sau cuộc nói chuyện đó ngày nào cô cũng đến tìm hắn, ban đầu hắn có chút không quen, nhưng dần rồi cũng thích ứng được việc cô ở bên cạnh mình.
“ Chí Minh, tôi đến tìm anh đây, tôi có mang theo món anh thích ăn nữa“. Tần Tuyết Phi đặt lên bàn sau đó lấy ra giúp hắn.
nhân viên trong Cao Thị cũng đã quen với sự hiện diện của cô, nên họ cũng không bàn tán, gặp cô cũng cúi đầu chào cô một cái, bởi dù gì cô cũng là tiểu thư cao quý của Tần gia.
“ Tuyết Phi cô không cần phải làm khó bản thân như vậy đâu“. những món cô mang đến cho hắn đều chính tay cô nấu, hắn cũng rất rõ, một tiểu thư như cô làm sao biết nấu ăn, huống hồ quen biết cô lâu như vậy, hắn làm sao có thể đón cô không biết nấu ăn, mà chính xác là cô hoàn toàn không biết.
“ Chí Minh, tôi cảm thấy rất tốt“. Tần Tuyết Phi vờ như không có gì, nhưng có ai hiểu, vì muốn bên cạnh hắn, cô đã cố gắng rất nhiều, từ một tiểu thư danh giá, không cần phải động tay vào việc nhà như cô, vì hắn mà phải cố gắng vào bếp học nấu ăn, khiến cả hai tay của cô đều bị bỏng, nhưng hắn sẽ không thấy được, vì cô đã giấu chúng rất kĩ.
Cao Chí Minh im lặng không nói nữa, đứng lên đi lại phía cô, hắn cũng không muốn phụ công sức của cô.
Tần Tuyết Phi đợi hắn ăn xong định sẽ ở lại bên cạnh hắn một lát, nhưng xem ra hắn rất bận, vì cô chỉ ngồi một lát liền có một cô gái đến tìm hắn, cô ta rất xinh đẹp, lại còn rất quyến rũ, cô ta nói đến đây bàn hợp đồng với hắn, sau đó hai người sẽ đi ăn, cô vì không muốn cản trở công việc của hắn đành ra về.
Cao Chí Minh thực sự rất ghét mùi nước hoa của cô ta, càng không muốn ở gần cô ta, nhưng hắn lại muốn dùng cô ta làm cái cớ để cô từ bỏ hắn, hắn sợ bản thân sẽ làm tổn thương cô.
Tần Tuyết Phi buồn bã ra về, cô thấy hắn nhìn cô ta rất tình cảm, có phải hắn đã thích cô ta, Tần Tuyết Phi tâm tình đau đớn đến tìm Cố Mạn Yên, bây giờ Tần Tuyết Phi chỉ còn cô bên cạnh.
~~~~~~~~*~~~~~~~~
“ Tuyết Phi, hôm nay sao có tâm trạng hẹn mình đi mua sắm vậy“.
“ Mạn Yên mình muốn ra ngoài hít thở, nhớ cậu nên hẹn cậu ra cùng hít thở chúng“. Tần Tuyết Phi tinh nghịch nhìn cô.
“ anh ta lại làm cậu buồn có phải không“.
“ mình có một tháng để khiến anh ấy chấp nhận mình, nếu sau một tháng vẫn không thể, mình sẽ sang nước ngoài một thời gian“. tuy chấp nhận sẽ tiếp tục làm bạn cùng hắn, nhưng cô sợ bản thân sẽ càng đau lòng.
“ Tuyết Phi, dù cậu có quyết định như thế nào, mình vẫn ủng hộ cậu“. cô nhìn cô ấy đau lòng, cô cũng không thể vui nổi, mình bây giờ đã hạnh phúc, nên cũng mong bạn mình cũng sẽ hạnh phúc.
“ Mạn Yên, cảm ơn cậu“. Tần Tuyết Phi thực sự may mắn khi có người bạn như cô.
“ được rồi, mau đến đây giúp mình chọn đồ đi“. Cố Mạn Yên kéo Tần Tuyết Phi đến một quầy bán quần áo nam, cô muốn chọn cho anh một cái áo sơ mi, cô rất thích nhìn ăn mặc áo sơ mi.
“ được rồi mình giúp cậu“.
hai người vẫn như vậy, vẫn như trước kia, cùng nhau dạo phố, rồi uống trà chiều, cô thực sự rất mong giây phút này tồn tại mãi mãi.