Cô giống như một con quay rực rỡ màu sắc đang xoay
tròn, không tới khi dừng lại thì chẳng ai có thể nhìn rõ xem rốt cuộc cô có bao nhiêu màu.
1
Tạp chí bị ném lên trà kỷ màu đen, kèm theo
vài tiếng kêu rời rạc, trong không gian rộng rãi vang lên tiếng cười
lạnh tanh của Đới Ngải Linh.
“Vì thế mới nói con người không thể một
bước lên trời, Viên Cảnh Thụy tưởng mình ghê gớm lắm, lại còn dám lôi
hạng người như Đổng Tri Vy lên đây, để cả thế giới cười cho thối mũi”.
Chị vừa nói tay vừa chỉ tấm ảnh trên mặt báo, ngón tay được cắt tỉa gọn
gàng, hoàn hảo sơn màu vàng kim di trên tấm ảnh khiến tấm ảnh càng mờ mờ không rõ.
Ôn Bạch Lương cũng ngồi ngay bên ghế sofa nhưng không tiếp lời chị mà chỉ cầm tờ tạp chí trên trà kỷ lên xem kỹ tấm ảnh mà chị
chỉ.
Tấm ảnh được đăng trên tờ tạp chí tài chính, kinh tế, đặt bên
cạnh tấm ảnh Viên Cảnh Thụy bước ra khỏi sàn giao dịch Hồng Kông hôm cổ
phiếu Thành Phương lên sàn. Tấm ảnh rất nhỏ, nhưng hiệu quả chụp lại
giống như mấy tin bài giật tít giải trí, trông giống như chụp trộm ở góc phố nào đó trong đêm. Trong tấm ảnh là Viên Cảnh Thụy và Đổng Tri Vy,
hai người đứng trước quán đồ nướng, anh dắt tay cô, gương mặt lấp lánh
nụ cười, cho dù chỉ chụp nghiêng nhưng vẫn cảm nhận được anh mãn nguyện
thế nào, còn Đổng Tri Vy cúi đầu, do góc chụp nên chỉ nhìn thấy một nửa
mặt cô, dù vậy vẫn không hề mất đi vẻ đẹp tuyệt vời chưa từng có của cô, như thể có một sức mạnh thần kỳ nào đó thay đổi cô, cả con người đã trở nên hoàn toàn khác lạ.
Bên cạnh có một bài viết dài, anh muốn tập
trung chú ý qua mấy dòng chữ ấy nhưng mắt đau nhói, như bị tấm ảnh thiêu đốt nhưng lại không được thể hiện ra ngoài, bởi vì anh biết người phụ
nữ bên cạnh anh luôn chú ý tới biểu cảm của anh.
Anh lặng lẽ hít thở
sâu hai lần thì gấp tờ tập chí lại, đặt lên trà kỷ và quay sang với Đới
Ngải Linh: “Sắp bắt đầu rồi à? Luật sư đã chuẩn bị xong hết rồi, Trương
Đại Phong Trương Đại Tài suốt ngày tới làm phiền người của chúng ta”.
Chị đi tới sau lưng anh, cúi xuống, hai tay đưa lên đằng trước từ phía sau
và mở tờ tạp chí, gương mặt áp sát vào má anh, giọng vang lên bên tai
anh:
“Hai người họ… anh thấy thế nào?”.
Trong phòng luôn để nhiệt
độ ổn định, ấm áp, Đới Ngải Linh chỉ mặc một chiếc áo không tay, hai
cánh tay lạnh và trơn mịn như hai con rắn đang trườn trên da anh, mùi
thơm trên người chị xộc vào mũi anh, vương lại trên người anh, đột nhiên anh chỉ muốn đứng dậy đẩy chị ra, nhưng may thay anh kiềm chế được rồi
quay mặt lại hôn lên cánh tay trần của chị.
Sau khi trở về từ Hồng
Kông những gì anh đã mất đi đều được khôi phục lại, thậm chí còn nhiều
hơn, tốt hơn trước, giờ anh đã thực sự là nhân vật mới nổi trong giới,
ai gặp anh lại không phải cúi đầu chứ.
Anh không còn hồ đồ nữa, không muốn để bản thân quên đi mọi thứ là do ai mang tới cho anh, mọi thứ đạt được đều phải trả giá hoặc đánh đổi, anh không cảm thấy có gì không
công bằng ở đây, huống hồ bây giờ anh đã nhìn rõ thứ mà người đàn bà như Đới Ngải Linh cần là gì, không phải chị muốn anh yêu chị sao? Anh có
thể giả vờ yêu chị, diễn kịch có thể sẽ bị nghiện, anh đã quen và nắm
bắt được bí quyết trong đó, có lúc ngay cả bản thân mình cũng không phân biệt được thật giả.
“Em muốn nghe lời nói thật chứ?”.
Chị bị anh
hôn tới mức bật cười, lúc trả lời giọng cũng mềm mại hơn nhiều, cánh tay xiết chặt hơn, mặt áp sát vào tai anh, nói: “Đương nhiên, nếu anh nói
dối thì cẩn thận em véo chết đó”.
Anh quay mặt lại nhìn tấm ảnh đó,
bàn tay Đổng Tri Vy được nắm chặt trong lòng bàn tay Viên Cảnh Thụy, vai cô sát gần cánh tay Viên Cảnh Thụy. Anh cảm thấy dạ dày mình như thắt
lại.
Sự thành thật của cơ thể không phải là việc tốt.
“Anh rất không vui”. Anh nói.
Chị hơi nhấc người dậy nhưng anh đưa hai tay ra ấn tay chị xuống, tiếp tục
nói: “Người đàn ông này lại nhặt lại người phụ nữ anh đã đá đi, anh còn
tưởng anh ta xứng đáng là đối thủ, bây giờ mới thấy anh ta khiến anh cảm thấy mất đi vài phần hứng thú”.
Chị bật cười ha ha, không chỉ vui mà còn cảm thấy tự hào.
Hồi trước mỗi lần chị nhắc tới Đổng Tri Vy trước mặt Ôn Bạch Lương, anh đều hỏi mấy câu đại loại “Chị nhắc cô ấy làm gì?” để trả lời chị, một người chỉ khi không quên được một người khác mới hỏi những câu như vậy, nhưng trong câu trả lời của anh bây giờ không nhắc tới Đổng Tri Vy nữa, anh
chỉ quan tâm đối thủ của mình.
Chị thích nhìn điệu bộ dã tâm hừng hực của anh, mà trên thế giới này người có thể giúp anh thỏa nguyện dã tâm
ấy chỉ có chị, thứ anh muốn chỉ có chị mới giúp anh đạt được, không có
chị, anh chẳng làm được gì cả.
Chị cũng thích cảm giác được nắm giữ
tất cả, nhưng càng thích cảm giác nắm giữ được anh hơn, anh khiến chị có cảm giác thực sự đã có anh, đương nhiên chị cũng không đối xử tệ với
người đàn ông mình yêu.
“Yên tâm đi, mọi thứ đã chuẩn bị ok rồi, sau
khi có báo cáo quý này của Thành Phương Lâm Ân sẽ khởi động quá trình
chuyển nợ thành cổ phiếu, yêu cầu quyền sở hữu cổ phần và tập trung tước mỏng cổ phần trong tay Viên Cảnh Thụy. Cổ phần trong tay Viên Cảnh Thụy hiện nay là của anh ta và Trình Tuệ Mai, cộng vào chiếm 33%, vụ kiện
của anh em họ Trương bắt đầu thì cổ phần của Trình Tuệ Mai nhất định sẽ
bị đóng băng, khi Thành Phương lên sàn, số cổ phiếu thị trường cấp hai
tung ra sẽ được Lâm Ân và chúng ta nuốt trọn, lần này phần thắng của
chúng ta rất lớn”.
Ôn Bạch Lương chau mày: “Nhưng hai tên đần độn họ
Trương đã làm hỏng việc một lần, Viên Cảnh Thụy để ý tụi nó kĩ lắm, anh
sợ anh ta đã sớm có kế sách đối phó với hai tên đó rồi”.
Đới Ngải
Linh thu hai tay lại rồi đi vòng ra ngồi lên ghế sofa, mặt đối mặt với
Ôn Bạch Lương: “Cho dù hai anh em họ không được việc thì trong tay em
vẫn còn con át chủ bài”.
“Con át chủ bài gì?”. Ôn Bạch Lương vội hỏi.
Chị ném cuốn tạp chí sang một bên, gương mặt để lộ nụ cười thần bí, tâm trạng vô cùng hưng phấn, còn nháy mắt với anh nữa.
“Bí mật, anh cứ từ từ mà đoán”.
Anh vẫn chau mày, chị đưa tay nhéo mày anh rồi cười: “Được rồi, con át chủ
bài này là em vô tình có được, trước đây em cũng không nghĩ lại thuận
lợi thế này, đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Còn nữa, nếu như lần này nắm
chắc Thành Phương thì Lâm Ân sẽ cần một đại diện ở hội đồng quản trị, em đã tiến cử anh với ông Hames rồi”.
Ôn Bạch Lương mở to mắt, thứ ánh
sáng lóe lên trong mắt anh khiến chị cảm thấy niềm vui dâng lên cực
điểm, một lần nữa chị lại bật cười thành tiếng.
Quãng thời gian qua
Đổng Tri Vy phải sống những ngày đầy mạo hiểm, kích thích, trầm bổng lên xuống, ngay cả cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không bằng.
Buổi tối hôm ở Hồng Kông, giây phút cô quay người giữ lấy anh và nói với anh câu ấy, cô biết cuộc sống yên bình cô giữ gìn bấy lâu nay đã bị chính
tay cô phá vỡ.
Quả nhiên, Viên Cảnh Thụy vốn là người thuộc phái hành động, tối hôm đó anh muốn cô cùng xuất hiện ở buổi tiệc với mình, sau
khi bị cô từ chối anh còn hỏi lại.
“Còn có chuyện gì sao?”.
Khi
hỏi câu này tay anh vẫn nắm tay cô, gương mặt áp lại rất gần, hơi thở
hòa quyện cùng hơi thở cô, mang theo hơi ấm ẩm ướt, trong vòng tay anh
cô trở nên mềm yếu hơn lúc nào hết. Câu tỏ tình ban nãy đã lột hết khả
năng tự bảo vệ cuối cùng của cô, bị bàn tay rắn chắc của anh nắm chặt cô có cảm giác mình như một cây lau nhẹ bỗng, bẻ một cái là gãy, nhưng có
cảm giác được gãy trên người anh, rơi xuống đâu cũng tốt.
Nhưng sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại ép cô lên tiếng: “Không được, em không muốn”.
Khái niệm thời gian đã bốc hơi trong đầu anh, cảm giác ôm cô quá tuyệt vời,
từ khi anh sực tỉnh sau phút giây đơ dại vẫn giữ tư thế như này, bây giờ anh đang nói chuyện với cô nhưng trong đầu lại xuất hiện từng khoảng
trống ngắt quãng. Anh đã quên mọi thứ trên thế giới này, ngoài cô ra.
Anh đã muốn có người con gái bé nhỏ ngọt ngào này từ lâu rồi, lâu tới
mức anh sắp tuyệt vọng, bây giờ cô ở đây, bên cạnh anh, tay trong tay
anh, hơi thở lẫn với hơi thở của anh, anh không thể kìm nén được cảm xúc muốn cả thế giới này biết niềm vui của anh.
Thế nhưng câu trả lời
của cô đã dội một gáo nước lạnh vào tâm trạng đang hừng hực tăng nhiệt
của anh, anh chau mày hỏi: “Em không muốn?”.
“Em không muốn nhanh như thế, quá nhanh em sẽ sợ, chúng ta… chúng ta có thể từ từ được không?”. Cô khẩn cầu anh.
“Chúng ta”, từ này lại khiến anh vui trở lại, gương mặt cô khi nói câu đó mới
ngượng ngùng làm sao, đầu cô cúi gằm trán ửng hồng, anh nhìn cô, không
kiềm chế được mình bèn cúi đầu hôn một cái lên trán cô.
Đổng Tri Vy
đã hai mươi lăm tuổi, không phải chưa từng yêu bao giờ, cũng không phải
chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, nhưng khi Viên Cảnh Thụy chạm
vào cô, cô có cảm giác như quay lại thời thiếu nữ, thậm chí anh không
hôn môi cô mà cô đã có cảm giác trái tim đập liên hồi rộn rã, gần như
không thể thở nổi.
Nếu bây giờ cô ngất ra đây liệu có phải sẽ trở thành việc xấu hổ nhất cả đời này không?
Điện thoại đổ chuông, hai chiếc cùng kêu một lúc, hai kiểu nhạc chuông, phản ứng đầu tiên của Đổng Tri Vy nhanh hơn Viên Cảnh Thụy, cô rút tay lại
và nói: “Điện thoại”.
“Mặc kệ nó đi”.
“Không được, nhất định là giục chúng ra xuống dưới, buổi tiệc hôm nay có…”.
“Được rồi, anh biết rồi”. Anh buông tay, thở dài, không thích đi một chút nào.
Biểu cảm sau khi buông tay của anh khiến cô sững lại, sau đó không nhịn được nữa nên khóe mắt khóe môi đều cong lên, bật cười thành tiếng.
Mặc dù người đàn ông này tỏ ra không bằng lòng, nhưng quá tốt rồi, chí ít cô
cảm thấy mình tạm thời được cứu, không cần sợ bản thân mình vì quá kích
thích mà làm chuyện xấu hổ cả đời trong căn phòng khách sạn này.
Nhưng tiếng cười của cô lập tức bị một nụ hôn chặn ở bờ môi, bờ vai cô bị
người đàn ông vừa quay người lại giữ chặt, không chỉ thế, sau khi hôn
xong người ấy còn nói bên tai cô: “Dám cười anh? Em hãy đợi đấy!”.
Mặt cô đỏ bừng, nụ cười vẫn còn vương trên mặt nên không kịp để lộ vẻ sợ hãi cho anh xem.
2
Buổi tiệc tối hôm đó Đổng Tri Vy vẫn ngồi cách bàn tiệc chính một khoảng theo sự sắp xếp từ trước và chẳng biết mình đang ăn gì.
Cô đã thử tìm Trần Văn Văn nhưng mãi không thấy cô ấy xuất hiện, bóng cô
gái xinh đẹp mặc đầm màu vàng nhạt dường như đã tan biến trong không
khí, đột nhiên mất tăm mất tích.
Cô không biết giữa Trần Văn Văn và
Viên Cảnh Thụy đã có cuộc nói chuyện như thế nào, nhưng kết quả sau cuộc nói chuyện Viên Cảnh Thụy hằm hằm tức giận xông tới phòng cô chắc chắn
không phải kết quả Trần Văn Văn mong muốn. Cô nhớ lại vài lần gặp gỡ
Trần Văn Văn, mỗi lần cô ấy xuất hiện đều rất thu hút, lộng lẫy, khiến
cô càng trở nên nhạt nhẽo, vô vị, ngay cả quá khứ của cô ấy và Viên Cảnh Thụy cũng đáng tự hào như thế, còn cô, chỉ duy nhất một lần vào sinh ra tử với anh cũng không được nói cho bất kỳ ai biết.
Nhưng cuối cùng
anh vẫn chọn cô, giận giữ chất vấn cô, rồi để lộ vẻ yếu mềm trước mặt
cô, khiến cô bị đánh bại không còn một mảnh giáp.
Chắc chắn anh biết
cô không thể tiếp tục kiên trì, cô giận dỗi nghĩ, đôi môi vừa bị anh hôn vẫn đang nóng ran, tâm trạng phức tạp và hỗn loạn lại trào lên, không
biết phải đối mặt với sự hỗn loạn trong tương lai thế nào khiến Đổng Tri Vy im lặng suốt cả buổi tiệc, không nói một câu nào.
Những người
ngồi cùng bàn cô đều không quen, cô cũng cảm thấy vui vì điều này, những người xung quanh đa phần đều là người trong giới truyền thông, đang bàn tán sôi nổi về những người ngồi ở bàn tiệc chính, họ nói tiếng Quảng
Đông nên cô nghe không hiểu. Cô vẫn đang lâng lâng trong trạng thái như
mộng tưởng, muốn quay lại nhìn Viên Cảnh Thụy một cái, xác định lại mọi
thứ vừa xảy ra ban nãy là thật, nhưng cố gắng mấy lần đều không đủ dũng
cảm quay lại.
Mọi thứ đối với cô giống như một cơn mơ, có lẽ khi cô quay đầu lại nhìn thì mọi thứ sẽ tan biến như bọt nước.
Buổi tiệc khiến Đổng Tri Vy thấp thỏm không yên cuối cùng cũng kết thúc, một mình cô về phòng, sau khi cắm thẻ vào ổ đèn đồng loạt sáng lên, đóng
cửa xong cô đứng tại chỗ một lát, vẫn có cảm giác không biết đêm nay là
đêm nao.
Nhưng cảm giác lạ thường đột nhiên đưa cô quay lại hiện thực và khiến cô đưa mắt nhìn về phía tủ trà bên cửa.
Trên đó đặt một chiếc hộp gỗ nhiều ngăn để mở, bên trong xếp đủ các loại
trà, từ Đại Cát Linh cho tới Bích La Xuân, còn có gói nhỏ loại cà phê
hòa tan và cà phê tình nhân, hàng ngoài cùng để các gói đường nhỏ nhỏ
xinh xinh đầy màu sắc và que pha cà phê chuyên dụng, cần gì có đó.
Cô đã ở trong căn phòng này hai tối, mỗi lần vào phòng đều nhìn thấy những thứ này, cảm giác quen thuộc tới mức có thể coi như không thấy gì,
nhưng giây phút này cô có cảm giác trên đó như thiếu thứ gì, nhưng cụ
thể là gì cô tạm thời không nhớ ra được.
Điện thoại rung cắt ngang
dòng suy nghĩ của cô, cô lấy điện thoại trong túi ra nghe, đầu bên kia
vang lên tiếng của Viên Cảnh Thụy, câu đầu tiên đã chất vấn:
“Đổng Tri Vy, em đi đâu thế?”.
Cô vẫn không thay đổi được thói quen khi làm thư ký của anh, nghe thấy anh hỏi liền lập tức trả lời: “Em đang ở trong phòng, có chuyện gì à? Cần
em xuống dưới không?”.
Đầu máy bên kia ngừng lại một chút, cô nghe thấy tiếng tạp âm ồn ã vọng lại, không hề giống đang ở trong khách sạn năm sao.
Cô biết sau bữa tiệc kiểu này mấy người ở bàn tiệc chính sẽ tìm một nơi
riêng biệt để nói chuyện, thắt chặt thêm tình cảm, Viên Cảnh Thụy không
cần phải bàn cãi là ngôi sao mới, chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như
thế này cả, nhưng tiếng bên kia vọng lại khiến cô ngỡ ngàng.
“Cảnh Thụy”. Anh đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”. Cô khựng lại.
“Gọi anh Cảnh Thụy, anh đợi em ở góc phố, em xuống đi”. Anh có vẻ không hài lòng lắm.
“…”. Cô không lên tiếng.
Anh đợi hai giây, rồi định nói tiếp thì đầu máy bên kia vang lên tiếng trả
lời khe khẽ, nhẹ nhàng như một cọng lông vũ, cô trả lời với giọng có
phần bất lực trước anh, nhưng rất dịu dàng, dịu dàng vô cùng.
Cô nói: “Em biết rồi, Cảnh Thụy”.
Đổng Tri Vy thay quần áo xong mới xuống dưới với tốc độ nhanh nhất, cũng may cô ăn mặc đơn giản, lại không cần trang điểm, nhưng dù vậy khi xuống
dưới tầng cô vẫn cảm thấy như có một sức mạnh nào đó đang thúc đẩy mình, nếu không nhanh chân lên thì có thể sẽ bị đẩy ngã ra đất.
Tới góc
phố đầu tiên bên tay trái khách sạn cô đã nhìn thấy Viên Cảnh Thụy đang
đợi dưới ánh đèn. Hồng Kông là thành phố không đêm, chưa tới mười giờ
nhưng ở nơi gần khu có cảnh đêm đẹp tuyệt này người đi lại đã đông như
nêm, cô thấy một mình anh đứng hút thuốc dưới bóng đèn nơi góc phố, trên người vẫn mặc bộ lễ phục tối nay, chỉ là không có áo khoác ngoài, không biết anh đã cởi ra và để đâu, bóng anh đổ dài trên mặt đất, gầy và hẹp, bị vô số bước chân người qua lại giẫm lên.
Dáng vẻ anh bây giờ không giống một sếp lớn luôn luôn ở trên cao, không gì không làm được mà cô
quen thuộc, nhưng lại khiến cô muốn lại gần hơn bao giờ hết, lại gần anh hết mức có thể.
Cô còn chưa bước lại gần thì anh đã quay đầu lại
nhìn cô và mỉm cười, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng, bất giác
khiến cô cũng cười theo.
Lần đầu tiên gặp anh cô không ngờ rằng bản
thân mình có thể nhìn thấy anh như thế này. Thực ra anh luôn mỉm cười,
ung dung thư thái, khiến người khác không thể cưỡng lại, nhưng luôn mang theo cảm giác nặng nề đầy áp lực, coi nụ cười là một thứ vũ khí lợi
hại.
Nhưng dáng vẻ nụ cười của anh bây giờ khiến cô cảm thấy anh như
trong suốt, qua nụ cười ấy cô có thể nhìn thấu mọi thứ trong anh.
“Đợi lâu không?”. Cô lại gần hỏi anh, nơi này quá gần khách sạn, cô có phần
lo lắng và để ý xung quanh, lúc lại gần không kìm được nhìn xung quanh
một cái.
Anh vứt điếu thuốc đang hút dở trong tay vào gạt tàn trên thùng rác bên đường, rồi nhìn đồng hồ.
“Không lâu lắm, tốc độ của em rất nhanh”.
Cô quay sang nhìn anh, hỏi lại: “Tốc độ của em nhanh lắm sao? Tương đối thôi”.
Anh không nghĩ cô sẽ phản bác lại nên hơi sững lại rồi tròn mắt nhìn cô:
“Đổng Tri Vy, em rất lợi hại đấy”. Nói xong liền đưa tay nắm tay cô.
Trước đây cô không bao giờ hỏi ngược lại anh như thế, nhưng sự thay đổi này
diễn ra trong một thời gian ngắn, anh cho cô cái quyền ấy, đó là lời hứa anh đã nói, anh vui vẻ nhìn cô thay đổi, sự thay đổi này thực sự khiến
anh cảm thấy vui vẻ và sung sướng.
Cô vẫn chưa quen với sự động chạm
của anh, bỗng chốc gương mặt lại ửng đỏ, anh bật cười, nụ cười vô cùng
vui vẻ: “Đổng Tri Vy, sao em giỏi đỏ mặt thế?”.
Cô mím môi cười, bản
thân cũng không biết vì sao lại cảm thấy vui như thế này, tuy vậy vẫn
cảm thấy có chút bất an: “Chúng ta đi thế này sẽ bị người ta nhìn thấy
đấy”.
Anh lộ ra vẻ không hiểu: “Nhìn thấy thì làm sao?”.
Đổng Tri Vy cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay người đàn ông bên cạnh, cuối cùng đành từ bỏ ý định.
Thôi vậy, tư duy của người đàn ông này khác người thường, cô cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ hi vọng ở thành phố nơi hai người chỉ là khách
qua đường này, sự thân mật giữa anh và cô không thu hút sự chú ý của bất kì ai là được.
Tối hôm đó anh dẫn cô đi cầu thang máy có tay vịn Bán Sơn, cũng không cần lái xe mà chỉ thuê taxi, giống như hai du khách
bình thường.
Taxi sẽ vào một con phố nhỏ chằng chịt như mạng nhện,
con phố men theo sườn dốc hướng lên trên, cuối phố chính là chiếc thang
máy dài không thấy được đầu còn lại, cứ men theo sườn dốc lên trên, mặc
dù là đêm muộn nhưng ở đó vẫn đông kín người, vô cùng náo nhiệt.
Theo địa hình cao dần kề sát hai bên cầu thang có thể nhìn thấy đủ mọi loại
hàng quán nhỏ, quán ăn và quán rượu là nhiều nhất, đèn đêm sáng rực,
dường như mỗi quán nhỏ đều ngồi kín người, nhìn từ hai bên cầu thang có
thể thấy những con phố bên dưới, nhỏ hẹp, đỗ đầy xe, có chỗ vô cùng ồn
ào, có chỗ cực kỳ yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Đổng Tri Vy tới Hồng
Kông, mấy hôm trước đều vùi đầu vào công việc nên bây giờ được đứng trên cầu thang cô cảm thấy rất mới lạ, đôi mắt sáng bừng.
Anh đứng bên
cạnh cô, tay trong tay, vai kề vai, như một đôi tình nhân bình thường,
chốc chốc lại cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô, niềm vui khôn tả
chưa từng có.
Cảm giác có được lại tuyệt vời như thế, đặc biệt là sau chuỗi ngày dài đằng đẵng chờ đợi và giày vò, cô khiến anh cảm thấy mọi
thứ đều xứng đáng.
Khi cầu thang lên cao tới lưng chừng núi, anh hỏi cô: “Muốn ăn gì không?”.
Cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã tiếp: “Anh thấy ban nãy em chẳng ăn gì cả”.
“Sao anh biết?”.
“Anh nhìn thấy”. Anh khẳng định rồi kéo cô đi về phía đường giao nhau giữa
hai cầu thang và đi xuống đường, dừng lại trước một quầy đồ nướng.
Đây là một quầy nhỏ lộ thiên chứ không phải cửa hàng gì cả, bên ngoài chỉ
đặt mấy bộ bàn ghế nhựa đơn giản, tuy vậy việc buôn bán rất chạy, nhiều
người không có ghế còn đang đứng đợi ở bên cạnh.
“Quán này ngon lắm, anh ăn rồi”. Nói tới đây anh quay sang nhìn cô rồi mỉm cười nói thêm: “Đi với một đám đàn ông”.
Cô hiểu ý anh, anh cười cô ban nãy hẹp hòi, cô muốn phản bác nhưng không biết nói thế nào nên chỉ cười.
Viên Cảnh Thụy bắt đầu tỏ ra hết sức thành thạo, gọi món này món kia, anh còn dùng tiếng Quảng Đông mặc cả với bà chủ.
Đổng Tri Vy đứng cạnh lắng nghe, đã quen rồi. Bây giờ cô không như ngày
trước, không còn cảm thấy bất ngờ trước sự hứng chí nhất thời của anh ở
trên phố nữa.
Cô biết anh lớn lên từ ngõ nhỏ, giống như cô vậy. Cô
biết khi còn nhỏ anh không sung sướng gì, thậm chí còn quẫn bách, giống
như cô thôi. Cô còn biết anh chưa bao giờ cảm thấy phải che giấu quá khứ của mình, chúng là một phần của anh, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên.
Anh không phơi bày hết bản thân mình trước mặt mọi người, nhưng anh muốn
một người hiểu anh, đó cuối cùng sẽ hiểu anh, từ từ, từng chút một,
giống như cô, sau đó không bao giờ có thể rời xa anh nữa.
Anh để lộ
niềm vui ra ngoài, và niềm vui ấy khiến cô cảm thấy hưng phấn theo.
Ngoài mặt Đổng Tri Vy rất lạnh lùng, thực ra cô luôn là người phụ nữ coi niềm vui của người mình thích là mục tiêu cuộc sống của mình, hơn ai
hết cô hi vọng mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, nói cách khác
những người cô yêu đều là mục tiêu phấn đấu của cô.
Cuộc đối thoại
của Viên Cảnh Thụy và bà chủ quán vẫn tiếp tục, cũng không rõ là có
chuyện gì vui mà bà chủ cười phá lên, vừa nướng đồ vừa quết tương vừa
quay lại khen cô trẻ, còn nói cô nhìn bạn trai mình đi, dẫn bạn gái tới
đây còn mặc cả, thật chẳng ra làm sao. Mặc dù Đổng Tri Vy không biết
tiếng Quảng Đông nhưng cũng hiểu được vài câu, mặt liền đỏ bừng, bàn tay vẫn nằm trong tay Viên Cảnh Thụy, có muốn đi cũng không được, đành cúi
đầu vờ như không nghe thấy gì.
Sau đó cô nghe thấy một âm thanh rất
lạ, kèm theo là ánh sáng lóe lên. Cô vội quay đầu nhìn, xung quanh đều
là người, cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cảm thấy
bất an.
“Nhìn gì thế?”. Đồ ăn anh gọi đã chuẩn bị xong, Viên Cảnh Thụy quay sang nhìn cô.
“Không…”. Đổng Tri Vy chỉ thốt lên một tiếng.
“Đi, đi kiếm chỗ ngồi”. Bà chủ đưa đĩa cho anh, anh buông tay cô ra rồi chỉ sang bên cạnh.
Đổng Tri Vy tiến vào đám đông hai bước, người đông quá nên không tìm thấy
chỗ trống, hai tay anh bưng đồ ăn tới thấy cô đứng trong đám đông nhìn
trái nhìn phải, mặc dù bóng hình nhỏ bé nhưng lại khiến anh chẳng nhìn
thấy ai khác ngoài cô.
Cảm giác này tuyệt quá, Viên Cảnh Thụy là kiểu đàn ông oanh yến dập dìu vây quanh, kinh nghiệm vô cùng phong phú nhưng thực ra rất đáng thương, mấy năm gần đây ngày nào anh cũng trải qua
trong bận rộn, buổi trưa bàn công việc tới tận tối, buổi tối ăn uống tới nửa đêm, những gương mặt xinh đẹp cứ lượn qua lượn lại, giống như đồ
trang trí của bàn tiệc, ban đầu còn khiến anh có niềm vui vể mặt cơ thể, cuối cùng ngay cả cơ thể cũng tê liệt. Còn anh, tình yêu được coi có ý
nghĩa gần với chân chính nhất chính là thời đại học, và đã có kết cục bi thảm vô cùng, suýt chút nữa hủy hoại cả cuộc đời anh.
Anh không muốn thừa nhận điều này với bất kỳ ai, nhưng Viên Cảnh Thụy tay trắng tạo
nên kì tích trong giới doanh nghiệp, là sếp lớn của Thành Phương thực ra chỉ là một người bình thường không hề có kinh nghiệm yêu đương gì, rất
khó thích một người con gái, cuối cùng thích rồi, nhưng ngay cả theo
đuổi cô ấy như thế nào cũng cảm thấy bối rối.
Cũng may cuối cùng Đổng Tri Vy đã đáp lại anh, cũng may cuối cùng cô đã ở bên anh. Anh nhìn cô, không gì vui sướng bằng, anh muốn hẹn hò cùng cô, đã muốn từ lâu lắm
rồi, lâu tới mức suýt chút nữa là anh tuyệt vọng, có quá nhiều chuyện
anh muốn cùng làm với cô, còn nữa, anh không muốn khiến cô hoảng sợ nên
không nói ra, anh muốn cô, muốn tới mức toàn thân đau đớn.
Việc buôn
bán của quầy đồ nướng quá tốt nên cuối cùng Đổng Tri Vy vẫn không tìm
được chỗ trống, hai người đành vừa đứng bên đường vừa ăn hết hai đĩa
thịt nướng, từ trước tới giờ Đổng Tri Vy vốn ăn không nhiều nhưng Viên
Cảnh Thụy thấy vậy không được, anh còn nói:
“Em ăn ít quá, cái này, cái này, cái này nữa đều của em hết, mau ăn hết đi”.
Cô trợn mắt.
“Không phải sợ béo, béo cũng không sao cả”. Không đợi cô trả lời, anh đã lên tiếng.
Không còn cách nào khác cô bèn cố gắng ăn hết nửa đĩa nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh liền bật cười, còn đưa tay lau khóe miệng cho anh: “Ăn dây cả ra
đây rồi”.
Anh nhắm mắt mặc những ngón tay cô chạm vào gương mặt mình, vui sướng không thể diễn tả bằng lời, sau đó khi cô rút tay lại anh
liền cúi xuống hôn cô lần nữa.
Trên con phố này không thiếu gì các
đôi tình nhân, những người xung quanh không còn lạ gì với cảnh này nữa,
nhưng cô vẫn sững sờ không biết phải làm gì, suýt chút nữa đổ cả đĩa đồ
nướng lên người anh.
Anh mỉm cười rồi lấy mấy thứ trong tay cô, một tay cầm đĩa, một tay giữ cô, hôn cô nồng nàn hơn trước.
Đổng Tri Vy còn không kịp lên tiếng xin thôi, cuối cùng khi anh buông cô ra, cô chỉ biết thở hổn hển và đỏ bừng mặt, mấy người nước ngoài bên cạnh
vỗ tay, cô cúi đầu không dám ngẩng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Đừng như
thế, bị người ta nhìn thấy mất”.
Bên tai cô vang lên tiếng Viên Cảnh Thụy, rõ ràng không chút chần chừ.
Anh nói: “Sợ gì chứ, anh yêu em”.
3
Tối hôm đó, Đổng Tri Vy không thể về phòng mình.
Nửa đêm hai người mới về khách sạn, Viên Cảnh Thụy kiên quyết kéo cô về
phòng mình, sau đó lưu luyến trên người cô suốt cả một đêm, ngay cả bản
thân anh cũng nghĩ mình điên rồi, không thể nào dừng lại được.
Thực
ra thân hình Đổng Tri Vy cũng bình thường, cô gầy, trắng xanh, lúc ôm
vào lòng có thể cảm nhận rõ xương bả vai nhô lên, cũng chẳng có “kĩ
thuật” gì cả, cho dù không thể kiềm chế được bản thân thì cô cũng chỉ
biết mím chặt môi, mặt đỏ bừng bừng vùi đầu vào người anh, mắt không dám mở ra.
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có dục vọng và khoái cảm mãnh liệt thế này trước cơ thể của người con gái nhỏ
bé ấy. Thậm chí khi những ngón tay anh chạm nhẹ vào làn da mỏng manh của cô anh còn nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình.
Gần sáng anh mới
tạm thời dừng lại, quấn chặt lấy cô, một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, khoái cảm cuộn trào mãnh liệt đang lan tỏa khắp cơ thể, khiến mọi
thứ trước mặt anh trở nên trống rỗng, nhưng cơ thể vẫn còn ý thức được,
tay chân anh quấn quýt với cô, không còn kẽ hở.
Hết lần này tới lần
khác cả buổi tối khiến cô không còn chút sức lực nào nữa, hai người mồ
hôi ướt đẫm, cả căn phòng đồ đạc lung tung, cô biết Viên Cảnh Thụy có
sức lực sung mãn nhưng không ngờ anh lại sung mãn tới mức này, nhiều lần cô tưởng mình sắp ngất đi đến nơi, không thể nào chịu đựng được tới khi kết thúc.
Sau khi mọi thứ bình thường lại, anh im lặng không nói một hồi lâu, cũng không nhúc nhích mà chỉ nằm sát chặt bên cô, cô cũng cảm
thấy mệt rã rời nhưng vẫn còn chút lí trí, chiếc đồng hồ tinh thể lỏng
trên đầu giường vẫn lặng lẽ nhảy số, cô vật vã quay đầu lại nhìn nó rồi
lại quay sang nhìn Viên Cảnh Thụy vẫn im lặng trong bóng tối.
Làm thế nào bây giờ? Nếu như anh ngủ không biết gì thì ai đi tham dự nghi thức chủ trì ở sàn giao dịch Hồng Kông chứ?
Cô thực sự không nên để anh kéo đi dạo phố tới nửa đêm, hơn nữa còn không có chút khí khái nào khi để anh kéo về phòng.
Mặc dù mọi thứ đều khiến cô hạnh phúc nhưng thực sự không nên như thế.
Không thể để anh cứ ngủ mãi thế này được, cô nên làm một nhân viên tốt, nhắc
nhở sếp của mình hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng.
Mặc dù vậy người đàn ông ấy đang ôm chặt cô trong bóng tối khiến cô cảm thấy đây quả thực là một nhiệm vụ gian khổ.
Đổng Tri Vy lưỡng lự một lúc rồi đưa tay ra đẩy bờ vai trần của anh: “Trời sắp sáng rồi”.
Anh không phản ứng gì, một lúc sau khi cô sắp tắt hi vọng thì anh mới “ừ” một tiếng dài và nói: “Anh biết”.
Cũng may, may là anh vẫn biết hôm nay là ngày gì.
Cô thở phào, đang định nói tiếp thì anh ôm chặt hơn, kéo cô sát vào lòng mình rồi tiếp lời: “Đặt báo thức rồi, bảy giờ dậy”.
“Không được, bảy giờ mọi người đến hết rồi, bây giờ em phải về phòng”. Cô gần như sắp hét lên.
Anh hoàn toàn không để ý tới điều cô muốn nói, còn đưa tay ra kéo chăn lên
đắp cho cô rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Không cần, em được nghỉ, có thể
ngủ cả ngày ở đây”.
Ngày quan trọng của công ty, cô là nhân viên tùy
tùng, một mình có thể ngủ ở phòng sếp tới khi mặt trời lên cao bằng cái
sào sao?
Cô trố mắt, sau đó từ bỏ việc nói chuyện với anh mà cố gắng đẩy tay anh ra.
“Em phải dậy đây”.
“Ở lại”. Anh không hề buông cô ra, mắt còn chả thèm mở, miệng chỉ nói hai từ đơn giản ấy.
Cô cứng người, sau đó cố gắng đẩy anh, dùng hành động thể hiện sự kiên định của mình.
Anh để mặc cô đẩy mình hai cái, sau đó trợn mắt cảnh cáo cô: “Đổng Tri Vy, em còn như thế thì cẩn thận anh làm một lần nữa đấy”.
…
Cô sững người, sau đó sầm mặt lại nghiêm túc nói với anh: “Viên Cảnh Thụy, chúng ta đã nói là phải từ từ cơ mà, hôm nay là ngày gì chứ, sao anh
lại có thể như thế?”.
Tiếng cô đột ngột bị chặn lại, Viên Cảnh Thụy
căn bản không hề cho cô cơ hội nói câu thứ hai, anh lật người đè cô
xuống dưới, dùng miệng mình nút chặt miệng cô.
Đổng Tri Vy chỉ kịp
thốt lên hai tiếng kêu đáng thương rồi một lần nữa bị anh công thành
chiếm đất, ngay cả một câu cũng không kịp nói ra.
Khi Đổng Tri Vy
được buông ra lần nữa thì trời đã sáng thật rồi, căn phòng của Viên Cảnh Thụy ở trên tầng cao, bầu trời phía trước như được mở rộng ra, anh chỉ
kéo một lớp rèm cửa nên ánh sáng buổi sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu
vào trong, giống như lớp sương sớm màu trắng sữa.
Anh nằm ngửa, dùng một tay ôm cô, nhìn cô xấu hổ vô cùng nép vào vai anh, tâm trạng anh vô cùng sung sướng.
Mấy tiếng nữa thôi Thành Phương sẽ trở thành một công ty vô cùng hot, thu
hút ánh mắt của toàn thế giới, không còn điều gì có thể chứng minh tốt
hơn nữa, chứng minh một công ty, không, chứng minh những thành công
trong sự nghiệp mà anh dốc tâm dồn công sức, còn người con gái bên cạnh
anh bây giờ chính là người anh nguyện cùng cô chia sẻ mọi niềm vui.
“Em thực sự phải về phòng, xin anh đấy, bây giờ còn kịp…”. Đổng Tri Vy không dám phản ứng quá mạnh, cô cúi đầu đau khổ xin anh.
Anh bật cười, lồng ngực khẽ rung động, anh vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Ừ, nhưng phải ở bên anh một lúc nữa, một lúc nữa thôi”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh khi tóc cô bị anh vuốt thành một mớ rối bù, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của người đàn ông này, cô lại một lần nữa đầu
hàng vô điều kiện.
Anh chỉ vệt nắng sớm màu hồng ngoài cửa sổ, nói với cô: “Em nhìn kìa, mặt trời lên rồi”.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ngắm mặt trời lên, ánh nắng màu
hồng cam đã thay thế màu trắng sữa lạnh lẽo, xâm nhập vào cơ thể hai
người, khiến cả thế giới dường như ấm áp hơn.
Anh quay mặt lại từ phía mặt trời, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đổng Tri Vy, anh yêu em”.
Trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ cô được nghe ba từ này lần thứ hai, ánh
mặt trời khiến mọi thứ trở nên trong suốt, cô cảm thấy chỉ cần mình hé
miệng là một số thứ trong cơ thể sẽ chạy ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ
tới hậu quả như thế nào.
Cô biết mình yêu anh, khi anh còn chưa yêu
cô, khi cô hoàn toàn không biết gì thì cô đã yêu anh lâu lắm rồi, nhưng
cảm giác ấy khiến cô sợ hãi, khiến cô lựa chọn một cách khác để đáp lại
anh, Đổng Tri Vy ngẩng mặt lên, lần đầu tiên cô chủ động hôn một người
đàn ông, hôn người đàn ông mà cô yêu.
Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng rời
khỏi phòng Viên Cảnh Thụy trước khi tất cả mọi người có khả năng đã ngủ
dậy. Lúc cô mặc quần áo anh vẫn ở trên giường, dáng vẻ uể oải nằm sấp
xuống, nheo mắt nhìn cô.
Anh nhìn khiến cô đỏ bừng mặt, cánh tay giơ ngược ra sau một lúc mà không tìm thấy chốt áo ngực đâu.
Anh liền hỏi: “Cần anh giúp không?”.
“Không cần”. Cô lùi lại một bước, kiên quyết không quay trở lại cái giường của anh, tránh bị anh ăn sạch sẽ một lần nữa.
Anh bật cười, đưa tay rờ tìm bật lửa và hộp thuốc bị rơi xuống đầu giường,
đột nhiên nhớ ra gì đó anh hỏi: “Đúng rồi, hôm qua anh đưa cho em một
bức thư, em coi chưa?”.
“Thư?”.
“Ừ, là bức thư anh để ở phòng em
ấy”. Anh gật đầu: “Có một số chuyện trong quá khứ anh nghĩ nên để em
biết, người khác biết hay không cũng chả quan trọng, em hiểu là được
rồi. Em chưa xem à? Lát về xem đi”.
Cô đã mặc xong quần áo, nhớ lại
lúc anh xuất hiện ở phòng cô có để lại đó một phong bì thư màu vàng
nhạt, nhưng không nhớ rõ anh đã để ở đâu.
“Trong phong bì thư là gì?”. Cô hỏi anh.
Anh ngập ngừng một hồi mới đáp lại cô: “Là những thứ liên quan đến Trình
Tuệ Mai, một bản báo cáo y học, một bức thư chị ấy viết cho anh”.
Đổng Tri Vy khựng lại, cô không lạ lẫm gì với cái tên Trình Tuệ Mai, chị ấy
đã từng là nữ chủ nhân của Thành Phương, là vợ cũ của Viên Cảnh Thụy,
cuộc hôn nhân của chị ấy và Viên Cảnh Thụy chỉ kéo dài có ba ngày và vì
sự cố nên chị ấy đã bị ngã trong công trường công ty đang xây dở.
Đó
cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô cảm thấy sợ hãi khi đối
diện với người đàn ông này. Cô đã từng nghi ngờ anh có liên quan tới cái chết của Trình Tuệ Mai, giống như những người khác cũng từng nghĩ thế.
Nhưng đó là trước khi cô hiểu anh.
“Em có cần xem không?”. Cô nín thở, dường như đang phải tiếp cận với thứ cô không nên tiếp cận.
“Thực ra cũng không có gì cả”. Anh đã tìm thấy bật lửa và thuốc lá nhưng
không có ý châm lửa mà chỉ cầm bật lửa trong tay: “Anh muốn em biết khi
đó vì sao bọn anh kết hôn, chị ấy… có bệnh”.
Đổng Tri Vy cẩn thận hỏi lại: “Ý anh nói chị ấy mắc… bệnh hiểm nghèo?”.
Viên Cảnh Thụy chau mày, giống như đang suy nghĩ xem có nên nói hay không,
nhưng anh vẫn trả lời cô: “Ừ, chị mấy mắc căn bệnh không có cách nào
chữa khỏi, cũng không tiện công khai, làm việc gì cũng cần người bên
cạnh chăm sóc, vì thế bọn anh đã kết hôn”.
Anh nghĩ sao lại nói thêm: “Chị ấy cũng đáng thương, anh không hối hận gì cả”.
Cô nghe anh nhắc tới quãng thời gian nhiều sóng gió ấy, quãng thời gian
khiến vô số người nghi ngờ anh là đối tượng có liên quan, vậy mà anh
nhắc tới nó với giọng rất bình thường, không hề nói quá nhiều, cuối cùng anh còn nói mình không hối hận, đột nhiên cô cũng có cảm giác thoải mái hẳn, cho dù anh muốn thể hiện điều gì đi nữa.
Một người không né tránh quá khứ mới có tương lai tốt đẹp, cô yêu người đàn ông như vậy.
“Em biết rồi, thực ra em cũng không cần xem đâu”. Cô mỉm cười.
4
Nụ cười của Đổng Tri Vy khiến anh cảm thấy thanh thản, những gì trong bức
thư đều được anh chuẩn bị trước khi lên máy bay tới Hồng Kông, bên trong có hai bản báo cáo y học, một bản của Trình Tuệ Mai, một bản là báo cáo sức khỏe của anh. Trước khi Trình Tuệ Mai qua đời chị cũng đã điều trị ở Hồng Kông, thời gian phát bệnh AIDS có ngắn có dài, có người sống an
nhàn thanh thản thêm mười mấy năm, có người sau khi mắc bệnh không lâu
đã bước vào giai đoạn cuối, Trình Tuệ Mai bất hạnh khi thuộc nhóm người
thứ hai, so với việc phải chịu giày vò thì cái chết ngoài ý muốn của chị không hẳn không phải là một sự giải thoát.
Sau khi chị chết anh bí
mật cất giữ mọi tư liệu liên quan tới bệnh tình của chị, chỉ là đề phòng và không muốn cho bất cứ ai biết. Nhưng lần trước khi Đổng Tri Vy quyết liệt từ chối anh đã khiến anh muốn bất chấp tất cả và giải thích với
cô, dù cô vì cái chết ly kỳ của Trình Tuệ Mai mà từ chối anh đi chăng
nữa, anh muốn cô biết anh không hề và không cần phải mưu hại một người
phụ nữ sắp chết.
Nhưng sự kích động nhất thời đã bị anh kiềm chế
không lâu sau đó, nếu cô không yêu anh thì việc có hiểu quá khứ của anh
hay không còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Nhưng suốt quá trình tổ chức
giới thiệu cổ phiếu có cô đi cùng, anh đều mang theo bức thư này, hầu
như đêm nào anh cũng tự hỏi bản thân xem có nên giải thích cho cô không.
Anh không muốn vì điều này mà cô từ chối anh, nhưng lại hi vọng cho dù anh
không giải thích đi nữa thì cô sẽ tin anh vì cô hiểu anh, thật là mâu
thuẫn.
Nhưng tối qua anh ở trong phòng đợi cô, chuông cửa reo vang,
người anh nhìn thấy lại là Trần Văn Văn ăn mặc lộng lẫy, nói với anh cô
ấy còn yêu anh, muốn quay về bên anh.
Anh không thích Trần Văn Văn
sao? Không, anh đã từng thích cô, người con gái xinh đẹp này là vết sẹo
sâu nhất thời niên thiếu của anh. Anh còn nhớ mình đã từng chán nản
trước sự ra đi của cô thế nào, ngoài mặt cố gắng làm ra vẻ không quan
tâm nhưng thực chất hàng đêm đều tưởng tượng cảnh mình khẩn cầu cô quay
lại hàng bao nhiêu lần. Cho dù anh vì cô mà bị đuổi học, không thể không rời Thượng Hải tha phương nơi đất khách quê người, anh cũng chưa bao
giờ hối hận.
Anh đã làm việc mà một người đàn ông có thể làm và nên làm, nếu thời gian có quay ngược lại anh vẫn lựa chọn như thế.
Nhưng anh không yêu cô ấy.
Quãng thời gian sau đó anh đã gặp vô số người phụ nữ, sau đó anh biết rằng là đàn ông thì luôn luôn có cảm giác khác lạ trước những người khác giới
có ngoại hình xinh đẹp, đó là phản ứng bản năng trước cái đẹp, chỉ cần
bọn họ đáng yêu, có thể yêu, mọi thứ sẽ phát triển rất tự nhiên.
Nhưng đây không phải tình yêu.
Tình yêu không bao giờ rõ ràng rành mạch, tình yêu khiến anh hồi hộp, khiến
anh trằn trọc, trăn trở, tình yêu khiến anh từng phút từng giây muốn gặp một người, từng phút từng giây muốn chiếm hữu cô ấy, anh phập phồng lo
sợ, mềm yếu trước lời từ chối của cô, anh không muốn bị cô đánh bại,
nhưng không thể nào tránh được, đó là sự giày vò đáng sợ, cả đời này anh mới trải qua cảm giác ấy trước mặt một người, người đó chính là Đổng
Tri Vy.
Anh gặp lại Trần Văn Văn sau nhiều năm từ khi cô ra đi, rất
bất ngờ nhưng không cảm thấy vui sướng. Anh dẫn cô về công ty, lịch sự
mời cô tham gia buổi lễ trao giải cùng mình, mục đích chính chỉ là muốn
xem phản ứng của Đổng Tri Vy thế nào.
Anh biết mình làm thế này thật
buồn cười, thật trẻ con, nhưng khi ở bên Trần Văn Văn anh luôn đối xử
với cô ấy như một người bạn cũ, anh thấy cô ấy là người thông minh nên
không cần thiết phải xảy ra sự hiểu nhầm lớn thế này.
“Văn Văn, bây giờ chúng ta chỉ là bạn, thấy em tới anh rất vui nhưng em biết đấy, quá khứ đã qua rồi”.
Anh từ tốn trả lời cô rồi liếc nhìn đồng hồ.
Cô lắc đầu: “Không đâu, Cảnh Thụy, em biết chúng ta vẫn có thể làm lại từ
đầu, em tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng anh thấy
đấy, duyên phận đã khiến chúng ta gặp lại nhau trên máy bay sau bao năm
xa cách, anh đã làm quá nhiều vì em, hi sinh quá nhiều vì em, em vẫn
luôn ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên anh”.
Điều khiến anh cảm
thấy bất lực nhất trên thế giới này chính là cảnh tượng bày ra trước
mặt, anh không muốn nhìn thấy vẻ buồn bã của cô, nhưng anh buộc phải nói cho cô biết.
Viên Cảnh Thụy chau mày, lúc nói còn đặt tay lên tim mình: “Nhưng anh đã có người khác rồi”.
“Ý anh nói là Đổng Tri Vy? Em cũng nhận thấy điều đó, anh đối xử tốt với
cô ấy, khác hẳn với người khác, nhưng cô ấy nói rồi, cô ấy và anh không
có quan hệ gì cả, cô ấy biết em tới tìm anh và cũng biết em muốn nói gì
với anh”.
“Cô ấy biết em tới tìm anh? Là cô ấy bảo em tới?”. Anh hỏi
lại, cảm giác tức giận đột ngột dâng lên khiến giọng anh trầm hẳn xuống.
Buồn cười chưa, người con gái anh một lòng theo đuổi lại mở to mắt nhìn một
cô gái khác tới tỏ tình với anh, lại còn động viên cô ấy, nói không có
quan hệ gì với anh nữa.
Cô còn có thể tìm được cách tàn khốc hơn để từ chối anh nữa sao? Cô không muốn anh nên đẩy cho một người con gái khác!
Nhục nhã là gì, đây mới là sự nhục nhã thực sự, anh điên mất, phát điên vì người con gái máu lạnh vô tình ấy.
“Cảnh Thụy? Anh sao thế?”. Gương mặt người đàn ông trước mặt Trần Văn Văn như sắp bốc khói khiến cô cảm thấy sợ hãi và lùi lại phía sau một bước.
Anh nhìn sắc mặt cô, không cần soi gương cũng biết mặt mình đã sầm lại thế
nào, nhưng cơn giận thực sự không thể kiềm chế được, anh nhắm mắt cố
gắng trả lời Trần Văn Văn với giọng điệu bình thường nhất nhưng vẫn
nghiến răng.
“Văn Văn, cho dù Đổng Tri Vy có nói gì với em đi chăng
nữa thì những gì anh muốn nói cũng đã nói rồi, anh nghĩ chắc chắn em sẽ
hiểu, đúng không?”.
Trần Văn Văn cảm thấy sợ hãi, Viên Cảnh Thụy
không còn là chàng trai luôn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng mới cáu giận
trong hồi ức của cô nữa, anh của bây giờ và quá khứ hoàn toàn không có
điểm gì chung, lúc cười còn đỡ nhưng một khi sầm mặt lại thì luôn khiến
người khác có cảm giác áp lực kinh khủng.
Cảm giác áp lực ấy khiến cô không không nhanh chóng trả lời anh, cô gật đầu và không nói thêm câu nào nữa.
“Vậy nhé, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu em còn muốn tham gia thì anh vẫn
hoan nghênh, bây giờ anh có thể ở một mình một lúc được chứ?”.
Cô gật đầu một lần nữa rồi mau chóng rời khỏi phòng anh.
Còn Viên Cảnh Thụy một mình đứng giữa căn phòng trống vắng, hít thở sâu,
mười mấy giây sau liền mang một bức thư tới phòng Đổng Tri Vy.
“Em không xem đâu, lát nữa em mang nó trả cho anh nhé”.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, anh nói: “Còn…”.
Cô mím môi, thay anh nói hết câu: “Yên tâm, em không để cho ai khác nhìn
thấy đâu, và sẽ không nói cho ai cả, đây là bí mật của chúng ta, nếu anh cần ngay bây giờ em sẽ quên chuyện này đi”.
Viên Cảnh Thụy gật đầu, ai bảo phụ nữ thông minh không có đàn ông yêu? Anh thực sự yêu cô chết đi được ấy chứ.
Đổng Tri Vy nói xong liền kiểm tra lại quần áo, kéo vạt áo, rồi chỉnh lại cổ áo.
Cô cẩn thận tỉ mỉ làm những động tác này, mặt rất nghiêm túc, đôi môi khẽ cong lên, anh nhìn cô cơ thể lại bắt đầu nóng ran.
Anh khẳng định chắc chắn Đổng Tri Vy không hề biết cô có nét gợi cảm đặc
biệt, không gì so sánh được, vẻ gợi cảm ấy ẩn giấu ở một nơi rất sâu,
như dòng nước lặng lẽ chảy ở nơi sâu xa, phần lớn những người khác không phát hiện ra, nhưng một khi đã bước vào thì khó mà dứt ra được, giống
như anh bây giờ.
Sau đó đột nhiên anh nhớ tới Ôn Bạch Lương, không,
anh không quan tâm tới quá khứ của cô và anh ta, ai chẳng có quá khứ,
anh chỉ cảm thấy đáng thương cho người đàn ông đó, thật bi đát, anh ta
đã mất đi một bảo vật đẹp thế này.
“Em cứ nên xem đi, bên trong đó ngoài báo cáo của Trình Tuệ Mai còn có cả của anh nữa”.
“Của anh?”. Đổng Tri Vy chuẩn bị ra về, nghe thấy vậy liền dừng lại.
Anh đang châm thuốc liền chau mày nhìn cô rồi cười: “Chứng nhận cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, hiểu chưa?”.
Anh nhìn khiến cô đỏ bừng mặt, sợ rằng ở thêm chút nữa lại có chuyện nên cô mau chóng rời đi.
Đổng Tri Vy về phòng, dọc đường cứ cảm thấy bất an, nhưng vẫn vui, cảm giác sảng khoái như lấp đầy cơ thể cô.
Cô đã chấp nhận người đàn ông trước giờ mình luôn cự tuyệt, anh khiến cô
cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vô cùng, thậm chí cô còn mỉm cười khi trong đầu lo sợ người khác nhìn thấy cô rời khỏi phòng anh từ sáng sớm, tình
yêu luôn tươi đẹp, nó khiến cô nhìn mọi thứ đều ấm áp, đều phát sáng,
khiến cô muốn hát vang một bài hát ngọt ngào.
Tâm trạng vui vẻ này theo cô tới tận khi cô về phòng và tìm thấy bức thư màu vàng.
Cô tìm thấy bức thư ở bên bàn trà cạnh cánh cửa, cô vẫn nhớ tối qua khi
anh xông vào phòng đã ném nó lên đó, anh cũng nhớ lại sau buổi tiệc về
phòng mình đã có tâm trạng thế nào, bây giờ nghĩ lại mới thấy dường như
anh ném nó quá mạnh, đến nỗi làm nó rơi từ trên bàn xuống dưới đất.
Khi mở bức thư, Đổng Tri Vy có chút ngập ngừng, mặc dù Viên Cảnh Thụy đã
nói rõ ràng với cô, và bản thân cô cảm thấy mình hoàn toàn hiểu ý anh,
nhưng nghe là một chuyện còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, khi
cô đọc tờ báo cáo y học đang đặt trước mặt, mỗi câu mỗi chữ mỗi hàng đều khiến cô kinh hoàng, sợ hãi.
Đổng Tri Vy vội vàng xem một lượt rồi
đặt xuống, bên trong thư vẫn còn một bản báo cáo sức khỏe nữa, bên ngoài ghi tên Viên Cảnh Thụy, khi mở báo cáo ra xem Đổng Tri Vy lại nhớ tới
sắc mặt Viên Cảnh Thụy lúc nói với cô: “Anh hoàn toàn khỏe mạnh”, mặc dù ban nãy thấy buồn nhưng cô vẫn không nén được nụ cười trên môi.
Buổi sáng sớm hôm nay là buổi sáng cô cảm thấy dài nhất mà cũng ngắn nhất
trong đời, quá nhiều niềm vui, quá nhiều bất ngờ, quá nhiều thứ đột ngột tới khiến cả đời này khó mà quên được. Hai tiếng sau đó, Viên Cảnh Thụy đứng giữa phòng giao dịch Hồng Kông rộng lớn, ấn công tắc biểu thị việc cổ phiếu Thành Phương tung ra thị trường, trước mặt anh là vô số ánh
mắt đang chiếu vào, cô đứng sau lưng anh, nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người trong phòng, cả những ánh sáng đèn chói lóa nhấp nháy liên tục
nữa.
Cô nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của anh, miệng anh khẽ
mỉm cười nhưng không có vẻ vui sướng và phấn khích như những thành viên
khác của Thành Phương.
Cô biết Viên Cảnh Thụy đang hưởng thụ giây
phút này, nhưng con người không nên biểu lộ quá nhiều cảm xúc trước kết
quả mình đã sớm biết, anh chắc ngày này sẽ tới, chỉ là hôm nay nó đã tới mà thôi.
Đổng Tri Vy nghĩ vậy, gương mặt hơi đờ ra, quên cả việc nhìn đi chỗ khác, đột nhiên anh quay lại nhìn cô mỉm cười.
Chắc chắn anh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình, anh rất vui, nụ cười lộ rõ
sự thân mật, giống như đang muốn nói: “Thấy chưa, bị anh bắt gặp rồi”.
Đổng Tri Vy không kịp phòng bị gì, mặc dù không có nhiều người để ý khoảnh khắc này nhưng hai má cô vẫn nóng bừng.
Đương nhiên cô cũng cảm thấy vui, nhưng cô không thể nào như Viên Cảnh Thụy
thể hiện tình cảm của mình bất cứ lúc nào được, nhất là làm tới độ hiển
nhiên kiểu cây ngay không sợ chết đứng thế này, cho dù cô yêu anh.