Không Thể Ngừng Yêu

Chương 21: Chương 21




Nhâm Niệm cảm thấy những thứ tiện nghi, dành cho một đôi đi du lịch, chi phí so với trong nước rất không có nhân đạo, khó trách những người này đều tranh mua những thứ này nọ, bởi vì hiếm khi được đi du lịch, phải biết tranh thủ chứ

Người ngoại quốc đến đây du lịch rất nhiều, ở trên bờ cát tùy thời có thể nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài, dân bản xứ ngược lại rất ít. Nhâm Niệm nghe người ta nói ở chỗ nào đấy có bán túi xách nhìn rất đẹp, tất cả mọi người đều thích đi vào trong đó mua, cô cũng có hứng thú đi, cô muốn lôi kéo anh đi cùng, nhưng Chu Gia Trạch lại không muốn, nên cô quyết định tự mình đi.

Chu Gia Trạch nằm ở trên giường phát hiện cô quyết tâm muốn đi, nên không có cách nào khác đành phải rời giường, vừa ngồi dậy vừa nói: “Phụ nữ thật là phiền phức”

Kết quả là chờ sau khi bọn họ đến nơi, túi xách đã bị tranh mua hết sạch, Chu Gia Trạch nhìn cô, cố ý trầm mặc

“Hết rồi cũng tốt thôi, muốn đi thì đi, không uổng công đến nơi này một chuyến” Những thứ kia rất tiện lợi, làm cho bọn họ có ham muốn muốn mua sắm

Cô cũng tò mò nên hưng phấn đi dạo vòng quanh siêu thị

Cô đi mua một gói thuốc, nhưng nhìn thấy phía trên khói thuốc có một dấu gạch chéo ghi là: Hút thuốc không có lợi cho phổi, không khỏi cảm thấy hứng thú, thậm chí còn bảo Chu Gia Trạch cầm gói thuốc để ở trước ngực, để cô chụp ảnh cho anh

“Thật là mất mặt” Anh thế nào cũng không chịu phối hợp

Nhâm Niệm đành phải không ngừng dụ dỗ anh, rốt cục cũng chụp được một tấm ảnh, cô nhìn tấm ảnh kia ngây ngô cười:

“Đem nó về em sẽ phóng lớn nó lên, sau đó sẽ đưa cho anh xem, nếu như nhìn không tồi, thì có thể tiếp tục chụp nữa”

Chu Gia Trạch nhìn trần nhà, người đẹp có độc, đàn ông cũng vậy, biết rõ thuốc phiện có độc nhưng vẫn không ngừng hút

Chu Gia Trạch không có hứng thú đi dạo phố, nhưng nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, nên đành đi theo

Lời cửa miệng của Nhâm Niệm là: “Anh đang nói cái gì?”

Cô thích nhìn anh nói chuyện với người khác, dùng lời của cô để nói, cảm thấy anh thật lớn, giống như khí quyển vậy, Chu Gia Trạch cảm thấy không thích hợp, bởi vì lần trước cô hình dung nhà hàng cũng không phải như vậy sao?.

Cô không thạo anh ngữ, nhưng rất thích trao đổi với người khác, mỗi lần ở chỗ ấy khoa tay múa chân cả buổi, cuối cùng không còn cách nào khác mới để Chu Gia Trạch xuất mã

“Sau khi trở về, em đăng ký học một lớp tiếng anh đi” Anh đề nghị như thế

Cô suy nghĩ một chút, công việc của cô, không có cơ hội xuất ngoại nhiều, mặc dù lý do lớn nhất là bây giờ cô chưa có điều kiện, hàng tháng phải đóng tiền thuê nhà, tiền điện nước, và những chi phí cố định khác

“Không cần”

Thấy anh nghi hoặc nhìn về phía mình cô không khỏi gia tăng thanh âm nói: “Nếu em có thể nói tiếng anh trôi chảy, không phải anh đã mất giá trị rồi sao?”

“Cảm ơn, rất cảm ơn, vì đã lo lắng cho anh”

“Không cần quá cảm động”

“Anh quả thực cảm động đến muốn chảy nước mắt” Nói xong, anh liền phá lên cười

Bãi cát ở đây, cát rất nhỏ, chân dẫm lên cát, cát chảy qua khe hở ngón chân, dễ chịu nói không nên lời

Nhâm Niệm vốn không muốn mặc áo tắm đi qua đi lại ở chung quanh nơi này, nhưng bị Chu Gia Trạch vừa dỗ vừa lừa, đành thay áo tắm, sau khi mặc vào cả người cô không được tự nhiên: “Đàn ông không có háo sắc chứ?”

Chu Gia Trạch đánh giá suy nghĩ của cô một lần, sau đó dừng lại ở một phận quan trọng một hồi lâu, mới mở miệng thấm thía nói:

“Nếu như người đàn ông của em không có cảm giác với em, thì em mới nên lo lắng”

Đạt được mục đích, Nhâm Niệm dùng chân đá anh một cái

Làn da cô rất trắng, nhất là sau khi mặc áo tắm vào càng thêm nổi bật

Ở chỗ này tất cả mọi người đều mặc thiếu vải, tắm nắng, vọc nước. Nhâm Niệm thấy thế cũng không thể nào ngượng ngùng tiếp được

Cô không biết bơi, Chu Gia Trạch đi theo cô, có lẽ sợ cô xảy ra chuyện, hơn nữa chỉ cho cô ở trên bãi nước cạn, không cho phép xuống nước quá sâu

Thừa dịp Chu Gia Trạch không chú ý, cô hất nước lên mặt anh, không ngừng hất nước lên toàn thân anh. Chu Gia Trạch thấy cô như thế, cũng không yếu thế. Cũng dùng nước hất vào người cô. Hai người chơi đùa hết sức vui vẻ, sau đó không biết như thế nào đã ôm nhau, làm cả hai cảm thấy lúng túng

Bọn họ quen nhau đã lâu, hành động thân mật rất ít rất ít, Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn anh, Chu Gia Trạch cúi đầu hôn lên môi cô, không hiểu sao mặt cô lập tức đỏ lên

Lên bờ, Chu Gia Trạch dùng khăn tắm phủ thêm cho cô, sợ cô ngã bệnh, hai người vốn định về khách sạn, thì có người gọi tên Chu Gia Trạch. Sau khi Chu Gia Trạch nhìn thấy đối phương thì nở nụ cười, hẳn là người quen của anh

Chu Gia Trạch bảo Nhâm Niệm về khách sạn trước, anh và bạn nói chuyện một lát

Người nọ là bạn hồi đại học của anh, từ sau khi tốt nghiệp cũng ít gặp mặt, hiếm khi có duyên gặp mặt ở chỗ này:

“Cô gái vừa rồi là bạn gái của cậu à?” Người đàn ông nhìn hướng đi của Nhâm Niệm, hỏi

Chu Gia Trạch bình thường cũng không có gì giấu người này: “Thế nào, đẹp không?”

“Thôi đi, không đẹp, cậu sẽ để mắt tới sao?”

Nói xong, hai người cùng nhau nở nụ cười, người đàn ông kia lắc đầu:

“Nếu không phải vừa rồi gặp các người…”

Dáng vẻ ái muội ở trong nước, hơn nữa Chu Gia Trạch còn chủ động hôn cô gái đó: “Tôi còn thật không dám tin, tôi vốn cho là đời này cậu sẽ không cưới ai ngoài Thẩm Tâm Dịch, thật không ngờ hai người lại chia tay”

Trên mặt Chu Gia Trạch rất nhiên hiện qua một tia phiền muộn, nhưng vẫn cười cười

Sau đó, anh ta giống như hiểu được cái gì, vỗ vai Chu Gia Trạch nói: “Mẹ kiếp, tên tiểu tử thối này, không phải cậu trên lưng cõng Thẩm Tâm Dịch, còn ăn vụng bên ngoài đấy chứ, Thẩm Tâm Dịch nhà cậu mà biết được nhất định sẽ lột da cậu…”

Chu Gia Trạch rốt cục cũng không kiên nhẫn cau mày nói: “Đừng nói linh tinh, tôi với Tâm…Thẩm Tâm Dịch đã chia tay rồi”

Vẻ mặt của anh ta là không dám tin được, phải biết rằng năm đó ở trường Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch không phải bạn bình thường, mà được cả trường công nhận là kim đồng ngọc nữ, là đôi tình nhân điển hình, các sinh viên nữ thường nói nếu có tìm bạn trai, phải tìm một người giống như Chu Gia Trạch

“Cậu đề nghị chia tay?” Bát quái thật không phân biệt nam nữ

Chu Gia Trạch lắc đầu: “Không phải, là cô ấy”

Nói xong, anh cười cười: “Vẻ mặt cậu như vậy là sao a, chẳng lẽ tớ không thể bị người ta bỏ sao?”

Chu Gia Trạch cố ý tỏ ra thoải mái, dường như chuyện anh và Thẩm Tâm Dịch chia tay, không có gì phải giấu

“Đàn ông a, quả nhiên thật bạc tình” Một người con gái mặc bikini gợi cảm chậm rãi tiêu sái đi đến, nhìn về phía Chu Gia Trạch:

“Anh và Thẩm Tâm Dịch chia tay chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã tìm người kế tiếp, năm đó khẩu hiệu náo động toàn trường: “Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch mãi mãi ở bên nhau” bây giờ dường như đã trở thành trò cười…. Chậc, chậc”

“Hạ Liên”

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô ta một cái sau đó nhìn về phía Chu Gia Trạch nói: “Cô ấy không hiểu chuyện, anh đừng để ý”

Hạ Liên lại hừ một tiếng nói: “Chẳng lẽ em nói sai sao?. Chu Gia Trạch anh cũng quá bạc tình, anh cho rằng nói là Thẩm Tâm Dịch đưa ra đề nghị chia tay, thì không tính anh di tình biệt luyến hả?. Hai người chia tay bao lâu?. Tôi nhớ mấy tháng trước, tôi còn nhìn thấy anh và Thẩm Tâm Dịch ở bên nhau, bây giờ bên người anh đã có người khác, tôi nên khen anh có sức hấp dẫn, nhanh như vậy đã tìm được người kế tiếp rồi…”

“Chuyện của tôi, không cần người khác đánh giá”

(1)di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Chu Gia Trạch không nhìn bọn họ nữa mà tự mình xoay người rời khỏi

Người đàn ông lại dạy dỗ bạn gái của mình, chuyện của người khác nghiêm túc như vậy làm gì, thật sự không hiểu gì cả

Cô gái sa sầm mặt nói: “Tôi không quen nhìn đàn ông các anh có mới nới cũ”

Sau khi Nhâm Niệm tắm xong, Chu Gia Trạch đã trở lại, cô đi qua kéo anh, để anh mau đi tắm, anh đi vào phòng tăm nhưng lại không nói lời nào

Nhâm Niệm nhìn bóng lưng của anh, tay cầm khăn chuẩn bị lau tóc dừng lại một chút, anh tựa hồ có chút không bình thường, một biến hóa rất nhỏ, nhưng cô có thể nhận rõ ràng như vậy , cô hy vọng, chỉ do mình quá nhạy cảm

Lúc Chu Gia Trạch đi ra từ phòng tắm, cơ hồ cũng không muốn nói gì, mà nằm lên giường. Anh cảm thấy thế giới này rất kì quái. Ngày đó, khi Thẩm Tâm Dịch rời xa anh, anh không thể nào chấp nhận được, mà tự sa đọa chính mình, lúc đó tất cả mọi người đều nói anh rất ngu ngốc, người con gái ấy không cần anh, nhưng anh lại ở đây đau khổ đến chết đi sống lại. Khi anh rốt cục quyết định đi ra khỏi nỗi đau để làm lại từ đầu, thì lại có người nói anh không chung thủy, có mới nới cũ

Anh cảm thấy rất buồn cười, thật sự rất tức cười

Nhâm Niệm đứng ở một bên nhìn anh, có thể cảm thấy tâm tình anh tựa hồ không tốt. trước đó còn rất tốt, đột nhiên anh lại biến thành như vậy, Nhất định là giữa hai người bọn họ đã nói gì đó. Cô cảm thấy mình không phải là người phụ nữ thông minh, giờ phút này lại hy vọng mình ngốc một chút, bởi vì cô không cần phí công đi đoán, cũng biết hai người họ nhắc đến Thẩm Tâm Dịch

Suy đoán này làm lòng cô không thoải mái, bởi vì chính cô cũng phải thừa nhận, chỉ có Thẩm Tâm Dịch mới có thể ảnh hưởng đến anh, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại

Lúc xế chiều, hai người định đi dạo khu phố nổi tiếng, nhưng nhìn thấy tâm tình anh như vậy, trong lòng cũng không muốn đi, sau khi lau khô tóc được một nửa, cô thay quần áo, tự mình đi ra ngoài

Có một chút giận dỗi, tâm tình của anh không tốt, trong lòng anh cũng không thoải mái, cô mãi mãi không có biện pháp gì để giận anh, chỉ là cô không tránh khỏi có ảo tưởng hy vọng anh có thể đi tìm mình. Nhưng mà, anh không, cho nên cô đi dạo phố một mình, cũng không dám đi quá xa, sợ lạc đường http://diendanlequydon.com

Có thể cảm nhận môi trường nơi này rất trong lành, trên đường không nhìn thấy rác xả, bầu không khí cũng không có mùi khói bụi, bầu không khí trong lành như vậy, nhưng cũng không làm tâm tình của cô khá hơn

Đi tới đi lui hồi lâu, cô không muốn tiếp tục đi về phía trước nữa, chỉ là ngồi ở chỗ đó nhìn xe cộ thỉnh thoảng qua lại

Có người vỗ vỗ vai cô, cô vui vẻ quay đầu lại, nhưng nụ cười trở nên hơi cứng ngắc, không phải là anh….

Một bà lão dùng tiếng Thái nói chuyện với cô, cô căn bản nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng có thể thông qua ánh mắt để nhận thấy thiện ý của bà, đại khái có thể đoán là, bà nghĩ rằng cô đi lạc đường nên hỏi cô có cần giúp gì không

Cô không ngừng khoa tay múa chân, cuối cùng suy nghĩ một chút, cô vẫn dùng tiếng anh ngắn gọn nói cô không hề lạc đường, hẳn là bà lão đã hiểu ý cô, nên nhìn cô cười cười

Một người xa lạ cũng có thể mang đến ấm áp cho mình như thế, vì sao người mình cho là thân mật, nhưng chỉ làm mình buồn và thất vọng?. Cô cười cười, chẳng qua là nụ cười có phần chua xót

Cô thấy hành động của mình rất ấu trĩ, cũng không còn là học sinh tiểu học, nhưng muốn dùng phương thức này để bộc lộ bất mãn trong lòng, ai lại có tâm tình tốt đi suy đoán xem cô muốn làm gì?

Cô nương theo đường cũ trở về khách sạn, nhưng trong lòng không thể không cảm thấy đau xót

Nhâm Niệm trở lại khách sạn, nhưng không thấy bóng dáng Chu Gia Trạch, chẳng lẽ anh đi ra ngoài rồi?. Cô tìm ở những chỗ gần đây, nhưng cũng không nhìn thấy anh, có phải vì anh phát hiện cô đi mất, nên đã đi tìm cô khắp nơi không?. Cô không dám đi xa, càng không dám đi tìm anh, chỉ sợ anh trở về khách sạn cho rằng cô chưa trở về, nên cô ở lại khách sạn

Sớm biết vậy cô đã không bỏ đi, làm hại bây giờ lại ra nông nổi này

Nhâm Niệm vẫn chờ Chu Gia Trạch trở về, mắt thấy sắc trời không còn sớm, cô bắt đầu lo lắng cho anh, không biết anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?. Lo lắng như vậy làm cho cô bắt đầu tự trách mình, chạy đi làm gì, tức giận cái gì, bây giờ lại thành ra thế này

Lâu thật lâu, mới có tiếng người gõ cửa, cả trái tim Nhâm Niệm đều dựng đứng lên. Mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập đến, Chu Gia Trạch được một người đàn ông dìu, cô vẫn có chút ấn tượng với người đàn ông này, lúc trưa đã nhìn thấy, chính là người đã chào hỏi Chu Gia Trạch, hình nhu là bạn học của anh

Người đàn ông cười cười nói: “Lâu rồi chúng tôi ko gặp mặt nên đi uống chút rượu, thật không ngờ tửu lượng của anh ấy lại không được rồi”

Nhâm Niệm nhịn xuống xúc động muốn nổi giận, cô cười cười với bạn học của Chu Gia Trạch, sau khi đóng cửa lại, cảm xúc của cô rốt cục cũng không che giấu được, không cần thiết phải che giấu

Cô đỡ Chu Gia Trạch lên giường, anh tựa hồ không thoải mái, tay vẫn không ngừng động đậy

Nhìn bộ dạng của anh, cô thật sự không thể không nổi giận, cô ngồi ở đây lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai lại chạy đi uống rượu với người khác, còn uống đến say bí tỉ mới trở về. Mà cô, thế nhưng còn tự mình đa tình anh sẽ ra ngoài tìm cô

Rốt cuộc là, yêu cầu của cô với anh quá cao, hay là anh vốn không đạt tiêu chuẩn?

Cô càng nghĩ càng tức giận: “Đừng tưởng rằng anh uống say chuyện này sẽ như vậy thôi”

Cô cởi giày ra, leo lên giường, dùng chân đá anh, anh cũng dám đối với cô như vậy, cũng không dám dùng sức, chỉ là không làm gì đó, thì tức giận trong lòng cô quả thực không tiêu tan được

Cô không ngừng đá anh, anh tựa hồ cảm thấy rất không thoải mái, dùng tay cản vài lần. còn dám cản à, thừa dịp anh uống say phải khi dễ anh, một cước này cô đá hơi mạnh, nhưng không thể trách cô …

Lúc cô sững sờ trong vòng hai giây thì Chu Gia Trạch đã nắm lấy chân cô, mạnh mẽ kéo cô xuống dưới, cô cũng không chú ý anh lại có động tác như vậy, thẳng tắp ngã xuống giường, mà anh trực tiếp xoay người đè lên người cô

Ánh mắt anh mang theo một tia mông lung, có lẽ cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô muốn mở miệng hỏi anh: Anh biết em là ai không?

Nhưng anh không cho cô cơ hội này, lập tức hôn lên môi cô, ngăn chặn miệng của cô, tay không ngừng sờ soạng ở trên người cô

Nhâm Niệm không ngờ đêm đầu tiên của anh sẽ ở một nơi như vậy, lúc mới bắt đầu thật sự rất đau, nhưng sau đó dường như cũng không đau như vậy, mà còn có một chút khoái cảm mơ hồ, động tác của anh không dịu dàng rất thô lỗ, nhiều lần cô cảm thấy anh vẫn chưa hoàn thành, cô chưa hề nhìn thấy kĩ thuật tuyệt vời, nên cũng không có nhận xét gì về kỹ thuật của anh

Điều duy nhất cô có thể khẳng định là cô có cơ hội phản kháng của có năng lực nhưng cô không làm vậy, chỉ có thể nói, cô cam tâm tình nguyện

Sau khi mây mưa, cô không ngủ, một đêm này xem như là nghi lễ cô cáo biệt bản thân mình, cô như thế không biết là do khẩn trương hay xúc động nhiều hơn, tóm lại cô không có dục vọng đi ngủ. loại cảm giác này giống như mất đi thứ gì đó, nhưng lại không khổ sở, lại có chút vì mất đi thứ gì đó, mà có lại được

Được rồi, chính cô còn không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì

Sắc trời dần dần sáng lên, cô nhìn về phía Chu Gia Trạch, không biết sau một đêm này giữa bọn họ sẽ như thế nào, cô có chút chờ mong một ngày mắt sẽ bắt đầu

Bởi vì cô cũng tự nói với mình, bất luận là kết quả như thế nào cô cũng bằng lòng gánh chịu

Thân thể anh giật giật, cô nhìn mặt anh, muốn nhìn thấy biểu cảm của anh sau khi tỉnh lại, cô tin giờ khắc đó cảm xúc anh chân thật sẽ không lừa gạt mình

Anh động một chút, sau đó lại tiếp tục nằm ngủ, cô căng thẳng nhưng vẫn tiếp tục chờ

Mãi đến một giờ sau anh mới trở mình lật qua lật lại, tựa hồ nhận ra có gì đó không bình thường, anh nhìn mình, sau đó lại nhìn Nhâm Niệm ngủ bên cạnh mình….

Cô tin tưởng, lúc anh nhìn thấy anh và cô đều trần truồng, anh rõ ràng biết đã phát sinh chuyện gì….

Vốn cho là, cô sẽ không thấy khó chịu, cô đã chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt anh, mới phát hiện mình không cách nào tỏ ra thản nhiên được, quả nhiên cô là người phụ nữ vừa tầm thường, vừa ích kỉ, cô cười với anh:

“Ngày hôm qua anh uống say”

Trong nháy mắt trên mặt anh lướt qua vô số biểu cảm không biết là hoảng sợ hay là bàng hoàng, nhưng đều nhắc nhở cô, anh không hề vui sướng khi trải qua một đêm này

Chu Gia Trạch nhìn cô, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, chỉ là anh không hiểu ý tứ của cô, chỉ nghe anh nói:

“Anh sẽ chịu trách nhiệm”

Nhâm Niệm cười càng thêm lợi hại: “Anh cho rằng em muốn anh chịu trách nhiệm sao?”

Chu Gia Trạch không hiểu nét mặt cô giờ phút này muốn nói lên điều gì, Nhâm Niệm vuốt tóc mình, cũng không muốn nói cho anh biết:

“Em vẫn luôn không ngủ, vì để chờ anh tỉnh lại, anh có biết tại sao không?”

“…..”

“Con người là loài vật phức tạp, sẽ nói dối, nhưng em tin, biểu cảm đầu tiên của người đó khi đối mặt với sự thật sẽ không biết nói dối, mà anh đã cho em đáp án tốt nhất. em vẫn luôn suy nghĩ, anh sẽ lộ ra vẻ mặt gì, là thản nhiên hay là vui mừng, thậm chí em đã đoán vô số biểu cảm của anh, nhưng anh có biết nét mặt của anh như thế nào không?”

“…”

“Lúc trước, em đã từng huyễn hoặc mình, anh có thể yêu em, cho nên em bằng lòng cố gắng, đơn giản vì em muốn có kết cục tốt đẹp, em cho rằng mình cố gắng sẽ nhận được thứ mình muốn, thứ em muốn là tình yêu của anh chứ không phải là sự thương hại của anh. Bây giờ, cuối cùng em có thể nói với mình, em ở trong mắt anh chỉ là một thế thân, không sai…Chỉ là một người thay thế, người trong lòng anh vẫn là Thẩm Tâm Dịch, cho dù không phải là cô ấy nhưng trong tiềm thức, anh sẽ nghĩ, hai người vẫn còn có cơ hội hòa hợp, cho nên anh rất ít khi thân mật với em, cứ như vậy hai người có thể tái hợp, không sai, không sai, anh nghĩ hai người sẽ hòa hợp để chừa lại một con đường lui…”

Chu Gia Trạch động động khóe miệng, cô lại kích động lên, không cho phép anh mở miệng:

“Em đã 23 tuổi, không sai cũng sắp 24 tuổi rồi, em không phải là cô gái vị thành niên, chuyện hôm qua là do em cam tâm tình nguyện, nam nữ hoan ái, không cần thiết ai vì ai phải chịu trách nhiệm”

Cô từ trên giường đứng lên: “Chu Gia Trạch, chúng ta chia tay đi”

Ngồi ở trên máy bay, đại não của Nhâm Niệm vẫn còn mơ mơ màng màng, cô không phân rõ hiện thực và cảnh trong mơ, cũng không biết mình muốn gì. Cũng không phải cảm thấy tương lai xa vời, mà rơi vào trạng thái đờ đẫn. không muốn đặt ra bất kì giả thuyết hay liên tưởng nào trong giờ phút này. Tựa hồ không muốn thay đổi hiện thực.

Loại cảm giác này, giống như lúc còn bé, khi cô chơi xếp gạch gỗ, cô cứ tiếp tục xếp thêm một khối, hy vọng sẽ xếp đến chỗ cao nhất, càng lên cao thì nỗi sợ hãi càng tăng thêm, một lúc nào đấy, nỗi sợ hãi càng thêm rõ ràng, tựa như nếu cô xếp thêm một khối lên, thì chồng gạch sẽ sụp xuống

Cô nở nụ cười tự giễu, chưa hẳn là ai trói buộc bản thân mình, chỉ là mình không muốn đi ra mà thôi. Cô vẫn hy vọng, mình là một người phụ nữ dứt khoát, khi yêu, thì yêu một cách nồng nhiệt, không yêu, thì xoay người rời đi, sau đó lại đau khổ, ngồi khóc một mình trong phòng, thì ra cô không thể trở thành người phụ nữ mà cô vẫn thưởng thức

Sau khi cô nói: “Chu Gia Trạch, chúng ta chia tay đi”

Đáp lại cô không phải gật đầu của anh, hay cảm giác thoải mái, lại càng không phải, hai người từ nay về sau trở thành người lạ. Chu Gia Trạch dùng một tay kéo cô về giường, gục ở trên thân thể anh, trong đôi mắt anh có sự kiên quyết và tích cực của thiếu niên, trên người cô chỉ mặc một lớp áo mỏng, lớp áo này không thể coi là quần áo, lúc cô mua bị nhân viên hướng dẫn rung rinh hồi lâu, nói trắng ra là dụ dỗ, cô ta bảo là, sau khi mua nhất định sẽ trở nên gợi cảm không gì sánh được. bạn trai của bạn chắc chắn rất thích. Thật ra ở trong mắt cô, có lấy làm áo ngủ cũng rất gương ép, tác dụng cũng tương đương với khăn tắm. Hôm qua không biết như thế nào lại quấn trên người mình

Anh dùng tay nắm lấy lớp áo mỏng manh, không được coi như là quần áo, cô cảm thấy mình giống như những người phụ nữ dùng vải bọc thân thể trên TV, chờ đợi được mở ra. Loại cảm giác buồn nôn này, làm cho cô trong nháy mắt trở nên kích động. Chu Gia Trạch còn hung hăng ấn cô ở trên giường, cô không ngừng giãy giụa

Cuối cùng, sức lực người nào lớn người đó thắng. chỉ có điều cô không đợi anh sờ đến đường cong trên người mình, đã cắn lại anh

Đơn giản mà nói, một hồi hoan ái lúc sáng sớm, như một trận đánh nhau, Nhâm Niệm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ thông, hành động của anh thật khó hiểu, rõ ràng sẽ không suy nghĩ

Bây giờ Nhâm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua Chu Gia Trạch vô cùng bình tĩnh, ăn mặc áo mũ chỉnh tề. Cô không có ý tốt nhìn chằm chằm, nút áo gần trên cổ nhất, từ trước đến nay, anh luôn để mở một nút áo trên cổ, mà cô biết chỗ đó bị cô cắn rất thê thảm, dĩ nhiên bản thân cô, cũng không khá hơn

Dường như cảm thấy được ánh mắt của cô, Chu Gia Trạch thu hồi tạp chí buồn tẻ trên tay, khi tiếp viên hàng không bưng đồ ăn lên, anh nhiều lần hỏi cô muốn ăn gì. Nhưng Nhâm Niệm vẫn lắc đầu, cô không muốn ăn gì hết

Tâm tình của anh tựa hồ trở nên rất tốt, vậy mà không ngừng dỗ cô, hy vọng cô muốn ăn gì, cuối cùng cô bị dỗ đến phát phiền. nhưng cũng không muốn để ý đến anh

Ông bà cụ bên cạnh nhìn bọn họ cười nói: “Cô gái à, cho bạn trai cô một cơ hội để thể hiện đi, đừng nổi giận với anh ta nữa”

“Đúng vậy, trừng phạt sơ sơ là được rồi, đừng làm tổn thương tình cảm lẫn nhau”

Nhâm Niệm cười cười thân thiện với hai cụ, nhưng vẫn không quan tâm đến Chu Gia Trạch. Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc, bỗng nhiên giật mình một cái. Cô tựa hồ đã hiểu vì sao Chu Gia Trạch làm vậy.

Anh muốn cắt đứt đường lui của mình, có lẽ trong lòng anh quả thực từng có ý niệm sẽ tái hợp với Thẩm Tâm Dịch, mà lời nói của cô đã hoàn toàn kích thích anh, làm cho anh trong khoảnh khắc đưa ra lựa chọn

Vậy kết quả này, rốt cuộc là đúng hay sai?

Lập trường là thứ gì đó rất đáng sợ, nếu như cô chỉ là người đứng xem, cô cảm thấy mình nhất định có thể thấu hiểu Chu Gia Trạch, dù sao cũng là bạn gái yêu nhau nhiều năm, nếu thực sự nói quên có thể quên ngay, thì chứng tỏ anh ta yêu không sâu. Một người đàn ông như vậy, chỉ sợ không có bao nhiêu người phụ nữ dám tin tưởng anh ta.

Không phải có một câu nói như thế này sao?. Nhìn thái độ của một người đàn ông đối với bạn gái trước như thế nào, thì hơn phân nửa có thể đoán được vận mệnh bạn gái đương nhiệm của anh ta

Chỉ là, bây giờ cô không phải là khán giả, cái loại cảm giác biết được trong lòng anh mãi mãi có một người phụ nữ chiếm lĩnh, thật sự làm cho người ta phát điên, giống như mình có cố gắng như thế nào, cũng vĩnh viễn trở thành người thứ hai

Cô mở to mắt, trước mắt có một ly nước trái cây đưa tới, Chu Gia Trạch cười nhìn cô, lúc cô rối rắm như thế này, anh lại cười bình thường, cảm giác này thật làm cho cô có xúc động muốn cười

Cô tiếp nhận ly nước trái cây, không nói gì, chất lỏng từ từ xuyên qua yết hầu, mang lại cảm giác trong veo, ngọt lịm

Nhâm Niệm vốn muốn gọi xe, trở về nhà trọ của mình. Nhưng bị Chu Gia Trạch kéo vào trong lòng anh, bị anh cưỡng ép kéo vào bãi đỗ xe, sau đó nhét vào trong xe của anh. Vẻ mặt của anh không có nhiều thay đổi, nhìn không ra là vui hay buồn, cô lại có thể cảm giác được, anh dùng sức kéo cô, không cho phép chống cự

Cô thấy mình thật có bệnh, nếu anh dỗ dành cô, bảo cô đừng rời khỏi, thì cô nhất định xuống xe, và bắt xe rời đi, nhưng mà anh lại cưỡng ép, kéo cô lên xe của anh. Cô lại ngoan ngoãn, có lẽ trong lòng cô có tiềm thức thích bị ngược

Sau khi lên xe, cô thở dài một hơi, nếu như anh muốn làm người tốt đưa cô về nhà, vậy thì cô cứ nghe theo lời anh thôi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, huống hồ còn tiết kiệm được tiền xe. Cô chỉ có thể dùng cái cớ vụng về như vậy để thuyết phục bản thân mình

Xe chạy được một đoạn thì cô phát hiện không bình thường, dáng ngồi cũng thay đổi: “Anh dẫn em đi đâu?”

Anh không lên tiếng, cũng không nhìn cô, Nhâm Niệm cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không có cách nào lý giải được, anh muốn làm gì, cô muốn hét lên, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết. Dù sao cô cũng không e ngại gì, huống hồ anh là người bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng khi cố chấp lên thì ai khuyên cũng không được

Mãi đến khi đến biệt thự Chu gia, lúc này Nhâm Niệm mới cảm thấy bất an

Xe vừa mới ổn định dừng lại, Chu Gia Trạch đã xuống xe, đồng thời dùng một tay kéo Nhâm Niệm từ trong xe ra, cô cảm thấy mình loáng thoáng được được điều gì đó, tay nắm lấy cửa xe, làm thế nào cũng không chịu đi

Ánh mắt anh kiên định mà bình tĩnh:”Em cho rằng em không đi vào là có thể thay đổi được gì sao?”

Cô cắn môi nhưng không nói lời nào

Anh buông cô, tay xoa trên eo một lát rồi nhìn cô: “Nhâm Niệm, lúc nãy ở trên đường anh luôn nghĩ, cũng đã xét lại mình, có lẽ anh không làm đủ, nên làm cho anh không có cảm giác an toàn, nhưng anh bằng lòng cố gắng, cho nên hy vọng em không từ chối anh”

Ánh mắt anh quá mức kiên định vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy mình cũng sắp bị mê hoặc, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời

Cô dao động, Chu Gia Trạch trong nháy mắt đã nắm tay cô, đi vào trong nhà

Nghê Vân, Chu Trị An, Bà nội Chu tất cả đều có trong nhà, nhìn thấy bọn họ, trên mặt đều tươi cười, khi tầm mắt chuyển qua hai tay đang nắm của bọn họ, thì nụ cười trở nên quỷ dị

Nhâm Niệm cảm thấy mình muốn đào một cái hố để chui xuống, cảm giác bị người ta đánh giá hết sức kì quái, cả người cô không được tự nhiên, năm lần bảy lượt muốn kéo tay Chu Gia Trạch. Nhưng anh lại khăng khăng nắm chặt, cô giãy dụa cũng không thoát

“Ba, mẹ, bà nội, con với Nhâm Niệm đang quen nhau, xin lỗi vì vẫn luôn gạt mọi người”

Giọng nói của anh rất bình thường, hoàn toàn không nghe thấy có gì không phù hợp, tiếp nhận vài ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân

Nhâm Niệm vốn muốn buông tay ra, nhưng anh nói xong câu đó, cô lại xúc động, thậm chí cô còn nắm lại tay anh. Cô thấy mình thật yếu đuối lại bị anh tẩy não rồi

Loại kiên định này, đã từng khiến cô mê luyến. Hôm nay người được anh dùng đối đãi là cô, cô tựa hồ có thể an ủi mình. Có lẽ tương lai không có bi quan giống như trong tưởng tượng của mình

Biết đâu, ở phương diện nào đấy anh rất qua loa đại khái, nhưng trên phương diện khác anh rất tinh tế. Anh bảo Nhâm Niệm lên lầu, trên lầu có một căn phòng chuẩn bị cho cô, bình thường cô đến đây thăm bà nội Chu đều nghỉ lại ở căn phòng đó

Thái độ của Nghê Vân và Chu Trị An không giống nhau, Nghê Vân chỉ nhìn con trai mình, không phát biểu quan niệm gì, thậm chí cũng không định khuyên răn. Đối lập với vẻ bình tĩnh của Nghê Vân, rõ ràng Chu Trị An càng thêm nghiêm túc và lo lắng nhiều hơn

“Mọi chuyện sao lại xảy ra như thế này?”

Chu Trị An nhíu mày: “Con thấy con bé không cha không mẹ nên muốn ức hiếp nó sao?. Con làm việc thật không có trách nhiệm…”

Chu Gia Trạch vẫn như vậy, dù sao cho tới bây giờ anh cũng không sợ ai:

“Con đã nói rồi chúng con đang quen nhau, gạt mọi người là con không đúng, chỉ là đừng suy đoán về con như vậy”

“Con với con bé họ Thẩm…”

“Ba, là ba nói với con, trên thế giới này không chỉ có mình Thẩm Tâm Dịch là phụ nữ, con nên tìm một người tốt hơn, ba quên rồi sao?”

Chu Gia Trạch vẫn thật bình tĩnh, ưu điểm này đã từng được Chu Trị An khen ngợi, đây là một ưu điểm tốt, thật không ngờ, anh lại dùng ưu điểm này để đối phó người nhà của anh

Chu Trị An cũng không để ý tới thái độ của anh, trước đây khi anh tâm tâm niệm niệm yêu Thẩm Tâm Dịch, mọi người nói như thế nào cũng u mê không chịu tỉnh ngộ, có cô gái tốt chờ anh, hiện tại lại nói trong lòng anh còn có Thẩm Tâm Dịch, không nên đi hại người ta. Tại sao mọi người chỉ biết đánh giá lại không hoi anh, anh nghĩ như thế nào?

Được rồi, anh vẫn là người không nghe theo ý kiến của cha mẹ, cho đến bây giờ, anh chỉ có nghĩa vụ thông báo với người khác, chứ không tiếp nhận đề nghị

Đối với thái độ của Chu Gia Trạch bà nội Chu cũng không có phản ứng gì, chỉ kéo tay cháu nội mình:

“Nếu như cháu thật lòng muốn nắm tay tiểu Niệm, thì hãy nghiêm túc đối xử tốt với nó, không thể bắt nạt nó, nếu không, bà nội cũng không đứng về phía cháu”

Chu Gia Trạch cười cười với bà nội: “Tay đã nắm rồi, bà nội nói nên làm cái gì bây giờ?”

Bà nội Chu đành phải thở dài, bà với con dâu sẽ cùng khuyên con trai mình

Chu Gia Trạch chuẩn bị lên lầu 2 thăm Nhâm Niệm, vừa mới tới hành lang, di động vang lên

Điện thoại của Chu Gia Dao, anh nhịn không được cười cười, cả nhà đều rất cưng chiều cô em gái này

“Anh ba, em muốn nói với anh một chuyện”

Chu Gia Dao còn đang thở phì phò, đại khái là do cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng có dũng khí nói với anh

“Đúng lúc anh cũng có chuyện nói với em” Chu Gia Trạch cười cười, giọng điệu hòa nhã nói:

“Anh với Nhâm Niệm ở bên nhau rồi”

Thanh âm của Chu Gia Dao run run: “Anh với Nhâm Niệm ở bên nhau rồi?’

“Ừ”

Anh sửng sốt một chút: “Vừa rồi em muốn nói gì?”

“Vậy còn chị Tâm Dịch thì sao?. Anh đặt chị ấy ở chỗ nào?”

“Dao Dao, con người cần phải đi về phía trước, đời người chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước, không thể cứ nhìn mãi về quá khứ”

“Anh ba, anh làm em thất vọng quá”

Anh nhìn di động trong tay, người bị anh làm thất vọng thật nhiều,nhưng có quan hệ gì, từ trước đến nay anh cũng không định làm một người lương thiện, vĩ đại, anh chỉ thầm nghĩ làm một người ích kỉ là được rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.