô một câu nữa.

Bên tai Ứng Hoan tê rần, đỏ tới rồi cổ, ở trong lòng mắng câu: Sắc lang.

Anh nói: “Chiều cao không phải vấn đề. Chìa khóa và ổ khóa hợp nhau là được.”

......

Bãi tắm rất lớn, chia thành nhiều khu.

Mùa hè người tới suối nước nóng tương đối ít, nhưng hôm nay là thứ bảy, lượng người khá nhiều, đi vào bãi tắm nóng hôi hổi, liền thấy không ít người.

Mấy người đều ưa nhìn, vừa đi đi vào liền hấp dẫn ánh mắt người khác, có người cảm thán: “Quả nhiên người đẹp đều đi cùng nhau.”

Từ Kính Dư hơi cúi đầu, anh coi như nửa người của công chúng, hơn nữa hôm nay tạp chí bán cháy hàng, độ chú ý của mọi người đói với anh tương đối cao, anh không muốn người khác nhận ra, đỡ phải phiền toái.

Hạ Trình đặt bể tắm tình nhân, bể tắm tình nhân ở trên cùng.

An Tình cố tình không an phận, một đường đi lên, gặp ao tắm nào cô cũng thử qua, cô cởi áo tắm dài, da thịt trắng nõn, mặc bikini, thu hút không ít ánh nhìn của phái nam.

Hạ Trình nhíu nhíu mày, An Tình thử qua ba cái ao, hứng thú bừng bừng mà đi lấy cánh hoa hồng bỏ vào bể tắm.

Bị Hạ Trình kéo trở về, khoác áo tắm dài lên người cô, “Được rồi, em muốn tắm cánh hoa, đợi chút đi lên anh cho em mười cân cánh hoa mà bỏ vào.”

An Tình: “......”

Cô dừng hai giây, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Hạ Trình: “Mười cân, anh muốn dùng cánh hoa chôn sống tôi sao?”

Ứng Hoan nhịn không được cười ra tiếng, Từ Kính Dư cong môi, “Đi thôi, không cần để ý bọn họ.”

Ứng Hoan ừ một tiếng, đi lên trên cùng Từ Kính Dư.

Phía trước là Lục Trác Phong và Minh Chúc, Chu Bách Hạo và Tần Tô đã đi xa một đoạn rồi.

Phía sau, An Tình và Hạ Trình còn đang cãi nhau.

“Khoác áo tắm vào, cuồng lộ.”

“...Anh mẹ nói là cuồng biến thái.”

“Lại mắng.”

“Anh trai.”

“...”

Thanh âm hai người không cao không thấp mà cãi nhau cả một đường, khu vực dành cho tình nhân cũng không xa, Từ Kính Dư dẫn Ứng Hoan rẽ trái, mỗi ao được ngăn cách bằng một bức tường đá, trên cơ bản là không nhìn thấy phía đối diện.

Lúc Ứng Hoan ở Đức chưa từng đến suối nước nóng, ở ký túc xá lại càng không có cơ hội, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tắm suối nước nóng.

Cô cởi áo tắm dài, đi đến mép bể, dùng chân thử độ ấm của nước, sau đó mới đi xuống.

Từ Kính Dư đứng bên cạnh bất động thanh sắc nhìn cô, ánh đèn bên trên có chút ám, ánh trăng lại động lòng người, cô gái mặc áo tắm, da thịt non mịn trên người làm cho người nhìn thấy liền huyết khí dâng trào. Anh đi qua, chậm rãi bước xuống.

Ứng Hoan quay đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Nước ấm thật thoải mái.”

Từ Kính Dư ngồi xuống bên cạnh mỏm đá, nước vừa vặn đến ngực, anh không chút để ý mà nhìn cô: “Lại đây.”

Ứng Hoan đi qua, không chút phòng bị, khẽ chớp mắt: “Làm sao vậy?”

Từ Kính Dư kéo người vào trong ngực, ấn lên đùi, cúi đầu hôn lên môi cô.

Ứng Hoan “ưm” một tiếng, đầu quả tim run lên, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh. Cái hôn lâu dài kết thúc, mặt cô đều đỏ cả rồi. Cô quay đầu nhìn bốn phía, xác định không ai nhìn thấy mới yên tâm.

Từ Kính Dư cười cười, bàn tay to rộng nắm eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ứng Hoan sợ ngứa, đập nhẹ vào tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng chạm vào, ngứa.”

Từ Kính Dư cất giọng lười biếng: “Chỗ nào ngứa?”

Ứng Hoan: “....”

Cô nhìn về phía anh, nắm lấy bàn tay to rộng thon dài kia, mở ra, xem lòng bàn tay của anh: “Tay anh có vết chai, cọ lên người sẽ ngứa.”

Hai người cơ hồ để nửa thân trần mà dựa sát vào nhau, Từ Kính Dư không quá đứng đắn, đầu óc lúc này đã không suy nghĩ được nhiều, anh ngửa đầu, hầu kết lăn vài cái, miệng lưỡi có chút khô: “Ngâm nửa giờ là đủ rồi, không cần ngâm lâu đâu.”

Ứng Hoan gật đầu: “Vâng.”

Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng hét chói tai, “A, Hạ Trình anh làm gì! Tôi không cần nhiều cánh hoa như vậy!”

Là giọng nói của An Tình.

Sau đó là tiếng cười khẽ của Hạ Trình: “Không phải em muốn sao?”

“Không muốn không muốn! Anh mau vớt ra cho tôi!”

“Ngâm.”

......

Ứng Hoan nghe mùi ngon trong chốc lát, bên kia đã không còn tiếng động nào.

Cô nhìn về phía Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư nhướng mày, cô bỗng nhiên hiểu ra....

Có lẽ miệng đã bị chặn rồi.

Ngâm nửa giờ, Ứng Hoan đã bị Từ Kính Dư ôm ra khỏi bể tắm, cô dãy giụa một chút, “Em tự đi.”

Từ Kính Dư thả cô xuống, dặn dò: “Rất trơn, chậm một chút.”

“Vâng.” Cô nắm tay anh, “Không cần gọi bọn họ sao?”

“Không cần, bọn họ ngâm đủ sẽ tự biết đường trở về.”

Hai người trở lại biệt thự, Chu Bách Hạo và Tần Tô đã ngồi ở phòng khách, Từ Kính Dư và Ứng Hoan mới vừa ngồi xuống thì Lục Trác Phong và Minh Chúc cũng trở lại.

Tần Tô chọc chọc Chu Bách Hạo: “Đi nhóm lửa đi, em muốn ăn rồi.”

Chu Bách Hạo đứng lên, nhìn về phía Từ Kính Dư: “Đi giúp tôi.”

Vì thế, ba người đàn ông đi nhóm lửa, thịt và đồ ăn đã được mang đến, đều đặt trong tủ lạnh. Ứng Hoan cũng muốn đi hỗ trợ, bị Tần Tô kéo lại, “Để bọn họ tự làm đi, chúng ta nói chuyện là được.”

Ứng Hoan khẽ cười: “Hai người sao lại về sớm như vậy?”

Tần Tô vén tóc, có chút bất đắc dĩ: “Gì cả tới, không ngâm được, Chu Bách Hạo liền trở về cùng tôi.”

“A, vậy chị có cảm thấy không thoải mái không?”

“Không có việc gì, tôi không bị đau bụng kinh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai người nói chuyện vài phút thì An Tình và Hạ Trình trở lại.

Từ Kính Dư đứng ở cửa, nhìn về phía Ứng Hoan: “Ứng Tiểu Hoan, lại đây.”

Bọn hạ chuẩn bị bếp nướng xong rồi.

Ứng Hoan cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bóng đêm ôn nhu, mấy người vây quanh bếp nướng, có chút nóng, mọi người ngồi khá xa, chỉ có Lục Trác Phong ngồi bên cạnh để nướng thịt.

Hạ Trình lấy từ tủ lạnh một chai rượu, anh nhìn Từ Kính Dư: “Có thể uống chứ?”

Từ Kính Dư ra dấu OK.

An Tình: “Hừ, thi đấu xong, có cái gì không thể.” Cô bỗng nhiên nhớ tới một việc, lập tức quay đầu nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan đoán được cô muốn hỏi cái gì, vội quay đầu, muốn làm bộ không thấy An Tình. An Tình lại không buông tha, bắt lấy tay cô, ý vị thâm trường hỏi: “Ứng Hoan, tôi muốn hỏi, Kính Vương của chúng ta có phá giới hay không?”

Ứng Hoan: “...”

Qủa nhiên muốn hỏi cái này.

Vì cái gì mọi người đều tò mò vấn đề này như vậy?

Cô có chút oán trách Từ Kính Dư, lúc trước sao lại nói ra câu “trước khi thi đấu một tháng phải cấm dục, cấm rượu.”

Ứng Hoan mặt không biểu tình, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không có, anh ấy tự hạn chế.”

“Thật vậy sao?” An Tình rất kinh ngạc, nhìn cô, lại nhìn Từ Kính Dư, “Tôi không tin! Lời nói của đàn ông y như đánh rắm! Đặc biệt là ở trên giường!”

Từ Kính Dư lười phản ứng cô, đá đá ghế Hạ Trình, để anh đi quản.

Hạ Trình nhìn cô ấy, có chút bất đắc dĩ: “Lại đây, em muốn ăn cái gì?”

An Tình kéo ghế đến bên cạnh anh, thịt nướng chín đã bị Lục Trác Phong bỏ hết vào đĩa, đưa cho Minh Chúc: “Còn muốn ăn cái gì?”

An Tình oa oa kêu to: “Anh Lục, anh cũng không để cho em một ít!”

Lục Trác Phong nhướng mày: “Kêu Hạ Trình nướng cho em đi.”

“Anh ấy nướng ăn không ngon bằng anh nướng.”

Hạ Trình lạnh giọng: “Vậy em tự mình làm đi.”

Minh Chúc chia đồ ăn ra, đưa cho An Tình, cười nói: “Cùng nhau ăn đi.”

An Tình đáng thương vô cùng: “Vẫn là chị dâu tốt với em.”

Ứng Hoan và Tần Tô vẫn luôn cười, An Tình thật đúng là kẻ dở hơi, có cô ấy thì nơi nào cũng náo nhiệt. Từ Kính Dư mở rượu, lúc rót rượu có hơi do dự, anh cúi đầu nhìn Ứng Hoan: “Muốn uống không?”

Lần này là rượu, ăn thịt nướng phải uống rượu mới ngon.

Ứng Hoan gật đầu: “Uống chứ, uống một chút.”

Từ Kính Dư nhớ tới dáng vẻ lúc trước cô say rượu, cười nhẹ, rót cho cô một cốc, không bỏ đá.

Ứng Hoan uống một ngụm, có chút sặc.

Tần Tô duỗi tay lấy một cốc, vừa muốn uống liền bị Chu Bách Hạo chặn đứng, anh lấy cốc bia trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Lúc này mà em còn muốn uống bia lạnh? Tần Tô, em có bệnh à?”

Tần Tô nhíu mày: “Ăn thịt nướng mà không thể uống một chút sao?”

Chu Bách Hạo đứng dậy: “Anh đi lấy nước ấm cho em.”

Tần Tô giữ chặt anh, không vui nói: “Em không cần nước ấm, anh lấy rượu vang đỏ cho em.”

“Không uống bia, em uống rượu vang đỏ.”

“Không được.”

Tần Tô đứng lên, tự mình đi lấy.

Chu Bách Hạo nắm tay cô, có chút đau đầu, bất đắc dĩ hạ giọng: “Em ngồi xuống, anh đi.”

Tần Tô vừa lòng ngồi xuống, Ứng Hoan quay đầu nhìn cô, khuyên nhủ: “Vẫn là đừng uống đi, cái kia tới, uống rượu không tốt cho cơ thể.”

Tần Tô cười: “Không có việc gì, dạ dày của tôi là dạ dày kim cương, tửu lượng tốt, uống không sao.”

Chu Bách Hạo cười lạnh: “Người phụ nữ này, nói chuyện y như đánh rắm.”

Tần Tô: “....”

An Tình nhịn không được cười ha ha: “Xong rồi, tiểu Chu tổng.”

Từ Kính Dư lấy cốc bia trong tay Ứng Hoan, “Em uống cái này không quen, anh đổi cho em.”

Anh đổi cho cô một ly rượu vang đỏ.

Ứng Hoan: “....”

Được thôi, ăn thịt nướng uống rượu vang đỏ cũng không phải vấn đề gì lớn.

Hơn 12 giờ đêm, mọi người ăn uống no đủ, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Từ Kính Dư sờ sờ mặt Ứng Hoan, cô uống rượu dễ đỏ mặt, lúc này mặt đã đỏ ửng, anh kéo người tới. Ứng Hoan đứng không vững, lung lay một chút, ngã vào ngực anh, Từ Kính Dư ôm cô, cúi đầu hỏi: “Say?”

Ứng Hoan xoa mặt, lắc đầu: “Không có.”

Từ Kính Dư nhìn kỹ cô, xác định cô quả thật có chút say nhưng không biết có thể say như lần trước hay không....

Anh dùng đầu lưỡi chống má, cười nhẹ.

Đêm nay chơi thật vui.

Trở lại phòng, Ứng Hoan tự mình đi tắm, Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, nhìn cô đánh răng rửa mặt, cũng đi qua đánh răng. Cô một bên đánh răng, một bên nhìn anh qua gương, đôi mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ cái gì.

Hai người đánh răng xong, Từ Kính Dư mở nước, điều chỉnh độ ấm, Ứng Hoan liền dựa vào bồn rửa tay bên cạnh nhìn anh. Từ Kính Dư chỉnh xong nhiệt độ của nước, cởi áo ra, đường cong cơ ngực rõ ràng, cơ bụng từng khối, cả người cường tráng hữu lực. Anh đi qua, ôm cô lên, Ứng Hoan dán vào lồng ngực rộng lớn cứng rắn của anh, có chút sốt ruột mà đẩy đẩy anh: “Từ Kính Dư, anh đừng nháo, em đang có việc cần suy nghĩ.”

Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Nghĩ cái gì?”

Ứng Hoan cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Nghĩ xem lần trước lúc uống say em đã nói cái gì.”

Từ Kính Dư: “...”

Anh liếm khóe miệng, kéo người tới, mở vòi hoa sen.

Ứng Hoan “A” một tiếng, cô lấy tay che mặt, lau một chút, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, không vui vẻ nói: “Anh làm gì? Em nói đang đang suy nghĩ mà.”

Từ Kính Dư sao có thể để cô có thời gian suy nghĩ, thật muốn lên...

Anh cởi quần áo ướt trên người cô, bế cô lên, để nước trên vòi sen chảy xuống cơ thể, bọt nước trong suốt chảy xuống theo cơ bắp của anh. Anh liếm hôn cái cổ non mịn của cô.

Thân thể Ứng Hoan run lẩy bẩy, thở phì phò: “Từ Kính Dư, em đang suy nghĩ, anh đừng làm phiền em.”

Từ Kính Dư ngẩng đầu, dùng sức hôn môi cô, hàm hồ nói: “Đừng nghĩ.”

Anh anh theo dòng nước đi xuống, linh hoạt chen vào, nhẹ nhàng cử động, đầu óc Ứng Hoan dần trống rỗng, ngẩng cổ, ánh mắt mê ly, thẳng đến khi cách vách truyền đếm thanh âm sột soạt, càng ngày càng rõ ràng____

An Tình không vui vẻ kêu lên: “Hôm nay anh không tốt với tôi, đừng nghĩ chạm vào tôi!”

“Cho nên, hiện tại tôi muốn bồi thường em.”

“Chó má! Anh là vì thỏa mãn dục vọng của bản thân!”

“Ngoan, đừng nhúc nhích.”

“.....”

Cách vách bỗng nhiên không còn âm thanh.

Ứng Hoan đột nhiên tỉnh táo lại, mặt đỏ đến không được, cả người treo trên người Từ Kính Dư, tấm lưng mảnh khảnh đặt trên mặt pha lê, hữu khí vô lực mà đẩy anh, thanh âm có chút như mảnh vụn nhỏ: “Từ Kính Dư, em không muốn ở chỗ này...”

Từ Kính Dư giống như muốn chơi xấu, cắn vành tai cô: “Vậy em muốn đi chỗ nào? Bồn rửa tay?”

Ứng Hoan: “...”

Cách vách lại nổi lên âm thanh, lần này không giống lần trước.

Qúa...

Cô không muốn nghe, Từ Kính Dư lại ngày càng đè nặng, cô không nhịn được kêu một tiếng, môi đã bị anh ngăn lại.

Thời điểm kết thúc, âm thanh kiều mị của Ứng Hoan đã bị anh nuốt hết, cả người vô lực dựa vào ngực anh, mềm thành nước. Từ Kính Dư ôm người trở về giường, hơn nửa ngày cô cũng chưa lấy lại tinh thần, như là hồn đã bị câu đi rồi, anh nằm nghiêng bên người cô, kéo cô ôm vào ngực, cọ cọ lên đỉnh đầu cô: “Mệt sao?”

....Này không phải vô nghĩa sao?

Ứng Hoan hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, Từ Kính Dư xoay người, cúi đầu hôn cô: “Bảo bối nhỏ, lại một lần?”

Ứng Hoan cắn cắn môi, “Anh thật nặng, ngồi dậy trước đi, em có lời muốn nói.”

Từ Kính Dư cười, xoay người dựa trở về, Ứng Hoan giãy giụa ngồi dậy, sờ nhẫn trên tay, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong trẻo: “Từ Kính Dư, em nhớ ra lần trước em nói cái gì rồi, em nói em muốn ném nhẫn đi.”

“......”

Sắc mặt Từ Kính Dư khẽ biến, kinh ngạc nhìn cô.

Ứng Hoan hừ cười: “Em còn nói em không muốn gả cho anh, có phải hay không?”

Từ Kính Dư liếm khóe miệng, có chút hoảng loạn mà ngồi dậy, muốn ôm cô vào lòng nhưng cô lại tức giận, dùng gối đầu ném em, thở phì phì mà nói: “Anh gạt em! Còn chơi em! Lừa em lâu như vậy! Video kia khẳng định đã bị anh cắt, đúng hay không?!”

Quá hỗn đản!

Thừa dịp cô uống say rồi bắt nạt cô thì thôi đi, còn lừa cô!

Làm cô buồn rầu lâu như vậy, phí nhiều tế bào não cũng không nhớ ra đêm đó cô đã nói gì!

Mới vừa kết thúc một hồi kịch liệt, cô không còn bao nhiêu sức lực, ném vài cái liền ho, còn giống như muốn khóc.

Từ Kính Dư như thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ nhớ ra vào lúc này, anh kéo gối ném sang bên cạnh, ôm cô lại gần.

Ứng Hoan lấy chân đá anh, lại bò trở về.

Cô quay đầu lại nhìn anh, nhíu mày nói: “Đêm nay em không muốn ngủ với anh.”

Từ Kính Dư: “....”

Anh mím môi, yên lặng nhìn cô, giọng nói đè thấp, mang theo ý dỗ dành: “Lần trước là anh không đúng...”

Ứng Hoan đánh gãy câu nói của anh: “Anh sợ em uy hiếp anh như vậy đúng không?” Cô càng nghĩ càng tức, cồn bốc lên, cô lại bắt đầu cứng rắn hơn rồi, “Chỉ anh mà cũng đòi uy hiếp em? Em không làm, Từ Kính Dư, đêm nay em không muốn ở một phòng với anh.”

Từ Kính Dư nhìn kỹ đôi mắt của cô, nhận ra cô thật sự nghiêm túc.

Cô uống say liền giống như người khác, nhưng lúc này hiển nhiên không say như lần trước mà ở trạng thái nửa say nửa tỉnh. Anh thoáng cân nhắc, xuống giường mặc quần áo, đứng ở mép giường, thấp giọng nói: “Được, anh đi ra ngoài một lát, chờ em ngủ anh sẽ trở lại?”

Ứng Hoan nhíu mày: “Em ngủ rồi anh cũng không thể quay lại!”

Từ Kính Dư nhìn cô, khóe miệng cong cong: “Thật bỏ được à?”

Cô không chút do dự: “Bỏ được.”

“.....”

Từ Kính Dư cúi người, nắm cằm nhỏ của cô, đặt xuống một nụ hôn, ngồi dậy xoa xoa tóc cô, “Được, đều nghe em, em ngủ đi, anh đi ra ngoài.”

Ứng Hoan nhìn anh xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa phòng.

Cô không nghĩ Từ Kính Dư phối hợp như vậy, có chút choáng váng, ngồi yên một lát rồi mới chui vào trong chăn.

Ngoài cửa___

Từ Kính Dư mới vừa đóng cửa liền chạm phải ánh mắt của người cũng vừa mới đóng cửa phía đối diện, hai người đều sửng sốt.

Trong tay Chu Bách Hạo cầm một ly nước, nhàn nhạt liếc anh một cái.

Từ Kính Dư lạnh mặt xoay người xuống lầu, anh mở tủ lạnh lấy một bình nước, uống hơn nửa bình.

Chu Bách Hạo đi nấu nước, chờ nước sôi vài phút, anh dựa vào kệ bếp, nhìn về phía Từ Kính Dư đang ngồi ở bàn ăn, nhướng mày nói: “Sao cậu còn chưa lên?”

Từ Kính Dư lấy một cái kẹo bạc hà ra, nhét vào trong miệng, “Ngồi một lát.”

Chu Bách Hạo bật cười: “Tôi nói này người anh em, không phải cậu bị bác sĩ nhỏ đuổi ra khỏi phòng chứ?”

Từ Kính Dư: “....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.