Không Thể Quên Em

Chương 86: Chương 86: Ngoại truyện 5




Lâm Uyển gần đây rất có hứng thú với bơi lội, căn bản là vì từ sau khi ăn nhiều đồ ngọt tự làm, cân nặng vốn ổn định của cô lại đang dần tăng lên.

Trái lại Tằng Tuấn không hề có ý kiến gì về việc này, thậm chí lúc sờ vào thân hình đầy đặn của cô, anh còn sung sướng mà cười một cái.

Song Lâm Uyển không muốn tình trạng này tiếp diễn mãi, cô tuy không chơi giỏi các môn thể thao khác, nhưng lại rất thích bơi ở bể bơi trong nhà.Vì vậy, cô định ra cho mình một khoảng thời gian cố định, sau bữa cơm tối sẽ nghỉ ngơi một lát rồi đi bơi.

Lâm Uyển thay áo tắm, vận động làm nóng người rồi mới xuống bể.

Độ ấm của nước rất thích hợp, trước tiên cô sẽ bơi ở chỗ nông, sau đó dần dần đi đến chỗ sâu hơn.

Tuy có chỗ nước sâu, nhưng lúc bơi Lâm Uyển không thích có người đứng nhìn, cuối cùng Tằng Tuấn biết chuyện, liền bảo người làm ngăn cách để bảo đảm cho cô bơi ở phạm vi an toàn.Tuy làm vậy khiến đường bơi ngắn hơn, nhưng đối với Lâm Uyển mà nói thì coi như cũng đủ rồi.

Đang bơi, cô bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng nước, quay lại nhìn thì thấy Tằng Tuấn cũng đang đi vào bể.

Cô khẽ mỉm cười, lúc trước cô có cùng Tằng Tuấn bơi một hai lần, đừng thấy anh bước đi trên đất chậm mà lầm, cứ xuống nước là tốc độ của anh sẽ rất nhanh.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ là mình sẽ thích bơi đến vậy, bây giờ không thể nào bỏ được, chủ yếu là do cuộc sống quá nhàn nhã, gần đây cô lại làm rất nhiều đồ ngọt, nếu bị béo phì thì nguy, cho nên phải vận động hàng ngày thôi.

Bỗng nhiên cô lại nghe thấy ở dưới nước có âm thanh gì đó, khiến cho cô khá hoảng sợ, sau đó lại được Tằng Tuấn ôm lấy.

Lâm Uyển nghĩ tới một chuyện, bám vào thành bể nói: “Không phải từ sau lần đó gặp nguy hiểm, nên anh mới học bơi lại cho thật giỏi đó chứ?”

Sau đó cô lại không ngờ là mình đã đoán đúng.

Anh hôn nhẹ cô một cái, Lâm Uyển ở trong nước bơi vòng vòng, đang định tránh anh thì lại bị anh tóm lại từ phía sau.Sau đó Tằng Tuấn rất nhanh cởi áo tắm của cô ra.

Lâm Uyển có chút luống cuống, vội đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Tằng Tuấn nâng cơ thể cô lên.Lâm Uyển nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.

Nhưng cô không muốn bị anh làm cho ngộp thở ở đây đâu.

Nghĩ vậy, cô liền vội vàng đẩy anh ra: “Không muốn.”

Sau đó cô lại bị trượt chân, lúc sắp chìm đầu vào nước thì lại được Tằng Tuấn nhanh chóng đỡ lấy.

Ngoi được lên trên, cô hít thở kịch liệt, cơ thể vẫn đang dây dưa với anh.Thật tức chết mà, rõ ràng là Tằng Tuấn ở đằng sau kéo cô lại, cho nên cô mới bị trượt chân.Suýt chút nữa thì sặc nước, song cô còn chưa kịp tức giận thì lại bị anh ép sát vào thành bể.

Anh ôm lấy hông cô, chậm rãi vuốt ve, Lâm Uyển dường như chịu không nổi, cô cắn chặt môi, tay vòng lên ôm lấy bờ vai rắn chắc của Tằng Tuấn.

Ở bể bơi làm cái việc này, thật khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ.Hơn nữa từng động tác lại làm cho dòng nước dao động, đánh sâu vào cơ thể của cô.

Lúc chấm dứt, cả người cô đều đã mềm nhũn, cuối cùng lại phải để Tằng Tuấn bế vào phòng ngủ.Sau đó lại bị anh làm một lần nữa.

Lâm Uyển mệt muốn chết, cả người nằm bẹp trên giường.

Chờ giây lát, Tằng Tuấn đi từ phòng tắm ra, toàn thân anh chỉ quấn một cái khăn tắm, trên tay còn cầm máy sấy, tuy tóc anh đang ướt, nhưng chắc hẳn là anh muốn sấy tóc cho cô trước.

Mấy lần trước Lâm Uyển đều lười biếng, bơi xong rồi về phòng tắm rửa gội đầu, nhưng không sấy tóc mà để tự khô, nhưng Tằng Tuấn thì lại không chấp nhận được.

Tay anh rất ấm, hơn nữa anh cũng rất thích tóc của cô.Lâm Uyển cảm nhận được gió nóng thổi vào tóc mình, thỉnh thoảng còn lùa xuống cổ và hai má cô, vừa ấm lại vừa ngứa.

Sấy tóc xong, anh mới đỡ cô nằm xuống giường.Hai người nằm sát vào nhau, Tằng Tuấn ôm chặt cô, để cho cô tựa vào ngực mình.Ôm hôn một lúc xong, cuối cùng mới đi ngủ.

Bé Tằng Khải tuy đi chưa vững, nhưng lại đặc biệt thích leo trèo cầu thang, Lâm Uyển đi theo trông con đến phát mệt, vậy mà bé lại không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Rõ ràng đi chưa xong mà còn muốn chạy.Hơn nữa còn có một tật xấu là, cứ lúc nào không ai để ý là bé sẽ tự gặm chân mình.

Bé có một sở thích đó là ăn xoài, mỗi lần ăn đều rất nhiệt tình.

Bé có thể gọi ba ba mẹ mẹ rồi, còn tự mình cầm thìa ăn cháo nữa, mặc dù lần nào cũng tung tóe hết cả.Có lúc còn đi đánh nhau với chính mình trong gương, ở nhà tuy có xe tập đi, nhưng cơ bản là vô dụng, phần lớn thời gian đều là Lâm Uyển và bảo mẫu phải đi theo dắt bé.

Qua vài tháng bước đi của bé đã trở nên khá vững, hoàn toàn có thể tự đi một mình được, ấy vậy nhưng bé lại nhất quyết không chịu buông tay người lớn ra, mỗi lần định thả tay bé, bé sẽ cuống quýt kêu lên, mặt nhăn nhó ê a như muốn khóc.

Đặc biệt là lúc bé muốn xuống giường, không biết là học của ai, mà lại có thể biết cách vứt chăn đệm xuống đất để kê chân trèo xuống.

Nhìn hai chân béo mập của con đang dè dặt muốn đi xuống, Lâm Uyển buồn cười đến đau cả bụng.Bảo mẫu bên cạnh cũng cố ý đùa với cậu nhóc một chút, cuối cùng mới đi tới đỡ bé xuống.

Cậu nhóc rất thích nhìn cá vàng trong hồ, nhưng mỗi khi cá bơi đến gần thì cậu nhóc lại thấy hơi sợ, tay nắm chặt vào thành hồ.Lũ cá cứ tưởng là có người đến cho ăn nên lại bơi đến, bé Tằng Khải liền giật mình lui về sau hai bước, song lúc nào cũng mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, tuy hơi sợ nhưng vẫn thích.

Lâm Uyển ngoại trừ làm đồ ngọt, thời gian gần đây còn rất thích nấu ăn, song cô lại không có kế hoạch làm món gì cụ thể, đối với thịt cá cũng không hứng thú mấy, cuối cùng cô lại cảm thấy thích các món ăn chay.

Vì điều này, Tằng Tuấn còn mời cho cô một giáo viên.Lâm Uyển học của người ta một thời gian, sau đó bắt đầu làm được một số món ăn chay.

Lúc mẹ Lâm Uyển tới chơi, ăn món cô làm thì khen không dứt miệng, khiến cho cô thật sự rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.