Không Thể Quên Em

Chương 22: Chương 22




Lúc đầu Lâm Uyển cũng ra sức giãy dụa, nhưng ngay sau đó lại không tiếp tục nữa, sự phản kháng của cô đều bị đối phương coi như một loại tình thú, trong suốt quá trình, cô không hề cảm nhận được một chút thương xót nào của hắn đối với cô.Cho dù cô có vùng vẫy thế nào thì hắn vẫn có thể dễ dàng khống chế, đồng thời sử dụng mọi chiêu thức lên cơ thể cô khiến cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã.

Cả người cô bị uốn cong, cô biết hắn đang cố tình khiến cho nơi riêng tư của cô bị phơi bày ra trước mặt hắn.

Quần áo từng chút từng chút một bị hắn cởi ra với một tốc độ rất chậm, làm cho cô càng ngày càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lâm Uyển biết, hắn đang muốn làm nhục cô, trừng phạt cô!

cô gắt gao nhắm chặt mắt lại, cố gắng hít thở đều, quật cường không phát ra một thanh âm nào.Nhưng đều vô dụng, mỗi một động tác của Tằng Tuấn đều khiến cho cô cảm nhận được là hắn đang cố ý khiêu chiến sức chịu đựng của cô.

cô im lặng nhẫn nhịn, nhưng cơ thể vẫn không chịu được mà dấy lên một chút biến hóa nho nhỏ.hắn hiển nhiên cũng đã nhận ra được, trong suốt quá trình vẫn tiếp tục rầy rà, sờ soạng mọi vị trí mẫn cảm của cô, thành thục sử dụng hết tất cả những kinh nghiệm từ lần trước.

hắn không ngừng khiêu khích trêu chọc, bờ môi chạy loạn trên cơ thể cô, ngón tay của hắn sờ tới đâu cũng đều khiến cho Lâm Uyển run lên từng trận.

hắn chủ yếu là muốn làm cho cô không có cách nào khống chế.

Lâm Uyển cuối cùng cũng không nhẫn nại được mà vặn vẹo cơ thể, nhưng rất nhanh đã bị hắn giam lại trong ngực.

Rốt cục hắn cũng đi vào…

Thế nhưng không giống với lần trước, lần này hắn đi vào rất chậm, tư thế của hai người cũng rất khác, chỉ có duy nhất nơi riêng tư của hai người tiếp xúc với nhau, còn Tằng Tuấn thì lại cố tình bảo trì khoảng cách với cô.

hắn không ôm cô như những lần trước, chỉ để ý tới việc giữ chặt hai chân cô, không cho cô lộn xộn.

Cho dù là lúc luyện tập thì bọn họ cũng chưa từng như vậy.

Đây chính là phương thức quan hệ nguyên thủy và đại trà nhất.Lúc Lâm Uyển mở mắt, sẽ thấy hắn đang quỳ trên giường, không ngừng xâm phạm cô, còn chân cô thì bị hai tay của hắn mở rộng ra.

cô hít thở sâu, cố gắng áp chế tiếng rên rỉ đang sắp buột ra khỏi miệng.

Có thể là do dáng vẻ quật cường của cô đã thành công khiêu khích được Tằng Tuấn, khiến cho động tác của hắn ngày một nhanh hơn.

Cơ thể như đang bị một đám lửa đỏ thiêu đốt, Lâm Uyển biết cô đã không nhịn được mà bừa bãi kêu lên.Rốt cục cô vẫn bị tên này trêu đùa tới mức không còn là chính mình nữa rồi!

Lâm Uyển nhắm chặt mắt, bỗng dưng cảm thấy rất chua xót, nước mắt không biết đã trào ra từ lúc nào, cô vốn đã từng âm thầm thề rằng, tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi lệ trước mặt con người này.

Nhưng bây giờ, cô lại không thể chịu đựng nổi mà bật khóc…

Lúc hắn tiến vào trong cô, lúc cơ thể cô đung đưa theo những động tác của hắn, cô chỉ còn biết ngửa đầu mà khóc lên.Nước mắt tựa như những hạt trân châu bị đứt, không ngừng trào ra.

Vốn nên vui sướng mà rên rỉ, hiện tại lại biến thành tiếng khóc nỉ non.

Trong lòng đang có biết bao nhiêu đau khổ, giờ còn phải đối mặt với sự nhục nhã này, cơ thể lại nóng ran đầy khoái cảm…Tất cả dồn nén khiến cho cô không thể không khóc lên thật to.

không biết Tằng Tuấn có phải là do bị tiếng khóc của Lâm Uyển làm giảm ham muốn hay không, vốn đang mãnh liệt xâm chiếm cô, rốt cục cũng ngừng lại, cổ tay Lâm Uyển rất nhanh được giải thoát, hai chân cũng bị hắn quăng xuống giường.

Lâm Uyển toàn thân giống như bị rút hết gân cốt, yếu đuối nằm trên giường, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống hai bên má.

Sau đó, Lâm Uyển cảm thấy có người kê gối lên đầu cô, còn đắp chăn cho cô nữa.

cô nhắm mắt đợi một lát thì nghe thấy tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân của Tằng Tuấn.

Dần dần căn phòng cũng chìm trong yên lặng, Lâm Uyển hơi nghi ngờ mở to mắt ra xác nhận, quả nhiên trong phòng trống trơn, Tằng Tuấn đã sớm rời đi rồi.

Lâm Uyển không biết nên vui hay nên buồn, không bị hắn áp chế nữa, đây rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng còn dư vị đang đọng lại trong cơ thể thì sao đây…

cô ấm ức ôm lấy chăn, lấy tay lau nước mắt.

Những lời nói khó nghe của bác cả, sự ủy khuất của mẹ, cộng thêm việc Tằng Tuấn làm đủ trò nhục nhã với cô, tất cả mọi chuyện đều chỉ diễn ra trong một ngày…

cô còn phải nằm im khóc thút thít một lúc lâu thì mới có thể từ từ trấn tĩnh lại được.Chính là mới khóc chưa được bao lâu, Tằng Tuấn lại gọi điện tới.Nghe thấy tiếng chuông dồn dập không ngớt ở đầu giường, Lâm Uyển mới chần chừ nghe máy.

cô đặc nghẹn giọng mũi, ngậm miệng ừ một tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói : “Xuống dưới nhà ăn cơm đi.”

không biết vì sao mà giọng của Tằng Tuấn trong điện thoại nghe có chút khác lạ so với ngày thường, hắn từ trước đến nay đều chỉ nói chuyện một cách cứng nhắc, nhưng lần này câu nói lại không có sự bằng phẳng như trước nữa, hơn nữa còn kết thúc bằng từ “đi”, bình thường đều cảm thấy như đang ra lệnh, nhưng lúc này ngữ khí của hắn lại có vẻ rất dịu dàng mềm mỏng.

Chính là cứ nghĩ đến việc mình vừa mới bị tên kia tách hai chân ra xâm phạm là Lâm Uyển lại không muốn đối mặt với hắn nữa.

Thế nhưng cô lại bị hắn dọa sợ, biết rõ nếu mình không nghe theo thì chắc chắn sẽ bị hắn lên ép buộc.Lâm Uyển không nói gì, bực bội đứng lên tìm một bộ quần áo sạch sẽ để mặc.

Vì khóc nhiều nên mắt cô có chút không thoải mái, liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc cô đi xuống nhà, bàn ăn đã được dọn ra tươm tất.

Thấy cô đến gần, Tằng Tuấn liền quay đầu lại nhìn cô.Ánh mắt của hắn có chút bất đồng, lúc đầu chỉ nhanh chóng liếc cô một cái, nhưng ngay sau đó lại lập tức mở to mắt ra nhìn.

Lâm Uyển không muốn trông thấy mặt hắn, mà hắn dường như cũng chưa thích ứng được với việc nhìn thấy Lâm Uyển trong bộ dạng khóc lóc giống như một con thỏ nhỏ.

Lơ đãng ngồi xuống ghế, lúc này trong đầu Lâm Uyển chỉ toàn chứa những hình ảnh vừa xảy ra với Tằng Tuấn.Tuy rằng biết nó thật ghê tởm, thật xấu xa, nhưng tâm trí của cô lại không có cách nào xóa bỏ được nó.Cơ thể giống như được thức tỉnh, vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức phản xạ có điều kiện nổi lên chút cảm xúc.

Lâm Uyển thật muốn hung hăng tự đánh cho mình một trận, cô giữ mình trong sạch lâu như vậy, liền bởi vì vài lần lên giường với đàn ông mà biến thành loại phụ nữ phóng đãng như vậy ư?!

cô vội vàng áp chế cảm giác này lại, cắn chặt răng, cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình, rõ ràng đã ngồi xuống bàn ăn nhưng cả người lại thẳng tắp, từ trước đến nay cô chưa từng ăn cơm một cách nghiêm trang như vậy.Cho dù lúc này nhìn thấy hắn đưa cho cô một bát canh thì vẻ mặt của cô vẫn tỏ ra rất nghiêm túc.

cô không ngừng tự nói với bản thân, hắn tuy có thể làm nhục thân thể mình, nhưng đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện làm nhục nhân cách cũng như lòng tự trọng của cô!

cô tiếp nhận bát canh một cách rất máy móc, cũng không chắc bên trong là cái gì, nhìn giống như lá sen.Vừa mới đưa lên miệng, một đống rau cỏ thái nhỏ liền chui tọt vào trong cổ họng cô.

Vốn đang muốn giữ gìn chút tôn nghiêm, Lâm Uyển lập tức bị giật mình, vội vàng đưa tay che cổ.

“Uống đi.” Tằng Tuấn thản nhiên liếc cô một cái : “Thanh nhiệt giải độc.”.nói xong cũng cầm lấy một bát rồi đặt bên cạnh mình.

Lâm Uyển buồn bực nhìn qua một lượt đồ ăn trên bàn, bữa ăn của Tằng Tuấn trước giờ đều có rau dưa thịt cá đủ kiểu, phối hợp rất dinh dưỡng, nhưng lúc này trên bàn ăn lại chỉ có mấy món rau xanh đơn giản.

Nào là mướp đắng, nào là rau củ quả linh tinh các loại, chỉ có duy nhất một đĩa thịt, Lâm Uyển gắp một miếng lên nếm thử, mùi vị rất giống thịt vịt.

Tằng Tuấn làm vậy là đang muốn ám chỉ việc cả hai người bọn họ đều đang rất tức giận, cần phải hạ hỏa?

Lâm Uyển khó hiểu nhìn hắn một cái.

Chỉ thấy hắn đang rất thản nhiên ngồi ăn cơm, kỳ thật lúc dùng bữa, đừng xem Tằng Tuấn là người lạnh lùng, Lâm Uyển đã từng phát hiện ra rất nhiều lần, lúc hai người ăn cơm với nhau, Tằng Tuấn đều luôn chú ý trông nom cô.

Lần này không biết vì cái gì mà Tằng Tuấn lại không nhìn cô nhiều như mọi ngày nữa.

Kỳ thật không có Tằng Tuấn giục thì cô vẫn sẽ ăn cho thật no, hiện tại đang là thời kỳ căng thẳng, cô còn muốn có sức để bảo vệ cho mẹ, còn phải đối phó với người nhà của ba nữa!không cần biết hương vị món ăn thế nào, chính mình có thích hay không, Lâm Uyển vẫn cố gắng ăn thật nhiều.

cô cảm thấy mình quá lợi hại, tuy vừa mới bị một tên biến thái làm nhục nhưng hiện tại lại có thể bình tĩnh mà càn quét gần nửa số thức ăn, hai bát cơm, còn uống thêm hai bát canh lá sen gì gì đó…

Ăn xong cơm, dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại bổ sung thêm một chút hoa quả nữa.Chính là cô lại cố tình mang ra phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình ca nhạc.

thật ra Lâm Uyển biết, sở dĩ cô muốn ra ngoài xem TV là vì muốn tránh Tằng Tuấn.

Dù sao vừa nãy cũng chỉ mới làm có một nửa, dựa vào tính cách của Tằng Tuấn, nếu như hắn thích, hắn có thể sẽ tiếp tục lăn qua lăn lại cô bất cứ lúc nào.

Nhưng mà cô mới vừa né đi không bao lâu thì Tằng Tuấn lại theo tới.

Trái lại hắn không có động tay động chân gì với cô, nhìn cô đang làm bộ chăm chú xem ca nhạc, Tằng Tuấn chỉ ngồi xuống bên cạnh, bật đèn lên đọc tạp chí.

không biết vì sao mà bình thường không thấy Tằng Tuấn đeo kính, chỉ khi đọc báo thì mới thấy hắn sử dụng đến.

Nhìn dáng vẻ im lặng ngồi đọc báo của hắn, thật sự không có cách nào nghĩ hắn chính là người đàn ông đã ở trong phòng ngủ làm đủ mọi trò biến thái, mạnh mẽ bá đạo cưỡng bức cô.

Lâm Uyển cố gắng dời sự chú ý lên chương trình TV, người MC rất giỏi, luôn cố gắng khuấy động không khí trong trường quay, các khách mời cũng rất hài hước.

Vốn tưởng nếu cô cứ chịu đựng ngồi yên như vậy cho tới khi Tằng Tuấn đi ngủ trước là sẽ có thể thoát được một kiếp.Kết quả kim đồng hồ vừa mới chỉ đến mười giờ, Tằng Tuấn liền từ sopha đứng lên, vừa tháo kính xuống vừa nói với cô : “không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Giọng điệu vô cùng gia trưởng khiến cho Lâm Uyển hơi sợ.cô đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Tằng Tuấn, muốn xem xem hắn có ý định muốn ám chỉ điều gì hay không.Nhưng Tằng Tuấn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi đi về phía thang máy.

Lâm Uyển không còn cách nào khác, đành phải tắt TV, vô cùng khó chịu đi theo hắn.

May mắn sau khi vào phòng ngủ không có phát sinh thêm chuyện bi thảm nào nữa, Tằng Tuấn không tiếp tục làm nốt chuyện đang dang dở, cũng không có ý tưởng làm thêm trò đùa nào nữa với cô.hắn có vẻ rất mệt mỏi, vệ sinh cá nhân xong liền nhanh chóng lên giường ngủ.

Chỉ có Lâm Uyển vẫn đang cuộn tròn người lại, lo lắng tới nỗi toát mồ hôi lạnh.

Lẽ ra một người đàn ông khi chưa được thỏa mãn, sẽ không dễ dàng buông tha cho miếng thịt béo trước mặt, huống chi đây lại là Tằng Tuấn, một tên biến thái từ trong xương tủy, làm gì có khả năng lúc hai người nằm cạnh nhau, hắn ngay cả một chút tư tưởng xấu xa cũng không có?

hắn lại là người có khí phách đến vậy ư?!

Lâm Uyển trong lòng bồn chồn không yên, hồi hộp đợi một lúc…

Nhưng sao cô lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng của hắn, giống như đã ngủ rất say?!

Lâm Uyển hoàn toàn bị khiếp sợ!

Vì chuyện này làm cho cô nghĩ tới một khả năng rất khó tin.

Tằng Tuấn, một tên biến thái, tự cao tự đại, thấy phụ nữ thì hận không thể bổ nhào tới làm trò lưu manh!!

Cư nhiên lại đồng thời có năng lực tự chủ siêu phàm?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.