Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 82: Chương 82: Hoàn chính văn (1)




Edit: Qing Yun

Việc Ứng Hoan đi Đức là chuyện ván đã đóng thuyền, Từ Kính Dư không ép cô phải lựa chọn, nhưng vẫn có người khuyên Ứng Hoan suy xét, cũng có người nói lá gan Từ Kính Dư quá lớn, dám thả bác sĩ nhỏ, cũng không sợ bị người khác cướp mất.

Mỗi lúc ấy, Từ Kính Dư đều sẽ lạnh mặt nói một từ: Lăn.

Tháng 11, Ứng Hoan mang bao tay lần trước Từ Kính Dư tặng đến câu lạc bộ, anh bắt đầu dạy cô đánh quyền.

Chàng trai ngồi ở ghế cao, lười nhác dựa vào quầy bar, gục đầu xuống, cẩn thận quấn băng vải cho cô. Ứng Hoan giống những cô gái khác, không quá thích vận động, hơn nữa việc học rất bận, còn phải làm thêm, căn bản không có thời gian, cô nhìn anh: “Từ Kính Dư, một tiết 45 phút sao?”

Từ Kính Dư không ngẩng đầu, “Một giờ.”

Ứng Hoan nói nhỏ: “Một giờ lâu lắm...”

Từ Kính Dư cột chắc, ngước mắt nhìn cô, không chút để ý mà nói: “Ứng Tiểu Hoan, một giờ thật không lâu, đêm dài như vậy.”

Ứng Hoan: “......”

Cho nên, dạy cô đánh quyền là vì muốn cô nâng cao thể lực, phối hợp tốt với anh sao?

Từ Kính Dư đối diện ánh mắt u oán của cô, khóe miệng cong cong, cầm lấy bao tay của mình rồi kéo người đi.

Ứng Hoan ngây người ở câu lạc bộ ba năm, mưa dầm thấm đất, những điều cơ bản cô cũng biết, thỉnh thoảng cũng đi đá đá bao cát, nhưng chưa từng nghiêm túc học.

Từ Kính Dư để cô làm nóng cơ thể, trực tiếp tiến vào dạy học, tay trái anh đặt lên đai bảo hộ ở bụng, nâng nâng cằm: “Đến, đá vào đây.”

Ứng Hoan nhìn vị trí anh chỉ, liền đá nhẹ một cái lên bụng anh.

Từ Kính Dư: “......”

Anh hơi dừng lại, nhướng mày nói: “Chỉ có một chút sức lực như vậy?”

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn xuống đũng quần anh, nghiêm túc nói: “Anh không sợ em đá trúng sao?”

Đá tới rồi làm sao bây giờ?

Từ Kính Dư như là nghe được chuyện cười, đầu lưỡi chống má, trên cao nhìn xuống cô, cười nhẹ: “Nơi nào cho em tự tin có thể đá trúng anh?”

Ứng Hoan muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, một cọng cải thìa như cô sao có thể đá trúng quán quân thế giới là anh! Quả thực lo thừa! Cô hít một hơi thật sâu, lại đá một chân, lần này là thật dùng sức, đá đến mức khiến đùi cảm thấy tê rần, trực tiếp lui về sau một bước.

Từ Kính Dư cúi người, nắm lấy eo cô, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Em thật sự phải rèn luyện nhiều hơn.”

Ứng Hoan đẩy anh ra, cả giận nói: “Anh tránh ra, em muốn đá anh.”

Hiện tại cô thật sự muốn đá anh một cái.

Từ Kính Dư nhướng mày, cúi đầu cười bên tai cô, “Được, để em đá, em bỏ được sao?”

“Đương nhiên bỏ được, tốt nhất có thể đá hư.”

Ứng Hoan nghẹn một hơi tức giận, kiên trì 40 phút, cả người đều mệt mỏi. Từ Kính Dư ôm cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình, có chút mềm lòng: “Thế thôi, hôm nay đến đây đi.”

Ứng Hoan hừ một tiếng: “Chưa đủ một giờ.”

Từ Kính Dư đưa nước cho cô, nhàn nhạt nói: “Hôm nay để thích ứng, ngày mai tiếp tục.”

Ứng Hoan: “......”

Từ Kính Dư đến phòng huấn luyện riêng, “Lại đây, giúp em thả lỏng cơ bắp, bằng không ngày mai sẽ bị nhức.”

Ứng Hoan mệt mỏi đi theo sau anh.

Các đội viên không ngừng liếc về phía bọn họ, mỗi ngày nhìn bọn họ ở bên nhau liền ăn no cẩu lương.

Đồng thời, Ứng Trì tĩnh dưỡng nửa năm cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục huấn luyện, cậu tranh thủ những buổi không có tiết vào ngày cuối tuần, khôi phục cường độ huấn luyện nhẹ nhàng một chút, hiện tại đi huấn luyện cùng cậu không chỉ có Ứng Hoan, còn có Chung Vi Vi.

Thạch Lỗi chỉ chỉ trỏ trỏ với mấy thằng nhóc mới tới: “Thấy không? Đó là tiểu tổ tông. Đó là bác sĩ nhỏ, ôn nhu xinh đẹp đi? Bạn gái Kính Vương, đều biết hết rồi? Đối xử với cô ấy tốt một chút, cũng đừng đánh chủ ý lên người cô ấy, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Cuối cùng, chỉ vào lu cá vàng trên quầy bar, giọng điệu thấm thía nói: “Quan trọng nhất chính là hai con cá vàng này, ngàn vạn đừng chạm vào, muốn đánh nhau thì cách nơi này xa một chút, nếu chạm vào hỏng rồi, các cậu bán đũng quần cũng không đền nổi.”

Các đội viên mới: “......”

Có người không rõ: “Hai con cá vàng, rất quý à?”

Thạch Lỗi vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhóc con, kia không phải cá vàng, là tiểu lão bà của Kính Vương.”

Các đội viên mới: “......”

Thời gian học năm bốn đại học trôi qua rất nhanh, Từ Kính Dư đối với chuyện huấn luyện thể năng cho Ứng Hoan kiên trì dị thường, chỉ cần anh ở đây thì mỗi tuần ít nhất dạy cô ba ngày, ngoài rèn luyện sức khỏe còn dạy một ít kỹ thuật phòng thân.

Nhưng Ứng Hoan trời sinh thể năng tương đối kém, huấn luyện mấy tháng mà hiệu quả không lớn.

Ngày Ứng Hoan sinh nhật 22 tuổi, Từ Kính Dư suốt đêm trở về từ Bắc Kinh, vì không còn hạn chế nên anh uống hơi say, vừa mở cửa liền đè cô lên tường. Ứng Hoan bị anh hôn đến thở không nổi, Từ Kính Dư kéo tay cô đến eo mình, cô liền bỏ chạy, hoàn toàn không dám đụng vào eo anh.

Từ Kính Dư chôn ở cổ cô, dỗ cô: “Sờ một chút?”

Ứng Hoan thở dốc: “Không cần, sẽ biến thân......”

Từ Kính Dư buồn cười, ngẩng đầu lên, ôm cô vào phòng tắm, bật đèn. Ứng Hoan dựa vào bồn rửa tay, trơ mắt nhìn anh cởi áo trước mặt, cô hơi rụt người, theo bản năng muốn tránh, rũ mắt xuống, liền thấy ở sườn eo anh lộ ra một phần hình xăm, phần còn lại bị quần che đi, chỉ nhìn thấy nửa con cá vàng, như là nét bút cuồng thảo vài nét.

Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Kính Dư nhìn cô, khẽ cười: “Không xem một chút?”

Ứng Hoan bỗng nhiên nhớ tới, năm ấy lúc ăn tết ở Russia, chằm chằm Trần Sâm Nhiên, hoài nghi cậu ta dấu một đồng tiền xu, Từ Kính Dư lại nghĩ lầm cô đang xem hình xăm của Trần Sâm Nhiên, nói phải xăm cho cô một hình, xăm hình cá vàng nhỏ.

Lúc ấy chỉ cảm thấy anh đang trêu mình, không nghĩ tới......

Cô túm lấy quần anh kéo xuống, Từ Kính Dư nói nhỏ bên tai cô: “Em phải cởi hẳn ra mới thấy được, phía sau vẫn còn...”

Ứng Hoan bên tai ửng đỏ, lần đầu tiên lột quần anh.

Trên cơ thể cường tráng của anh có xăm hình hai con cá vàng, kéo dài từ eo xuống dưới, một hồng một đen, đầu đuôi tương giao, con màu hồng kia có mang màu trắng, hình xăm có chút khoa trương, đuôi của hai con cá giao nhau, phân không rõ.

Hình xăm tinh tế, đuôi cá phác họa thật sự tùy ý cuồng dã, xăm trên vòng eo tinh tráng của anh, gợi cảm ngoài ý muốn.

Cô nhẹ nhàng chạm vào một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh xăm khi nào?”

“Một tuần trước, lúc vừa đến Bắc Kinh “

“Đau không?”

Cô cọ nhẹ vào eo anh, không dám dùng nhiều sức.

Từ Kính Dư bật cười: “Không đau, loại đau này vẫn không bằng trúng một quyền.”

Ứng Hoan sờ đến phía sau eo, gần vị trí nhạy cảm của anh, liền nghe thấy tiếng hít thở có phần nặng nề, tay bị anh bắt lấy, đè lại trước ngực, eo bị anh ôm chặt, người đã ngồi ở trên bồn rửa. Cô nhìn anh, lại nhìn hình xăm trên eo, lúc đánh quyền hẳn có thể hình thấy mình xăm, ít nhất là đuôi cá.

Cô đẩy anh ra, trượt xuống phía dưới.

Từ Kính Dư kéo cô, nói bên tai cô: “Làm gì, cởi quần anh rồi còn không muốn phụ trách?”

Ứng Hoan: “....”

Cô hít một hơi thật sâu, tim đập rất nhanh, hôn lên cổ anh, thanh âm khẩn trương: “Anh đừng nhúc nhích......”

Từ Kính Dư ôm eo cô, cười nhẹ ra tiếng, không nhúc nhích, mặc cô làm bậy, rốt cuộc có có được khi cô chủ động như vậy. Cô gái nhỏ hôn từ cổ anh một đường thẳng xuống bụng.

Cuối cùng, nửa quỳ dưới chân anh, Từ Kính Dư hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

(Sau đó thế nào, hồi sau sẽ rõ.

Mấy bữa nay tôi đang ở quê, vì em tôi mua cái kích wifi rồi, có thể chôm wifi của nhà hàng xóm rồi, nhưng thật buồn vì ngày nào tôi cũng ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà, mà loay hoay thế nào hết luôn ngày, tôi xong việc thì hơn 8h rồi, nên tôi cũng lên giường luôn, à, đó là lý do dạo này không có chương mới, sr mọi người, chương này hơn 5k từ nên tôi tranh thủ edit thành nhiều phần rồi đăng dần, khi nào đăng hết tôi sẽ gộp lại thành một chương sau.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.