Không Thể Quên Em

Chương 10: Chương 10




Đầu óc mê man, Lâm Uyển mở mắt ra, toàn thân cảm thấy đau nhức, suy nghĩ của cô bị hỗn độn trong giây lát rồi mới dần dần nhớ lại tình trạng quẫn bách của mình hôm qua, lúc đó cô bị choáng đến hôn mê bất tỉnh sao? Theo bản năng cô đưa tay sờ lên cơ thể mình, trên người vẫn mặc quần áo, nhưng lại không phải là quần áo của cô, mà là một bộ đồ ngủ rất mèm mại.

Cô bỗng cảm thấy muốn ói, mặt lại đỏ bừng lên, đúng là không có lý gì mà vịt chết đưa đến miệng rồi còn không ăn.

Vậy là cô đã bị người ta ăn sạch rồi sao?

Nếu đúng là như vậy thì cũng không sao, ngược lại cô còn cảm thấy rất may mắn, ít nhất cô cũng không phải trực tiếp đối mặt với cảnh tượng đầy nhục nhã đó.

Nghĩ vậy, Lâm Uyển liền từ trên giường ngồi dậy. Nhưng cô cảm thấy cơ thể mình rất kỳ lạ, không phải người ta nói đêm đầu tiên sẽ rất đau sao? Còn cô thì lại chỉ thấy đau mỗi bụng?

Cô hồ đồ đứng lên, cũng không biết là mình đang ở đâu, bất quá trong phòng này có một cánh cửa nhỏ, chắc là nhà vệ sinh. Cô chậm rãi đi vào, muốn kiểm tra xem có đúng là mình đã thất thân rồi hay không.

Chính là vừa mới cởi quần ra thì cô liền biết là không phải. Vừa rồi cô cứ có cảm giác cơ thể không bình thường, lúc này lại nhìn thấy cái băng vệ sinh dính trên quần lót, cuối cùng cũng đã hiểu.

Hóa ra là dì cả nhà cô tới sao?

Vấn đề quan trọng là trong lúc cô đang hôn mê, ai đã thay quần áo cho cô, ai đã giúp cô lót băng vệ sinh?! Chuyện này xem ra còn xấu hổ hơn cả chuyện ** nữa!

Rốt cục là làm thế nào vậy?!

Cô cố gắng mãi nhưng vẫn không sao nhớ ra được tình hình lúc đó, hơn nữa cho dù có nhớ ra được, thì việc biết mình bị đàn ông hay đàn bà thay quần áo cho thì cũng có thay đổi được gì đâu?

Lâm Uyển hồn bay phách tán bước ra ngoài, cơ thể cảm thấy không được khỏe lắm. Hơn nữa cô ngủ rất sâu giấc, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, rốt cục cô đã ngủ bao lâu vậy, bây giờ đã là tám giờ sáng hôm sau rồi...

Cô ngủ như vậy chắc cũng chẳng khác heo là bao.

Lâm Uyển chần chừ đứng trong phòng ngủ, cứ nằm ở đây mãi cũng không phải là cách hay. Nơi này rất yên tĩnh, cô chợt phát hiện ra quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ kia nhìn rất quen thuộc.

Qủa nhiên lúc cô tiến lại gần liền nhận ra ngay, đây chẳng phải là khu biệt thự lúc trước cô đã đến làm việc sao?!

Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng thì đã bị người ta đưa đến đây?

Tức thì cô cảm thấy không ổn, cô đã từng ở đây làm việc một thời gian, đồng nghiệp quen biết cũng không phải là ít, vạn nhất bị người nào đó phát hiện ra cô ở đây qua đêm thì không phải sẽ khiến dư luận xôn xao ư?

Lâm Uyển bỗng chốc trở nên nôn nóng, cô mở cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài. Cô hẳn là ngủ ở tầng hai, lúc đi cầu thang xuống tầng một thì thấy người kia đang rất thoải mái an nhàn ngồi trên ghế đọc tạp chí, mà người kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô đang đi xuống. Lâm Uyển mắt vừa thấy người này, chân liền lập tức theo phản xạ nhũn ra, dường như cảm thấy mình không còn sức lực mà bước tiếp nữa.

Người kia bộ dạng rất bình thường, không có tỏ vẻ vì chuyện bất thành mà tức giận, thấy cô đi tới còn mở miệng hỏi: "Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên không biết là mình có làm đúng cách hay không, em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Cô vội vàng nói: "Anh làm cái gì vậy? Công việc của tôi còn chưa làm xong, anh làm như vậy thì toàn bộ phòng ban của tôi sẽ bị ảnh hưởng đó!! Hơn nữa tôi lại vừa mới đi làm, như vậy gọi là vô trách nhiệm anh hiểu không? Bọn họ liệu sẽ nghĩ tôi thế nào?! Hơn nữa ngành nghề của chúng ta lại liên quan chặt chẽ đến nhau, nếu làm như vậy sẽ hủy hoại đến thanh danh của tôi, đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ tôi là kẻ không đáng tin cậy, sau này anh bảo tôi phải đi tìm việc làm thế nào chứ hả?!"

Thấy những giọt nước mắt như hạt trân châu của cô đang sắp rơi ra ngoài, đối phương cũng không để ý, chỉ vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo cô đi tới.

Lâm Uyển ấm ức đến mức mắt cũng đã đỏ hoe.

Cô kích động nói với hắn:" Anh có biết nó quan trọng với tôi tới mức nào không? Tôi đang rất cố gắng chăm chỉ làm việc, anh tại sao lại làm như vậy chứ?"

"Em nói xong chưa?"

Lâm Uyển nhìn ánh mắt của người kia xong, sợ đến mức run bắn lên. Cô nhanh chóng áp chế cảm xúc của mình lại, cố gắng đè nén lửa giận. Nhưng thực sự phải kìm nén thấy rất bứt rứt khó chịu nha! Rốt cục là hắn muốn chà đạp cô như thế nào nữa mới vừa lòng hả!

Lúc cô đang nghĩ ngợi, người kia mở cuốn tạp chí ra rồi lấy ba cuốn sổ nhỏ màu đỏ đưa tới trước mặt cô. Lâm Uyển khó hiểu nhìn thoáng qua, rồi ngay lập tức cảm thấy kinh sợ.

Đó chính là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Cô buồn bực cầm lấy rồi mở ra, chỉ thấy phía trên được viết rất rõ ràng họ tên của mẹ cùng địa chỉ nhà, bên trong còn có bản vẽ căn hộ và con dấu được làm y như thật vậy.

Cô nhìn vào địa chỉ, nhận thấy đó chính xác là ngôi nhà của bọn họ. Tuy rằng cô chưa từng thấy qua giấy tờ nhà, nhưng cô nhớ rất rõ là mẹ cô đã từng nói, tất cả diện tích căn hộ đều được đứng tên của ba. Hơn nữa, lúc ba bỏ đi, tìm trong phòng cũng không thấy giấy tờ nhà đâu, không phải là ba cô đã đem nó đi thế chấp rồi hay sao? Làm thế nào mà bây giờ lại biến thành tên của mẹ cô vậy?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Còn ầm ĩ đòi đi làm nữa không?" Hắn buồn cười nhìn mặt cô: "Em còn muốn gì nữa thì cứ việc mở miệng nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của em."

Lâm Uyển lúc trước bị đối phương dọa nạt nên vẫn đang nơm nớp lo sợ, hiện tại lại được tặng một món quà lớn như vậy, khiến đầu óc cô có chút choáng váng.

Mẹ của cô không chỉ một lần nói với cô về chuyện nhà cửa, nói năm đó mẹ thật ngu ngốc, lúc mua nhà cũng chưa từng nghĩ tới việc thêm tên của mình vào, ba cô lại còn cố ý muốn giữ nó lại để làm của thừa kế. Mẹ rất lo về sau căn nhà này sẽ rơi hết vào tay của đứa con trai kia, đến lúc đó Lâm Uyển sẽ không có nhà để ở...

Bây giờ nếu đem cái này đưa cho mẹ, có khi không cần tới ba cái, chỉ cần đưa một thôi thì chắc mẹ cũng sẽ rất vui mừng!

Cả đời này của bà, cũng chưa từng có được một căn nhà thuộc về mình!

Đây đúng là một món quà từ trên trời rơi xuống, đối phương cũng giống như đang sử dụng chiêu vừa đấm vừa xoa với cô vậy, cái chính là người này biết cách gây khó dễ rất tốt, đánh đúng vào vấn đề quan trọng nhất của mẹ con cô, muốn tránh cũng không tránh được.

Lâm Uyển cảm thấy lưng chảy đầy mồ hôi, nâng niu giấy tờ nhà như một báu vật, đó chính là thứ để mẹ cô nương tựa nửa đời sau, cô chỉ cần cười một cái rồi xem như không có chuyện gì và nhận lấy là xong rồi, huống chi cô cũng không còn trông cậy vào đâu được nữa....

Cô cũng không thể trốn thoát được, giống như lời hắn đã nói, dùng tiền để hưởng thụ, hay là phá tan mọi thứ, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của con người.Bản thân cô có muốn kiên cường đấu tranh, hay là ngoan ngoãn vâng lời, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau mà thôi.

Huống chi đây là…

Đây lại là…

Ba cô đã nói qua rất nhiều lần, đây là để dành cho Lâm Hiểu Huy, trong nhà này dù chỉ là một góc nhỏ cũng sẽ thuộc về nó.

Nhưng hiện tại tất cả đều đã thuộc về hai mẹ con cô!

Cô và mẹ đã có được căn nhà, coi như cũng đã cảm thấy an ủi lắm rồi, hiện tại chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi…

“Xin lỗi anh…” Lâm Uyển run run nói: “Tôi rất muốn, nhưng…”

Nghĩ tới lúc ba nói chuyện với bạn trai trước của cô, cổ họng liền cảm thấy như bị nghẹn lại: “Tôi tuy là thành viên trong gia đình, sinh ra ở đó, lớn lên cũng ở đó…nên tôi thật sự rất muốn nhận…Nhưng…” Mồ hôi từ lưng và bàn tay cô toát ra ngày càng nhiều.

“Nhưng thế này thì kỳ quá…” Cô đem giấy tờ kẹp lại trong cuốn tạp chí, trong lòng hiểu rõ, một khi mình đã nhận thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.Hiện tại cô có thể coi như bất đắc dĩ chịu uy hiếp, nhưng nếu cứ thản nhiên mà nhận quà của đối phương, thì cũng có khác gì tự bán mình.

Cô luôn luôn có chút mâu thuẫn, tuy rằng kết quả vẫn như nhau, nhưng cô luôn nghĩ mình không đáng phải chịu khuất phục bởi tiền bạc…Vì dù sao tiền và nhà ở, sau này cô cũng có thể từ từ kiếm ra được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.