Không Thể Ngừng Yêu

Chương 2: Chương 2




Nhâm Niệm im lặng đứng ở bên cạnh bà nội Chu, nhìn lễ đính hôn bắt đầu như thế nào, rồi kết thúc ra sao, bọn họ không cũng kiêng dè với cô, cho dù đều nhớ Nhâm Niệm đã từng thích Chu Gia Trạch, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, ai còn để ý chứ. Có lẽ bọn họ đều quên mất, cô là một cô gái ngốc, 4 năm trôi qua trái tim đã trao đi, cũng chưa thu hồi lại, không phải cô muốn mình ngốc nghếch, nhưng cô không có cách nào lấy lại lại trái tim mình, vì thế đành phải tiếp tục ngốc nghếch

Cô nhìn ra được bà nội Chu rất vui vẻ, đúng vậy a, đối với bà nội Chu mà nói, có chuyện gì vui hơn nhìn thấy cháu mình lập gia đình

Cô nhìn Chu Gia Trạch nhẹ nhàng hôn lên trán của Tô Dịch, bọn họ đều cười giống như hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích, cô cũng không khỏi nở nụ cười. Tốt lắm, đây là hình ảnh mà cô mong đợi, cuối cùng cô có thể an tâm rời khỏi, không có gì vướng bận nữa

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói với chính mình: Chu Gia Trạch, tạm biệt

Từ nay về sau, anh chỉ là anh, mà cô có thể không mơ mộng về anh nữa rồi, thật tốt, thật tốt

Cô vẫn luôn nói chuyện với bà nội Chu, ngay cả nói riêng với Chu Gia Trạch một câu cũng không có,, nhưng cô không thấy tiếc nuối ngược lại còn cảm thấy thoải mái, đây là kết quả mà cô mong đợi

Tiệc rượu kết thúc, cô muốn quay về khách sạn nhưng bà nội Chu không đồng ý để cô đi, không ngừng khuyên cô, thật vất vả cô mới trở về một lần, ngày mai lại muốn rời khỏi, không bằng ở lại với bà nội một đêm, cô không chống lại lời khẩn cầu của bà nội Chu, lại nghĩ đến quá khứ bà đã từng đối xử tốt với cô, ngoại trừ cha mẹ, ở ngoài, thật sự không có người tốt với cô như bà nội Chu, nên cô định ở lại

Lúc tối, Nhâm Niệm ngủ bên cạnh bà. bà nội Chu vẫn không ngừng nói chuyện với cô, trong lời nói, không khỏi cảm thấy tiếc cho cô, bây giờ, điều Nhâm Niệm không hy vọng nhất chính là người khác thương hại mình. Nhưng cô biết bản thân thật đáng thương. Trong bữa tiệc có người chỉ vào cô hỏi:“Chu lão phu nhân, người con gái bên cạnh bà là ai thế?”

Vì thế có người bắt đầu giải thích nghi hoặc, sau khi nói ra thân thế của cô, cũng không khỏi miễn cưỡng lắc đầu, cô cố gắng hết sức không muốn để ý ý tứ trong ánh mắt của họ. Chẳng qua là, cô biết, mình rất để ý

Khi nằm ngủ cô nghĩ, ngày mai sau khi đi viếng mộ của bố mẹ sẽ rời khỏi thành phố này, không biết khi nào mới có dịp trở lại, thành phố này mang đến cho cô quá nhiều nước mắt. Cô không muốn mình suốt ngày chỉ biết khóc lóc

Nhưng cô lăn qua lộn lại lại không ngủ được, trong đầu xen lẫn rất nhiều đoạn phim, tựa như lúc cha mẹ cô gặp chuyện không may, lúc đó bất luận cô đi đến đâu người khác đều thảo luận chuyện nhà của cô, ngay cả khi đi đến quảng trường, trên màn hình lớn cũng thông báo tin tức. Vợ phát hiện chồng bên ngoài có người đàn bà khác, nên trước hạ độc chồng của mình, sau đó tự tử, để lại đứa con gái còn học đại học. Cô muốn chạy trốn, nhưng mà khắp thế giới đều đang bàn luận. Những người đó vừa ăn vừa bàn tán, vừa cười vừa trò chuyện,dường như bi kịch nhà cô trở thành đề tài cho bọn họ bát quái trong vài phút vậy

Đột nhiên, từ trong bóng tối cô mở mắt ra, trước mắt một mảng tối đen, cô chớp mắt để cho con mắt thích ứng với bóng đêm, cuối cùng có thể nhìn thấy rõ sơ lược bên trong phòng, cô từ từ ngồi dậy. Bên cạnh, bà nội Chu ngủ rất say, chỉ còn hít thở liên tục,, thanh âm vang lên trong ban đêm yên tĩnh. Trong quá khứ, lúc cha mẹ không có ở nhà, cô sẽ chạy qua ngủ với bà nội Chu. Sau đó trở về kể với mẹ cô, buổi tối bà nội Chu ngủ sẽ ngáy, mẹ cô cười dùng ngón tay chỉ trán của cô nói chỉ có đàn ông ngủ mới ngáy, còn phụ nữ ngủ gọi là thổi hơi

Cô cẩn thận xuống giường chỉ sợ đánh thức bà. Đêm rất yên tĩnh, cô lặng lẽ tiêu sái rời khỏi phòng, biệt thự Chu gia vẫn như cũ, cô nhớ lúc mình vẫn là một cô bé, lúc bố mẹ cô vẫn còn sống, cô vẫn thường xuyên chạy qua chạy lại nơi này, nhưng bây giờ lại cảm thấy xa lạ đến thế. Loại cảm giác xa lạ làm cho cô hoảng hốt

Đi qua hành lang dài mới đến cầu thang xuống lầu, trước kia, mỗi lần cô đi trên hành lang, đều sẽ đếm mình phải đi bao nhiêu bước mới đến cầu thang, điều đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ như mới ngày hôm qua. Chân của cô dừng trên bậc thang, phát ra thanh âm thanh thúy, cô thở dài, một đêm cuối cùng, qua tối nay cô sẽ trở lại cuộc sống quen thuộc của mình, có thể để cô buông thả bản thân một chút, dùng tối nay để hồi tưởng lại quá khứ của mình

Lúc chân của cô bước xuống bậc thang cuối cùng, ở giữa phòng khách đột nhiên sáng lên một ngọn lửa, ánh sáng của ngọn lửa giống như sẽ lan tràn. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Chu Gia Trạch ngồi ở giữa sofa, trong tay anh cầm cái bật lửa, bật lửa lóe ra ánh sáng màu lam

Dường như cô bị dính ở tại chỗ, khó tin nhìn hình ảnh trước mắt mình. Không phải do cô tưởng tượng ra đấy chứ?. Căn bản anh không tồn tại chân thực?. Anh chỉ là người cô tưởng tượng ra mà thôi?. Cô nhắm chặt 2 mắt, mở to nhìn lại lần nữa, phát hiện Chu Gia Trạch vẫn ngồi ở chỗ đó. Chỉ là không biết anh lấy đâu ra một cây nến, anh dùng bật lửa châm nến

“Không nhận ra tôi sao?” Chu Gia Trạch gật gật đầu với cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên như vậy

Nhâm Niệm chậm rãi đi về phía anh, dường như dưới ánh sáng màu vàng nhạt anh chỉ là ảo giác, cô không ngừng tự nói với chính mình, mới có thể lạnh nhạt bình tĩnh ngồi vào chỗ đối diện với anh: “Trễ như vậy, anh còn chưa ngủ?”

Chu Gia Trạch nâng cằm lên hỏi: “Chẳng phải em cũng chưa ngủ sao?”

Cô thật khẩn trương, may là anh không có mở đèn, ánh sáng ngọn nến có chút mờ nhạt, không thể nhìn thấy sự khẩn trương của cô: “Em ngủ không được”

Cô ngượng ngùng cười cười, cô lại có thể ngồi ở trước mặt anh, cô biết cô vô dụng, vô hình trung làm cho bản thân trở nên tầm thường, tựa hồ một nụ cười, một ánh mắt của cô, đối với cô giống như sự ban ơn, nhưng cô không có cách nào, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã trở nên nhỏ bé như vậy: “Anh đấy, có phải quá mức hưng phấn hay không?”

Cô cắn chặt môi dưới của bản thân, bây giờ anh đã đính hôn, chẳng bao lâu nữa sẽ lấy vợ, cô nên chúc mừng anh, chứ không phải là buồn phiền. Sẽ không có người vì một người đau lòng mà trở nên không hạnh phúc

Chu Gia Trạch cầm lấy bình rượu để ở trên bàn trà, trực tiếp dùng miệng cắn một cái, anh lấy ra một cái cốc rót rượu vào, đẩy tới trước mặt Nhâm Niệm, đồng thời cũng lấy ra một cái cốc khác để ở trước mặt anh. Lúc này cô mới nhìn rõ, thì ra trên bàn trà đã có rất nhiều chai rượu

Cô nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, có chút khó hiểu

“Hôm nay, mọi người đến kính tôi nhiều như vậy, nhưng em vẫn chưa kính rượu tôi, có thể nói, chúng ta cũng là quen biết nhiều năm nha”

Chu Gia Trạch chỉ vào cô cười, lúc anh cười miệng hơi méo, nếu người con trai khác cười như vậy, nhất định sẽ rất xấu, mang theo một chút tà khí, nhưng cô cảm thấy lúc anh cười như vậy, dường như nhiều thêm một phần sẽ quá xấu, mà ít đi một phần sẽ mất ý vị

Cô sảng khoái nâng ly rượu trước mặt lên: “Em kính anh ly rượu này, hy vọng anh sẽ mãi mãi hạnh phúc”

Chu Gia Trạch híp mắt, thấy cô uống rượu, lúc này mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt thâm thúy khó có thể nắm bắt. Thấy Nhâm Niệm uống xong, anh lại rót rượu cho cô, không dấu vết nhắc lại chuyện hồi nhỏ, thấy cô đang hãm sâu trong hồi ức, lại rót rượu cho cô bảo cô uống hết. anh lơ đãng đề cập đến một số chuyện, cô theo bản năng trả lời, cũng không nghĩ lại uống xong rượu anh rót

Cô nghĩ dù sao đây cũng là đêm cuối cùng, dù bản thân phóng túng chính mình một chút, tối hôm nay mãi mãi sẽ trở thành hồi ức. Cô tự thôi miên bản thân mình, hoàn toàn quên mất, anh không còn là chàng trai cô tâm tâm niệm niệm, mà anh đã trưởng thành là một người đàn ông, thậm chí là một người đàn ông trên thương trường, am hiểu nhất chính là tính kế

Nhâm Niệm không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết anh cười với cô, khiến cô cảm thấy cho dù rượu trong tay là độc dược cô cũng uống hết

Sau khi Nhâm Niệm tỉnh dậy, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đầu của cô rất choáng váng, cơ hồ nặng tựa ngàn cân, cô ngẩng đầu lên đều cảm thấy mệt. Cô mở to mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng, cô lập tức ngồi dậy, ký ức đêm qua cũng trở nên mơ hồ dường như chính cô đã nằm mơ. Cô xoa đầu mình, nghiêng người, thấy Chu Gia Trạch đứng ở bên giường, anh như cười như không nhìn thoáng qua cô, sau đó anh tiếp tục mặc quần áo, động tác làm cho cô cảm thấy vừa lười nhác vừa tao nhã

Rốt cục cô nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện chăn từ trên ngực trượt xuống, thế nhưng không mặc gì hết, cô mở to mắt nhìn bản thân, cả người đều cứng đờ

“Tiểu Niệm, cháu mau mặc quần áo vào đi” Giọng nói của bà nội Chu đột nhiên vang lên, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập thất vọng

Nhâm Niệm nghe được tiếng động, lúc này mới nhìn về phía cửa, phát hiện bà nội Chu, chú Chu, và cô Chu đều đứng ở đó, vẻ mặt bà nội Chu tràn ngập thất vọng không ngừng lắc đầu, mà vẻ mặt của chú Chu và cô Chu lại có chút âm trầm

Cô mở miệng, lại phát hiện chính mình cái gì cũng nói không được. Ai tới nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?. Cô vò tóc của mình, vì sao một chút cô cũng không nhớ?. Cô chỉ nhớ mình đã uống rất nhiều, rất nhiều

Bà nội Chu lắc đầu, rồi rời khỏi

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô không khống chế nổi, thanh âm phát ra đều run rẩy

Chu Gia Trạch nhìn lòng bàn tay : “Em…. Không phải biết rõ mà còn hỏi sao?” Anh nói xong, tiêu sái sải bước rời khỏi phòng, chỉ để lại cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường

Lúc này Nhâm Niệm mới nhìn thấy quần áo nằm rải đầy trên mặt đất, cô ngơ ngác nhìn quần áo này, dường như không cần người khác nhắc nhở, đã biết được tối qua đã phát sinh chuyện gì, nhưng cô chỉ muốn khóc, rốt cục tất cả mọi chuyện xảy ra như thế nào vậy?

Sắc mặt của Chu Trị An và Nghê Vân rất khó coi, sáng sớm sau khi bọn họ ngủ dậy mới nghe nói thì ra tối qua con trai đã trở về làm cho bọn họ rất bất mãn. Sau khi đính hôn, Chu Gia Trạch không ở lại với vị hôn thê của anh, lại trở về nhà, mấy năm nay, bọn họ càng ngày càng không hiểu con trai, càng ngày càng cảm thấy xa lạ, tuy rằng anh vẫn tôn trọng bọn họ, nhìn qua cũng không có ý kiến đối với lễ đính hôn, nhưng bọn họ làm cha làm mẹ cũng biết, người trong lòng con trai là Thẩm Tâm Dịch, anh vẫn bất mãn đối với lễ đính hôn này

Bọn họ còn lo sợ, trong tiệc đính hôn hôm qua Chu Gia Trạch sẽ gây ra chuyện gì, bọn họ vẫn nơm nớp lo sợ đến giờ, mắt thấy không có chuyện gì xảy ra, bọn họ mới biết mình lo bò trắng răng, kết quả hôm nay lại xảy ra chuyện này, con trai của bọn họ mang đến kinh ngạc cho bọn họ

Họ đợi thật lâu cũng không thấy Chu Gia Trạch xuất hiện, đi gõ cửa anh cũng không để ý, mãi đến khi bọn họ chờ không được, bảo người hầu đi lấy chìa khóa mở cửa ra, thế nhưng nhìn thấy Chu Gia Trạch và Nhâm Niệm nằm ở trên giường…..

Chu Gia Trạch chậm rãi tiêu sái xuống lầu, Nghê Vân vừa nhìn thấy con trai của mình, thì tức giận một bụng:: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Gia Trạch đi đến trước mặt Nghê Vâ : “Ngày hôm qua sau khi tiệc rượu kết thúc, Tâm Dịch gọi điện thoại cho con, con cảm thấy khó chịu cho nên đã trở về. Bởi vì tâm trạng không tốt nên con mới uống rượu, vừa lúc… Tiểu Niệm cũng không ngủ được, bọn con cùng nhau uống mấy ly, con uống hơi nhiều, chuyện sau đó con cũng không nhớ nữa”

Anh nói xong thì đứng tại chỗ chờ xử lý

Nghê Vân và Chu Trị An trao đổi ánh mắt, Chu Gia Trạch yêu con bé họ Thẩm kia sâu nặng bao nhiêu, bọn họ làm cha làm mẹ đều biết, hôm qua là ngày đính hôn của nó, lại nhận được điện thoại của con bé kia, tâm trạng khó chịu về tình thì có thể tha thứ. Lời nói của Chu Gia Trạch hoàn toàn có lý, như vậy chính là Nhâm Niệm…. Thật không ngờ, nhiều năm trôi qua, con bé vẫn tồn tại tâm tư với Chu Gia Trạch, lại nghĩ ra thủ đoạn như vậy, quả nhiên không thích hợp với tác phong của một đại tiểu thư, hoặc là trong cuộc sống đã học được những thủ đoạn không đứng đắn như thế

Chu bà nội thở dài: “Nói như vậy là tiểu Niệm…” Trên mặt bà tràn ngập chán nản, bà thật lòng yêu thương con bé: “Làm sao nó có thể hồ đồ như vậy”

Nghê Vân cũng tức giận, thứ nhất là con trai mình mới đính hôn lại xảy ra chuyện như vậy, thứ hai là lúc trước bà cũng thật lòng yêu thương con bé Nhâm Niệm….

“Chuyện đã xảy ra như vậy, bây giờ con định làm thế nào?” Nghê Vân lửa giận ngút trời nhìn con trai của mình, bất kể như thế nào, một bàn tay chẳng thể nào vỗ thành tiếng, bất luận nói như thế nào cũng có lỗi của con trai bà

“Không biết” Chu Gia Trạch cũng thở dài một hơi

Nghê Vân và Chu Trị An cũng không biết làm thế nào với con trai của mình, muốn nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này ngay lập tức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.