Không Thể Quên Em

Chương 32: Chương 32




Mẹ của cô thật vất vả mới có thể khổ tận tâm lai, Lâm Uyển sao có thể nói ra những lời làm bà buồn chứ, cô chỉ cúi đầu lắng nghe, ra vẻ hiểu chuyện, nhưng Tằng Tuấn là người dễ dàng để cho người khác qua cầu rút ván như vậy sao? Chắc chắn là không thể rồi.

Lâm Uyển chờ mẹ nói xong, liền chủ động đề suất hai người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm.Mẹ cô hiện tại trở nên rất thoải mái, thừa dịp ra ngoài ăn cơm, còn cùng nhau đi dạo phố, mua thật nhiều đồ.

Lúc đi dạo phố, luật sư Trương có gọi điện thoại đến, nói rằng mọi việc tiến triển rất thuận lợi, khoản tiền đã được đóng băng rồi chuyển đến tòa án, luật sư của ba Lâm Uyển cũng chủ động đưa ra yêu cầu hòa giải, vì thế luật sư Trương đã cố ý thông qua ngân hàng đem tiền chính thức chuyển vào tài khoản của mẹ Lâm Uyển.

Tối nay, bạn của Lâm Uyển cũng gọi điện tới cho cô, nói chuyện không còn tùy ý như lúc trước, mà thể hiện ra sự khách khí một cách rõ ràng, trong điện thoại khen Lâm Uyển: “Lâm Uyển à, trong vụ này mình không giúp sức được gì nhiều cho cậu rồi, nhưng quả thật cậu quá lợi hại, khiến cho mình được mở rộng tầm mắt.” Lâm Uyển không nói gì nhiều, chỉ ậm ừ vài cái.

Mẹ của cô có chuyện vui nên tinh thần trở nên rất phấn chấn từ hôm qua tới giờ, hôm sau bà còn kéo Lâm Uyển đi mua cái này mua cái kia, nhưng Lâm Uyển cảm thấy không tập trung lắm, ngày hôm qua cũng không có trở ngại gì, dù sao Tằng Tuấn cũng phải ngày kia mới về, cô ở nhà mẹ cũng không sao, nhưng bây giờ Tằng Tuấn lại sắp về rồi.Cô rất buồn bã, không biết phải ăn nói với mẹ như thế nào.

Buổi tối sau khi ăn xong, Lâm Uyển cứ muốn mở miệng ra nói rồi lại thôi, cô hiểu rõ tính cách của mẹ, chuyện gì thì còn có thể thương lượng được, nhưng chuyện kia thì tuyệt đối không coi bằng hạt cát, dù sao mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, đi theo người ta không phải là tự chà đạp chính bản thân mình sao.

Chính là cô thật sự rất khó nói, cứ như vậy buồn bực qua một đêm, hôm sau mẹ Lâm Uyển dậy sớm ra ngoài mua cá, cô còn đang do dự không biết nên làm gì thì Tằng Tuấn đã gọi điện tới.

Lâm Uyển có cảm giác như bị người ta thúc giục đi tìm cái chết vậy.

Cô mệt mỏi nhận điện thoại, lập tức nghe thấy giọng điệu thản nhiên của Tằng Tuấn: “Xe đang ở bên ngoài chờ em, mau chóng thu xếp rồi đi ra đi.” Ý tứ mang một sự dịu dàng hiếm thấy.

Lâm Uyển không dám trì hoãn lâu, cô nhanh nhẹn thu thập này nọ, lưu lại cho mẹ một tờ giấy rồi đi ra ngoài.

Nếu ngoài khu nhà bình dân của bọn họ, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe trị giá hơn một ngàn vạn! Thế này thì hàng xóm xung quanh còn có thể bỏ qua cho cô sao? Nghĩ vậy cô liền chạy nhanh ra khỏi tiểu khu, quả nhiên trông thấy một chiếc xe đang đỗ ở ven đường.Tuy rằng là xe thương vụ, nhưng dấu hiệu kia chứng tỏ rằng toàn bộ thành phố này chỉ có duy nhất một chiếc như vậy.

Lâm Uyển không chờ tài xế mở cửa xe hộ mà trực tiếp tự mình mở, vội vàng chui vào trong.

Nhưng vừa mới tiến vào, Lâm Uyển liền ngây ngốc, bởi vì phía sau còn có một người nữa đang ngồi.

Tằng Tuấn mặc một bộ Âu phục phẳng phiu, nhìn thấy dáng vẻ kia của cô thì chỉ khẽ mỉm cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo cô qua đó ngồi.

Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ được là Tằng Tuấn sẽ tới tận đây để đón cô về, cùng lắm là nhờ tài xế tới như mọi lần thôi chứ! Hơn nữa tuy rằng đang là cuối mùa hạ, nhưng thời tiết thì vẫn không mấy thay đổi, anh mặc như vậy không cảm thấy nóng sao?

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, toàn thân trở nên lo lắng run sợ.

Trái lại Tằng Tuấn thì rất thản nhiên nhìn một lượt, cao thấp đánh giá cô.Thấy anh chăm chú nhìn mình như vậy, Lâm Uyển nhịn không được lại suy nghĩ miên man, đây là ánh mắt đói khát đó hả, muốn nhanh chóng đưa cô về để làm chuyện kia sao?

Kết quả khi mở cửa xe ra, Lâm Uyển lại ngoài ý muốn phát hiện xe đang đỗ trước cổng một bệnh viện.Đó là một bệnh viện chuyên khoa, Lâm Uyển lúc còn nhỏ đã từng vào đây nhổ răng, lúc này chỉ biết ngây ngốc ngồi yên, buồn bực không hiểu có chuyện gì.

Lúc cô xuống xe, nhân viên công tác của bệnh viện rất nhiệt tình chạy ra tiếp đón bọn họ.Lâm Uyển còn đang hồ đồ thì lại thấy có một người đàn ông trung niên mập mạp đưa cho Tằng Tuấn một cái gậy ba toong.

Cô biết chân anh bị tật, nhưng cũng không đến nỗi phải dùng đến gậy chứ?

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Tằng Tuấn, anh không nói gì, đôi mắt thâm trầm không có màu đen thông thường, mà là màu nâu, hơn nữa làn da cũng trắng như bột mì vậy, Lâm Uyển đã vài lần nghĩ rằng liệu anh có phải là con lai hay không.Tuy nhiên nhìn tổng thể thì lại không thấy giống lắm, nên Lâm Uyển cũng không có ý nghĩ đó nữa.

Lúc này gặp được nhiều người như vậy, Lâm Uyển mới phát hiện một điều, khi Tằng Tuấn thể hiện ra bộ dạng lạnh lùng, thì ai cũng đừng nghĩ tới việc do thám được điều gì từ khuôn mặt anh.

Cảm giác xa cách này, Lâm Uyển cũng không biết là anh đã tu luyện ở đâu, trông vô cùng thoải mái, không hề thấy có cảm giác là anh đang mất tự nhiên, cứ như dáng vẻ đó sinh ra là để dành riêng cho anh vậy…

Lúc trước cô bị Tằng Tuấn làm đủ mọi trò xấu xa nên mới sợ anh, hiện tại xem phản ứng của những người đi ra đón họ, hóa ra bình thường lúc đối mặt với Tằng Tuấn, ai cũng có một cảm giác nơm nớp lo sợ như vậy.

Lâm Uyển xen lẫn trong đám người để đi vào, nhưng càng đi cô càng cảm thấy không bình thường, bởi vì chỗ nào cũng rất vắng lặng, dường như không có một bóng người, như thể bệnh viện này đã ngừng hoạt động vậy.

Vấn đề là đây là bệnh viện công, chẳng lẽ lại có chuyện nghỉ hoạt động ư?

Còn một chuyện nữa, đây là bệnh viện chuyên khoa răng hàm mặt!

Ma xui quỷ khiến làm cho Lâm Uyển bỗng nhiên nhớ ra, hôm trước Tằng Tuấn còn bóp cằm cô, nói khi nào sẽ đưa cô đi nhổ răng?!

Lúc đó cô chỉ nghĩ là anh đâu có nhàn rỗi đến mức phải quan tâm đến chuyện đó, nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng phô trương này…

Lâm Uyển tự nhiên cảm thấy quai hàm hơi đau, theo bản năng liền bịt kín miệng, quay đầu lại trừng mắt với Tằng Tuấn.

Thái độ của anh rất thản nhiên, bị cô nhìn như vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười.

Vừa mới đi vào, Lâm Uyển lại được biết thêm một người là trợ lý Mạnh, cũng chính là người đàn ông trung niên mới vừa rồi đưa gậy ba toong cho Tằng Tuấn.Lâm Uyển cứ tưởng bên người Tằng Tuấn chỉ có một vị Lưu trợ lý kia, hiện tại xem ra những người làm việc bên cạnh Tằng Tuấn thật sự không ít.

Hơn nữa trợ lý Mạnh này quả thực trái ngược hẳn với trợ lý Lưu, trợ lý Lưu là một người trẻ tuổi tài giỏi, tương lai đầy hứa hẹn, còn vị trợ lý Mạnh này, vừa nhìn đã biết là một người rất thạo đời, vừa mới đi đến trước phòng bệnh đã cùng với những người phụ trách trò chuyện vui vẻ, mà những người kia cũng niềm nở nịnh nọt hắn.

Tuy nhiên Lâm Uyển lại nhìn ra, tuy trợ lý Mạnh luôn mải mê xã giao với người trong bệnh viện, nhưng rõ ràng hắn vẫn chú ý tới từng động tác của Tằng Tuấn.Nhưng Tằng Tuấn sinh ra đã có một dáng vẻ ‘chớ nên quấy rầy’, nên cho dù những người kia có là công nhân viên chức, nhìn thấy anh cũng phải tỏ ra cung kính, không dám bắt chuyện.

Bất quá lúc bước vào phòng bệnh, điều mà Lâm Uyển đang lo sợ rốt cục cũng tới rồi, cô phát hiện ra ánh mắt của mọi người đều đang chăm chú nhìn vào mình, tựa như các vì sao xung quanh mặt trăng vậy, khiến cho cô không thể không tiến tới chiếc ghế khám răng kia.

Vừa mới học tiểu học cô đã phải chịu khổ hình, lúc nhổ răng đau đến chết đi sống lại, còn chảy rất nhiều máu, đã thế về nhà còn bị ba mắng là đồ yếu ớt.Nếu không phải vì vậy thì cô đã không cân nhắc tới chuyện nhổ răng, tuy rằng rất nhiều người nói không nên để răng khôn, nhưng nghĩ đến việc phải chịu đau là cô lại cảm thấy đủ loại khiếp đảm.

Lúc này, nhìn vị nha sĩ đang đeo khẩu trang, chỉ còn lộ ra đúng hai con mắt, cộng thêm hai người đứng bên cạnh hỗ trợ… hai chân của Lâm Uyển ngay lập tức run lên cầm cập.

Trong ánh mắt của rất nhiều người, cô thật không có tiền đồ mà muốn lùi bước, bóng ma tâm lý trong cô quá lớn, cô tình nguyện để cho người ta tát vài cái chứ không muốn nhổ răng đâu.

Nhìn thấy cô bệnh nhân đang rất mất mặt lùi về sau, người của bệnh viện cũng không dám nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau, ngay cả trợ lý Mạnh tuy cười nhưng cũng không làm mất đi dáng vẻ nghiêm túc.

Trái lại Tằng Tuấn người đang chống gậy rất nhanh tiến lên từng bước, rồi túm chặt lấy tay cô.

Lâm Uyển lúc này mới biết là mình không chạy thoát được rồi, đành thở dài một cái rồi nhận mệnh ngồi lên ghế, nhưng lại không dám mở mắt ra, miệng cũng mím chặt lại.

Lúc bác sĩ nhắc nhở, Lâm Uyển mới từ từ mở miệng ra.Thuốc tê và các dụng cụ lạnh lẽo hoạt động trong miệng cô, còn tưởng là sẽ rất lâu mới xong, nhưng rất nhanh, vị bác sĩ kia nói với cô là đã nhổ xong rồi.

Mở mắt ra, cô liền thấy trên chiếc khay nhỏ là một chiếc răng hàm có dính chút máu.Lâm Uyển không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không mà miệng của cô cảm thấy hơi tê tê, nhưng điều quan trọng là nó không hề đau như cô nghĩ, cũng không chảy nhiều máu.

Những người kia thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nên cũng lục đục đi ra ngoài.

Lâm Uyển hít sâu một hơi, thừa dịp bọn họ đi ra ngoài mà nhanh chóng chỉnh lại tóc, vừa rồi nằm xuống nên tóc đã rối tung rồi.

Tằng Tuấn người vẫn ở trong phòng bệnh từ nãy tới giờ, đi tới vuốt vuốt tóc giúp cô.Lâm Uyển đang rất oán giận anh, liền trợn mắt lườm một cái, miệng và mũi đều nhăn lại.Cô rất mất hứng, chủ yếu là vì nghĩ tới mục đích của việc nhổ răng này là để cho anh ta lúc hôn cảm thấy thoải mái, nhưng kỳ thật lại khiến cô thấy rất khó chịu.

Tằng Tuấn không để ý tới dáng vẻ của cô, chỉ cúi đầu xuống rồi ra lệnh: “Há miệng ra.”

Lâm Uyển không tình nguyện mở miệng ra, anh cúi xuống nhìn nhìn, còn khom lưng xuống, nghiêng đầu để trông thấy rõ hơn.

Lâm Uyển biết chân anh bị tật, bình thường đi lại khá tốt, nhưng một khi cúi người xuống thì sự bất bình thường ở chân anh sẽ hiện ra rõ ràng.Cho nên cô có thể cảm thấy được là toàn bộ trọng tâm cơ thể của anh đều đặt lên chân phải, ngay cả tay bên phải chống gậy cũng phải hơi dùng sức một chút.

Lúc này Lâm Uyển mới hiểu ra vì sao anh lại chống gậy, lúc ở biệt thự anh không dùng gậy nên bước đi rất chậm, mặc dù anh có thể đi nhanh hơn, nhưng khi đi nhanh, tư thế sẽ giống với người tàn tật, bước đi một cách khập khiễng.Vậy nên vì muốn che dấu dáng vẻ đó, nên anh mới chống gậy?

Anh xem qua răng của cô, sau đó bước lùi lại, đứng thẳng lên rồi nhắc nhở cô: “Vừa mới nhổ răng, lúc ăn cơm thì chú ý tránh chỗ đó ra.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Uyển không thích thái độ như đang nói chuyện với trẻ con này của anh.

Cô theo anh đi ra ngoài, vì hiểu được dụng ý của anh khi chống gậy, nên Lâm Uyển cũng cố gắng bước đi chậm lại.Chuyện này làm cho cô muốn nện cho mình vài cái, không biết cô quan tâm anh như vậy là vì cái gì, nhưng nếu không làm vậy thì sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Lúc ra đến cửa, vị trợ lý Mạnh mập mạp kia đã đứng chờ sẵn bên ngoài, người này nếu nói về số tuổi thì hẳn là lớn hơn nhiều so với trợ lý Lưu.Nếu nói về sự khác nhau giữa hai người, thì Lưu trợ lý là người giải quyết các công việc văn phòng, còn Mạnh trợ lý lại chuyên về xử lý các vấn đề vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

Lâm Uyển lên xe, còn tưởng rằng bây giờ sẽ đi thẳng về biệt thự, nhưng sau khi xe rời đi, cô lại phát hiện ra con đường này vẫn không phải là đường về nhà.

Tằng Tuấn lại muốn đưa cô đi đâu đây? Chẳng lẽ nhổ răng còn chưa đủ, vẫn muốn mang cô đi chịu cực hình tiếp?

Tuy nhiên sau khi đến nơi, Lâm Uyển mới hiểu ra, Tằng Tuấn là muốn nhân tiện đưa cô đi dạo phố?!

Chính là cô không muốn tới đây với Tằng Tuấn, thật sự quá mức phô trương, nhất là địa phương của bọn họ rất nhỏ, nên tỷ lệ đụng độ với người quen là rất lớn.

Bất quá vừa nhìn thấy điểm đến, Lâm Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, vì nơi này là nơi đắt đỏ chết người, bình thường một tầng lầu cũng chưa có đến mười vị khách.

Xuống xe, vị Mạnh trợ lý kia luôn đi theo đằng sau, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.Điều này làm cho Lâm Uyển nhớ ra một chuyện, đó là gia thế của Tằng Tuấn vô cùng bí ẩn.Tuy rằng bọn họ luôn vô thanh vô tức, nhưng đối với cuộc sống bình thường của Lâm Uyển mà nói, chỉ là đi dạo phố mà còn cần cả tùy tùng bám theo, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.

Thế nhưng nghĩ đến tình trạng cơ thể của Tằng Tuấn, nên Lâm Uyển cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Trung tâm thương mại vẫn vắng vẻ hiu quạnh như trước, Lâm Uyển một năm cũng chưa vào đây đến hai lần, tuy rằng sau này có đi làm, thu nhập cũng không ít, nhưng so với việc vào đây ném tiền hoang phí, thì thà mua đồ trên taobao còn tốt hơn.

Tằng Tuấn rõ ràng muốn mang cô đến đây để giải sầu, vì không thấy anh đặc biệt chú ý tới cái gì, trực tiếp dẫn cô tới cửa hàng quần áo nữ trên tầng sáu.Anh bước vài bước rồi ngồi xuống sô pha chờ, giơ tay chỉ vào một bộ quần áo: “Em qua đó thử đi.”

Lâm Uyển đưa mắt nhìn, kiểu dáng rất thoải mái tự nhiên, chỉ có điều toàn là màu đen, khiến cho cô cảm thấy bộ này có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng dù sao Tằng Tuấn đã mở miệng yêu cầu, cô đương nhiên sẽ vào phòng thay đồ thử xem sao.

Lúc bước ra, Lâm Uyển tự ngắm nghía một chút, bộ này phải nói là vô cùng lịch sự, nhưng thật ra cũng rất khêu gợi, ngực của cô khá nhỏ, mặc bộ này vào lại thấy nở nang đầy đặn lên không ít, mông cũng vểnh lên rất cao.

Tằng Tuấn chống tay lên má, gật gật đầu, sau đó lại chỉ tay vào một bộ khác, ý bảo Lâm Uyển tiếp tục mặc thử.

Bộ kia là trang phục mùa thu, tuy rằng mùa hè vẫn còn chưa kết thúc, nhưng trung tâm thương mại này đã nhập về rất nhiều quần áo thu đông.Hôm nay sự xuất hiện của Tằng Tuấn thật sự đã làm cho các nhân viên trong cửa hàng như trúng số độc đắc.

Lâm Uyển không biết Tằng Tuấn tự nhiên bộc phát như vậy là có lý do gì, nhưng nghĩ đến việc anh đã giúp đỡ mẹ con cô, nên cô cũng không nói gì, anh bảo thử bộ nào liền thử bộ đấy, quả thực ngoan ngoãn giống như vừa mới được thuần hóa vậy.

Rốt cục sau khi thử một lèo mười bộ, Tằng Tuấn mới để cho Lâm Uyển nghỉ ngơi.

Lâm Uyển lúc này xem như phát hiện ra một điều mới, đó là đi dạo phố cùng với vị đại gia này, tuyệt đối là một công việc tiêu hao rất nhiều thể lực.May là Tằng Tuấn cũng có chút không kiên nhẫn, sau khi chọn ra bảy tám bộ thì đứng dậy, dường như có việc phải đi gấp.

Lâm Uyển thở hắt ra, nhanh chóng theo đuôi anh.Bên kia Mạnh trợ lý cũng rất chuyên nghiệp, tính tiền xong liền vội vàng xách túi lớn túi nhỏ về.

Không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, những chuyện không may lại luôn luôn xảy ra vào những lúc ta không mong muốn nhất.

Lúc bọn họ đang đi thang máy xuống thì đột nhiên dừng lại ở khu bán đồ trang sức trên tầng hai, cửa thang máy mở ra, ngay sau đó có một người bước vào.

Lâm Uyển lúc đầu không chú ý tới người đó, bởi vì toàn bộ tâm tư của cô đều đang đặt hết lên người Tằng Tuấn rồi.Nhưng trái lại, người kia vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra cô, lập tức kêu lên: “A, Lâm Uyển?”

Lâm Uyển lúc này mới quay mặt sang, trong nháy mắt cũng đã nhận ra người vừa kêu tên mình, không phải là Vương Kiến – bạn trai trước của cô đó sao?

Lâm Uyển tức thì hóa đá tại chỗ.

Loại quan hệ nam nữ này không thể chỉ ngày một ngày hai là đã có thể xóa tan mọi ân oán, hơn nữa, Lâm Uyển lúc chia tay còn mạnh mẽ đập vỡ cái máy ảnh mà cô mua tặng hắn nữa.

Sắc mặt cô thoáng chốc thay đổi, nhíu chặt mày, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vẻ chán ghét của cô, lọt vào mắt Vương Kiến lại trở thành hiểu lầm.Cơ bản là vì hắn không để ý là có một người đàn ông tuấn mỹ đang đứng phía trong.Hắn chỉ nhìn thấy vị trợ lý Mạnh mập mạp đang đứng bên cạnh cô, trong tay ông ta còn cầm mấy túi đồ.Vương Kiến vốn nghe nói gia đình Lâm Uyển xảy ra chuyện, hơn nữa cũng có tin đồn là cô bán thân, hiện tại nhìn thấy cảnh này, hắn ngay lập tức làm ra vẻ như hiểu ra điều gì đó, bộ dạng trào phúng nói: “Tôi nói không sai mà, Lâm Uyển, cô quả nhiên là đang bám víu vào một kẻ có tiền!”

Nói xong, Vương Kiến lại hất cằm về phía Mạnh trợ lý, nhếch mép cười: “Là vị này à? Xem ra cũng rất hợp để làm cha nuôi của cô đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.