Không Thể Quên Em

Chương 57: Chương 57




Mạnh trợ lý ngây người ra một lúc, hiển nhiên là bị hành động của Lâm Uyển làm cho kinh sợ.

Bầu không khí xung quanh tức thì trở nên yên tĩnh, ngay cả nhiệt độ dường như cũng bị hạ thấp xuống một chút.

Đám người đi theo Tằng Tuấn tay vẫn giơ ra làm động tác mở cửa, nhưng vì động tác của Lâm tiểu thư quá nhanh nên họ vẫn còn đang sững sờ.Tài xế ngồi trong xe thấy cảnh này, tuy bên ngoài trời lạnh nhưng cũng có thể đổ mồ hôi hột.

Vẫn là Mạnh trợ lý thông minh, vội vàng chạy tới giúp Tằng tiên sinh mở cửa.Nhưng Tằng Tuấn ở bên cạnh rất nhanh làm động tác ngăn cản.Mạnh trợ lý tay đặt vào cửa xe bỗng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc lui về.

Tằng Tuấn nét mặt không thay đổi, rất tự nhiên mở cửa xe ra rồi ngồi vào, sau đó còn đưa lại gậy chống cho Mạnh trợ lý giờ phút này đang còn choáng váng.

Mạnh trợ lý lúc này mới hoàn hồn, đưa tay ra nhận lấy gậy.

Lâm Uyển nhìn thấy anh vào, sắc mặt lập tức xanh mét cả lại, cố gắng lui ra cách xa anh một chút.

Bên ngoài vô cùng im ắng, mọi người không ai hé răng nói một lời, ai nấy phân công nhau hành động rồi bắt đầu đi lên xe.

Xe phóng đi với tốc độ cao, đi được một lúc thì đằng trước bỗng phát sinh một tình huống nhỏ.

Xe của bọn họ vẫn đang đi ở vị trí trung tâm, nhưng Lâm Uyển chợt cảm thấy phía trước có động tĩnh.Cô cũng nhìn không rõ lắm, chỉ biết là hình như có một chiếc xe bỗng vượt qua họ từ bên phải.

Chiếc xe kia hình như đã có thói quen làm chuyện nguy hiểm như vậy nhiều lần rồi.Với lại đoạn đường này rất vắng, đối phương có vi phạm luật giao thông thì cũng không có vấn đề gì.

Lâm Uyển mới đầu cũng không quá để ý.Nhưng bỗng nhiên đoàn xe của họ lại chuyển hướng, trực tiếp chặn chiếc xe kia lại.

Hơn nữa giống như đã có thương lượng, đoàn xe trước sau đều tiến tới để trợ giúp.Cứ như vậy, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, chiếc xe vượt qua họ đã bị buộc ngừng lại.

Nhưng vẫn chưa xong đâu, hai chiếc xe trong đoàn của bọn họ còn đi ngang qua, dồn chiếc xe kia vào giữa.Tức thì cửa kính của chiếc xe kia đều vỡ tung, hai bên xe trở nên biến dạng.

Làm xong mọi chuyện, hai chiếc xe trong đoàn lại rất nhanh trở về đội ngũ, thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Lâm Uyển ngây người sửng sốt.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng sau đó tất cả mọi người đều không biểu hiện gì quá đáng, toàn bộ đoàn xe vẫn duy trì tốc độ như trước, không nhanh cũng không chậm.

Lâm Uyển cảm thấy tim mình đập rất nhanh.Theo bản năng cô quay sang nhìn Tằng Tuấn ngồi bên cạnh, không biết với tình huống như vậy anh sẽ có phản ứng gì.

Nào ngờ cô chỉ thấy hai mắt của Tằng Tuấn đang nhắm chặt, hiển nhiên không thèm để ý đến chuyện vừa xảy ra.

Lâm Uyển ngạc nhiên không nói nên lời.

Xe chạy thẳng đến một khu nghỉ ngơi, toàn bộ đoàn xe đều rất ăn ý dừng xe trong bãi đỗ của khu nghỉ.Hơn nữa xe vừa dừng lại thì đã có người đi tới mở cửa cho bọn họ.

Lâm Uyển bước nhanh ra ngoài, cô không thèm đợi Tằng Tuấn mà chạy thẳng vào trong khu nghỉ.Nhưng Mạnh trợ lý đã đi đến, hắn không ngăn cô lại, chỉ khách khí nói với cô vài câu.

Cứ như vậy, bước đi của Lâm Uyển đã dần chậm lại.Vì thế ngay sau đó Tằng Tuấn đã theo kịp.

Trong lòng Lâm Uyển có chút tò mò, người như Tằng Tuấn, không biết tới chỗ như vậy thì sẽ phô trương tới mức nào.

Kết quả sau khi vào nhà ăn, Mạnh trợ lý lại đưa cho bọn họ hai phần thức ăn nhanh đến.Đồ ăn bên trong đều rất bình thường, nhìn giống như vừa mới mua từ mấy cửa hàng bên ngoài.

Lâm Uyển không phải chưa từng thấy qua tiêu chuẩn của Tằng Tuấn, lúc này liền kinh ngạc liếc mắt nhìn anh một cái.Nhưng kỳ lạ là Tằng Tuấn lại không phản ứng gì, rất thản nhiên cầm đũa lên ăn.

Lâm Uyển buồn bực ăn vài miếng, nhưng lại không nhịn được mà nhíu mày, đồ ăn này thật sự rất bình thường, cơm hình như còn chưa chín kỹ.

Lúc ăn cơm, Mạnh trợ lý vẫn ở bên cạnh chú ý đến bọn họ.Lâm Uyển kỳ thật cũng không có hứng muốn ăn, hiện tại cô chỉ cần nhìn thấy Tằng Tuấn thôi là đã thấy ngán rồi.

Lúc đi ra khu nghỉ, Lâm Uyển bỗng nhìn thấy có một quầy hàng ở trước cửa bán đồ ăn vặt các loại như hạt dưa và khoai tây chiên.Lâm Uyển lập tức đứng lại chọn ô mai và các thứ linh tinh khác.

Lặt vặt vài món mà đã đầy một túi, Lâm Uyển chọn xong liền chuẩn bị bỏ tiền, nhưng Mạnh trợ lý người vẫn đi sau bọn họ đã nhanh nhẹn đi lên trả tiền.Song Lâm Uyển dứt khoát gạt tay hắn ra một bên, tự lấy ví của mình ra thanh toán.

Mạnh trợ lý xấu hổ cười cười, hắn cũng không tranh với cô nữa, lịch sự đứng tránh sang một bên.

Lúc quay lại, Tằng Tuấn đã đứng chống gậy chờ cô ở cửa.Cô cúi đầu đi qua, coi túi đồ ăn vặt như bảo bối mà ôm vào trong ngực.

Lần này lên xe, phỏng chừng bọn họ đã đi suốt một đêm, cho nên lúc này đã đổi người lái xe khác.Lâm Uyển cũng không quá để ý, chỉ cúi đầu kiểm lại túi đồ ăn vặt của mình xem có bị thiếu thứ gì hay không.

Trên đường đi cô không nói một lời, xe đi được một đoạn thì bắt đầu mở mấy gói hạt dưa và ô mai ra ăn, còn có nước khoáng và lê ngọt nữa.

Thời gian càng lúc càng lâu, sắc trời bên ngoài cũng trở nên u tối.Lâm Uyển cứ tưởng sẽ chống đỡ được cả đêm với túi đồ ăn vặt này, kết quả đồ ăn hết rồi mà vẫn còn chưa tới nơi.

Đến cuối, cô cũng không biết là mình đã thiếp đi từ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại, liền phát hiện trên người của mình có đắp một cái chăn, mà đầu của cô thì lại đang gối trên đùi của Tằng Tuấn.

Lâm Uyển giật mình ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc ngồi thẳng trên ghế.

Bên trong xe rất ấm, mặt của cô cũng hơi hơi đỏ lên, toàn thân không được tự nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Đến lúc này Lâm Uyển mới nhớ ra một chuyện, liền quay đầu nhìn anh hỏi: “Mẹ của tôi ở đó vẫn ổn chứ?”

Tằng Tuấn đưa mắt nhìn cô.Lâm Uyển không rõ là hôm qua anh đã nghỉ ngơi hay chưa, nhìn tư thế của anh, cô thật hoài nghi là anh đã ngồi như vậy suốt đêm qua.Song tinh thần của anh thì vẫn rất tốt, ánh mắt vẫn rất có hồn.

Anh nhìn cô vài giây rồi mới trả lời: “Không có vấn đề gì.”

Nghe vậy Lâm Uyển liền quay đầu ra chỗ khác luôn, không thèm nhìn anh nữa.

Khung cảnh hai bên đường dần trở nên quen thuộc, xe cuối cùng cũng đã về tới khu biệt thự.

Đoàn xe dần dần được tản ra, chỉ có duy nhất chiếc xe chở bọn họ là đi vào bên trong.Lúc xe tiến vào, Lâm Uyển liền thấy có không ít người đang đứng chờ bọn họ, trong đó có Từ Đàn.

Sau khi bọn họ xuống xe, những người đó lập tức đi tới vây quanh, Từ Đàn cũng cung kính tiến đến đi theo sau Lâm Uyển.Hơn nữa không riêng gì Từ Đàn, Lâm Uyển còn thấy có mấy người mặt mũi khôi ngô cũng đi theo cô, may là bọn họ chỉ theo tới tầng một, thấy cô lên tầng hai thì lập tức dừng lại.

Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy rất khó chịu, biết chắc những người này từ nay về sau sẽ trở thành “cái đuôi” của cô.

Sau khi cô lên lầu được một lúc thì Tằng Tuấn cũng đi theo vào.Đi vào trong, Tằng Tuấn cũng không nói gì, yên lặng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lâm Uyển lạnh lùng ngồi trên giường, Tằng Tuấn tắm xong ra ngoài, lại đi tìm một bộ quần áo để thay.Trong ánh mắt chăm chú của cô, anh vẫn bình tĩnh xắn tay áo lên, nói: “Em ăn ít đồ ăn vặt thôi.”

Lâm Uyển không thèm đáp lại.Song vừa nói hết câu thì Tằng Tuấn bỗng nhiên ghé sát vào cô, hình như là muốn hôn cô một cái.Lâm Uyển chán ghét né ra, nhưng anh đã nắm chặt cằm cô, trực tiếp cúi xuống hôn, không cho cô cự tuyệt.

Anh hôn rất nhẹ, nhưng sức lực ở tay khi nắm cằm cô lại hơi mạnh.Hôn đủ rồi anh mới buông cô ra, không nói gì nữa mà đi ra ngoài.

Lâm Uyển không biết là anh muốn đi đâu, cô nghiêng tai nghe được tiếng thang máy đóng, lúc này dường như mới phản ứng lại được.Tối hôm qua đi đường suốt đêm, lại còn ăn nhanh ở chỗ nghỉ, không phải là vì anh có chuyện gấp cần phải trở về xử lý chứ?

Cô tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên ở bên dưới đã có xe đứng chờ.Hơn nữa giống như có thần giao cách cảm, Tằng Tuấn ở dưới nhà cũng bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên trên.

Lâm Uyển giật mình vội tránh sang bên cạnh, chờ Tằng Tuấn lên xe rồi, cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Một lát sau, Lâm Uyển chợt nhớ đến một chuyện, cô vội dùng điện thoại cố định trong phòng ngủ để gọi cho Từ Đàn đang ở dưới lầu: “Trợ lý Từ, tôi muốn đổi lại phong cách trong phòng ngủ.”

Cô liếc mắt nhìn ga trải giường bằng tơ tằm, quả thật cô phiền muốn chết cái loại ga này, trơn trơn khó chịu…

Cô từ nhỏ chỉ quen dùng chăn bông, còn nữa, màu sắc trên giường cũng quá trầm rồi, “Màu sắc phải nữ tính một chút…Đúng, cô đi xem rồi thay đổi lại giúp tôi…”

Lâm Uyển cúp điện thoại, trong lòng đắc ý nghĩ, mặc kệ cái tên họ Tằng kia coi cô là ai, nhưng từ nay về sau cô sẽ thể hiện bản chất vốn có của mình của hắn thấy! Để cho hắn hiểu được, rằng cô hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện hắn muốn đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.