Không Thể Quên Em

Chương 36: Chương 36




Tằng Tuấn là tên đáng ghét đáng ghét nhất, Lâm Uyển thật sự sợ hãi rồi, chờ lúc anh làm việc xong bước ra ngoài, cũng không có đề cập tới chuyện đó.

Thấy cô ở trong phòng ngủ, anh đẩy cửa bước vào, mắt thấy anh đi tới, Lâm Uyển liền giật mình đứng bật dậy, trong tay cầm chứng từ mà cứ như cầm bom vậy, cứ thế im lặng đứng nhìn anh.

Anh cũng không nói gì, dáng vẻ rất thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: “Đi xuống ăn cơm đi.”

Lâm Uyển ừ một tiếng, vội vàng đặt bản công chứng xuống, sau đó đi theo anh vào thang máy.

Lúc cô đứng cạnh anh, cả người lập tức trở nên đông cứng.

Tằng Tuấn vẫn giống như ngày thường, lúc xuống nhà vẫn không thấy anh nói một lời.Lâm Uyển ngồi cạnh anh, rầu rĩ ăn cơm.

Cơm nước xong, Lâm Uyển cũng không biết nên làm gì, trái lại Tằng Tuấn rất nhanh hướng đến phòng ngủ.Lâm Uyển do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo anh.

Cô biết rõ Tằng Tuấn là đang muốn làm chuyện kia với cô.

Nhưng có một chuyện cô không hiểu, rốt cục anh làm mọi thứ như vậy cho cô là để làm gì?

Chung quy cũng phải có một lý do chứ, nếu cô xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tươi sáng như hoa nở thì không nói làm gì, hoặc là cô rất chuyên nghiệp, công phu trên giường rất cao, làm cho anh cảm thấy thỏa mãn, nhưng rõ ràng cô ở trên giường giống hệt như một con rối gỗ vậy, lúc nào cũng là do anh chủ động hết.

Cũng có thể nói là anh đang muốn trả thù, nhưng nào có kẻ thù nào lại cư xử như vậy chứ?

Hay là đàn ông ai cũng muốn đùa bỡn với phụ nữ như vậy?

Chờ cô tắm rửa sạch sẽ xong, đã thấy Tằng Tuấn dựa lưng vào thành giường chờ cô.Lúc cô bước tới, đang muốn nằm xuống như tượng mặc cho anh chà đạp, kết quả anh bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Ngồi lên trên.”

Rất đơn giản và trực tiếp, nhưng hàm ý bên trong cũng đủ khiến cho Lâm Uyển kinh ngạc, cô ngây ra một lúc, đang không biết phải làm sao thì Tằng Tuấn đã cởi quần áo của mình ra, lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Cơ thể của anh rất cường tráng, từ cơ bụng sáu múi đi xuống chính là dục vọng nóng bỏng, Lâm Uyển chỉ mới liếc mắt nhìn mà cũng đã cảm thấy vô cùng khiếp vía.

Lâm Uyển trước kia nếu không cần nhìn thì sẽ không bao giờ nhìn, lúc này nghe được mệnh lệnh của anh, tức thì cảm thấy rất buồn phiền, ngồi im lưỡng lự một lúc, trong khi đó Tằng Tuấn lại không hề lên tiếng thúc giục cô nữa.Vẻ mặt của anh rất thờ ơ, cánh tay còn gối ra sau đầu, dáng vẻ cực kì ung dung.

Cuối cùng Lâm Uyển hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ như không có chuyện gì, cũng không nhìn nét mặt của anh mà cắn răng chậm rãi tiến tới.

Vốn dĩ cô muốn cố gắng hết sức để làm giảm bớt sự tiếp xúc, kết quả lại ngồi chưa đúng chỗ, làm cho cô phải cuống quýt bám chặt lấy vai anh.

Nhưng mà như mọi lần trước thì Tằng Tuấn sẽ đỡ lấy hông cô, nhưng lần này anh lại không có động tác gì, chỉ chăm chú nhìn cô tự giải quyết, dáng vẻ ung dung chờ cô chủ động.

Lâm Uyển cảm thấy điên lên mất, cô không phải là một nữ vương, lại càng không phải là một đứa con gái háo sắc am hiểu tình dục, thế mà lại bắt cô phải ngồi lên một người đàn ông, hơn nữa đó lại là người mà cô không muốn phát sinh quan hệ nhất!

Việc này thật sự quá khó, mãi mà cô vẫn chưa nắm được trọng tâm, đã ngồi xuống vài lần nhưng đều sai chỗ.

Cô hiểu mình nên làm thế nào, nếu càng tỏ ra thân mật thì anh sẽ càng bớt trêu chọc cô hơn, cho nên sau này có thể sỗng dễ chịu hơn một chút, dù gì cũng đã cùng anh làm không biết bao nhiêu lần, cô cũng không muốn ra vẻ rụt rè nữa.

Nhưng sự thật là cô làm không được.

Cô bực bội đỏ cả mặt, đôi chân lại dường như không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể nữa.May là lúc này Tằng Tuấn rốt cục cũng đã nhịn không được mà hôn lên môi cô.

Lần này dưới sự giúp đỡ của anh, Lâm Uyển cuối cùng đã thành công, cô hít sâu một hơi, nhưng lại không dám tiến sâu xuống, bị anh đội lên thật sự không dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên nếu như cô bất động, chắc chắn sẽ không thể chấm dứt được loại tra tấn này.

Cô thử chuyển động một chút, không thèm quan tâm đến cái gọi là kỹ thuật, trong đầu cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là phải nhanh chóng khiến cho anh giao nộp vũ khí.Chính là trong chuyện này cô khá hiểu rõ anh, không phải một hai lần là đã có thể làm cho anh thỏa mãn.

Cô cố gắng động vài cái, kết quả lúc cô ngẩng đầu lên, đừng nói là ý loạn tình mê, vẻ mặt Tằng Tuấn cư nhiên chỉ lạnh lùng nhíu mày nhìn cô.

Ánh mắt của anh rất nặng nề, lúc anh nhìn cô, không biết có phải là do bị ánh đèn tường khuếch trương hay không mà Lâm Uyển cảm thấy biểu cảm của anh có phần lạ lùng.

Hiển nhiên là Tằng Tuấn không thấy hài lòng với động tác chậm rì rì của Lâm Uyển, bất quá anh cũng biết đây chính là giới hạn của cô, cuối cùng anh cũng phải ôm lấy cô, rất nhanh một lần nữa nắm thế chủ động.

Sau khi làm liên tục một lúc, Lâm Uyển cũng không biết bị làm sao, ngay tại lúc cơ thể bị anh nhét đầy, cô dường như cảm thấy có một chút cảm xúc nho nhỏ theo đó bộc phát ra, bỗng nhiên liền thốt lên một câu: “Tằng Tuấn, anh vì cái gì mà lại đối xử với tôi như vậy?”

Tằng Tuấn rõ ràng hơi khựng lại một chút, nhưng động tác lại ngay lập tức trở nên nhanh hơn.Anh lật người lại, cố gắng tiến vào sâu hơn, giống như bị mê hoặc, môi của anh hôn khắp mặt Lâm Uyển, nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại không ngừng hôn tiếp.

Lâm Uyển bị anh hôn khiến cho cả người râm ran, thật giống như có một con kiến đang gặm cắn, làm cô cảm thấy rất khó chịu, cơ thể như đang rơi vào không trung.

Cô không biết rằng tình dục lại có một ma lực lớn đến vậy, càng không biết cơ thể của chính mình rốt cục là có ma lực gì, khiến cho anh say mê như thế?

Tại sao lại là cô mà không phải ai khác…

Sau hôm đó, Lâm Uyển lại tiếp tục cuộc sống sinh hoạt như trước.Duy chỉ khác một điều đó là bây giờ cô đã bớt gây gổ hơn, cũng biết phải cam chịu số phận rồi.

Không bao lâu sau người môi giới lại gọi điện tới, lần này Lâm Uyển đã rút ra được một điều, nếu như cô đã bị Tằng Tuấn chơi đùa như một con chó, vậy thì sao cô phải đi nhặt bóng rồi trả lại cho anh ta làm gì chứ, càng sòng phẳng dứt khoát thì càng đỡ phiền.

Lâm Uyển cũng không hỏi là vì sao anh ta lại biết số điện thoại của cô, cơ hồ không hề nghĩ ngợi gì, cô liền đồng ý luôn, sau đó thương lượng với người môi giới: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hẹn khi nào đến ký hợp đồng đi.”

Người môi giới đương nhiên rất vui vẻ, Lâm Uyển đem điều này nói lại với mẹ, mẹ cô trái lại cũng không tỏ ra hoài nghi, dù gì đó cũng là căn nhà mà mẹ cô rất thích, được Lâm Uyển đồng ý thì hiển nhiên là quá tốt.Với lại thủ tục cũng đã lo liệu đâu vào đấy, không tới hai ngày là có thể giao tiền và cầm bản công chứng rồi.

Lúc mẹ Lâm Uyển quay lại căn nhà mới, miệng cười vui tới mức không khép lại được, lần trước đi xem thì vẫn là nhà của người khác, nhưng hiện tại nó đã biến thành của mình, ở trong phòng việc đầu tiên là ngồi lên sô pha, sau đó lại vào phòng bếp nhìn tủ bát mới.Nhìn cảnh này là biết bà vui sướng tới cỡ nào rồi.

Lâm Uyển cũng đi theo nhìn ngắm một chút, cô rốt cục cũng hiểu ra rằng vì sao nơi này mình vừa thấy đã yêu, bởi vì nó vốn dĩ đã được người ta tính toán hết rồi.

Sao lúc đó cô lại không nghĩ tới việc đó nhỉ, những món đồ nội thất đắt tiền như vậy, kiểu dáng căn nhà lại rất hiện đại, có ai ngu mà đi bán cho hai mẹ con cô với giá một trăm vạn cơ chứ?

Lâm Uyển cùng mẹ đi dạo, bà liền nói: “Lâm Uyển, con tự mình chọn phòng ngủ đi, phòng nhiều như vậy, mẹ có khi còn lạc đường mất…”

Lâm Uyển nở nụ cười, khẽ nắm bả vai mẹ.Mẹ cô lại nhân cơ hội nắm tay cô nói: “Căn hộ lớn như vậy, một mình mẹ ở đó sẽ rất sợ, con mau chóng quay về đây ở với mẹ đi.”

Lâm Uyển ra vẻ không để ý, vội vàng nói sang chuyện khác: “Nhà này quá lớn, lúc thu dọn đồ đạc thật sự có hơi bất tiện, hay là mẹ thuê người làm công một tiếng đi, đến lúc đó họ sẽ tới giúp mẹ dọn dẹp.”

“Cần gì phải thế chứ.” Mẹ cô tư tưởng vẫn có chút cổ hủ, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy: “Dù sao thì mẹ cũng rất nhàn rỗi mà.”

Nói xong, mẹ cô lại nhớ ra một chuyện, liền nói: “Đúng rồi Lâm Uyển, mấy ngày trước lúc mẹ về nhà cũ lấy đồ có gặp ba con.”

Lâm Uyển cuống quýt hỏi lại: “Ông ta không gây sự với mẹ chứ?”

“Làm gì có chuyện đó.” Mẹ Lâm Uyển cố gắng kìm nén nỗi xúc động: “Vẫn như vậy, vẫn khóc lóc van xin mẹ, bất quá mọi chuyện đã trôi qua rồi, hiện tại mẹ nhìn thấy ông ta cũng chỉ thấy buồn cười.Không biết ông ta đã bao lâu không tắm rửa, người ngợm bẩn kinh khủng, lúc dựa vào gần suýt chút nữa làm mẹ ngất xỉu, lại còn tố khổ nói Lâm Hiểu Huy là một đứa rất láo toét, bởi vì chuyện tiền bạc còn cùng ông ta động thủ, cuối cùng còn nói sao mẹ nỡ lòng nào để ông ta ra ngoài ăn xin nữa cơ…”

Lâm Uyển than nhẹ một tiếng, chỉ có một cảm giác hời hợt, hoàn toàn không hề thấy thương xót.

Dù sao cũng không liên quan gì đến cô, từ lúc ông ta mặc kệ hai mẹ con, một mình mang theo đứa con riêng kia bỏ trốn, thì đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.

Đối với cô mà nói, hiện tại điều khiến cô buồn sầu nhất chính là tên Tằng Tuấn kia, cũng không hiểu tại sao sau lần trước cô ở trên giường hỏi anh câu kia, thái độ của anh liền có chút thay đổi một cách khó hiểu.

Lúc ấy sức lực của cô cũng cạn kiệt rồi nên không để ý tới vẻ mặt của anh, hơn nữa thật sự cũng chả hiểu sao lại đi hỏi Tằng Tuấn như vậy làm gì nữa.

Nói thật, trước kia cô chỉ nghĩ, chắc anh nhất thời có hứng thú với cơ thể mình thôi…

Nhưng theo thời gian, anh lại xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong nhà vì cô như vậy, quả thật khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.Nói thẳng ra là, hễ cứ là một người đàn ông, không tỏ ra bá đạo với cô, chỉ cần giúp cô một việc thôi thì cũng đã đủ khiến cho cô rung động rồi.

Trước kia cô vẫn cố tình tránh né, cố tình không thèm suy nghĩ nữa, nhưng hiện tại Lâm Uyển không thể không đối mặt với sự thật.

Người kia rốt cục là có ý gì với cô?

Đầu óc cô trở nên hỗn loạn, may mắn cô cũng không phải suy nghĩ thêm nữa, vì mẹ cô vừa mới bảo cô quay lại nhà cũ thu dọn một số đồ đạc.

Lúc hai mẹ con quay về nhà cũ, bỗng nhiên lại đem so sánh với căn hộ mới, Lâm Uyển cảm thấy giống như là hai thế giới vậy.

Hồi trước ba cô thiết kế nhà so với nơi này quả thật không hề thua kém ai, nhưng đem đặt cạnh với những căn hộ cao cấp thì thật đúng là khác xa hoàn toàn, cả về quang cảnh lẫn nội thất đều thua xa.

Lâm Uyển nhanh chóng thu dọn vài thứ, đồ của cô thật không hề ít, sách vở hồi còn đi học vẫn còn chật ních ở dưới giường.

Ba cô rất bất công, ít nhiều thì cô cũng là thành viên trong gia đình, ấy vậy mà một cái máy tính bàn cũng không mua cho cô, vì vậy cô đành phải tự mình đi mua laptop.

Lúc này, cô mở laptop ra, phát hiện hóa ra nó vẫn còn dùng được.

Lâm Uyển cũng nghĩ tới lúc ở biệt thự của Tằng Tuấn rất bất tiện, bình thường muốn lên mạng đều phải dùng điện thoại, không bằng đem laptop qua đó, như vậy lúc nào cũng có thể lên mạng.

Còn một ít quần áo và giầy, cô cũng đều thu dọn hết, định bụng sẽ mang về biệt thự.

Nhưng mà lúc nhìn vào mấy bộ quần áo, Lâm Uyển lại có chút lưỡng lự, mấy bộ đó kỳ thực vẫn còn rất mới.Cầm lên một chiếc váy, Lâm Uyển liền thở dài, cô không muốn khi mặc những bộ này lại nghĩ đến những kỷ niệm không đẹp, hiện tại đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, đem quần áo và các thứ khác vứt thành đống, sau đó sẽ đem đi vứt hết.

Bất quá rõ ràng sau khi mọi người biết về chuyện phòng ở, Lâm Uyển liền phát hiện ra căn nhà mới của mẹ đã trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Chuyện là ban đầu mẹ cô đã giấu giếm với gia đình chuyện bà ly hôn chồng, nay mọi chuyện đã ổn thỏa, bà liền nói với ba mẹ, còn đem địa chỉ nhà mới nói cho ông ngoại bà ngoại Lâm Uyển nữa.

Ông ngoại bà ngoại Lâm Uyển thì sao, không hiểu vì cái gì mà tự nhiên lại đem chuyện này đi nói cho họ hàng thân thích biết.

Chuyện này xem như tốt rồi, tất cả mọi người ai ai cũng đều kích động.

Lâm Uyển đang bận rộn giúp mẹ dọn nhà thì đột nhiên những người họ hàng ùn ùn kéo tới.

Trước đây Lâm Uyển và mẹ đã phải trải qua đủ loại lạnh nhạt thờ ơ của mọi người, nay tự dưng lại trông thấy cảnh này, khiến cho hai mẹ con cô ngạc nhiên tới mức há hốc mồm.

Có một số người đến hai năm nay không có liên lạc gì cũng đã chạy tới, tưng bừng chúc mừng rồi tỏ ra rất hâm mộ.

Lâm Uyển không hề cảm thấy vui mừng, lúc trước mẹ con cô bị ba ức hiếp như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy bất cứ ai bên gia đình mẹ đến nhà làm ầm ĩ.Lúc này lại tới không phải là đã quá trễ rồi sao?

Cô cũng chỉ đại khái xã giao đôi ba câu với họ, chứ thật sự cô không tài nào tỏ ra nhiệt tình nổi.

Vì vậy rất nhanh những người họ hàng không thấy có cái gì có thể kiếm chác được, cuối cùng ai nấy đều bỏ ra về.Trái lại một lúc sau, cậu mợ Lâm Uyển cũng đã tới.

Cậu của cô thuộc loại không có chủ kiến, hết thảy mọi chuyện trong nhà đều là do mợ cô quyết định.Lúc này một nhà ba người đều đến đầy đủ, có cả cô em gái chơi rất thân với cô.

Lâm Uyển có chút khó hiểu, dù sao thì trước kia mợ cô đã tỏ ra đủ loại coi thường với mẹ.Lúc mẹ cô bị ba ức hiếp rồi quay về nhà mẹ đẻ, cô ta đã không ít lần sỉ nhục lăng mạ mẹ, lại còn bảo mẹ cô là đồ chỉ biết quay về nhà ăn không ngồi rồi nữa.

Lúc này thấy mợ niềm nở giúp cái này giúp cái kia, còn không để cho mẹ cô phải quét rác, Lâm Uyển bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh nổi cả da gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.