Không Thể Quên Em

Chương 26: Chương 26




Lâm Uyển xem như tự làm tự chịu, bình thường không chịu tập luyện nhiều, bây giờ vừa mới xoay người một cái đã biến thành như vậy, nhìn thì rất bình thường, nhưng chỉ cần động đậy một chút là lưng sẽ cảm thấy rất đau, giống như có một dòng điện từ phía sau kéo cô vậy.

Cô cũng không dám lộn xộn nữa, sau khi được Tằng Tuấn bế vào phòng ngủ, liền cứ như vậy nằm im không nhúc nhích.

Thật mất mặt chết đi được!

Tằng Tuấn ngược lại không khẩn trương chút nào, đặt Lâm Uyển xuống rồi đi lấy một lọ thuốc, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô giảm bớt đau đớn.

Lâm Uyển rất biết điều, ngoan ngoãn nằm trên giường để mặc cho hắn xoa xoa lưng.

Lực đạo trên tay Tằng Tuấn lúc lớn lúc nhỏ, xoa bóp vô cùng chuyên nghiệp, khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu, lưng không còn đau như trước nữa.

Lạ thật, chẳng lẽ người này còn học cả mát xa ư?

Hơn nữa, lúc xong xuôi, Tằng Tuấn còn tự tay đắp chăn cho cô.

Lâm Uyển lúc trước luôn nói hắn là tên biến thái, nhưng thật không ngờ tên biến thái này lúc chăm sóc cho người khác lại cẩn thận chu đáo như vậy!

Lâm Uyển từ bé đến giờ chưa từng được người khác tỉ mỉ chăm sóc như vậy, kể cả mẹ cô.Lúc này được hắn đối xử dịu dàng, thật sự khiến cho cô cảm thấy rất lúng túng.Bởi vì ngay từ khi lên cấp hai, cô đã là một đứa trẻ biết tự mình đi đến phòng khám để chữa bệnh.

Cho nên lúc Tằng Tuấn đi ra ngoài, Lâm Uyển liền lập tức bật dậy, nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi vọt vào phòng tắm.Quả thật khác hoàn toàn so với bộ dạng bình thản nằm trên giường lúc nãy.

Tuy rằng lúc cử động sẽ làm cho phần lưng hơi đau, nhưng cô cũng không buồn để ý.

Cô thấy như vậy cũng tốt, cô vốn không phải là một bông hoa được người khác nuôi dưỡng, tựa như lời mẹ cô thường nói, những đứa trẻ nhà nghèo thường rất mạnh mẽ tự lập, cái kiểu mong manh yếu ớt hoàn toàn không thích hợp với cô.

Lúc cô đi ra, Tằng Tuấn vẫn chưa trở lại, cô liền nhanh chóng gọi cho người bạn làm luật sư của mình.

Trong điện thoại cô kể lại tình huống của gia đình mình, sau đó hỏi: “Nếu như mẹ mình ly hôn thì có thể khiến cho ông ta trắng tay rồi đuổi ra khỏi nhà hay không?”

Bạn cô nói chuyện rất thẳng thắn, cũng không muốn gạt cô: “Chuyện này cũng hơi khó để khẳng định, không phải cứ muốn ông ta rời đi là xong, tài sản là của chung hai vợ chồng mà.Với lại nhà cậu còn có ba phòng ở, ba của cậu chắc chắn sẽ có phần, nhưng hiển nhiên là sẽ ít hơn.”

Lâm Uyển không hài lòng, cô thà thiêu rụi căn nhà, còn hơn là để đó làm lợi cho những người kia.

Cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu mình nhờ được một luật sư cực kỳ tài giỏi, thì tỷ lệ phần thắng có thể lớn hơn chút nào không?”

Nếu đã ra chiến trường, nhất định phải chọn được một món vũ khí lợi hại, cô tình nguyện ở một phòng, cũng không muốn để cho gia đình bên đó chiếm được một chút tiện nghi nào.

Bạn của cô khuyên cô đừng nên xúc động: “Lâm Uyển à, chuyện ly hôn quả thật rất phiền phức, hầu như trên tòa đều phân xử rất công bằng, cho dù ba cậu có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, thì cũng không thể có chuyện ông ta không được một phần nào.Cậu có giận dữ muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà thì pháp luật cũng sẽ không chấp nhận đâu, mình nghĩ cậu đừng nên tốn quá nhiều tiền để mời luật sư.”

“Không được!” Lâm Uyển nhăn mày: “Lần này cậu nhất định phải giúp mình, dù có không cần đến thì mình vẫn muốn chiếm hết tất cả, cậu không cần phải bận tâm tới chuyện tiền bạc, cứ tìm cho mình một người có danh tiếng, đặc biệt là phải có kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ ly hôn, sau đó giúp mình đặt một cuộc hẹn với người ta.Mình không tin Lâm Uyển này lại không có năng lực để trút giận thay mẹ!”

Bạn của cô nghe vậy, khó xử nói: “Vậy thì mình sẽ cố gắng giúp cậu, nhưng muốn mời những vị luật sư có danh tiếng thật sự phải tốn rất nhiều tiền, hơn nữa còn phải hẹn trước từ sớm, nếu đang nhận nhiều vụ án thì chắc chắn sẽ không tiếp cậu đâu, nhưng cậu đã muốn như vậy thì mình sẽ cố gắng hỏi xem…”

“Nhất định phải giúp mình!” Lâm Uyển ngắt máy, thở dài một hơi.

Căn nhà kia, cô sẽ không bao giờ để cho ba và Lâm Hiểu Huy chiếm đoạt, một chút lợi ích cũng đừng mong có được!

Vừa mới đặt điện thoại xuống thì cảm thấy buồn ngủ, quay người lại liền nhìn thấy Tằng Tuấn đang đứng phía sau.

Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Người này lúc nào cũng vậy, bước đi rất chậm rãi, trên đường đi không hề phát ra một tiếng động nào, giống như ma vậy.

Lâm Uyển không nói gì, trực tiếp chui vào chăn chuẩn bị ngủ.

Tằng Tuấn đưa mắt xuống nhìn cô.

Lâm Uyển sau khi nhắm mắt, lại cảm thấy hình như có người đang nhìn mình, cô bất an mở mắt ra, quả nhiên Tằng Tuấn vẫn đứng đó xem xét cô.

Lâm Uyển nhớ tới câu nói kia của hắn, ‘Em không thể ngoan ngoãn một chút được sao’.

Cô chớp chớp mắt, im lặng một lúc rồi khó hiểu nói: “Tằng Tuấn, anh đang muốn thuần phục tôi sao?”

Cô đã nghĩ đến to đầu mà vẫn không thể hiểu được vì sao Tằng Tuấn lại đối xử với cô như vậy, nếu chỉ là muốn đùa bỡn thì cũng đến lúc chán rồi chứ, sao còn muốn tiếp tục dây dưa vậy?

Nếu nói là hắn thích cô, thì Lâm Uyển lại càng không thể nghĩ loại người như hắn lại đi chọn cô làm người yêu.Da trắng, tướng mạo tiền tài quyền thế đều có, cho dù chân hơi bị tật, nhưng chỉ cần dịu dàng lễ độ với phụ nữ một vài lần thôi là cũng đủ để cho họ cảm thấy vui sướng ngất ngây rồi.

Thật sự không hiểu hắn làm mọi thứ cho cô là vì cái gì.

Tằng Tuấn yên lặng tắt đèn ngủ đi, xoay người nằm lên giường.Lâm Uyển cảm thấy phía bên cạnh đang lõm xuống, hắn dính sát vào, ý đồ muốn hôn cô.

Lâm Uyển có chút hồi hộp, muốn đẩy hắn ra, nhưng rất nhanh tay đã bị hắn đè lại.

Cô khó chịu vặn vẹo người, nhưng phần lưng đang bị đau làm cho cô không dám cử động mạnh, dẫn đến việc bị thương nặng hơn.Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, cô còn phải chạy khắp nơi để làm thủ tục, nhờ vả các mối quan hệ để giúp mẹ, nên tuyệt đối phải có một sức khỏe thật tốt!

Nghĩ vậy, cô lập tức không dám di chuyển nữa, nhẫn nhịn nằm im trên giường.

Tằng Tuấn cũng không khách khí, ngựa quen đường cũ cởi quần áo của cô ra, hôn môi hôn cổ cô…

Hơi thở quấn quýt lấy nhau, hai cơ thể dính chặt không còn một khoảng cách…

Lâm Uyển chôn đầu vào gối, sắc mặt hồng hào giống như được tô son.Trong ý loạn tình mê, cô vẫn rất cẩn thận bảo vệ mình, không để cho phía sau lưng bị thương tổn.

Ngày hôm sau, Lâm Uyển cố gắng không nghĩ tới những hành động giữa cô và Tằng Tuấn đêm qua.Cô cũng không muốn giả vờ ngủ, căn bản là thời gian trôi đi rất nhanh, cô còn muốn đi ra ngoài một chuyến để làm thủ tục nộp cho tòa án nữa.

Lâm Uyển buồn bực quay đầu, cố gắng không nhìn Tằng Tuấn.

Nhưng dư vị của ngày hôm qua vẫn còn chưa tiêu tan, cô không nhớ rõ hôm qua hắn với cô làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng đến cuối cùng, Lâm Uyển cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi, yếu ớt nằm đó để mặc cho hắn mặc sức chà đạp.

Thay quần áo xong, Lâm Uyển liền phát hiện có vấn đề, biệt thự này tuy rất lớn, nhưng lại chỉ có duy nhất một phòng ngủ và một phòng rửa mặt.Phòng rửa mặt cũng khá rộng, nhưng Lâm Uyển không muốn đụng mặt Tằng Tuấn, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau đánh răng, nghĩ đến đã thấy ớn!

Nhưng mà sáng hôm nay cô phải đi ra ngoài sớm.Chần chừ một lúc, cô quyết định cắn răng đi vào.

Tằng Tuấn đang đứng bên trong cạo râu.Lúc Lâm Uyển bước vào, cô trộm mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại làm như không có chuyện gì, chậm rãi cầm lấy bàn chải, cúi đầu xuống bắt đầu đánh răng.

Thế nhưng lúc cô đánh răng xong thì Tằng Tuấn cũng đã cạo râu sạch sẽ, hắn xoay người lại, rất tự nhiên nâng cằm Lâm Uyển lên, giống như đang muốn kiểm tra, nghiêm giọng ra lệnh: “Há miệng ra.”

Lâm Uyển bị nắm đến phát đau, cũng không hiểu hắn đang muốn làm gì, liếc mắt xem thường một cái, nhưng cuối cùng vẫn không tình nguyện mở miệng ra.

Tằng Tuấn nhìn vào khoang miệng cô, cuối cùng cũng tìm được đầu sỏ gây chuyện, không vừa lòng nói: “Cái răng khôn ở hàm bên trái của em chọc vào lưỡi tôi.”

Sau đó lại không do dự mà nói tiếp: “Hôm nào tôi sẽ giúp em nhổ nó đi.”

Lâm Uyển lập tức đẩy tay hắn ra, có cần thiết phải quản nhiều chuyện như vậy không hả! Ngay cả một cái răng cũng phải đến lượt hắn?!

Chờ hắn quay đi, Lâm Uyển liền làm mặt quỷ sau lưng hắn!

Không nghĩ tới Tằng Tuấn lại dường như có mắt sau gáy, cư nhiên vừa mới ra đến cửa lại bất ngờ quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

Lâm Uyển nhìn thấy liền kinh ngạc không chớp mắt, bởi vì cô thật sự không nghĩ rằng người này lại có một nụ cười như vậy, cô cứ tưởng trong từ điển của hắn chỉ biết có cười nham hiểm và cười như không cười thôi chứ.

Chờ Lâm Uyển thu thập thỏa đáng xong, Tằng Tuấn đã bắt đầu ngồi dùng bữa.

Lâm Uyển cũng không khách sáo, buồn bực ngồi xuống ăn cơm.Cô ăn rất nhanh, nhưng đang ăn được một lúc thì lại cảm thấy có vấn đề.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Tằng Tuấn, người này sao không ăn đi, nhìn cô làm cái gì? Không khỏi nhíu mày hỏi: “Anh không ăn sao?”

Tằng Tuấn không trả lời, chỉ chậm rãi nghiêng người, rất tự nhiên ôm lấy cô, dùng sức xoa bóp chỗ bị đau trên lưng cô.

Lâm Uyển bị ấn đau, sáng hôm nay, phần lưng của cô vẫn chưa có dấu hiệu đỡ hơn một chút nào, không tự giác nhíu chặt mày.

Tằng Tuấn nhanh chóng buông lỏng tay, hắn biết đây chính là hậu quả do hôm qua đã không kìm chế được mà thành.Bất quá hắn cũng không nói gì, chỉ dựa lưng vào ghế, đăm chiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Lâm Uyển.

Hắn đã từng gặp rất nhiều cô gái gia giáo tốt bụng, cao nhã xinh đẹp, tràn ngập sức sống, nhưng Lâm Uyển lại không cùng một loại với những người đó, nếu như không gặp cô, hắn thật sự sẽ không biết rằng trên đời này lại tồn tại một người như vậy.

Cơm nước xong, Lâm Uyển còn có chuyện quan trọng phải làm, cô nghiêm túc đứng thẳng, dáng vẻ giống như một học sinh tiểu học, cẩn thận hỏi Tằng Tuấn: “Tằng Tuấn, tôi có thể về nhà một lúc được không?”

Tằng Tuấn rướn mày, nhìn thẳng vào mắt cô.Lâm Uyển không nói gì, chỉ im lặng chờ câu trả lời của hắn.

Cô đời này sẽ không bao giờ nhờ vả ai, nhất là người đàn ông đã cường bạo mình này, ngay cả nghĩ cũng không muốn.

Tằng Tuấn trầm mặc, tựa như đang muốn dò xét điều gì đó trên mặt Lâm Uyển, qua một hồi lâu, hắn rốt cục cũng gật đầu nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.