Ngay từ nhỏ cô đã như thế này, việc gì cũng nhớ rất
nhanh và quên rất chậm, khi đi học cô tưởng rằng đây là việc tốt nhưng
sau này nghĩ kỹ lại mới thấy đúng là bi kịch.
Đổng Tri Vy
1
Ôn
Bạch Lương đưa Trương Đại Phong và Trương Đại Tài tới khách sạn năm sao, xe đỗ ngay trước cửa khách sạn lộng lẫy, tráng lệ, có người giữ cửa ra
đưa xe vào bãi, ba người cùng xuống xe một lúc.
Đại sảnh đẹp tuyệt vời, anh em nhà họ Trương vừa bước vào đã ồ lên xuýt xoa, Ôn Bạch Lương đưa thẻ ra rồi nói với bọn họ:
“Lên tắm rửa rồi thay quần áo trong phòng, đợi lát nữa sẽ có người tới gặp hai người”.
Trương Đại Phong vẫn còn ngà ngà say, nghe thấy vậy liền đắc ý cười: “Sao thế? Chủ nhân cuối cùng cũng lộ diện gặp chúng tôi rồi à? Chú em, tiết lộ
chút thông tin đi, sếp cậu là nam hay nữ thế?”. Vừa nói vừa đưa tay vỗ
vai Ôn Bạch Lương.
Ôn Bạch Lương né người, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét, Trương Đại Tài đứng bên ngáp một cái: “Được rồi, chúng tôi biết rồi,
hôm nay cảm ơn anh nhiều, anh Ôn”.
Ôn Bạch Lương không tiếp lời anh ta mà chỉ nói: “Một tiếng sau vẫn ở đây, đừng đến muộn”. Nói xong quay người bước đi.
Lúc vào thang máy Trương Đại Phong vẫn còn mắng mỏ: “Cái trò gì chứ, cũng
chỉ là thằng tay sai lăng xăng cho người khác thôi, đợi ông đây thắng
kiện thì nhổ một cái lông cũng đè chết hắn ta được, Đại Tài, em lịch sự
với nó làm gì? Nhìn điệu bộ hắn ta là anh đã tức điên rồi”.
“Bây giờ
chúng ta còn chưa biết người đứng sau lưng anh ta là ai, khó khăn lắm
mới đi nước cờ mạo hiểm dụ được chủ nhân ra mặt, đừng làm hỏng đại sự,
vụ kiện này không ai giúp thì chúng ta không thắng được”.
Trương Đại Phong vò mái tóc đã bắt đầu thưa thớt của mình, nói: “Cũng đúng, vậy anh cứ nhịn hắn ta trước vậy”.
Hai anh em vừa nói vừa vào phòng. Ôn Bạch Lương vẫn đứng ở đại sảnh dưới
tầng, ban nãy đang định ra về, chưa đi được mấy bước thì có người gọi
giật lại. Quay đầu lại nhìn thì thấy Đới Ngải Linh đang ngồi trong quán
cà phê bên hông đại sảnh, mỉm cười nhìn anh, không biết đã nhìn bao lâu.
Anh chậm bước tiến lại phía đó và ngồi xuống, nới lỏng cà vạt nhưng không nói gì cả.
Đới Ngải Linh cười to hơn: “Sao? Không chịu được nữa à?”.
Anh chau mày: “Chị biết mà, tôi không muốn giao tiếp với loại người ấy”.
Bàn tay của Đới Ngải Linh đã đặt lên đùi anh, nghe anh nói xong câu ấy liền nghiêm mặt lại nhưng vẫn không rút tay về, mà ấn nhẹ lên đùi anh một
cái.
“Ra ngoài làm việc thì loại người nào cũng cần phải tiếp xúc,
loại người nào cũng cần phải đối phó được, nếu không thì làm được việc
lớn gì chứ?”.
Anh vẫn im lặng không nói gì, cảm thấy bàn tay chị đặt
trên đùi sao nặng thế, muốn di chuyển một chút nhưng lại bị một sức mạnh vô hình khống chế, không thể nào tự do hành động được.
Anh biết
chuyện này thế nào, đã hai năm rồi, anh không thể chịu được những hành
động thân mật của người phụ nữ này thể hiện với anh ở nơi công cộng. Mỗi một lần động chạm của chị ta đều nhắc nhở anh, nhắc anh là vật sở hữu
của chị ta, tất cả mọi thứ của anh là do chị ta mang lại, sắp đặt và bố
thí.
Đới Ngải Linh không quá chú ý tới tâm trạng của người đàn ông
bên cạnh mình, chị đã hưởng thụ anh ta hai năm như hưởng thụ những gì
chị thích và thuộc về chị, hoàn toàn tùy theo ý thích và là lẽ đương
nhiên.
Chị đứng dậy vỗ vỗ vai anh: “Mặc kệ bọn họ đi, ông Hames đã
tới, hiện đang đợi trong phòng, cùng tôi lên gác, chúng ta phải gặp ông
ấy trước”.
Sau khi bước vào thang máy, chỉ có hai người họ. Phải quẹt thẻ mới lên được tầng cần đến, chị ấn số chạy thẳng rồi quay mặt lại,
đối diện với anh.
“Nhìn cậu này, cà vạt lệch cả rồi, ông Hames ghét
nhất là thấy những người trẻ tuổi mà không chú ý tiểu tiết, lại đây, lại gần một chút”.
Anh muốn tự mình sửa nhưng chị đã đưa hai tay lên, anh đành phải tiến về phía chị một bước rồi cúi thấp đầu xuống.
Chị chỉnh lại cà vạt cho anh, hai người sát lại rất gần nhau, bốn mặt thang máy bóng nhoáng, ánh điện sáng rõ, anh có thể nhìn thấy nếp nhăn không
thể che mờ được nơi khóe mắt chị, kỹ thuật trang điểm tốt nhất cũng
không thể che đậy được.
Anh nhớ lại gương mặt cô gái trẻ ngày xưa,
gương mặt mộc mạc tới mức không có bất cứ một màu sắc thừa thãi nào,
nhưng anh thích nhất được áp thái dương mình vào thái dương cô, cảm nhận làn da tươi trẻ hồng hào của cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc lơ đãng,
Đới Ngải Linh đã chỉnh xong cà vạt rồi đưa tay chạm vào mặt anh, vừa nói vừa cười: “Nghĩ gì thế? Mắt cũng nhắm lại rồi này”.
Anh mở choàng mắt, cùng lúc đó cửa thang máy bật mở, mở toang không gian bí bách này.
“Không có gì, không phải chúng ta đi gặp ông Hames sao? Ông ấy ở phòng nào?”.
Ôn Bạch Lương nói chuyện với Hames bằng vốn tiếng Anh rất lưu loát, Đới
Ngải Linh không tham gia nhiều vào câu chuyện mà chỉ ngồi bên uống rượu.
Khi mới bắt đầu ở bên Ôn Bạch Lương, chị cũng không nghĩ hai người sẽ ở bên nhau lâu thế này, ban đầu chị chỉ coi anh như một sự thử nghiệm mới,
sau này dần quen với việc bên mình có anh.
Có lẽ bởi vì anh mang lại cho chị hồi ức.
Một người đàn ông với vẻ bề ngoài tuấn tú nhưng bên trong lại tràn đầy dã
tâm, luôn khiến chị nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Chị không bao giờ quên người đàn ông mà chị không có được, một chàng trai ưu tú
mặc áo sơ mi trắng, nghèo tới mức chỉ có thể dẫn chị tới quán ăn trong
chợ đêm, chị luôn bỏ lái xe lại rồi cùng anh đi bộ ngắm biển, mỗi một
bước chân đều có thể khiến chị nhớ lại cả đời.
Là chị rời bỏ anh
trước, bởi vì biết rõ không có kết quả, nhưng trong một tháng sau khi ra nước ngoài chị đã khóc hàng đêm, chiếc gối luôn ướt đẫm và mặn chát, cứ thay rồi lại thay.
Anh viết một bức thư dài cho chị, trong thư không nhắc nhiều tới nỗi sầu biệt ly mà chỉ có ý chí mạnh mẽ, chị biết rõ anh là một chàng trai có lòng tự cao, anh nói sẽ có ngày anh dựa vào sức
mình để đứng ngang hàng với chị, tới ngày đó anh sẽ gặp lại chị.
Nhưng chị không bao giờ gặp lại anh nữa, anh chết rồi, một sự cố ngoài ý
muốn, giống như một câu chuyện cười châm biếm khiến người ta dở khóc dở
cười. Sau đó chị kết hôn, ly hôn, lại kết hôn rồi ly hôn, bay đi bay lại khắp thế giới. Rời khỏi Trung Quốc rồi lại về Trung Quốc, lại ra đi rồi lại trở về Trung Quốc, sau đó tình cờ trong một hoạt động thương mại
chị đã gặp Ôn Bạch Lương.
Hôm đó có một đoạn giới thiệu ngắn về anh,
Ôn Bạch Lương đứng trên sân khấu, mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cách đơn
giản, nói tới đoạn phấn khích thì gương mặt vô cùng khí thế, ngồi bên
dưới đều là những gian thương giảo hoạt đã lăn lộn trên thương trường
bao năm, ngồi bên cạnh chị là một vị giám đốc ma quái, vừa nghe vừa lạnh lùng “hừ” một tiếng, mặc dù nói nhỏ nhưng thể hiện rõ thâm ý, lại còn
quay sang nói chuyện với chị, gọi tên tiếng Anh của chị.
“Melissa,
chị nhìn thanh niên trong nước bây giờ đi, hết người này tới người kia
nông nổi, cách nghĩ đơn giản nhưng khẩu khí thì lớn lắm”.
Lúc trả lời mắt chị vẫn dõi theo chàng thanh niên trên sân khấu, mỉm cười: “Thế à?”, rồi không nói thêm câu nào nữa.
Sau đó một quãng thời gian dài thỉnh thoảng chị lại nhớ tới anh, giới kinh
doanh không lớn lắm, chỉ cần để ý một chút là chị cũng nắm được tình
hình cơ bản của Ôn Bạch Lương. Anh kém xa chị, nhưng trong lòng chị lại
luôn nhớ tới anh, một thời gian sau không chịu được nữa chị mới tâm sự
với bạn thân của mình về anh, lúc ấy bạn chị đã nhìn thấu tâm can chị,
vừa cười nghiêng ngả vừa vỗ vào thành ghế sofa.
“Ngải Linh, tôi còn
tưởng chúng ta có thể tránh được, không ngờ cậu cũng phải tìm một chú
chó săn nhỏ, đúng là nguy cơ tuổi trung niên mà”.
Nói cũng đúng, khi
còn là thiếu nữ điều chị hận nhất là bố mình ôm ấp gái bằng tuổi mình,
không thể tin được và không thể chịu được. Nhưng bây giờ khi tuổi tác đã lớn chị mới dần hiểu ra. Làn da tươi trẻ mịn màng ai mà không muốn? Có
chăm sóc tốt đến mấy thì khi cơ thể ngoài ba mươi tuổi sẽ lão hóa, da
thô và chảy xệ, phụ nữ như thế lẽ nào đàn ông lại không? Bây giờ bảo chị mềm mỏng giả vờ bị một người đàn ông già yếu lấy lòng thì quả thực là
một việc vô cùng khó khăn, cũng không cần thiết.
Nhưng nghĩ cho cùng
vẫn có chút băn khoăn, một chàng trai kém chị mười tuổi, thêm nhiều
nguyên nhân khác nữa cũng đủ khiến chị phải suy đi tính lại, huống hồ cả đời này chị đã quen được người ta theo đuổi, chưa bao giờ gò ép những
thứ không thuộc về mình, gần bốn mươi rồi đột nhiên lại phải thay đổi,
trong lòng chị thực sự khó mà vượt qua được cửa ải tâm lý của chính
mình.
Nhưng chị không ngờ Ôn Bạch Lương lại tự tìm đến mình.
Tội
danh thu hút tiền vốn phi pháp nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không
nhỏ, những trường hợp thế này mấy năm gần đây trong nước rất nhiều, vụ
lớn thậm chí bị phạt mười mấy tỉ, bị tù chung thân, nhỏ thì cũng dăm ba
năm. Có điều chị không ngờ Ôn Bạch Lương cũng phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, đẩy bản thân mình vào thảm cảnh đó.
Đối với anh mà nói là rơi vào bước đường cùng nhưng với chị chẳng qua chỉ là nợ ân tình vài người mà thôi.
Có lẽ đây là ý của ông trời, để chị không lỡ mất anh.
Khi anh tìm tới chị, chị nhìn thấy một chàng trai lo lắng bất an, bị thất
bại và sợ hãi giày vò, phong độ trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất,
nhưng chị lại cảm thấy vui vì biết bản thân mình có thể giúp được anh,
chị biết lần này anh không chạy thoát được.
Sau đó Ôn Bạch Lương ở
bên chị một cách đương nhiên, chị biết lúc đó anh đã có bạn gái nhưng
việc này chị giao cho anh tự giải quyết.
Quả nhiên anh là một người
đàn ông biết thức thời, mọi việc được giải quyết nhanh chóng. Chị giữ
anh lại bên cạnh, ban đầu với tư cách trợ lý đúng như chuyên môn cũ của
anh, nhưng một người đàn ông có dã tâm không bao giờ muốn ở dưới người
khác, dần dần anh bắt đầu muốn nhiều hơn.
Cũng là chị chiều anh, chị
thích dáng vẻ anh khi kiên trì một mục tiêu nào đó, thích đôi mắt sáng
rực như ngọn đuốc khi anh nói tới mục tiêu ấy, chị thường tưởng tượng ra người đàn ông chị không bao giờ gặp lại được nữa có phải cũng biểu lộ
ánh mắt giống như người đàn ông trước mặt chị.
Một người đàn ông quá
cố chấp một mục tiêu sẽ trở nên lạnh lùng, bởi vì không có một mục tiêu
nào thành công mà không cần hi sinh thứ gì, anh ta sẽ hi sinh mọi thứ
bản thân mình có thể bỏ ra, thậm chí ngay cả bản thân mình, giống như Ôn Bạch Lương trước mặt chị bây giờ.
Ôn Bạch Lương vẫn nói chuyện với
Hames, rèn luyện bên chị hai năm, anh đã không còn như ngày xưa nữa,
khiến Hames gật đầu liên tục, chị lặng lẽ nhìn, mỉm cười rồi lại uống
một ngụm rượu.
Được lắm, chị vui lòng bồi dưỡng anh, chỉ cần anh là của chị.
2
Gần tới lúc tan ca không biết Đổng Tri Vy đã ho mấy lần, càng lúc càng ho
dữ dội khiến Lily và Tiểu Luy ngồi phía ngoài văn phòng cũng chú ý tới,
lúc cô mang trà nước ra ngoài liền lên tiếng hỏi thăm.
“Chị Tri Vy, chị không khỏe à?”.
Cô lắc đầu, cổ họng đang đau âm ỉ nên không muốn nói gì.
Sự bình tĩnh bên ngoài không ngăn được sự phản kháng bên trong cơ thể cô,
sáng sớm nay đã phiền phức vì yêu cầu của Viên Cảnh Thụy, buổi trưa phải chống đỡ với sự nhiệt tình không biết từ đâu đến của bà Viên, buổi
chiều đau đầu vì Hà Vĩ Văn, nhưng tất cả cộng lại cũng không đáng sợ
bằng cái tên mà Hạ Tử Kỳ nhắc tới trong điện thoại.
Cô đã cố tình
chôn vùi ký ức về Ôn Bạch Lương từ rất lâu rồi, lâu tới mức cô tưởng
rằng anh ấy sẽ không bao giờ có thể ảnh hưởng tới cô nữa, không bao giờ
xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Nhưng cô đã nhầm.
Ngoài câu hỏi
đó ra Hạ Tử Kỳ không nói thêm câu nào nữa trong điện thoại, nhưng không
có ai lại vô duyên vô cớ nhắc tên một người không liên quan tới mình,
huống hồ đang lúc nhiều việc thế này. Cô không biết Ôn Bạch Lương đã làm gì nhưng rõ ràng đó nhất định không phải việc vớ vẩn.
Hạ Tử Kỳ đã
điều tra về anh, ngay cả quá khứ của anh cũng không bỏ qua, nếu không
phải vậy thì tại sao đột nhiên anh ấy lại hỏi cô câu này chứ?
Vấn đề bây giờ là Ôn Bạch Lương đã làm việc gì khiến Hạ Tử Kỳ chú ý, hay nói cách khác khiến Viên Cảnh Thụy chú ý?
Đổng Tri Vy cứ tiếp tục dằn vặt suy nghĩ không có kết quả như thế suốt hai
tiếng đồng hồ, ngay cả kết quả cuộc họp thế nào cô cũng không để ý.
Người bước ra đầu tiên là Viên Cảnh Thụy, Đổng Tri Vy ngồi ngay bên
ngoài văn phòng của anh, bên hông phòng họp, anh bước ra là nhìn thấy cô đang ngồi đờ đẫn.
Những người khác đều đi cửa khác, cô không có phản ứng gì, anh đứng lại nhìn cô, thấy tay cô đang đặt trên chiếc cốc giữ
nhiệt, tay kia vẫn cầm bút, đôi mắt nhìn vào điểm nào đó trên bàn, ánh
nhìn mơ màng, lọn tóc gài bên tai cũng đã rũ xuống che khuất một bên má, gương mặt cô càng trở nên nhỏ hơn.
Lily từ trong văn phòng đi ra, vừa thấy anh đứng ngoài cửa phòng họp liền ngớ người ra, gọi “Tổng giám đốc Viên”.
Lúc này Viên Cảnh Thụy mới nhận ra mình đang ngây người nhìn Tri Vy.
Anh nghiêng mặt nhìn Lily, cô ấy lập tức cúi đầu xuống.
Đổng Tri Vy cũng ngạc nhiên sực tỉnh rồi đứng dậy khi thấy anh, anh đi tới trước mặt cô nhìn cô rồi chau mày.
Đã xảy ra chuyện gì khiến Đổng Tri Vy căng thẳng thế này khi thấy anh?
Phản ứng của cô khiến anh cảm thấy mình như mãnh thú.
Nghĩ thế đôi mắt anh liền nheo lại: “Thư ký Đổng, xảy ra chuyện gì thế?”.
Cô lên tiếng trả lời, cổ họng đau rát như có lửa đốt, giọng lạc đi nhưng vẫn cố kiềm chế để không phát ra tiếng ho.
“Là thế này, ban nãy có mấy tin nhắn điện thoại tôi đã ghi lại ở đây”. Cô
vừa nói vừa đưa tập giấy A4 trong tay cho anh, cô nói tiếp, lần này đã
bắt đầu ho nhẹ: “Ban nãy anh Hạ có gọi điện tới hẹn một lát nữa sẽ tới
gặp anh có việc cần bàn”. Cô ho tiếp: “Bàn về chuyện của Ôn Bạch Lương”.
Anh cầm tời giấy A4 lên xem, vừa xem vừa ngước nhìn cô một cái.
Không biết bây giờ gương mặt mình có biểu hiện thế nào, Đổng Tri Vy muốn quay lưng bước đi nhưng Viên Cảnh Thụy vẫn đang đứng trước mặt cô, cô vội
cụp mắt xuống.
“Ôn Bạch Lương? Cô bị nhiễm lạnh à?”.
Hai câu hỏi
xếp cạnh nhau, rõ ràng câu hỏi thứ nhất chỉ là phụ, câu sau mới là trọng điểm, Đổng Tri Vy vội ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen láy của
sếp đang nhìn mình.
Cô nhìn hình ảnh mình trong đôi mắt anh, đôi mắt cô mở to, gương mặt hoàn toàn không tập trung.
Anh bật cười, trước mặt anh Đổng Tri Vy luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói,
nghiêm túc chăm chỉ quả thực đúng là trạng thái tiêu chuẩn của Tri Vy,
thỉnh thoảng cô lại có biểu cảm thế này khiến anh không nhịn được cười.
“Tôi biết rồi, bị nhiễm lạnh thì về nhà nghỉ sớm đi, nhớ uống thuốc không bị cảm thật đấy”.
Anh nói xong liền về văn phòng của mình, cánh cửa màu đen tự động khép vào
không chút âm thanh, ngăn cách Đổng Tri Vy ở bên ngoài.
Đổng Tri Vy
đứng sững lại mấy giây, sau đó cơn đau và ngứa rát trong cổ họng dội lên khiến cô phải cố hết sức mới nhịn được cơn ho dữ dội.
Cô quay người
về chỗ ngồi trước bàn làm việc, nhìn thời gian hiển thị bên góc trái màn hình máy tính rồi đưa tay tắt máy, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra
về.
Cảnh chiều hôm đã buông bên ngoài cửa sổ, giờ tan ca cũng đã tới, huống hồ tối nay cô còn phải đi học nữa, từ trước tới giờ cô chưa hôm
nào nghỉ học, dù là lớp luyện thi cũng vậy, Viên Cảnh Thụy đã nói thế
thì bây giờ cô về cũng không sao.
Hơn nữa hôm nay cô đã mệt tơi tả
rồi, bị ngấm nước mưa và nhiễm lạnh nên cổ họng mới đau rát, có điều
việc này cũng chẳng có gì to tát, trước khi vào lớp ra hiệu thuốc mua
hai túi bản lam căn(6), pha đặc rồi uống một cốc, buổi tối uống một cốc
nữa là mai sẽ khỏi.
Ngày mai…
Hai chữ này vang lên khiến Đổng Tri
Vy âm thầm thở dài, chưa bao giờ cô lại lo lắng ngày mai tới như bây
giờ, ngày mai liệu cô có phải làm lại tất cả mọi việc như hôm nay không, ngày mai Viên Cảnh Thụy liệu có như hôm nay, đột nhiên cười với cô rồi
còn ân cần hỏi han cô có bị nhiễm lạnh.
…
Cánh tay cầm túi của cô
khẽ khựng lại, tại sao cô lại nghĩ tới những chuyện này chứ, điều cô nên nghĩ không phải là không biết Ôn Bạch Lương đã làm chuyện gì khiến Hạ
Tử Kỳ tìm gặp Viên Cảnh Thụy gấp như vậy hay sao? Điều cô nên nghĩ không phải là cuộc nói chuyện của Viên Cảnh Thụy và Hạ Tử Kỳ liệu có ảnh
hưởng tới công việc và tiền đồ của cô hay sao?
Xong rồi, sự bất thường có thể truyền nhiễm, sau Viên Cảnh Thụy, tới lượt cô cũng bắt đầu trở nên khó hiểu.
Sau khi về văn phòng, Viên Cảnh Thụy cầm điện thoại trên bàn rồi đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
Văn phòng anh ở trên tầng cao nhất, ban công rộng rãi chiếm phân nửa không
gian, bên trên còn có một vườn hoa nhỏ, vào mùa hè, bạn bè anh thường
tới đây tìm anh uống rượu nên quầy rượu, bàn ghế có đủ cả. Bây giờ là
mùa đông, vào dịp gần cuối năm ở đây gió lạnh thấu xương, đương nhiên
không có ai tới đây uống rượu, nhưng ở trong phòng điều hòa lâu quá
khiến anh luôn có cảm giác bí bách vì vậy thường ra đây cho thoáng.
Anh mang điện thoại ra ngoài ban công, đốt một điếu thuốc, nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc ban nãy của Tri Vy anh lại thấy buồn cười.
Gió lớn quá, khói thuốc màu trắng vừa thở ra đã biến mất trong nháy mắt,
anh có thói quen để tay lên thành lan can rồi nhìn ra những con phố bên
dưới.
Tòa nhà công ty nằm ở vị trí trung tâm thành phố, dòng người
bên dưới luôn tấp nập, nhộn nhịp, chỉ nhìn một cái anh có thể thấy ngay
Tri Vy.
Thị lực mắt anh rất tốt, cách hơn hai mươi tầng nhưng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra cô, cô vừa ra khỏi tòa nhà, người nhỏ như một
cái chấm màu nâu, cô đang bước xuống cầu thang, sắp hòa vào dòng người
trên đường phố.
Đổng Tri Vy là cô gái có dung mạo bình thường, ai đã
từng gặp cô đều có nhận xét như thế, nhưng có lẽ nhìn quen rồi nên anh
cảm thấy cô càng ngày càng ưa nhìn, đặc biệt khi thỉnh thoảng cô có vẻ
mặt thú vị lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Chuông điện thoại
reo, anh nhìn số gọi đến rồi áp lên tai, bên kia vang lên tiếng của Hạ
Tử Kỳ, câu đầu tiên là: “Cuối cùng thì cậu cũng họp xong”.
“Cậu đã điều tra xong về Ôn Bạch Lương rồi à? Thế nào?”. Anh vẫn nhớ những lời Đổng Tri Vy nói ban nãy.
“Đổng Tri Vy nói với cậu rồi à?”. Giọng Hạ Tử Kỳ có phần ngạc nhiên.
“Nói rồi”. Anh đáp.
Hạ Tử Kỳ lại thở dài: “Cô ấy thật thà quá, ngay cả chuyện bạn trai cũ của mình cũng nói hết với cậu”.
Viên Cảnh Thụy vừa hít một hơi thuốc, nghe xong câu này liền im lặng, ánh
mắt dõi tìm cái chấm nhỏ màu nâu bên dưới, nhưng chỉ trong tích tắc Đổng Tri Vy đã biến mất trong dòng người trên phố, không thể nhìn thấy nữa.
3
Tối hôm ấy Đổng Tri Vy cảm thấy hiệu quả học tập rất kém.
Lớp ôn thi nghiên cứu sinh có rất đông học sinh, trong giảng đường đông
nghịt người ngồi sẵn. Sau khi tan ca cô đi xe bus tới đây, từ công ty
tới đây không có tuyến chạy thẳng mà còn phải đổi xe, do chuyến đầu tiên đợi lâu quá nên sau đó cô có hơi vội, không có thời gian đi mua thuốc
bản lam căn như đã dự tính nữa.
Khi cô vào lớp thì giáo viên đã tới,
bây giờ các giáo viên lên lớp đều sử dụng công nghệ, máy chiếu đã bật
sẵn, trên màn hình là nội dung trọng điểm của kì thi, cô sợ mình bỏ lỡ
gì nên vội vã tìm chỗ ngồi rồi cắm đầu ghi chép.
Vì đến muộn nên các
chỗ trống chỉ còn trên mấy bàn đầu, xung quanh toàn gương mặt lạ lẫm. Tề Đan Đan cũng không đến, lúc Đổng Tri Vy đang vội đến đây thì nhận được
rất nhiều tin nhắn gửi tới, cô ấy bảo phải đi hẹn hò, rồi dặn dò cô phải ghi chép đầy đủ cho cô ấy mượn photo.
Gần đây Tề Đan Đan có bạn trai mới nên rất quấn quýt, đi học cũng buổi đực buổi cái, không biết đã
nghỉ mấy buổi rồi. Tuần trước cũng may là có đi học nhưng cứ đứng ngồi
không yên, luôn miệng nói bạn trai đang đợi ngoài cổng trường, một mình
ngồi trong xe cũng chán nên cô ấy muốn nghỉ sớm.
Đổng Tri Vy không nhịn được liền bật cười, hỏi: “Không tách nhau ra được cơ à?”.
Tề Đan Đan giơ ngón tay ra đếm: “Hai mươi sáu, em gái à, chị hai mươi sáu
rồi đấy, áp lực lớn lắm, tìm bạn trai không dễ nên phải trông coi kỹ một tí, tránh việc giỏ mây múc nước rồi về tay không”.
Cả hai nói chuyện lớn tới mức giáo viên đứng từ xa cũng nhìn xuống, cầm micro nói với hai người: “Bạn kia, trả lời câu hỏi ban nãy của tôi, đúng rồi, chính là
em, chính là em vừa giơ tay đấy”.
Đổng Tri Vy cũng bị chú ý theo, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Người lên lớp hôm nay vẫn là giáo viên hôm nọ, xem ra ấn tượng của cô ấy với
Tề Đan Đan rất sâu sắc, cô vừa bước vào phòng và ngồi xuống thì giáo
viên đã bước tới hỏi thăm cô: “Sao có một mình em? Bạn hôm nọ giơ tay
không đi à?”.
Đổng Tri Vy vô cùng xấu hổ, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn giáo viên cười xòa.
Đúng lúc cô khó khăn lắm mới bình tĩnh ghi chép xong mấy nội dung chính thì
điện thoại trong túi lại đổ chuông khiến mọi người chú ý.
Trước khi
vào lớp cô vội quá, lại thêm tâm trạng bất ổn nên quên không tắt chuông
điện thoại, cô không mấy khi mắc phải sai lầm đơn giản thế này, Đổng Tri Vy vừa nói xin lỗi vừa tìm điện thoại.
Giáo viên trên bục giảng lại
nhìn về phía cô rồi đùa một câu: “Bạn này vui tính thật, cảm thấy không
khí bài giảng của tôi quá đơn điệu nên đã thêm chút nhạc nền cho tôi đây mà”.
Cả giảng đường cười nghiêng ngả, Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt trong
những tiếng cười xung quanh, tắt chuông điện thoại xong cô mới xem người gọi tới, hóa ra là Hà Vĩ Văn.
Cô thở dài thườn thượt trong lòng, cô chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi nhét vào ngăn bàn, không để ý tới nó nữa.
Khó khăn lắm mới tới giờ nghỉ giải lao, cô ra ngoài trả lời điện thoại.
Vừa chuông đầu tiên đã có người nghe, Hà Vĩ Văn không đợi cô lên tiếng đã
mở miệng xin lỗi mấy câu, nói chỉ là do đột nhiên muốn nói chuyện với
cô, nên quên mất tối nay cô phải đi học.
Tri Vy đáp lại mấy câu đơn giản, đang định cúp máy thì Hà Vĩ Văn gọi cô: “Tri Vy, đợi đã”.
“Sao thế?”. Cổ họng đau rát, cô lí nhí hỏi.
Cậu ngập ngừng một hồi rồi lấy hết can đảm hỏi: “Mấy giờ cô tan học? Buổi
tối, buổi tối đi ăn gì được không? Tôi biết một quán cháo vừa ngon vừa
rẻ, lại ở ngay cạnh trường cô, hay lát nữa tôi tới đón cô”.
“Cảm ơn,
nhưng không cần đâu, mai còn phải đi làm nữa nên tôi muốn về nghỉ ngơi
sớm”. Cô mềm mỏng từ chối cậu, cậu thất vọng “ờ” một tiếng, giọng nói
còn cố kéo dài.
Cúp máy xong Tri Vy ho sặc sụa, cơn ho đã nén nhịn
trong cổ họng từ ban nãy, sau đó một mình đứng trong gió rất lâu, trong
lòng thầm nghĩ ngày hôm nay sao còn chưa kết thúc, cứ dài lê thê thế
này.
Buổi học kết thúc lúc tám giờ bốn mươi phút, Đổng Tri Vy đi tàu
điện ngầm về nhà. Tàu điện ngầm buổi tối vẫn rất đông người, cô đứng bên cạnh cửa, dựa mình vào thành tay vịn lạnh toát, dần dần trút bỏ cảm
giác mệt mọi.
Lúc Đổng Tri Vy đi vào ngõ nhà mình đã hơn chín giờ ba
mươi, ngõ nhỏ không có đèn, cũng may nhiều nhà dân vẫn chưa đi ngủ nên
ánh đèn vàng và ánh sáng ti vi vẫn hắt ra qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, mang lại chút sức sống cho bóng đêm đen kịt.
Hàng ngày vẫn đi trên con
đường quen thuộc này nên Tri Vy không hề sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ
cuối cùng cũng được về nhà, bước chân vì thế mà nhanh hơn, trong ngõ
không có người, âm thanh phát ra từ tiếng bước chân của cô vô cùng rõ
ràng, tiếng “cạch cạch” còn vang đi rất xa.
“Tri Vy”.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện khiến cô giật mình, cô lùi lại một bước mới đứng
vững, tóc gáy cũng dựng cả lên, người cô cứng lại.
“Ai thế?”.
“Đừng sợ, là anh”. Giọng nói quen thuộc một lần nữa vang lên, bóng đen đã đi
tới trước mặt cô, ánh sáng mờ ảo chiếu từ hai bên cửa sổ nhỏ hắt lên
người anh, khiến Đổng Tri Vy cuối cùng cũng nhìn rõ mặt anh.
Cô mấp máy miệng, cơn đau nơi cổ họng vẫn còn như nhắc nhở cô mọi chuyện không phải là giấc mơ.
Cô lên tiếng, sự ngạc nhiên ban nãy cũng đã qua đi, mặc dù giọng nói có phần lạc đi nhưng vô cùng bình tĩnh.
Cô nói: “Anh Ôn, sao lại là anh?”.
Ôn Bạch Lương đã đợi Đổng Tri Vy ở ngõ nhỏ tăm tối này rất lâu, hồi trước
anh cũng thường xuyên đưa cô về nhà. Lúc đó hai người chưa có nhiều
tiền, nhưng mỗi lần bước vào đây anh đều cảm thấy cô sống quá vất vả,
anh thường kéo cô vào lòng khi đi qua những con ngõ nhỏ quanh co và nói: “Đợi một thời gian nữa chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn, không, mua biệt thự đi, biệt thự dùng ít đất của quốc gia, giữ giá hơn chung cư, anh và em ở cũng thoải mái hơn”.
Ngày đó anh thường nói với cô những điều này.
Ôn Bạch Lương vẫn nhớ mang máng dáng vẻ mình ngày đó, anh đã từng đầy hoài bão đầy ý chí như thế, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, đặc biệt là khi quay lại là có thể nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười
của Tri Vy.
Dung mạo Tri Vy rất giản dị, khi cười cũng bình yên như
nước, nhìn kiểu gì cũng không bắt mắt nhưng một khi đã quen rồi lại
khiến người ta không rời mắt đi được.
Buồn cười thật, cái gì mà hoài
bão, ý chí, chỉ trong nháy mắt hiện thực đã phang cho anh một đòn nặng
nề, khiến anh gục ngã, ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Hôm nay anh lại quay về nơi này, một mình đi bộ vào đây, xe đỗ ở một nơi rất
xa, đường xá trong khu phố cổ ngoằn nghoèo, rối rắm nhưng mọi thứ dường
như không khác là bao so với trí nhớ của anh, nhớ mỗi con đường nhỏ, mỗi một khúc quẹo dẫn tới nhà cô, thậm chí anh còn nhớ từng tiếng bước chân cô. Giây phút bước tới trước mặt cô, hai năm chia ly chỉ như một cái
chớp mắt, anh ở đây, cô cũng ở đây, mọi thứ dường như chưa từng thay
đổi.
Anh đối diện với cô, gương mặt quen thuộc trong ký ức khiến anh đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng giọng Đổng Tri Vy đã vang lên, có phần hơi lạc giọng.
Anh tưởng rằng cô vẫn như xưa sẽ gọi anh một tiếng Bạch Lương, nhưng cô gọi anh Ôn, sao lại là anh Ôn? Giọng điệu rất bình tĩnh như thể anh là một
người xa lạ.
4
Đổng Tri Vy không ngờ mình có thể bình tĩnh đối mặt với Ôn Bạch Lương như vậy.
Quả thực, sau khi hai người chia tay, cô đã từng nói với mình rất nhiều lần qua rồi thì cho qua, mỗi một giây có cả trăm, cả nghìn mối tình không
đi đến hôn nhân, anh cũng đâu có ký hợp đồng bán thân cho cô, tại sao
lại không thể chọn một người khác chứ.
Nhưng dù có nghĩ thông thì trong lòng vẫn đau, nửa đêm tỉnh mộng thấy mình nghiến chặt răng, không ngừng hỏi tại sao.
Đau lòng như vậy nhưng mỗi khi đến sáng lại tỉnh táo, tự mình có thể cho mình đáp án.
Còn tại sao gì nữa? Hiện thực rõ ràng như thế rồi, người anh cần không phải là cô.
Sau khi rời khỏi Ôn Bạch Lương cuối cùng Đổng Tri Vy cũng đã hiểu ra một
đạo lý – cơ sở để hai người bên nhau chính là đôi bên cần có nhau.
Ôn Bạch Lương đã từng cần cô, nhưng cuối cùng cô không có cách nào làm
thỏa mãn anh, anh cần một người có thế lực để kéo anh ra khỏi vũng bùn
lầy, còn cô không thể nào làm được điều đó.
Đã hai năm rồi, chưa bao
giờ cô thử liên lạc với anh bằng bất cứ cách nào, Ôn Bạch Lương cũng
thế, vì khi chia tay không vui vẻ gì nên ngay cả nhớ lại cũng không muốn chứ nói gì tới gặp mặt.
Nhưng không ngờ ngày hôm nay mọi chuyện lại
nối đuôi nhau xảy ra, Đổng Tri Vy không ngờ Hạ Tử Kỳ lại đột ngột nhắc
tới Ôn Bạch Lương qua điện thoại với cô, càng không ngờ tối nay Ôn Bạch
Lương lại đợi cô ở cửa nhà.
Gặp lại anh khiến tim cô đập loạn xạ,
lồng ngực như muốn vỡ tung, nhưng cô nghe thấy giọng mình dù lạc đi vẫn
bình thản, không đợi anh trả lời, cô nói tiếp:
“Anh có việc gì không?”.
Ôn Bạch Lương đã tỉnh lại sau cơn xúc động ban nãy, tất nhiên anh cũng
không nghĩ Đổng Tri Vy sẽ đối xử với anh như xưa, với tình huống chia
tay của hai người hai năm trước, cô không lờ anh đi đã tốt lắm rồi, ban
nãy anh chỉ là hơi hốt hoảng.
“Tri Vy, có thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em”.
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi ngước nhìn anh.
Hai năm không gặp, Ôn Bạch Lương vẫn là người đàn ông luôn chú trọng tới ăn mặc, ngoại hình, cho dù lúc anh khó khăn nhất cũng không ngoại lệ, lúc
nào cũng complet, giày da. Hai năm rồi có khác, mặc dù ánh sáng mờ mờ
yếu ớt nhưng cô vẫn cảm nhận được vẻ đắt tiền trên người anh.
“Bây giờ muộn rồi, mai tôi còn phải đi làm”. Cô nói xong liền chuẩn bị đi lên phía trước.
Dường như đoán ra cô sắp làm gì nên anh tiến lên trước chặn đường cô rồi nói: “Anh biết em không muốn nói chuyện với anh”.
Suýt nữa thì cô hỏi lại “Vậy tại sao anh lại đứng ở đây” nhưng cô kiềm chế
được, cô đứng lại rồi nói: “Anh muốn nói với tôi chuyện của anh và Thành Phương?”.
Anh hơi sững lại nhưng rồi mau chóng gật đầu.
Anh luôn biết Tri Vy là một cô gái thông minh.
“Nếu em đã biết thế vậy tại sao vẫn ở lại Thành Phương? Vẫn làm việc cho Viên Cảnh Thụy?”.
Đổng Tri Vy sững lại.
Ngọn nguồn sự việc thế nào cô không rõ, nhưng câu hỏi của Hạ Tử Kỳ không thể nào là một trò đùa, hơn nữa sự xuất hiện của Ôn Bạch Lương ở đây càng
chứng minh cho suy đoán của cô.
Quả nhiên giữa Ôn Bạch Lương và Thành Phương đã xảy xa chuyện, hơn nữa không phải là chuyện vui.
Cô đối mặt với anh một lần nữa trong con ngõ tối om, muốn hỏi anh ngọn nguồn câu chuyện nhưng lại có phần ngập ngùng.
Cô không muốn tự mơ mộng cho rằng chuyện này có liên quan tới mình, nhưng
nếu không phải thì tại sao anh lại tới đây cảnh cáo cô?
Cô nghĩ vậy rồi giữ khoảng cách nhất định với anh và im lặng.
Ánh đèn yếu ớt hắt lên mặt Tri Vy hòa quyện với ánh trăng màu bạc ngày
đông, hai mươi lăm tuổi vẫn còn rất trẻ, anh nhìn ánh sáng màu nhạt phản chiếu từ làn da cô rồi bất chợt nhớ lại làn da bị nhão dưới lớp phấn
dày của Đới Ngải Linh.
Nếu như anh có thể lựa chọn…
“Tri Vy, anh biết hai năm qua em sống rất vất vả, anh chỉ muốn…”.
“Anh muốn làm gì?”. Sau cơn đau họng giờ đầu cô cũng bắt đầu đau: “Đến cứu
tôi khỏi nước sôi lửa bỏng? Khiến anh thất vọng rồi, bây giờ tôi sống
rất tốt”.
“Nếu Viên Cảnh Thụy biết quan hệ giữa em và anh, anh ta sẽ không tha cho em”.
“Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả”. Cô chau mày nhắc nhở: “Anh đã làm gì tổng giám đốc Viên?”.
Anh cũng chau mày, thái độ của Đổng Tri Vy khác hoàn toàn trong quá khứ
khiến anh không thích ứng kịp: “Tri Vy, em đừng xù lông lên thế, anh
biết hai năm trước anh đã làm em tổn thương, anh cảm thấy có lỗi, nếu
không phải vậy thì làm gì có chuyện anh tới đây báo cho em biết, anh
không muốn em bị cuốn vào tình huống phức tạp này, không muốn em bị tổn
hại, em biết không?”.
…
Cô thấy rất kinh ngạc, không hiểu sao anh có thể nói những lời đó một cách trơn tru như thế.
Sau đó cô nghe thấy tiếng “xoẹt” rất rõ ràng, có người lặng lẽ bước tới gần phía sau lưng họ, ánh sáng bật lửa chiếu sáng gương mặt hai người.
Người đó ngẩng đầu lên nhìn hai người đang quay lại nhìn mình, các đường nét trên gương mặt rõ ràng trong bóng đêm.
Là Viên Cảnh Thụy, thấy
hai người quay đầu lại anh liền nghiêng người rồi khẽ buông một câu:
“Xin lỗi, làm phiền hai người nói chuyện rồi”.
Đổng Tri Vy đã sống ở
ngõ nhỏ này hơn hai mươi năm, nếu tình cảnh này không phải xảy ra với
mình thì nhất định cô sẽ nghĩ giữa ba người này chắc chắn có một mối
quan hệ phức tạp, sau đó cho dù giây phút này bình tĩnh thế nào đi nữa
thì giây tiếp theo sẽ vô cùng kích động thậm chí có thể là xung đột chân tay.
Nhưng sự thực là ba người đứng giữa ngõ đều phản ứng có chừng
mực nhất, lịch sự nhất, tốt nhất của những người trưởng thành, thậm chí
Ôn Bạch Lương còn gật đầu chào Viên Cảnh Thụy: “Anh Viên, anh còn nhớ
tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc doanh nghiệp của năm”,
còn Viên Cảnh Thụy thì cười và bước tới, đáp: “Thế à?”.
Câu nói này
khiến Tri Vy đứng lùi sang một bên vờ như mình không tồn tại, cho dù
giới thiệu Ôn Bạch Lương với Viên Cảnh Thụy hay giới thiệu Viên Cảnh
Thụy với Ôn Bạch Lương đều khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Ôn Bạch Lương chào ra về, lúc tạm biệt còn nhìn Đổng Tri Vy, cái nhìn đầy thâm ý.
Ánh mắt ấy có ý gì? Có ý thứ tôi vứt đi thì người khác cũng không được nhặt sao. Huống hồ Viên Cảnh Thụy đâu có “nhặt” cô, trong lòng cô hiểu rõ
hơn ai hết, sự xuất hiện của Viên Cảnh Thụy ở đây chắc chắn do Hạ Tử Kỳ
đã nói gì đó với anh, điều khiến cô bất ngờ chính là anh không đợi được
một đêm mà phải hạ mình tới đây một lần nữa.
Khi ánh mắt Ôn Bạch Lương vẫn lưu lại trên người cô, cô cũng nhìn anh như nhìn một người xa lạ.
Cuối cùng cô đã hiểu tại sao có người nói sau khi chia tay cả đời không nên
gặp lại, nếu không thất vọng càng nhiều, cô đã không còn quen biết Ôn
Bạch Lương của hiện tại nữa, ở anh đã không còn sự ngây thơ và tự tin mà cô quen thuộc, anh đã trở thành một người u sầu và gai góc, trong mắt
luôn ẩn chứa sự hoài nghi không tin tưởng mọi thứ xung quanh mình.
Anh lại tới tìm cô, đặc biệt cảnh cáo cô rời xa Viên Cảnh Thụy, ngay cả cô cũng không thể tin được.
5
Bóng Ôn Bạch Lương khuất dần ở đầu ngõ, Viên Cảnh Thụy và Đổng Tri Vy vẫn
đứng đó, không ai nói câu nào. Màn đêm như quánh lại, chỉ có điếu thuốc
trong tay Viên Cảnh Thụy vẫn cháy đỏ lập lòe trong đêm.
“Thư ký Đổng”. Đột nhiên anh lên tiếng: “Cô nhìn tôi như thế có phải có điều gì muốn nói với tôi không?”.
Đổng Tri Vy sững lại, bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã đứng ngây người nhìn sếp mình không biết bao lâu rồi.
Thứ phải đến thì sẽ không thể tránh được, cô hít một hơi để bình tĩnh lại rồi đáp lại Viên Cảnh Thụy bằng giọng khàn khàn:
“Tổng giám đốc viên, muộn thế này rồi sao anh còn ở đây?”.
Anh ngước nhìn cô, ngõ nhỏ hẹp dài, bên trên chỉ có một dải trời bé tẹo,
hôm nay mùng một ngẩng lên là có thể nhìn thấy mảnh trăng khuyết, dưới
chân vẫn là con ngõ gập ghềnh lâu năm không được sửa sang, cộng thêm
cánh cửa hai bên đường chốc chốc lại đóng mở và những người về muộn. Anh quen thuộc với nơi này, quen thuộc tới mức nhắm mắt lại vẫn có thể tìm
được phương hướng chính xác, ban nãy khi bước vào đây có một khoảnh khắc dường như anh đã quay về thời xa xưa, khi đó anh và Doãn Phong vẫn còn
trẻ, hai người thường bước đi trong bóng đêm xa xăm vô tận, không biết
trước mắt họ phải đối mặt với điều gì.
Sau khi Hạ Tử Kỳ về anh đã lái xe tới đây, khi giảm tốc dừng xe anh đã định quay xe rời khỏi nơi này,
cho dù việc này có liên quan tới Đổng Tri Vy thì anh cũng không cần phải vội vàng yêu cầu cô chứng minh, cách tốt nhất chính là án binh bất
động, để xem cô có phản ứng gì rồi phán đoán sau.
Trước khi làm việc
gì anh luôn suy nghĩ nhiều hơn người khác, nếu không đã không có ngày
hôm nay, nhưng những gì anh làm ngày hôm nay lại khiến anh ngạc nhiên.
Anh vừa nghĩ vừa xuống xe rồi đi vào ngõ chừng hai bước, rồi chần chừ lần
nữa, tự hỏi mình có cần phải làm thế này không, nhưng chính lúc này anh
đã nghe thấy tiếng Đổng Tri Vy.
Thính giác của anh vốn rất tốt, tiếng hai người nói chuyện dù nhỏ nhưng anh cũng nghe được bảy, tám phần, đi
thêm mấy bước nữa thì nghe rất rõ.
Hai người nói chuyện rất nhập tâm, bước chân anh rất nhẹ nhàng, nghe thêm hai câu nữa anh cảm thấy không
cần thiết để cuộc đối thoại này tiếp tục diễn ra, anh lại ngại lên tiếng nên tiện tay châm một điếu thuốc.
Anh không biết bản thân mình nên cảm thấy vui mừng hay cảm thấy đáng tiếc.
Điều đáng vui mừng là, quả nhiên anh không nhìn nhầm Tri Vy, điều đáng tiếc
là anh vốn phải tin tưởng vào con mắt của mình, bây giờ lại đứng đây một cách vô duyên.
Anh hạ điếu thuốc đang kẹp trên tay xuống, hỏi cô: “Có thời gian không? Ra xe tôi nói vài câu”.
Đổng Tri Vy khẽ cúi đầu, nói: “Vâng”. Sau đó quay người đi ra khỏi ngõ trước.
Hai người một trước một sau ra khỏi ngõ, ánh điện ngoài đường lớn sáng
choang, Viên Cảnh Thụy không hút điếu thuốc đó nữa, lúc ra khỏi ngõ anh
đã dập tắt nó ở thùng rác đầu tiên ngoài ngã tư. Đổng Tri Vy nhìn thấy
chiếc xe quen thuộc đỗ bên vệ đường, bác Trần không có ở đây, xem ra
Viên Cảnh Thụy tự mình lái xe tới đây.
Anh mở cửa ngồi vào trong, cô
cũng ngồi vào theo, cửa xe khép lại, mọi âm thanh hỗn tạp bị đẩy lùi sau cánh cửa, cửa xe được dán màu tối khiến Tri Vy cảm thấy mình như lạc
vào một không gian khác.
Cô hạ giọng: “Tổng giám đốc Viên, có chuyện
này tôi muốn nói với anh, tôi có quen biết Ôn Bạch Lương, tôi đã từng
làm việc cho anh ấy”.
Anh gật đầu và bình thản đáp lại: “Tôi biết rồi”.
Tri Vy nghe thấy anh nói ba từ ấy xong trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang.
“Có phải anh Hạ đã nói chuyện ngày xưa của tôi và anh ấy cho anh?”.
Cô vốn không muốn nói những chuyện này nhưng gương mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông bên cạnh cô chìm trong bóng tối khiến cô không thể nào
bình tĩnh được, tại sao Viên Cảnh Thụy lại tới đây? Đến để chất vấn cô
liệu có tiết lộ bí mật kinh doanh của Thành Phương hay không ư? Đến
thông báo cho cô ngày mai không phải đi làm nữa ư? Dựa vào những lời Ôn
Bạch Lương nói với cô lúc nãy cô không cảm thấy Viên Cảnh Thụy sẽ tin
tưởng cô một cách vô điều kiện như trong quá khứ.
Nhưng lời vừa nói
ra Đổng Tri Vy đã hối hận, cứ cảm thấy hoang mang rối bời là cô lại lên
tiếng không tự chủ, nói ra những lời ngu xuẩn khiến mình chán nản. Mấy
năm nay cô tự cảm thấy mình đã đoạn tuyệt với mấy chữ “hoang mang rối
bời” nhưng tối nay trước mặt Viên Cảnh Thụy cô vẫn để xảy ra chuyện.
Cũng may Viên Cảnh Thụy đã nhanh chóng đáp lại: “Đúng là Tử Kỳ có điều tra
một số tài liệu về Ôn Bạch Lương, có thể có nhắc tới chuyện riêng của cô và cậu ta, nhưng không phải nhằm vào cô, đừng để ý làm gì”.
Giọng
nói của người đàn ông này lại có phần dịu dàng khiến Đổng Tri Vy nghi
ngờ mình nghe nhầm, nhưng tâm trạng căng thẳng ban nãy đã bắt đầu thả
lỏng, thoải mái hơn.
Cô từng chứng kiến Viên Cảnh Thụy không vui,
không vừa ý, ngay cả bộ dạng lúc anh đánh lộn cô cũng may mắn được nhìn
thấy, mặc dù thỉnh thoảng anh cũng mỉm cười quyết định không bao giờ
tuyển dụng một người nào đó hoặc coi họ là kẻ địch, nhưng tuyệt đối
không nói với giọng điệu như bây giờ.
Anh nói chuyện với cô bằng
giọng nói dịu dàng khiến cô bị ảo giác, ảo giác một giây sau đó anh sẽ
đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vai cô, bảo cô đừng sợ hãi.
Hôm nay anh làm sao thế?
Tâm trạng vừa được thả lỏng bây giờ lại bắt đầu căng thẳng, Đổng Tri Vy khẽ nhúc nhích người trong không gian chật hẹp, lưng hơi nghiêng dựa sát
vào thành cửa, nghĩ một lát cô hỏi thẳng Viên Cảnh Thụy:
“Tổng Giám
đốc Viên, nếu Ôn Bạch Lương đã làm gì đó bất lợi cho Thành Phương anh có nghĩ rằng với quan hệ của tôi và anh ấy trong quá khứ để tôi làm công
việc hiện tại sẽ khiến người khác hiểu nhầm?”.
Viên Cảnh Thụy mỉm cười: “Cô rất thẳng thắn”.
Đổng Tri Vy không nói gì, cô đợi câu trả lời từ anh.
“Những lời hai người vừa nói tôi đều nghe thấy hết”. Anh cũng rất thẳng thắn,
và không hề ngại ngùng vì sự xuất hiện đột ngột của mình.
Thấy anh
thẳng thắn như vậy Đổng Tri Vy nghĩ lại cuộc đối thoại giữa mình và Ôn
Bạch Lương ban nãy, biết Viên Cảnh Thụy trong lòng đã hiểu rõ, lúc này
cô mới thực sự thở phào, nhưng lại nghe anh nói thêm một câu: “Nhưng tôi thấy cậu Ôn vẫn còn lưu luyến cô lắm, nếu cậu ta quay lại, thư ký Đổng
liệu có nhớ nhung tình cũ không?”.
Bình thường anh vốn hay nói mấy
câu bông đùa với cô, Đổng Tri Vy cũng quen rồi nhưng lần này cô lập tức
chau mày đáp: “Tổng giám đốc Viên, xin anh đừng nói đùa như thế!”.
Anh nghiêm mặt nhìn cô khiến Đổng Tri Vy sững lại, không ngờ giây sau đó
đuôi mắt anh cong lên mỉm cười và nói tiếp: “Cuối cùng thì cô cũng bình
thường trở lại rồi, thư ký Đổng này, điệu bộ của cô ban nãy tôi không
quen chút nào”.
Người đàn ông này lại coi sự thấp thỏm của cô như trò cười, cô bị anh cười đỏ bừng hai tai, giận quá cô cúi mặt xuống không
nhìn anh nữa.
Ánh đèn trên phố sáng lấp lánh, anh cười xong lại nhìn
cô, một nửa gương mặt cô lộ rõ dưới ánh đèn, anh nhìn thấy bóng đôi mi
cô đang cụp xuống, và đôi tai ửng đỏ nữa.
Anh rất thích cách nói
chuyện thoải mái thế này, có điều Đổng Tri Vy đã bắt đầu im lặng thể
hiện sự phản kháng rồi, với sự hiểu biết của anh về cô nếu cứ tiếp tục
thế này thì có thể cô sẽ làm mặt lạnh mất, anh đổi chủ đề khác thì hơn.
Anh nghiêm mặt lại, nói: “Thư ký Đổng, có việc này tôi muốn nói với cô để xem ý cô thế nào”.
Đổng Tri Vy ngước lên nhìn anh, đáp: “Tổng giám đốc Viên, nếu là chuyện có
liên quan tới Ôn Bạch Lương thì tôi không muốn biết quá nhiều”.
Anh
chau mày, dường như có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó mau chóng bật cười:
“Cũng được, nếu cô không muốn biết thì sau này nói tiếp vậy”.
Đổng
Tri Vy cảm thấy khá shock trước sự khoan dung và rộng lượng của Viên
Cảnh Thụy ngày hôm nay, nhưng cảm giác mệt mỏi trong người khiến cô
không thể nào nghĩ tiếp được nữa, cô ho khẽ rồi hỏi: “Vậy bây giờ tôi về nhà được chứ?”.
Anh gật đầu: “Được”.
Cô khẽ đáp: “Cảm ơn”. Nói xong liền chuẩn bị đẩy cửa xe ra ngoài.
Nhưng anh đột nhiên lên tiếng: “Cô bị khản giọng rồi”.
Anh không nghe ra sao? Suýt chút nữa cô cầu xin anh tha cho cô, cứ câu hỏi
câu đáp thế này thì khi nào cô mới được nghỉ ngơi chứ?
“Vâng, về nhà tôi sẽ uống thuốc”.
Anh nhìn chiếc túi da bị cô nhét đầy sách: “Hôm nay cô lại đi học à? Có thời gian mua thuốc sao?”.
Cô không có thói quen nói dối nên lắc đầu nhưng lập tức bổ sung thêm: “Tôi về nhà tìm, nhà tôi chắc là có thuốc dự phòng”.
Nói tới đây Đổng Tri Vy lại nhìn đồng hồ: “Giờ này các hiệu thuốc đều đóng cửa rồi”.
“Trên đường tới đây tôi có nhìn thấy một hiệu thuốc mở cửa 24/24 giờ, không xa”. Anh vừa nói vừa khởi động xe lao về phía trước.
Đổng Tri Vy bất lực ngồi trên ghế phụ, bất lực nhìn vị sếp độc đoán chuyên chính đang ngồi cạnh mình, không nói một câu nào nữa.
6
Quả nhiên hiệu thuốc cách đó không xa, đi qua hai con phố là tới, sắp mười
giờ nhưng hàng quán hai bên đường vẫn sáng đèn, hàng hoa quả, quán ăn và siêu thị nhỏ mọc san sát nhau, còn có một quán lẩu rất nhỏ nhưng bên
trong chật kín người, từng làn khói trắng bay ra từ nồi lẩu, nhìn qua
cánh cửa kính cũng cảm nhận được hơi nóng đang bốc lên cuồn cuộn.
Hiệu thuốc ở bên cạnh quán lẩu, lúc xuống xe Viên Cảnh Thụy còn nhìn Tri Vy
một cái, anh rất thích ăn đêm thế này, nếu không phải vì Đổng Tri Vy
đang bị cảm thì có lẽ anh sẽ đề nghị hai người vào trong vừa ăn vừa nói
chuyện.
Có điều việc gì cũng cần suy tính tới khả năng phát triển,
gần đây trước mặt anh Đổng Tri Vy càng ngày càng không còn cứng nhắc
nữa, anh cảm thấy rất tốt, nhưng sự thay đổi của một người cần tuần tự
dần dần, quá vội vàng sẽ không có kết quả tốt, thời gian cô làm việc cho anh còn dài, anh không vội.
Hai người bước vào hiệu thuốc, Đổng Tri
Vy vốn định bảo anh không cần xuống xe, nhưng hôm nay anh đã mang tới
cho cô quá nhiều sự kinh ngạc, nhiều tới mức cô bắt đầu từ bỏ việc nói
chuyện bình thường với anh, cứ để anh tùy ý vậy, những việc anh muốn làm thực sự cô không có khả năng ngăn cản.
Ngược lại với quán lẩu, hiệu
thuốc khá yên tĩnh. Không có vị khách nào cả, người đàn ông trung niên
mặc áo blouse trắng ngồi sau quầy thuốc, thấy hai người bước vào cũng
không đứng dậy mà chỉ hỏi:
“Cần gì?”.
Đổng Tri Vy bước tới hỏi: “Chào bác, cháu muốn mua một hộp bản lam căn”.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn cô, vì ngồi thấp nên hai mắt lộ cả ra ngoài gọng kính: “Ờ, rát họng à, bị cảm phải không? Bị cảm thì uống
thuốc này”. Nói xong liền đứng dậy đi sang bên cạnh mở tủ kính, lấy một
túi thuốc đưa cho cô và giới thiệu: “Đây, đây là thuốc nhập khẩu từ nước ngoài, trị liệu rất tốt, một viên là hiệu quả ngay”.
Đổng Tri Vy
thường tới bệnh viện lấy thuốc cho mẹ chứ không mấy khi tới hiệu thuốc,
gặp tình huống như thế này cô không biết phải làm thế nào: “Cháu không
bị sốt, uống bản lam căn là được rồi”. Nói xong cô chỉ về tủ thuốc sau
lưng người đàn ông: “Chính là loại này, cảm ơn”.
Viên Cảnh Thụy đứng sau lưng cô nãy giờ, giờ mới lên tiếng: “Cô ấy còn ho nữa”.
Người đàn ông trung niên nhìn hai người sau đó lấy thuốc ho dạng nước ra: “Loại thuốc ho nước này tốt lắm”.
Đổng Tri Vy nhìn lọ thuốc toàn chữ Tây mà cô không biết, đang định lên tiếng thì Viên Cảnh Thụy liền đưa tay chỉ: “Bối mẫu, cao sơn tra là được rồi, chính là loại đó”.
Người đàn ông trung niên nhìn hai người một lần
nữa rồi vào lấy bản lam căn và bối mẫu, cao sơn tra từ trong góc tủ ra
đặt lên bàn rồi ghi hóa đơn: “Ai trả tiền?”.
“Tôi trả tiền”. Đổng Tri Vy vội mở túi nhưng tờ hóa đơn đã bị Viên Cảnh Thụy giành lấy, không cho cô một cơ hội nào.
“Tổng giám đốc Viên!”. Cô vội kêu lên.
Anh trả tiền rồi cầm lấy hai túi thuốc: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Cô đi như đuổi theo anh ra ngoài hiệu thuốc, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, nhà tôi gần đây tôi tự đi bộ về là được rồi”.
Anh dừng lại đột ngột khiến cô suýt chút nữa đâm vào người anh, anh nói:
“Ho phải ăn nhiều lê, nhà cô có lê không?”. Nói xong không đợi cô trả
lời, anh liền đi về phía mấy sạp hoa quả.
Sạp hoa quả ngay cạnh hiệu
thuốc, các loại hoa quả bày đầy trước mặt người qua đường, táo đỏ, chuối vàng, nho tím, bên cạnh còn có mấy thùng hoa, những ngọn đèn trần treo
lơ lửng trên cao chiếu rọi màu sắc sinh động bên dưới.
Bà chủ ngồi trong quán nghe thấy tiếng liền đứng dậy: “Mua lê à? Có, lê Đường Sơn vừa mới bày hôm nay đấy, tươi lắm”.
“Không mua loại này, mua lê tuyết”.
“Lê tuyết cũng có, năm tệ rưỡi mửa cân”.
“Đắt thế à?”. Anh còn mặc cả khiến Đổng Tri Vy há hốc miệng đứng im tại chỗ.
Cô nằm mơ rồi, Viên Cảnh Thụy đứng trước sạp hoa quả mua lê, còn đang mặc cả nữa, chắc chắn cô đang nằm mơ.
Bà chủ rất biết cách bán hàng, vừa nói vừa đặt lê lên cân, vừa đặt vừa nói: “Vậy anh mua nhiều một chút, tôi tính rẻ cho”.
Cứ thế, lúc Đổng Tri Vy còn sững sờ đứng đó thì Viên Cảnh Thụy đã hoàn
thành xong một vụ mua bán khác, cầm túi lê nặng trĩu anh quay sang nói
với cô: “Lên xe đi”.
Anh đã quen làm chủ, cô quen phục tùng mệnh lệnh của sếp, lại đang rơi vào trạng thái kinh ngạc nên đã lên xe lúc nào
không biết. Anh nổ máy rồi đưa túi đồ cho cô.,
“Cầm lấy đi”.
Mấy
cân lê nặng trĩu cộng với bản lam căn, bối mẫu, cao sơn tra đựng đầy hai túi to khiến cô ôm đầy lòng, xe chạy, tiếng khóa cửa kêu cách cách bên
tai khiến Đổng Tri Vy tỉnh ra.
Không, không phải cô đang mơ, mọi thứ đều là sự thật.
Xe đỗ trước ngõ, Đổng Tri Vy đẩy cửa xuống xe đi được một bước lại quay
lại, Viên Cảnh Thụy vẫn chưa đi, anh ngồi trong xe nhìn cô: “Sao thế?”.
Hai tay cô xách đầy đồ, gương mặt có muốn tỏ vẻ nghiêm túc cũng rất khó,
giọng thì khàn đi, nhưng khàn giọng vẫn cố nói: “Tổng giám đốc Viên, hôm nay thực sự cảm ơn anh”.
Anh cười: “Không phải cảm ơn, tốt nhất đừng bị ốm, còn nhiều việc cần cô làm, cô không đi làm thì phiền lắm”.
Bỗng nhiên cô không kiềm chế được gương mặt mình nữa, một nụ cười đã nở từ
lúc nào, nhưng cô mau chóng nghiêm mặt lại, sau đó tạm biệt anh rồi đi
vào ngõ.
Anh không đi ngay mà vẫn ngồi trong xe châm một điếu thuốc,
nhìn bóng Đổng Tri Vy khuất dần trong đêm tối, anh đang nghĩ tới nụ cười ban nãy của cô.
Anh không hề nói đùa với cô, cô không liên quan tới
mọi thứ Ôn Bạch Lương làm khiến anh rất vui, tìm một thư ký không dễ,
tìm được một trợ thủ đắc lực như Đổng Tri Vy lại càng khó, thời gian
tiếp theo sẽ rất rối loạn, anh biết mình rất cần cô.
Trong một ngày
đã xảy ra bao nhiêu chuyện như thế khiến Đổng Tri Vy tưởng rằng đêm nay
mình sẽ mất ngủ, không ngờ uống một cốc bản lam căn, hai thìa bối mẫu,
cao sơn tra vào cô lại ngủ rất ngon, nhưng vẫn nằm mơ. Trong giấc mơ
xuất hiện một cậu bé, lần này cậu bị một đám người mặt mày gớm ghiếc
đuổi bắt, mấy kẻ đuổi theo sau mặt mũi hung tợn, cô vẫn sợ nhưng không
bỏ chạy mà vẫn đứng đó nhìn theo cậu bé, đột nhiên một cảm giác buồn bã
xâm chiếm cô, trái tim đau thắt, không biết bản thân mình có thể làm
được gì.
Lúc tỉnh dậy cô cảm thấy mình thật hoang đường, Viên Cảnh Thụy là ai chứ, anh cần người khác thương hại sao?
Đang miên man nghĩ thì điện thoại trên đầu giường đổ chuông, cô đưa tay lấy
rồi ấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng Viên Cảnh Thụy: “Thư ký
Đổng”.
Cô ngồi bật dậy trên giường theo phản xạ, không biết xảy ra chuyện gì mà Viên Cảnh Thụy sáng sớm đã gọi điện cho cô.
Lần trước cô cũng nhận được điện thoại thế này, sau khi đặt máy xuống là
bận rộn cùng anh thức suốt ba đêm, ngày đêm đảo lộn, cuối cùng về tới
nhà cô nằm vật ra giường, thư ký không dễ làm, đặc biệt là thư ký của
Viên Cảnh Thụy.
Dường như anh rất vừa ý với tốc độ trả lời của cô,
không biết anh gọi từ đâu mà cô còn nghe thấy tiếng gió lao xao, giọng
anh rất nhỏ, hoặc có thể do cô vừa tỉnh dậy nên nghe có cảm giác khác
ngày thường.
Anh nói: “Cô vẫn khỏe chứ?”.
Cô sững lại mất mấy giây, sáng sớm anh gọi điện tới đây chỉ để hỏi cô có khỏe không?
Cô lên tiếng đáp, trước khi đáp còn khẽ hắng giọng: “Đã không sao rồi”.
Vì ngạc nhiên quá nên cô quên thêm cả đại từ nhân xưng vào.
“Vậy thì tốt, tôi còn sợ cô ốm thật, hôm nay không ra khỏi nhà được”.
Đổng Tri Vy bất chợt đưa tay lên trán, mắt nhìn mấy hộp thuốc bản lam căn đã mở trên đầu giường, còn có lọ cao sơn tra và bối mẫu nữa, mọi chuyện
tối qua lại hiện lên rõ mồn một: Cô và Ôn Bạch Lương gặp lại nhau một
lần nữa, Viên Cảnh Thụy đứng mặc cả bên phố, mọi thứ không thể tin được
nhưng lại là sự thật.
“Không đâu, cảm ơn tổng giám đốc Viên đã quan tâm, tôi sẽ tới công ty đúng giờ”.
Cô trả lời, giọng vẫn khàn nhưng đã đỡ hơn tối qua nhiều.
“Cũng không cần vội thế đâu”. Anh vẫn nói nhỏ, giống như đang thì thầm bên tai cô.
Cô không hiểu, nhưng sau đó đã mau chóng hiểu ra vấn đề: “Vậy tôi tới bệnh viện trước”.
“Thế có vất vả cho cô không?”.
Anh nói thế khiến cô không biết phải tiếp lời thế nào, ngập ngừng một lúc cô mới đáp: “Không đâu”.
Đầu dây bên kia anh khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn”.
Cúp máy xong Đổng Tri Vy còn ngồi trên giường mất hai phút.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Ôn Bạch Lương tối qua vẫn khiến cô chấn động, đáng
nhẽ nó phải khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng trong đầu lại không ngừng
nghĩ đến những gì Viên Cảnh Thụy đã nói đã làm mấy ngày qua, khiến cô
không thể nào suy nghĩ cẩn thận xem sự xuất hiện đột ngột của Ôn Bạch
Lương có ý nghĩa gì.
Lúc ra khỏi giường Đổng Tri Vy còn thở dài trong lòng, một người có được thành công như ngày hôm nay quả thực có lý do
để thành công, đặc biệt trên phương diện dùng người, chí ít Viên Cảnh
Thụy có thể phát huy giá trị công việc của cô ở mức lớn nhất, còn khiến
cô làm việc mà không hề có một lời than trách nào.
Sếp là gì? Chính là thế này đây!
Chú thích:
(6) Bản lam căn: Vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh (ND).