Không Thể Quên Em

Chương 48: Chương 48




Lúc Lâm Uyển đi qua, cô liền ý thức được một vấn đề, đó là ghế của cô đang bị cô gái kia ngồi, mà ở bên cạnh lại không thừa một cái ghế nào cả.

Cô chợt ngây ra một lúc, may là nhân viên của khách sạn rất tinh ý, từ phía xa nhìn thấy tình huống này, liền nhanh chóng mang thêm ghế ra.

Sau đó, Tằng Tuấn giới thiệu hai người với nhau.Lâm Uyển lúc này mới biết là cô gái kia tên Trần Oánh Oánh.Đúng là càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.

Hai người nói chuyện gì Lâm Uyển cũng không hiểu, hình như cô gái kia đang nhắc lại một chuyện gì đó trước kia của Tằng Tuấn.Anh rất ít nói, quả thật giống như im lặng là vàng, phần lớn thời gian đều là cô gái kia líu ríu không ngừng bên cạnh.

Tằng Tuấn dáng vẻ rất tự nhiên, sau khi ăn xong liền lấy một miếng hoa quả đút cho Lâm Uyển.

Lâm Uyển vốn còn đang rất ngại ngùng, nhưng lúc này lại bị hành động của Tằng Tuấn làm cho kinh ngạc, cô theo bản năng há miệng ra.Hơn nữa sau khi đút cho cô xong, Tằng Tuấn lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Biểu tình của Tằng Tuấn rõ ràng là đang thể hiện thái độ lạnh nhạt và xa cách với người kia.Nhưng cô gái tên Trần Oánh Oánh kia lại giống như không cảm nhận được điều đó, còn rất nhiệt tình nói: “Tằng Tuấn, ngày mai anh có muốn đi săn không?”

Tằng Tuấn nghe xong cũng không thấy hứng thú lắm, Trần Oánh Oánh lại quay sang Lâm Uyển nói: “Cô có đi không, coi như mở mang đầu óc một lần?”

Lâm Uyển đang không biết phản ứng thế nào thì Tằng Tuấn lại quay sang nhìn cô nói: “Chỗ đó có không ít động vật hoang dã, không phải em rất muốn xem sao, vậy thì đi thôi.”

Lâm Uyển lúc này mới không tình nguyện mà vâng một tiếng.

Chính là sau khi trở về, cô lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm, tâm lý rất khó chịu, giống như đang bị một tảng đá đè nặng lên vậy.Hơn nữa ngày mai đến đó khẳng định là không thích hợp để mặc váy, nhưng không biết là cô có mang đến trang phục nào thích hợp hay không.

Lâm Uyển đang suy nghĩ thì Từ Đàn hình như đã biết chuyện, đem quần áo cần mặc ngày mai chuẩn bị cho Lâm Uyển.Từ Đàn bây giờ thật sự giống như mèo máy của cô vậy, người này sao chuyện gì cũng có thể lo liệu thỏa đáng như vậy chứ!

Lâm Uyển liền kinh ngạc nói một câu: “Từ Đàn, cô thật lợi hại, cái gì cũng biết hết…”

“Không đâu ạ.” Từ Đàn khiêm tốn trả lời: “Đều là do Tằng tiên sinh giao phó, đây là thuốc chống muỗi, cô hãy mang theo trên người, còn nhớ phải bôi kem chống nắng nữa.”

Lâm Uyển nghe xong, không hiểu tại sao tâm tình lại tốt lên rất nhiều, giống như vừa mới được ăn một hộp kem mát lạnh vậy.

Lúc Tằng Tuấn tắm rửa xong đi ra ngoài, Lâm Uyển đang ngồi trên giường xem thông tin in trên lọ kem chống nắng.Tằng Tuấn rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô, vỗ lên đùi cô rồi nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi hơi xa đấy.” Lâm Uyển nghe vậy mới ngoan ngoãn chui vào trong chăn ngủ.

Chính là con đường đi tới bãi săn bắn còn xa hơn so với trong tưởng tượng của cô.Ngày hôm sau đoàn người ngồi trên ô tô rất lâu, Lâm Uyển nhìn hai lần ra bên ngoài mà vẫn chỉ thấy những cánh đồng hoang vu bất tận, điều này thật sự làm cho người ta vô cùng uất ức khó chịu.

Thỉnh thoảng xe sẽ đi lướt qua một thị trấn, còn có những người địa phương da đen lùa gia súc, mỗi lần đi qua, Lâm Uyển chỉ sợ xe của họ sẽ đâm vào đám gia súc kia.

May mắn là lộ trình rất thuận lợi.

Chờ lúc tiến vào cửa chính của câu lạc bộ săn bắn, Lâm Uyển mới thở phào một hơi, bởi vì cảnh sắc nơi này và trên đường đi quả thật khác nhau như hai thế giới.Mỗi chỗ đều có những món đồ trang trí nhiệt đới vô cùng đặc sắc, nhiều trang sức diễm lệ, toàn bộ kiến trúc của khách sạn đều mang hơi hướng đặc trưng của địa phương.

Nhưng lúc nhìn thấy mấy thứ trang trí trên tường, Lâm Uyển có chút giật mình.Cô cũng không biết mấy cái đầu thú này là thật hay giả nữa…

Mấy vị bồi bàn người da đen thoạt nhìn không hề thô kệch, ai nấy đều rất lịch sự nhã nhặn.Đoàn người bọn họ vừa đến, mấy người bồi bàn liền ra đón, mang tới nước chanh và khăn mặt.

Bọn họ không lập tức đến địa điểm săn bắn ngay mà tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

Tuy rằng Lâm Uyển không hiểu biết lắm về săn bắn, song lúc ngồi ở nhà ăn dùng cơm, cô lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên.Không hiểu ngọn núi cô đang nhìn là núi gì, nhưng phải nói là nó rất đẹp, núi cao, đỉnh núi màu trắng và có mây che lấp, trông thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho người ta có cảm giác như mùa hạ được ngắm nhìn núi tuyết vậy.

Ở bên kia Trần Oánh Oánh đã mặc một bộ trang phục đi săn bó sát, chân đi giày ủng, trên đầu còn đội một cái mũ rất đẹp.Lâm Uyển nhìn qua đã biết là cô ấy rất chuyên nghiệp, bộ quần áo Lâm Uyển đang mặc thích hợp với các hoạt động thể thao khác hơn, giày ủng của cô trông cũng không hầm hố như của Trần Oánh Oánh, càng không có nhiều trang sức lấp lánh trên đó.

Chờ nghỉ ngơi xong, bọn họ mới chuẩn bị xuất phát.

Lâm Uyển vốn tưởng rằng phạm vị đi săn của họ sẽ chỉ ở quanh khu này thôi, nào ngờ khu vực săn bắn sẽ là ở bên ngoài khách sạn này!

Bởi vì quốc gia này cho phép người ta được đi săn!

Điều này làm cho Lâm Uyển kinh sợ, xem ra phạm vi săn bắn sẽ rất rộng.Vốn còn đang hưng phấn, nhưng lúc này cô lại nghĩ đến chân của Tằng Tuấn, chợt cảm thấy hơi lo lắng, nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái.

Việc đi lại ở đây quả thật rất phiền phức đối với anh.

Thế nhưng cô còn chưa kịp đi đến trước mặt anh nhắc nhở thì Trần Oánh Oánh lại giống như không cẩn thận va vào làm rơi gậy chống của anh đang để bên cạnh.Sau đó Trần Oánh Oánh rất nhanh nhặt gậy lên, đem mình ngăn cách giữa Lâm Uyển và Tằng Tuấn.

Lâm Uyển liền hiểu ra ngay là cô ta muốn làm gì.Cơ hồ cô ta không rời Tằng Tuấn nửa bước, lúc nào cũng kè kè đi bên cạnh, mà Lâm Uyển không biết từ lúc nào mình đã bị cô ta gạt sang một bên.

Lâm Uyển không có kinh nghiệm nên không biết phải ứng phó với chuyện này như thế nào.Hơn nữa Trần Oánh Oánh không phải là lần đầu tiên tới nơi này, rất nhiều thứ dùng để làm gì, cần đi tới đâu, cô ta đều biết hết.Lúc cô nhắm mắt theo đuôi đi theo Tằng Tuấn, Trần Oánh Oánh còn có thể phụ trách dẫn đường.

Lâm Uyển nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Hơn nữa điều này vẫn chưa tính là gì đâu, lúc xuất phát, người dẫn đường đem súng săn đưa cho bọn họ.Trần Oánh Oánh vốn còn đang theo sát Tằng Tuấn, lúc này lại giống như đang muốn ra oai, cố ý chạy đến bên cạnh Lâm Uyển, vừa giơ súng săn lên vừa cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy cô và Tằng Tuấn rất thân mật, nhưng sao ngay cả những điều cơ bản về anh ấy cô cũng không biết vậy, Tằng Tuấn thật sự rất thích mấy thứ này đó…”

Lâm Uyển không nói gì, sự hiểu biết của cô về Tằng Tuấn vẫn còn rất mơ hồ.Cô chỉ biết là anh thích xem tạp chí, nhưng nội dung mà anh hứng thú trong cuốn tạp chí đó thì cô lại không quan tâm lắm.Về những điều khác như quá trình trưởng thành của anh, gia đình của anh, tài sản của anh cô cũng không biết nốt, điều cô biết rõ nhất chính là sự phóng túng của anh khi ở trên giường… (Biết một điều đó thôi là ăn đứt mụ kia rồi chị ạ =)) )

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Uyển lập tức trở nên buồn bực, ngay cả hướng dẫn viên dạy cô cái gì cô cũng nghe không vào.

Trái lại Tằng Tuấn thấy vậy liền vẫy tay với cô, anh tưởng là cô không biết dùng súng săn nên đang buồn bã, liền cầm lấy khẩu súng chưa lắp đạn trong tay Lâm Uyển, nhẹ nhàng hướng dẫn: “Đừng quá hồi hộp, hít sâu, ngắm thẳng ba điểm…Như vậy, tay đặt ở đây…” Anh cầm lấy tay Lâm Uyển rồi chỉ bảo cặn kẽ.

Lúc tay bị anh nắm chặt, cô lại cảm thấy giống như bị kim đâm, lập tức không kiên nhẫn đẩy tay anh ra, nói: “Em không cần học, em không muốn học cái này.”

Tằng Tuấn ngây người không hiểu.

Trần Oánh Oánh còn ở bên cạnh, vừa thấy cảnh này liền nhân cơ hội nói: “Anh đừng làm khó Lâm Uyển, cô ấy vốn không có hứng thú với mấy thứ này, làm vậy là đã cố hết sức rồi, chúng ta vẫn nên tự chơi thôi…”

Lâm Uyển đang trong cơn giận, lập tức đáp trả một câu: “Tôi không có hứng thú đấy, tôi cũng chẳng cần hứng thú với mấy thứ này làm gì, người khác có thích thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng sẽ không vì muốn lấy lòng ai mà bắt ép mình làm những chuyện mà tôi không thích!” Nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.

Lâm Uyển chạy rất nhanh, lúc dừng lại, cô cũng không hiểu là tại sao mình lại chạy đến một nơi giống như vườn rau vậy.Cô thật cẩn thận đi qua khu đất trồng rau, nhưng khi đi qua thì cô bỗng phát hiện là mình đang ở một vườn bách thú.

Trong này có không ít các loài động vật ôn hòa, nuôi thả tự nhiên, cũng không thấy người quản lý đâu, xung quanh chỉ có một mình cô.

Lúc Lâm Uyển đang sững sờ thì có một con vật nhỏ sừng dài chạy tới, dùng đỉnh đầu cọ lên tay cô.Vốn còn đang sợ là con vật kia sẽ dùng sừng đâm cô, nhưng nhìn dáng vẻ của nó thì có vẻ là rất thân thiện với con người.

Lâm Uyển cúi đầu sờ sờ con vật kia, không biết nó được gọi là con gì.Hơn nữa lúc sờ lên nó, cô mới phát hiện là ngón tay mình đang run lên, không ngờ là cô lại kích động đến mức phát giận lên như vậy.

Cô không ngừng hít sâu để bình ổn lại tâm trạng.Trong lúc đó, cô bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau.

Bởi vì tiếng bước chân kia rất đặc biệt, cho nên vừa mới nghe là cô đã nhận ra ai.

Lâm Uyển toàn thân cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là Tằng Tuấn đang đi tìm cô.

Kỳ thật lúc tới đây, cô đã suy nghĩ được nhiều điều, bỗng nhiên lại cảm thấy rất chán ghét bản thân mình.Cô ghét việc mình luôn luôn tỏ ra e dè, sợ sệt Tằng Tuấn như vậy.Cô thích mình của trước đây hơn, lúc đó cô có thể không thèm quan tâm đến biểu cảm của Tằng Tuấn, cứ như vậy ở trước mặt anh xì xụp húp mỳ.Cô cũng sẽ không cố tình làm ra vẻ thục nữ, nhăn nhó làm nũng với anh!

Như vậy là tốt nhất…Vì đó mới chính là tính cách thật của cô.

Tằng Tuấn nhìn cô, biểu cảm trầm xuống đến dọa người.

Lâm Uyển bối rối cúi đầu, kỳ thật cô đã hối hận lắm rồi, trước mặt mọi người cô tức giận với Tằng Tuấn để làm gì chứ…

Quả thực là ngu xuẩn muốn chết!

Vừa thấy dáng vẻ của Tằng Tuấn, cô liền vội vàng giải thích: “Tằng Tuấn, em xin lỗi…”

Tằng Tuấn không để ý tới lời xin lỗi của cô, anh nhìn cô một lúc, cuối cùng mới thản nhiên hỏi cô một câu: “Em đang ghen đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.