Không Thể Quên Em

Chương 30: Chương 30




Nói xong những lời này, Lâm Uyển liền chuẩn bị đi lên lầu, cả ngày này cô đã quá mệt mỏi, muốn rửa mặt thay quần áo cho thoải mái.

Nào biết mới bước được hai bước thì Tằng Tuấn, người từ nãy tới giờ không có phản ứng gì bỗng dưng lại giữ chặt tay cô. Lâm Uyển quay đầu lại, tưởng anh có điều gì muốn nói với mình nên cũng im lặng đứng nghe.

Kết quả Tằng Tuấn lại dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình, lúc ngồi vào đùi Tằng Tuấn, Lâm Uyển mới cảm thấy không ổn, vội vàng muốn đứng lên. Tâm trạng của cô đã phiền muộn lắm rồi, cho dù có muốn làm gì thì cũng mời anh đợi đến lúc đi ngủ có được không hả.

Lâm Uyển vừa giãy dụa vừa nói: "Tằng Tuấn, tôi không muốn làm lúc này, tâm trạng của tôi không được tốt lắm..."

Tằng Tuấn không để ý đến sự kháng cự của Lâm Uyển, trực tiếp đưa tay cởi quần áo của cô ra. Lần này anh lại không làm giống như những lần khác, áo của cô vẫn còn nguyên, chỉ cởi quần của cô, giày tất này nọ cũng được anh nhanh chóng rút đi hết.

Lâm Uyển nóng nảy muốn giơ táy đánh anh, nhưng Tằng Tuấn đã nhanh mắt đè tay cô lại rồi đem cả người cô áp xuống sô pha, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt cô.

Lâm Uyển biết chắc vẻ mặt của mình lúc này, nhất định là giống như đang muốn khóc.

Sau khi chứng kiến cảnh ba cô quỳ xuống, cô liền luôn cố gắng trấn áp bản thân, cố gắng không để cho chuyện của ba làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, cố gắng không thèm nghĩ đến những ký ức trước đây, cố gắng xóa bỏ hình ảnh người cha đã quỳ trước mặt mình, nhưng đâu thể ngờ được, người đầu tiên quỳ xuống trước mặt cô, cư nhiên lại chính là cha ruột của mình, cảm giác này, thật sự rất khó để diễn tả.

Lâm Uyển bực bội nhìn người đàn ông đang đè lên người mình. Ánh mắt của anh rất sâu, ngón tay có ý đồ xâm nhập, muốn đem cô kéo vào hố sâu của dục vọng.

Lâm Uyển hít một hơi thật sâu, cô không muốn trải qua quá trình đó! Tâm trạng của cô đã bị phá hỏng đến cực điểm rồi!

Cô vốn nghĩ chắc là mình sẽ điên lên vì vui sướng, nhưng huyết thống thật sự là một mối quan hệ khó gỡ bỏ! Dù cô có căm ghét ba tới cỡ nào đi chăng nữa, thì khi nhìn thấy ông ta quỳ rạp xuống trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy rất chua xót, không phải cho ba cô, mà là cho chính bản thân mình

Người khác thì luôn miệng sùng bái và tôn kính cha mình, còn cô thì lại có một người cha như vậy!

Lâm Uyển không muốn để cho Tằng Tuấn kích thích cô, cô cảm thấy chán ghét quá trình đó, nhất là sau ngày hôm nay, cô đã chịu đựng đủ rồi!

Cô hít sâu, giãy dụa muốn ngồi lên sô pha. Hành động của cô vô cùng dứt khoát, trong ánh mắt không có một chút ấm áp, chỉ lạnh lùng giống như đang tự ngược.

Cô không giãy dụ quyết liệt như lúc trước, không mạnh mẽ đá anh đánh anh, cũng không thèm quan tâm bước dạo đầu mà gấp gáp chủ động ngồi lên người anh. Đây không phải là lần đầu tiên hai người dùng tư thế này, trước đó anh cũng đã từng ép buộc bắt cô phải ngồi lên người anh như vậy.

Thế nhưng chưa có lần nào như lần này, cô lại chủ động muốn bắt đầu luôn mà không thèm quan tâm đến quá trình.

Lâm Uyển nổi khùng ngồi lên, cảm giác vật đó xuyên vào cơ thể khiến cho cô căng cứng cả người, vì đau lên lông mày cũng đã nhíu chặt lại.

Nhưng không sao hết, cô cũng không đẩy anh ra, ngược lại còn dùng sức thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cô mạnh dạn nhìn thẳng vào ánh mắt đang thất thần của anh, không thèm để ý mà bắt đầu hành động.

Cô ấn chặt tay lên vai anh, hai ánh mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng vào nhau. Động tác của cô rất ngang ngược, cơ thể không ngừng chuyển động lên xuống.

Không biết bao lâu sau, cô dường như mới chịu đựng không nổi mà bật khóc, cô hy vọng mình sẽ được sống trong một gia đình khác, nơi có một người mẹ hiền lành, một người cha hết mực thương yêu cô, nhưng cả đời này cô không còn trông mong gì được nữa rồi, nguyên nhân dẫn tới việc ngày hôm qua, đơn giản chỉ vì cô là con gái!

Đúng vậy, là con gái! Nên mới có thể khiến cho ba cô phải vụng trộm ở bên ngoài! Để rồi có cớ để mang Lâm Hiếu Huy về!

Có lẽ số phận và hạnh phúc của cô, đã được định đoạt từ lúc cô mới sinh ra rồi!

Cô biết đõ không phải là lỗi của mình, nhưng từ khi còn rất nhỏ, cô đã nhịn không được mà suy nghĩ, nếu năm đó mẹ không sinh ra cô, thì có phải bây giờ mọi chuyện đã khác....

Cô cố gắng đè nén bản thân, bướng bỉnh không cho phép mình được gào lên khóc thật to, vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy Tằng Tuấn, thân thể gắt gao siết chặt lại. Trong cơ thể không hề có dục vọng, chỉ có một ham muốn phát tiết, phát tiết một cách điên cuồng.

Lâm Uyển không biết từ lúc nào thì đầu của mình đã bị người kia giữ chặt lấy, cô muốn tách khỏi đôi môi của anh, nhưng Tằng Tuấn rất khỏe, mãnh liệt hôn cô, khiến Lâm Uyển không thể né tránh.

Nụ hôn của anh làm cho nhịp điệu của Lâm Uyển bị rối loạn, một lần nữa để anh chiếm thế chủ động. Khác với tiết tấu và động tác của cô, Tằng Tuấn di chuyển vô cùng thong thả, nâng cô lên, bàn tay không ngừng xoa nắn cơ thể cô, cái áo vốn còn đang nguyên vẹn mặc trên người, nay đã bị anh dần dần cởi bỏ.

Cơ thể xích lõa của Lâm Uyển đang được anh vuốt ve, rõ ràng là một hình ảnh rất nóng bỏng, nhưng cái vuốt ve này lại rất đơn thuần, chỉ khe khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô.

Lâm Uyển chán ghét hành động này, so với sự nhẹ nhàng sau lưng kia, thà Tằng Tuấn cứ sờ như lúc cường bạo cô còn tốt hơn. Từ bé cô đã rất ít khi được người khác ôm chứ đừng nói đến sự vuốt ve giống như đang dỗ dành thế này.

Môi của anh nhẹ nhàng hôn lên hai má Lâm Uyển, chậm rãi lau khô những giọt lệ rơi trên gương mặt cô.

Cô cắn môi, phản ứng giống như đang quay trở về hiện thực, sự xúc động cam chịu vừa rồi đã bay đi đâu mất, cô bỗng giật mình, không hiểu sao mình lại hành động như vậy nữa, thật quá mất mặt...

Cô vội vàng dừng động tác, không muốn phải làm cái tư thế chủ động xấu hổ này nữa, lúc cô đang suy nghĩ thì Tằng Tuấn lại đột nhiên bế cô đứng dậy.

Lâm Uyển bỗng dưng cảm thấy người nhẹ bẫng, cơ thể bị anh nâng lên, vì để không bị ngã, cô liền cuống quýt ôm lấy Tằng Tuấn, hai chân quấn chặt sau lưng anh.

Theo động tác của Tằng Tuấn, hai người cùng nhau dán chặt lại, không ngừng cọ xát.Anh rõ ràng rất thích tư thế này, chậm rãi đi thẳng đến bức tường.

Lâm Uyển đã phục hồi tinh thần, cô lập tức ý thức được rằng cái tư thế này còn xấu hổ hơn nhiều, hơn nữa đây còn là tầng một! Bên ngoài trời tối đen như mực, nhưng trong phòng lại đèn đuốc sáng trưng, nhỡ có ai đi qua thì không phải là sẽ bị nhìn không xót thứ gì ư?!

Cô sợ hãi liếc mắt nhìn cửa sổ, vội vàng nhắc nhở Tằng Tuấn: “Bên ngoài sẽ nhìn thấy đó!”

“Vậy em tắt đèn đi.” Giọng của Tằng Tuấn rất trầm, vẫn không dừng động tác lại mà cứ thế ôm cô đi tới vách tường.

Tường trong phòng khách đều là màu trắng, nếu bình thường không để ý thì sẽ không nhận ra lớp hoa văn hơi sần bên trên.Xung quanh còn có một số món đồ trang trí tối màu, trông vừa sang trọng vừa gọn gàng sạch sẽ.

Lúc này anh đã đem cả người cô ép vào vách tường.Trong nháy mắt bị áp sát, Lâm Uyển cảm thấy vô cùng kích thích, không ngừng thở dốc, Tằng Tuấn vốn vẫn đang chậm rãi chuyển động thì bây giờ lại cố ý tạm dừng, nhìn sâu vào mắt cô.

Lâm Uyển toàn thân tê dại, bủn rủn không còn chút sức lực nào.Sắc mặt cô ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Rất nhanh, nơi nào đó của cơ thể lại bị người ta dùng sức đâm vào.

Trong đầu luôn nghĩ tới việc tắt đèn, mà thân thể lại không cử động nổi, cô phải dùng toàn bộ sức mạnh thì mới có thể với tay ra, nhưng cô đã sớm ý loạn tình mê, không còn nhớ rõ chỗ nào là công tắc đèn.Cô sờ loạn lung tung mà vẫn không thể dò tới, Tằng Tuấn lúc này bỗng nhiên dừng động tác lại.

Đang cuồng nhiệt như vậy lại đột ngột tạm dừng, khiến cho người ta cảm thấy run rẩy khó chịu, Lâm Uyển hiểu được đây là phản ứng ngược của cơ thể, cố gắng hít sâu một hơi.

Tằng Tuấn hôn lên môi cô, đồng thời nắm lấy tay cô, giúp cô xác nhận được vị trí của công tắc đèn.

Ngay sau đó, đèn trong phòng đã được tắt.

Trong bóng đêm, chân của cô bị nâng lên cao, cơ thể không ngừng đập vào vách tường.Mái tóc được buộc gọn thì giờ đây cũng đã bị tung ra, rối bù xõa xuống vai.

Không biết qua bao lâu, Lâm Uyển mới cảm giác được, cả hai bọn họ đã cùng lúc đạt tới cao trào.

Trong phòng tối đen, cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh, cộng với tiếng thở của cô, triền miên hòa vào nhau…

Anh lại nâng đầu cô lên rồi hôn lên môi cô.Một lát sau, khi hô hấp của hai người đã ổn định trở lại, anh mới bật đèn lên, cả căn phòng lại sáng rực như trước.Chờ đến lúc đèn sáng trở lại, Lâm Uyển mới nhận ra một điều không thích hợp.

Trên người cô một mảnh quần áo đều không có, mà Tằng Tuấn người kề sát cô đây, trái lại vẫn còn đang mặc áo.

Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh một cái, hai ánh mắt vừa chạm nhau, cô lại lập tức cảm thấy chột dạ, nhanh chóng chuyển hướng sang sô pha.Vừa rồi cả hai người đều rất kịch liệt, sô pha cũng như bị gặp nạn, mấy cái đệm ngồi đều đã rơi xuống hết.Quần áo của cô cũng tản mát lung tung, không hay ho là…quần lót lại bị ném vào chiếc đèn đặt dưới đất…

Vừa nãy trong đầu cô đều chỉ nghĩ tới việc trong nhà và hình ảnh ba cô quỳ gối, nhưng hiện tại, một chút cảm giác về những điều đó đều đã biến mất, trong cơ thể chỉ còn lưu lại dư vị của Tằng Tuấn.

Đầu óc của cô trống trơn, Tằng Tuấn bế cô bước tới sô pha, anh bước đi rất chậm, bình thản như thường ngày, đặt cô xuống, anh lại đi tới chỗ cái đèn lấy chiếc quần lót của cô ra, rất tự nhiên đưa cho cô rồi nói: “Em lên nhà nghỉ ngơi đi, nhớ bảy giờ xuống ăn cơm.”

Lâm Uyển đỏ mặt cầm lấy quần lót, nhanh chóng mặc vào, luống cuống tay chân đến nỗi quên mặc áo lót, chỉ cúi đầu lấy quần áo che lại rồi chạy lên tầng hai.

Chạy lên nhà, việc đầu tiên cô làm đó là tắm một cái, chuyện vừa rồi phát sinh một cách kỳ lạ như vậy, muốn nhẫn nhịn cũng không được, tự ngược cũng không được, thế mà lại còn cùng nhau lên cao trào…Cô còn có thể mất mặt hơn được nữa không hả?

Lâm Uyển buồn bực tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc một bộ đồ ngủ thoải mái vào.

Vẫn chưa tới giờ cơm, cô lại lên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa mới đặt đầu xuống gối thì hình ảnh lúc nãy lại hiện lên, hơi thở nồng đậm của Tằng Tuấn, còn làm chuyện kia nữa, khiến cả người cô mướt mát mồ hôi.Về phần cái gì tòa án cái gì thẩm phán, cả chuyện của ba cô, tất cả đều đã biến mất không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.