Sáng hôm sau đã có người đợi sẵn cô trước cửa, Âu Cung Ngụy cũng thật chu đáo đi, chuẩn bị cho cô hẳn một tài xế riêng.
“ tôi là Tôn Lý, bắt đầu từ bây giờ sẽ là tài xế riêng của phu nhân, mời phu nhân lên xe, ông chủ đang đợi ở nhà“. Tôn Lý hạ người mở cửa xe giúp cô, tự động đem đồ của cô lên xe.
“ ùm“. cô cũng không hỏi tại sao lại gọi cô là phu nhân, có lẽ là anh đã dặn như vậy.
Tôn Lý lái xe rất kỹ lưỡng, chỉ sợ nếu có gì sơ xót, cái thân nhỏ này của cậu sẽ không thể tự quyết định được nữa.
Cố Mạn Yên nhìn Tôn Lý âm thầm đánh giá, cậu còn khá trẻ, nhưng khuôn mặt lại cho thấy bản thân đã ra đời rất lâu.
Xe chạy không bao lâu dừng lại trước căn biệt thự màu trắng to lớn, cô đưa mắt quan sát xung quanh, tất cả điều trồng hoa hồng, loài hoa cô thích nhất, dãy hoa chạy dài từ cổng đến cửa chính biệt thự, khiến cả biệt thự ngập tràn một màu đỏ tươi tắn.
xe dừng lại trước cổng chính, Tôn Lý nhanh chóng mở cửa xe giúp cô, giúp việc trong nhà nhanh chóng bước ra, cúi đầu một lượt chào cô.
“ phu nhân“.
“ các người đi làm việc đi“. Âu Cung Ngụy từ trong nhà bước ra, lên tiếng nói, mắt dán chặt trên người cô.
hành lí của cô đã được người giúp việc đem vào phòng, cô bây giờ không biết phải làm gì tiếp theo, đang không biết phải làm gì trong đầu liền nhớ ra điều mình muốn hỏi, khó khăn lên tiếng.
“ chuyện đó, Âu tổng, tại sao họ lại gọi tôi là phu nhân“.
“ tôi không nuôi tình nhân, nên em chỉ có thể làm vợ của tôi“. Âu Cung Ngụy ánh mắt dịu dàng nhìn cô, như nhận ra điều khác thường trong mắt, lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
“ trong hợp đồng không có ghi như vậy“. Cố Mạn Yên có chút tức giận, anh xem cô là gì chứ, muốn quyết định gì thì như vậy sao, cũng không hỏi xem cô có đồng ý không.
“ em muốn hủy hợp đồng, bây giờ cũng không muốn“.
“ anh..“. Cố Mạn Yên không nói lên lời, ý anh muốn nói nếu cô không đồng ý, hợp đồng công ty liền bị hủy, anh à muốn làm khó cô.
“ tôi muốn ăn sáng, em mau đi nấu đi“. Âu Cung Ngụy không để ý đến biểu cảm khó chịu của cô, bỏ lại một câu rồi xoay người đi thẳng vào nhà bếp.
Cố Mạn Yên mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể làm khác, chân chậm chạp bước theo sau anh.
Âu Cung Ngụy nhìn bóng lưng bận rộn của cô nấu ăn, khiến trong lòng anh rất ấm áp, anh chỉ muốn mãi mãi như vậy.
Âu Cung Ngụy vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ, cô đã đem thức ăn đặt trước mặt anh, lên tiếng kéo anh về thực tại.
“ thức ăn tôi làm xong rồi, bây giờ tôi có thể trở về phòng được chưa“.
“ đút tôi ăn“. Âu Cung Ngụy lên tiếng, lại không biết bản thân lại có lúc trẻ con như vậy.
“ anh..“. Cố Mạn Yên định lên tiếng từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, liền gật đầu đồng ý.
anh nhìn cô gật đầu tâm trạng càng trở nên vui vẻ, im lặng để cô đút mình ăn, người giúp việc trong nhà nhìn anh như vậy có chút giật mình, không nghĩ ông chủ của họ lại có lúc như vậy.
đút cho anh ăn xong liền theo anh lên phòng, cô và anh ở chung một phòng, điều này cô cũng đã đón trước, nên cũng không bất ngờ.
ngày đầu tiên thực hiện bản hợp đồng, anh không đi làm, ở nhà cùng cô suốt một ngày, nửa bước cũng không rời đi.
hôm sau cũng vậy, suốt một tháng, anh điều ở nhà cùng cô, công việc cũng đem về nhà làm, rất ít khi đến tập đoàn, có đến cũng chỉ một chút lại trở về cùng cô.
trong thời gian này cô thực sự hạnh phúc, anh còn đưa cô đi chơi, đi du lịch, cô nghĩ anh đã tha thứ cho cô, nhưng cô lại không ngờ rằng, đó chỉ là khoảng khắc, cô còn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời, cho đến bây giờ.