Không Thể Quên Anh (Dùng Cả Đời Để Yêu)

Chương 37: Chương 37




Nhân năm mới, mình muốn gửi đến cho bố mẹ mình nói riêng và bố mẹ trên khắp thế giới nói chung lời chúc ý nghĩa và tốt đẹp nhất. Chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe, tươi trẻ và có một năm tràn ngập niềm vui, lúc nào gia đình cũng quây quần, tràn ngập tiếng cười.

***

Buổi chiều mẹ cô quả thực có tới.

Lý Tú Vân nhìn đứa con gái gầy yếu đang nằm trên giường bệnh mà khóe mắt không khỏi cay cay. Con bé gầy quá, chắc nó ở bên ngoài vất vả lắm. Bà cứ nghĩ nó chẳng về được nữa. Từ khi Triệu Hoài An rời khỏi bà thấy rõ phía trước là cô độc, đến đứa con gái cũng bỏ bà đi, nó không ở cạnh để bà ghét hay yêu thương. Rồi đứa lớn quay về an ủi cho linh hồn già cỗi này. Còn Trần Hoài Nam, ông ấy bao giờ mới trở về đây. Bà từng trách ông tuyệt tình, cũng trách Triệu Hoài An sao sớm không đến muộn không đến, cứ phải lúc nguy cấp nhất khiến bà ngất đi, chẳng ngăn cản được chồng đưa con trai lớn rời xa. Nhưng đâu có người mẹ nào ghét con cả đời được. Đó cũng không phải lỗi của đứa bé.

Bà đi đến ôm chầm lấy Triệu Hoài An, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cánh tay bà vuốt tóc cô rồi chầm chậm nói.

“Về là tốt rồi. Thật nhớ con quá.”

Triệu Hoài An ôm bà, cô ngửi thấy mùi hoa ly quen thuộc trên người của mẹ. Trong lòng nhẹ nhõm lạ kỳ, mẹ, con gái cũng rất nhớ người. Có những chuyện nhớ nhớ quên quên, lo sợ nhất chính là đến bản thân mình cũng không nhận ra nữa.

Đến tối khi mẹ cô vừa về thì có một vị khách không mời mà tới.

“Hồ Yên, nếu cô đến đây thăm tôi thì rất cảm ơn. Còn, nếu mục đích là gây sự vậy cửa ở đằng kia mời về cho.”

Hồ Yên cười nhẹ uyển chuyển đi tới cạnh cô rồi ngồi xuống. Cô ấy đặt giỏ quà lên bàn gỗ rồi lấy quả táo ra.

“Dao để ở đâu vậy?”

“Trong ngăn thứ hai ở tủ nhỏ bên cạnh.”

Hồ Yên ngồi cạnh chăm chú gọt táo mà không có hành động khiêu khích nào khiến cô có chút không quen. Bổ táo bày ra đĩa xong Hồ Yên liền đưa một miếng đến trước mặt cô.

Triệu Hoài An nhận lấy, căn một miếng rồi gật đầu khen ngon.

“Cô không sợ tôi hạ độc?”

“Người khác có thể tôi sẽ hoài nghi.”

“Cô coi thường tôi?” Hồ Yên giật lấy miếng táo cô đang cầm trên tay.

Triệu Hoài An thản nhiên lấy một miếng khác ăn tiếp.

“Hạ độc thời nào cũng có, chỉ là tôi tin vào con người của cô.”

Hồ Yên là cô gái bướng bỉnh nhưng chẳng có gan lớn như vậy. Ít nhất qua mấy lần đụng độ liền biết. Hơn nữa khi đến đây thái độ cùng ánh mắt của Hồ Yên rất trẻ con, thấy cô như vậy có chút đắc ý nhưng không hề chứa hận thù ghen ghét.

“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?” Triệu Hoài An chậm rãi nói.

“Cô có yêu Tô Minh Tuấn không?”

Triệu Hoài An nhìn Hồ Yên, cô chỉ im lặng không nói. Đến khi Hồ Yên thấy gượng gạo mới cụp mắt xuống rồi khẽ cười.

“Chưa thể nói là yêu. Hồ Yên, tôi biết anh ấy đã đồng ý cưới cô. Giữa tôi và Tô Minh Tuấn có quá nhiều chuyện phức tạp. Nhiều hơn tất cả những gì cô được biết. Mẫu thuẫn từ đời trước là việc chưa giải quyết được ở lúc này. Cho dù giải quyết xong thì vẫn khó xử. Tô Viễn Chi từng muốn giết tôi là thật, anh ấy...”

“Anh ấy từng muốn giết ba cô.”

“Phải, anh ấy quyết định ngheo theo lời ông mà tự mình ra lệnh. Tất cả những thứ đó khiến tôi không yên lòng. Tha thứ là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác. Tôi đã sớm nguội lạnh rồi.”

Hồ Yên đột ngột đứng dậy cúi đầu nói: “Ngày trước tôi làm nhiều chuyện không phải. Xin lỗi.”

Nhìn cô ấy như vậy có chút buồn cười, nhiều hơn một phần đáng yêu.

“Tôi không so đo với cô. Hồ Yên, hãy hạnh phúc vì chính bản thân cô. Đừng bao giờ như tôi, yêu không được, từ bỏ chẳng xong.”

Hồ Yên ngồi xuống khẽ nói.

“Tại sao cô biết chuyện giữa Tô Minh Tuấn và Tô Minh Phong?”

“Chỉ là vô tình nghe được từ một người. Sau đó tôi mất nửa tháng đi tìm bà vú đã từng chăm sóc đứa trẻ tên Tô Minh Phong.”

Bà vú đó trong tay có giấy xét nghiệm huyết thống giữa Tô Minh Phong cùng Phó Vận Cẩm. Một tờ khác, chính là của đứa bé và Tô Viễn Cảnh. Kết quả cho thấy Tô Minh Phong chỉ là con ruột của nhà họ Tô, nó cùng Phó Vận Cẩm không có quan hệ. Nhưng cô sẽ không cho Hồ Yên biết, cô gái này biết càng ít càng tốt.

Hồ Yên mím môi, ánh mắt có chút do dự nhìn cô.

“Nói đi, cô do dự cái gì?”

“Tô Minh Tuấn là con cả, anh ấy hơn cô 6 tuổi. Tô Minh Phong là tam thiếu, bằng tuổi cô. Hai người họ là anh em cùng cha mẹ. Ngoài ra, nhị thiếu gia là do người phụ nữ khác sinh, luôn không có vị thế trong nhà, ông cũng không thích anh ấy. Nhưng vì là người có thực lực nên đã từng nắm giữ vị trí lớn trong Đại Minh hội, được các bô lão yêu quý. Nhưng không biết vì lý do gì mà sau này rời đi. Căn nhà ở ngoại ô, cô biết không?”

Triệu Hoài An gật đầu. Căn nhà đó thì có gì không biết, nơi đó là nơi cô tự tay chấm dứt sự lừa dối của người kia, kết thúc mối quan hệ của hai người.

“Đó là căn nhà mẹ anh ấy từng ở, toàn bộ đều do nhị thiếu đích thân thiết kế. Sau này mẹ anh ấy mất đi, căn nhà đó liền trở nên lạnh lẽo, nhị thiếu cũng ít nói hơn. Đi đi về về không thường xuyên nữa. Cho đến khi trở về từ nước ngoài mới quyết định đến nhiều hơn.”

“Sao cô biết lịch trình của anh ta?”

Cô nói ra nghi vấn của bản thân.

“Hồi đầu là Tô Viễn Chi lệch cho tôi theo dõi. Sau này là vì Tô Minh Tuấn nên tôi quan sát nhị thiếu. Nhưng anh ta đã làm gì thì tôi không biết. Tôi chỉ quan sát được một ít hoạt động của người này. Tất cả lịch trình của Nhị thiếu đều rất bình thường nên sau này cũng không theo dõi nữa.”

Triệu Hoài An nằm xuống nhắm mắt lại, thở dài.

“Hồ Yên, tôi mệt rồi. Cảm ơn cô đã cho tôi biết. Khi nào xuất viện sẽ mời cô đi ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.