Duẫn Tiêu Dương chạy vội lên bệnh viện thì Vân Du đã cấp cứu xong, cô đang nằm bên giường nghe lời dạy bảo của bố mẹ lẫn bác trai bác gái của nhà họ chồng chưa cưới.
- Con đi đâu giờ mới về ?
Anh đã chạy xe nguyên đêm, đến tới đây thì trời rạng sáng.
- Con ...
- Hai đứa làm cái gì mà để Vân Du ra nông nỗi này hả ?
Bà Hoàng Lan Nhung trách mắng con trai vô tâm. Hai gia đình vốn có quan hệ rất tốt nên hứa gả con cho hnhau, mặc dù chưa cưới nhưng hai bên luôn xem như con cháu trong nhà.
- Bác, là con sai. Đừng trách mắng anh Tiêu Dương.
- Hay là nó vô tâm để con quay về một mình.
Bác nghiêm giọng bực bội.
- Em không sao chứ ?
- Em không sao, anh đừng lo lắng qua. Là do ba mẹ em làm quá.
- Tĩnh dưỡng sức khoẻ đi.
Anh nhìn cô mỉm cười, cuộc hôn nhân này vốn dĩ ép buộc. Triệu Vân Du không có tội.
- Hôn nhân hai đứa chắc phải dời lên.
Bà Hoàng Lan Nhung lên tiếng, quay sang vợ chồng nhà Triệu Tuấn.
- Tôi thấy sao cũng được.
Bà Phỉ Như mẹ cô lo lắng con gái, nhìn sang Hoàng Lan Nhung bằng ánh mắt đau xót.
- Không, vẫn tổ chức mùa xuân năm sau đi mẹ.
- Vân Du, con không thấy Tiêu Dương cứ lạnh nhạt với con sao ?
Cô đưa mắt sang nhìn nét mặt anh, anh đang rất khó chịu nhưng đang cố kìm nén.
- Không, anh Tiêu Dương rất tốt với con. Chỉ là do con ham chơi.
Nghe đến đây bà Hoàng Lan Nhung im giọng, không nói gì thêm. Cả căn phòng chỉ còn nghe tiếng thở dài. Mãi đến tối hôm đó, anh mới có chút thời gian để gọi cho Gia Tuệ Mẫn.
- Alo ?!
Giọng nói dịu nhẹ như nước.
- Em đang làm gì vậy ?
- À, em đang kiểm tra sổ sách.
- Em chưa nghỉ làm ở cửa hàng tiện lợi sao ?
- Em buổi ngày đi làm ở khách sạn, buổi tối còn dư rất nhiều thời gian nên em không nghỉ được.
- Tuệ Nhi, anh nói em đừng làm quá nhiều mà.
Anh gọi cô là Tuệ Nhi bởi vì anh rất thích tên đấy, nghe bé bỏng trong vòng tay của anh. Còn cô rất ngạc nhiên bởi vì anh giống ba cô.
- Làm ở đây không quá cực mà.
- Tuệ Nhi, đợi anh. Một khoảng thời gian nữa nhé.
- Vâng.
- Thôi anh cúp máy, em ngủ ngon.
- Anh cũng vậy.
Cất điện thoại, Gia Tuệ Mẫn thở dài, cô rất muốn hỏi anh đang ở đâu, anh đang làm gì nhưng cô không dám. Đây chỉ là cuộc '' giao dịch '' cho đối phương bớt cô đơn, chỉ là một cơn gió thoáng ngang qua đời. Không cần quan trọng đến như thế.
Gia Tuệ Mẫn hiểu anh nói câu đợi anh, một thời gian nữa. Một thời gian sau, anh sẽ cho cô cái gì ? Tiền tài vật chất hay tình yêu ngọt ngào ?
Ngày xưa cô có đọc một câu chuyện cổ tích là Lọ Lem. Hai người gặp nhau trong một buổi khiêu vũ, rồi Lọ Lem đánh rơi chiếc giày. Chàng hoàng tử ấy sai quân lính khắp nơi ướm giày với mong ước kiếm được nàng. Không có ai có thể ướm vừa cả, chỉ có Lọ Lem. Rồi chàng cưới nàng về cung mãi mãi sống bên nhau rất hạnh phúc. Nếu ví cô với anh, anh sẽ giống như chàng hoàng tử, anh hoàn hảo về mọi thứ. Còn cô sẽ là Lọ Lem, cô không gặp anh lần đầu trong buổi dạ hội. Cô gặp anh lần đầu trong một ngày trời rất sáng và mát mẻ, cô không đánh rơi chiếc giày để anh kiếm cô nhưng cô đánh rơi nụ cười làm anh mê say cô. Nhưng cái kết không phải là anh sẽ đưa cô về hoàng cung sống hạnh phúc trọn đời mà sẽ là anh nói rằng anh xin lỗi, buổi '' dạ hội '' ấy nàng hãy quên đi. Rồi hoàng tử rời đi, đám cưới cùng một nàng công chúa xinh đẹp và lên ngôi cai trị đất nước, có một cái kết đẹp hơn trong giấc mơ.
Cô cười dịu dàng, không biết từ lúc nào suy nghĩ của cô toàn là anh, cô tự nhủ với bản thân rằng cô không thể xem anh là người quan trọng nhất được.
Duẫn Tiêu Dương từ hôm đấy trở về và không quay trở lại. Hằng ngày nhìn anh trên ti vi, cô luôn ảo tưởng cho rằng giấc mơ hạnh phúc kia chỉ mình cô ôm trọn lấy.
Hai tuần sau, anh quay lại kiếm cô. Nhìn anh, cô chợt nhận ra mình đang rất nhớ anh. Cô không dám yêu anh, nhưng cô nhớ anh, nhớ rất nhiều. Tối hôm đấy, cô và anh bên nhau hạnh phúc, cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, anh đọc sách cô nghe, cô thiếp đi trong vòng tay ấu yếm của anh.
Thấm thoát ba tháng trôi qua cô và anh đã ở bên nhau. Cùng vừa qua năm mới, vậy là còn một năm nữa anh phải kết hôn. Gia Tuệ Mẫn không hiểu tại sao thời gian lại trôi nhanh đến như thế, và tình cảm con người tại sao lại dễ rung động đến như thế ? Vì cô nhận ra, cô yêu anh mất rồi.
Cả một tháng nay, cô không thấy bóng dáng anh đâu cả, anh là người bận rộn. Hết năm nay ba anh sẽ hết nhiệm kì, cùng lúc đó anh sẽ lên thay ba vận hành kinh tế đất nước. Duẫn Tiêu Dương là một nhân tài, anh nhất định sẽ thành công.
- Alo.
- Alo, cho tôi hỏi cô có phải Gia Tuệ Mẫn ?
- Vâng đúng rồi.
- À, tôi là Triệu Vân Du, tôi có việc muốn gặp cô, cô sẽ không phiền chứ ?
- Vâng.
Gia Tuệ Mẫn là một cô gái thông minh, tốt xấu cô biết phân biệt. Triệu Vân Du mang danh nghĩa vị hôn thê của anh, không tìm cách ba lần bảy lượt kéo anh và cô chia tay nhau mà còn giúp đỡ để cô và anh được gặp nhau.
Cô một lần anh không thể xuống gặp cô, nên Triệu Vân Du đã đưa cô lên thành phố, giới thiệu với mọi người rằng cô là bạn của Vân Du để báo chí không phải soi mói.
Đúng giờ hẹn, khi cô ra đã thấy Vân Du ngồi sẵn đó.
- Chào cô.
Gia Tuệ Mẫn cúi đầu.
- Chúng ta đã thân thiết tại sao cô lại khách sao như vậy chứ ?
Sau khi kêu nước uống xong xuôi, cô ngồi im lặng nhìn xung quanh, đợi chờ vấn đề Vân Du chuẩn bị nói với cô.
- Tuệ Mẫn, đợt tới đây gia đình nói tôi và anh ấy nên có một chuyến đi nước ngoài. Nhưng cô biết rồi đấy, tôi còn có người tôi yêu, anh ấy cũng có ... cô.
Vân Du có chút ngập ngừng.
- Cô không ngại khi đi cùng chúng tôi chứ ?
Gia Tuệ Mẫn có chút ngạc nhiên, liền đằm giọng từ chối.
- Vân Du, tôi biết đây là ý tốt của cô nhưng tôi không dám nhận.
- Đây cũng là cơ hội tốt để hai người hâm nóng tình cảm.
Vân Du nhanh nhảu đáp.
- Tôi và anh ấy về phía cơ bản đều không hợp nhau.
- Gia Tuệ Mẫn, tôi đã hết sức giúp hai người, mà chẳng lẽ cô để phí công sức của tôi sao. Cô biết không ? Anh ấy rất yêu cô đấy, đàn ông mà phải có một lần rung động trước người phụ nữ chứ ? Trong chiếc nhẫn anh ấy đang đeo, có khắc ba chữ Gia Tuệ Mẫn.
Nghe đến đây, cô chợt cảm thấy xót lòng, từ khi nào cô và anh đã trở nên tình cảm như thế.
- Gia Tuệ Mẫn, tôi sẽ cưới anh ấy, nhưng sẽ kiếm cách ly hôn. Cô yên tâm, chỉ là thời gian, cô với anh ấy không phải rất yêu nhau hay sao ? Vững lòng đi rồi sẽ có.
- Tôi ...
- Đồng ý nhé.
- Để tôi suy nghĩ.
- Đây là vé máy bay, cô đúng giờ cứ lên sẽ gặp chúng tôi.
Gia Tuệ Mẫn ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô cứ tự nhủ rằng bản thân không nên quá dấn sâu vào tình cảm này nhưng không thể được. Duẫn Tiêu Dương rất tốt với cô, anh rất ôn nhu và nhẹ nhàng đôi khi có chút bá đạo, nhưng những hình ảnh đấy cứ giữ chặt trái tim cô, không buông tha chút nào. Cô và anh gặp nhau rất bình thường, thì sẽ im lặng kết thúc một cách lặng lẽ.