Không Thể Tử Bỏ Em

Chương 3: Chương 3




“Mạn Yên, em giúp chị đem báo cáo này lên phòng chủ tịch nhờ chủ tịch ký duyệt giúp chị“. trưởng phòng Lưu để báo cáo trước mặt cô, bình thường sẽ là phó phòng thiết kế, nhưng hôm nay cô ấy xin nghỉ, nên đành nhờ cô vậy.

Cô Mạn Yên khó xử nhìn trưởng phòng Lưu, chủ tịch không phải anh sao, cô thực sự không thể.

“ trưởng phòng Lưu, cái...cái này, có cần ký duyệt gấp không ạ“. cô có chút e ngại nhìn người phụ nữ trước mặt.

“ rất gấp, nếu hôm nay không nhận được ký duyệt của chủ tịch, chúng ta sẽ không thể theo kịp kế hoạch đã đề ra, cho nên, em lập tức đi“.

“ trưởng phòng Lưu, thực xin lỗi, chị có thể nhờ người khác không, em bây giờ thực sự rất đau bụng, sợ sẽ ảnh hưởng, trưởng phòng bụng em lại bắt đầu đau, em xin phép“. cô cũng thực thông minh đi, viện ra lí do thực tế như vậy, dù biết tránh được 1 lần 2 lần, không tránh được cả đời, nhưng được lần nào hay lần đó vậy.

“ thôi được rồi, em đi đi“. trưởng phòng Lưu nhìn cô gật đầu, cũng không làm khó cô, dù gì cũng ra đời lâu như vậy, tiếp xúc nhiều người như vậy, không thể không nhìn ra cô là đang cố tình trốn tránh.

“cảm ơn trưởng phòng Lưu“. vừa nhận được sự đồng ý, cô liền nhanh chóng xoay người đi nhanh về phía nhà vệ sinh, nếu không đi mau nhất định sẽ run rẩy cả người trước mặt người khác, điểm yếu của cô chính là không thể nói dối người khác, chỉ cần người đó tinh ý một chút liền nhận ra, nhất là cử chỉ tay của cô, cứ bám vào nhau.

~~~~~~~*~~~~~~~

“ Mạn Yên, anh đến đón em, chúng ta về thôi“. cao Chí Minh lịch thiệp giúp cô mở cửa xe, cử chỉ muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu.

“ Chí Minh, sau này không cần phải như vậy, em có thể tự về“. cô có chút không tự nhiên nhìn hắn, thực sự không cần.

cái không tự nhiên đó, lọt vào mắt người khác lại là cử chỉ ngại ngùng e thẹn, khiến ai kia hai tay không tự chủ siết chặt, hành động đó lại vô tình lọt vào mắt Cao Chí Minh, hắn đưa mắt thách thức nhìn anh, cử chỉ dành cho cô càng dịu dàng, cưng chiều hơn.

Hắn chính là muốn chọc anh tức điên, hắn biết Âu Cung Ngụy thực sự còn yêu cô rất nhiều.

Trước khi lên xe không quên tặng cho anh thêm một nụ cười thách thức, muốn nói “ anh có giỏi thì đến đây giành lấy“. khiến ai kia thực sự sắp không thể kiềm chế được nữa.

Cao Chí Minh đánh vô lăng rời đi, hắn biết cô vẫn chưa quên được Âu Cung Ngụy, thời gian lâu như vậy, nhưng đêm nào cô cũng lấy hình của anh ra để ngắm, thói quen đó theo cô rất rất lâu rồi, hắn biết dù bây giờ hắn có muốn chen chân vào cũng không được, đành đứng qua một bên, âm thầm chăm sóc, giúp đỡ cô.

~~~~~~~~*~~~~~~~

“ Tuyết Phi cậu xem, cái áo này như thế nào“. cô đưa đến trước mặt cô bạn của mình một cái áo nữ màu tím nho, cô thực sự rất thích màu tím.

“ đẹp lắm, rất hợp với cậu“.

“ tôi lấy cái này“. không biết từ đâu xuất hiện một cô gái giật lấy cái áo trên tay cô.

“ nè cô, cái áo này là chúng tôi chọn trước“. Tần Tuyết Phi từ nhỏ đã có tính tiểu thư, nên chuyện như vậy cô ấy không thể bỏ qua được.

“ nhưng tôi thích như vậy, dù gì các người cũng không có ý định lấy, vậy tôi lấy thì sao, dù gì Hàn Thiên Như tôi muốn mua một cái áo cũng cần các người đồng ý sao“. dù gì sắp tới mẹ cô ta nói sẽ gả cô cho Âu Cung Ngụy, cô ta còn sợ gì nữa chứ.

Cố Mạn Yên nghe cô ta nói mình là ai, không tự giác lùi về sau hai bước, thì ra cô ta chính là người anh sẽ lấy làm vợ, cô thực sự không muốn ở đây thêm chút nào nữa, quay sang nắm tay Tần Tuyết Phi kéo đi.

“ Tuyết Phi mình hơi mệt, chúng ta về thôi“. do không chú ý, cả người đâm sầm vào người trước mặt, nếu người đó không kéo cô lại, chắc là cô đã nằm ra đất, do lực kéo có hơi mạnh, khiến cả người cô nhào vào lòng người đó.

“ xin lỗi, do tôi không chú ý, anh không...“. cả người cô cứng đờ, mùi hương quen thuộc, còn có gương mặt này, cả đời cô cũng không thể quên, Âu Cung Ngụy.

~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.