“Nguyệt Tần phu nhân, con đã đỡ rồi nên định sẽ sớm rời khỏi đây. Mấy ngày qua đã phiền người nhiều.”
Nguyệt Tần míu mi lo lắng nhìn cô, tỏ vẻ không đồng ý.
“Con nói gì thế, xem xem người yếu như vậy, sắc mặt lại kém. Nếu bây giờ rời đi thật không phải lựa chọn tốt.”
Ngập ngừng một chút bà nói tiếp: “Nếu tin ta, con có thể cho ta biết bản thân đang gặp khó khăn gì, chỉ cần có thể, ta sẽ giúp con.”
Cô vội vàng quỳ xuống, nước mắt thi nhau rơi kể lại. Cô mất trí nhớ, chỉ biết được một nhà nông cưu mang. Mấy tháng sống qua ngày rất bình yên, nhưng không ngờ gia đình ấy lén bán cô cho lão già trong thôn đổi lấy một khoản tiền. Cô không chịu nên chạy trốn, trong lúc bất cẩn liền ngã xuống chân núi, để lại trên trán một vết thương sâu. Vừa nói cô vừa cho bà xem vết sẹo kia, quả thực có, chỉ là bị tóc mái che nên không dễ phát hiện. sau đó còn khiến cả người trầy xước, khó lành nhất là sau lưng. Những chuyện sau đó là lúc cô gặp Nguyệt Tần. Bà ấy nghe xong thì sự đồng cảm trong mắt càng sâu, nỗi nghi ngờ giảm đáng kể. Cô hiểu, mục đích mình muốn đã đạt được rồi. Vì Nguyệt Tần cũng từng bị bán cho một ông già, nhưng bà ấy may mắn gặp được Phó Văn. Chính vì đã trải qua nên bà rất dễ thông cảm và càng muốn bao bọc người có hoàn cảnh giống mình. Nguyệt Tần phu nhân, thật xin lỗi.
“Trần Hoài Lam, ta không có con, đến cuối đời không hy vọng sẽ cô đơn chỉ có hai ông bà già. Nếu được, con có thể làm con gái ta không?”
Bà ấy nhìn cô với ánh mắt ấm áp, dường như tong đó chứa đựng cả bầu trời hy vọng và mong muốn. Đây là mụ đích của cô, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà khó chịu. Chỉ vì phần cảm tình này là lừa người khác mà có. Đồng thời nhắc nhở, bản thân cô không còn là Triệu Hoài An. Từ nay cho đến lúc đó, chỉ được sống với một cái tên duy nhất, Trần Hoài Lam.
Trần Hoài Lam vành mắt đỏ hoe, cúi người đập đầu lạy Nguyệt Tần ba lạy rồi cảm tạ.
“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn ngài.”
“Sao còn gọi phu nhân. Nào, gọi ta một tiếng mẹ.”
“Mẹ.” Một tiếng này cũng khiến Nguyệt Tần xúc động không thôi.
Triệu Hoài An từ nay chỉ có thể âm thầm mà làm việc, dưới danh nghĩa con gái Nguyệt Tần cùng Phó Văn. Đổi họ thành họ Phó, gọi là Phó Hoài Lam. Phó Văn cho người điều tra, quả thực như lời cô nói bèn ngầm đồng ý thừa nhận đứa con đột nhiên xuất hiện này. Dù sao nhiều năm Nguyệt Tần muốn có con mà bất thành, ông cũng rất khổ tâm nhìn bà ấy buồn lòng. Nếu đã vừa ý thì để bà ấy nhận thôi, ông coi như có thêm đứa con gái, cũng không quá đáng lo.
Lời Trần Hạo dặn trước khi cô đi vẫn còn văng vẳng bên tai. Anh ấy nói: “Nhớ kỹ, nếu em đã chấp nhận đi trên con đường này thì phải làm đến cùng. Em từ nay tên Trần Hoài Lam, cô gái Hoài An kia đã mất rồi. Muốn lấy lại thân phận, giúp cha em thoát khỏi tù tội, để mẹ em có cuộc sống tốt hơn, bắt buộc không thể lùi bước. Cả hai chúng ta, đều không quay đầu được nữa rồi.”
Cô tin tưởng nhà họ Tô, tin tưởng Đại Minh hội. Chỉ là chẳng ngờ tới một kẻ như Tô Viễn Chi lại thất tín. Ông ta sau khi có được chiếc vòng kia, nắm lại số tiền thì liền đẩy cha cô vào tù, khiến Triệu gia nhà tan cửa nát, mỗi người một phương. Mẹ cô quá sốc khi nghe tin chồng, ại việc con gái mất tích không rõ nên thời gian đầu chỉ suốt ngày bần thần nhìn ảnh gia đình năm xưa, miệng gọi Hoài Nam, Hoài An. Cũng may được Trần Hạo giúp đỡ, mẹ cô ở trong nhà anh sống no đủ, nhưng bà tính tình cứng rắn nhất quyết không ăn không. Nghe anh ấy kể lại, hiện tại mẹ cô mở một quán ăn nhỏ, thu nhập coi như ổn định, tuy vẫn sống tại nhà Trần Hạo nhưng mỗi ngày đều dọn dẹp, bảo là coi như trả tiền ăn ở. Mẹ anh không đồng ý nhưng khuyên không nổi, nếu khuyên nữa chỉ sợ mẹ cô muốn chuyển ra ngoài.
Mọi thứ từ cô, cũng là từ bọn họ. Nếu đã ép người thì nên nghĩ đến chuyện sẽ có ngày phải trả giá. Đạo lý này, cô sẽ từ từ cho từng người hiểu.