Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Chương 13: Chương 13




Lạc Nguyên nhanh như chớp chạy tới đẩy cô ra một bên, giật mất tập hồ sơ trên tay cô.

“Ai cho phép em xem đồ đạc của tôi hả?”

“Chưa xin phép đã tự tiện vào phòng tôi là sao?” Anh đanh giọng, sấn tới, gương mặt tức giận chỉ thiếu điều quăng cô ra khỏi đây.

Tiểu Hi sững sờ, người trước mặt có phải là Lạc Nguyên không, chưa bao giờ cô thấy anh nổi giận, thật đáng sợ.

Theo bản năng cô co rúm người lại, như sợ anh sẽ đánh mình. Cô sợ tới mức đứng không vững, trong đầu liên tưởng đến những nhân vật sống hai mặt trong phim kinh dị, ban ngày là người lịch sự nhã nhặn, ban đêm thì thành ác quỷ chuyên ăn thịt người.

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng run, càng run càng co người. Mặt Tiểu Hi xanh mét, người co lại chỉ còn một nhúm.

Thấy Tiểu Hi sợ hãi như vậy, Lạc Nguyên chợt tỉnh, có lẽ anh đã dọa cô nhỏ sợ chết khiếp. Anh xuống giọng rối rít xin lỗi.

“Xin lỗi, anh nóng quá không kìm chế được, làm em sợ.”

“Tiểu Hi” Anh lại gần lay cô.

Tiểu Hi bỗng nhiên vùng dậy, chạy như bay ra cửa, chạy thẳng xuống lầu hai tìm Lạc Trâm. Cô thở hổn hển gõ cửa phòng Lạc Trâm.

“Chuyện gì vậy hả?” Lạc Trâm hết hồn, có cần gõ nhiều như vậy không, còn tưởng là cháy nhà.

Tiểu Hi chạy vô, nhảy lên giường trùm chăn lại, thở dốc hỏi Lạc Trâm. “Anh cậu có tiền sử bệnh tâm thần không hả?”

“Cậu điên à, anh tớ vô cùng bình thường.”

“Nhưng mới vừa rồi, anh ta nổi giận rất đáng sợ.”

“Sao anh tới lại nổi giận với cậu?”

“Tớ có làm gì đâu, chỉ chạy vô phòng anh cậu chơi một tý.” Tiểu Hi vờ vịt.

“Chơi một tý mà làm Lạc Nguyên nổi giận. Tiểu Hi à! Tớ hâm mộ cậu quá đi.”

“Ừ, thì tớ có tìm tòi một chút, chỉ là xem hồ sơ trong phòng anh ta thôi mà.”

“Cậu thông cảm đi, từ hồi chị dâu tớ chết đi, anh ấy hay nóng tính một chút.”

“Nóng tính một chút, không dám đâu, dọa tớ chết khiếp.”

“Không thể nào, chắc chắn cậu đã đụng tới vật gì quan trọng của anh ấy đúng không, mau khai ra.”

“Chỉ là, tập hồ sơ điều tra về tai nạn của chị dâu cậu.” Tiểu Hi lắp bắp.

“Cậu thật là, tự nhiên lại lôi ra vết đau của anh ấy, ai không nổi giận chứ.”

“Tớ biết rồi mà, mai mốt không thèm xem trước mặt anh ta nữa.”

“Còn muốn có lần sau?”

“Thôi, không, không, không muốn nữa.”

“Mà không phải cái chết của chị Khả Vy là tai nạn sao. Nhưng trong tập hồ sơ lại ghi khác?”

Lạc Trâm cũng không biết, lúc tiểu Vy vừa mất mọi người đều nghĩ là tai nạn, tuy người tài xế lái chiếc xe ấy đã chạy trốn, nhưng gia đình đau buồn quá nên cũng không ai yêu cầu phía cảnh sát điều tra.

Nửa năm sau, bỗng nhiên Lạc Nguyên lại muốn cho người điều trạ lại. Anh mướn thám tử tư điều tra gần nửa năm nhưng không có kết quả gì, bên cảnh sát cũng không điều tra được gì vì chiếc xe gây tai nạn là xe chôm, có thể do tên trộm trên đường tẩu thoát lỡ gây ra tai nạn, không bắt được tên trộm nên cảnh sát cũng đành bó tay.

Mãi đến một năm gần đây anh mới tuyên bố ngưng điều tra, cũng tầm tầm khoảng thời gian anh gặp Tiểu Hi. Tuy vụ tai nạn có nhiều điểm nghi vấn, như lúc ấy Lạc Nguyên và tiểu Vy vẫn đứng trên lề đường chưa hề bước xuống, chiếc xe là cố ý lao thẳng vào anh, nhưng không bắt được kẻ gây tai nạn cũng không thể điều tra được gì.

Không biết ở phòng Lạc Trâm bao lâu, cô đã ngủ quên mất, cũng chẳng biết mình về phòng bằng cách gì.

Ngày hôm sau, Tiểu Hi buồn bực vác mặt đi học lớp kỹ năng đi đứng. Ối trời ơi! Có mỗi việc ngồi mà họ chỉnh cô cả trăm lần. Ngồi cả giờ đồng hồ có mỗi tư thế, thật là tra tấn học viên. Được rồi cô thừa nhận là do thường ngày cô sống bừa bãi bây giờ không quen.

Ba giờ sau, cô lê lết tấm thân tàn đi ra. Anh Trương đã đợi sẵn mở cửa cho cô. Phải nói rằng có tiền thật là sướng làm gì cũng có người làm giúp. Cúi người chui vào xe, mém tý nửa cô đã té chổng mông, vì sao? Vì bất ngờ, Lạc Nguyên ngồi thu lu một đống nhìn cô.

“Anh đến rước em.”

Thượng đế a, anh ta có đến rước cũng phải báo trước một tiếng chứ. Tự nhiên đêm hôm ngồi trong xe không lên tiếng, nhìn vô còn tưởng là quỷ á.

“Anh đợi em từ khi tan làm đến giờ?”

“Anh muốn cùng em ăn cơm.”

“Á! Anh chưa ăn?”

“Chưa”

Thôi được, mặc dù trước lúc đi học cô đã ăn, nhưng bị giày vò mấy giờ liền, bao nhiêu cơm gạo đã tiêu hết rồi.

“Vậy chúng ta đi đâu đây?”

“Em muốn ăn gà rán KFC” Đã bao lâu rồi cô không ăn rồi chứ.

“Món ấy không tốt, chúng ta đi nhà hàng ăn cho đàng hoàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.