Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi - phần 2
Đi được vài bước, Lạc Nguyên thấy Tiểu Hi ngồi xổm xuống, ngửa mặt lên trần.
Trời ơi! Thật là xấu hổ mà, tại sao cô lại bị chảy máu cam lúc này cơ chứ?
Nhìn thấy máu chảy ra, Lạc Nguyên cuống cuồng bật dậy chạy lại , không có chuyện gì với cô chứ?
Anh lắc mạnh Tiểu Hi “Em không sao chứ? Lấy tay ra anh xem.”
Tiểu Hi xấu hổ, đỏ mặt “Thật xin lỗi, tôi không sao, chỉ chảy máu cam thôi.”
Tiểu Hi ngượng ngùng, trưng ra nụ cười như mếu.
Lạc Nguyên định thần, như phát hiện ra chuyện gì, không thể kìm chế, anh bật cười ha… ha…
“Ngưu Tiểu Hi! Em thật đen tối, mới nhìn thấy người đẹp đã nổi máu ha… ha…”
Một bên Lạc Nguyên cười chảy cả nước mắt.
Một bên Tiểu Hi ngượng chín cả mặt, chẳng phải tại anh ta hết sao, máu mê trai của cô nổi lên là chuyện hiển nhiên nha.
“Anh có thể cho tôi xin khăn giấy không? Tôi không giữ được.” Làm máu chảy ra thảm, không khéo anh ta bắt đền, có mà chết à? Vừa nhìn đã biết hàng cao cấp, cô có treo mỏ(*) mấy tháng cũng không đủ đền đâu nha.
(*): treo mỏ = nhịn ăn
Lạc Nguyên vội vàng rút khăn tay, chầm chậm chùi sạch máu trên mũi giúp cô.
Tiểu Hi đối diện với gương mặt anh, gương mặt đang phóng lớn trước mắt mình, không khỏi có một số ý nghĩ không được trong sáng, nhịn không được, nuốt nuốt nước miếng. Lúc này, cô thật muốn cắn một cái.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh khẽ cười, con mắt đen dài khẽ híp lại cảnh cáo “Đến thế này vẫn còn háo sắc à?” Tay khẽ ngửa đầu cô ra sau.
Tiểu Hi khóc không ra nước mắt, cô chỉ nghĩ thôi mà anh ta cũng biết sao? Thật không phải người mà.
Được một lúc khẳng định máu đã đông lại, anh liền bế Tiểu Hi nằm lên ghế.
Tâm hồn Tiểu Hi lại tiếp tục bay lên thiên đàng “Thượng đế ơi! Con làm gì mà người đột nhiên đối tốt với con đến vậy, tuyệt như mơ.”
Không phải chứ, chỉ mới gặp lần đầu thôi không cần thân mật thế này đâu, trái tim nhỏ bé của cô sợ rằng sau hôm nay sẽ không còn theo cô nữa.
Cô lại thất thần. Lạc Nguyên khẽ cười, cô nhóc này thật là…, nhìn điệu bộ của cô không thể không buồn cười, không biết đã bao lâu anh không được thoải mái như thế này.
Cô rất khác tiểu Vy, tiểu Vy không hay mơ mộng, cô ấy sống rất thực tế, suốt thời gian cô ấy đã sống chỉ có học và làm việc, thậm chí khi hai người yêu nhau phần lớn thời gian họ gặp nhau là để bàn công việc.
Nhưng anh yêu tiểu Vy, yêu từ khi cô ấy còn quấn lấy chân anh kêu “Anh Lạc Nguyên! Cùng chơi với em”.
Không biết từ lúc nào, tiểu Vy đã trở thành một phần của anh. Tiểu Vy chưa bao giờ để anh lo lắng, bọn họ từ khi yêu nhau đến lúc tiểu Vy mất đi, chưa bao giờ cãi nhau.
Tiểu Vy rất thông minh, từ nhỏ cô ấy luôn ngoan ngoãn, biết bản thân mình là trẻ mồ côi, phải ở nhờ nhà anh nên lúc nào cũng cố gắng biến mình thành đứa con hoàn hảo trước mặt ba mẹ anh.
Khi bắt đầu học cấp 3, cô ấy đã tự sống độc lập, xin dọn ra khỏi nhà anh. Lúc ấy, anh đi du học, mãi đến hai năm sau mới về. Cô dọn đi chỉ vì muốn trốn tránh anh, cô luôn nghĩ rằng bản thân mình chỉ là đứa trẻ mồ côi, không thích hợp với địa vị của anh. Anh lại quá thu hút người khác, ở bên anh cô lúc nào cũng sợ anh bị người khác cướp đi mất.
Về nước, anh kiên quyết tìm đến cô, mặt dày dọn đến phòng cô, ích kỷ giữ cô bên mình. Cuối cùng cũng thuyết phục được tiểu Vy chấp nhận anh.
Năm đó, cô đang học năm hai, anh đã làm Tổng giám đốc công ty của ba mình, không cẩn thận, cô có thai nhưng cô đã âm thầm bỏ đứa bé, không nói cho anh biết. Mãi đến sau này, lúc sắp ra đi cô mới hối hận nói với anh. Cô nói ‘lúc đó, là cô ích kỷ không muốn phải phụ thuộc vào anh, cô muốn thành công, cô muốn độc lập, cô đã bỏ đứa bé để bây giờ phải để anh lại một mình’
Anh không hận cô, anh hiểu cô, cô luôn không tin tưởng vào mọi người, chỉ tin chính mình. Lúc nhỏ, sợ lại bị bỏ vào cô nhi viện nên cô đã rất ngoan, nhường nhịn anh, rất nghe lời bố mẹ anh, cố học thật giỏi. Mọi thứ cô đều cố gắng nhưng cô không bao giờ cảm thấy an tòan.
Ban đầu anh không hiểu tại sao anh yêu cô, gần gũi cô đến như vậy nhưng cô vẫn không thể mở lòng với anh, nhưng rồi anh đã biết. Thật ra cô rất mềm yếu, một lần bị chính mẹ ruột mình bỏ lại, đã để lại vết thương tâm lý rất lớn trong tâm hồn của cô. Thậm chí, chưa bao giờ cô thả lỏng chính mình ngay cả trước mặt anh.
Đến ngày định mệnh đó, anh mới hiểu, anh mới hiểu được cảm giác bị bỏ lại, một mình trơ trọi trên thế giới. Mọi thứ đều không thay đổi chỉ có người anh yêu thương là đã ra đi. Lúc cô chạy ra, đẩy anh khỏi chiếc xe ấy chính là vì không muốn ở lại một mình, cô sợ mất anh, cô sợ lại cô đơn một mình trên thế giới này. Cô thà đi trước để anh mãi nhớ cô, còn hơn ở lại một mình hiu quạnh trên thế giới này, cô để lại nỗi đau cho anh.
Lúc ra đi, cô đã nói “Anh phải sống tiếp, vì em, vì khoảng thời gian em đã bỏ phí, anh phải tiếp tục sống”.
Đúng vậy, anh đã làm theo lời cô, cố gắng sống tiếp. Hai năm qua, anh đã cố sống nhưng sống như cái xác không tâm hồn, anh vẫn ở đây, vẫn là tai này, mắt này, thân thể này không thay đổi nhưng trái tim đã chôn theo cô.
Mãi đến khi gặp Tiểu Hi, anh ngỡ như mình lại được gặp tiểu Vy lần nữa. Đúng vậy, lần này anh không cho phép mình bỏ phí nữa. Anh nghĩ ông trời đang giúp đỡ anh và tiểu Vy. Lần này, anh quyết phải bù đắp cho tiểu Vy.
Mà lúc này cô gái nhỏ bé đang ngọ ngậy không yên. “Em lại làm sao rồi?”
“Anh siết tay tôi đau.” Mặt Tiểu Hi nhăn nhó. Anh nha, không phải muốn giết người đấy chứ? Tự nhiên siết tay người ta đau chết thôi.
Lạc Nguyên giật mình. Anh quên mất, mải nghĩ lại làm đau cô.
Tiểu Hi lật đật ngồi dậy, thật may mà anh ta bỏ ra, không thì đau chết mất. Cô nhanh chóng quay về chuyện chính. Rụt rè thăm dò Lạc Nguyên:
“Không biết anh tìm tôi để làm gì?”
Ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cô nói tiếp “Chúng ta hình như chưa gặp nhau bao giờ, tôi chắc cũng không nợ anh thứ gì hết nha.”
Hay là tập đoàn này muốn trao học bổng cho sinh viên nghèo, hiếu học như cô “hắc... hắc... Sức học của tôi cũng bình thường thôi, không đủ điều kiện nhận học bổng, phần thưởng gì đâu nha. Nếu anh cố cho thì tôi đành nhận đỡ vậy.” Nói xong trưng ra nụ cười lấy lòng.
Cô bé này, sao lại cười ngốc nghếch vậy chứ? Lạc Nguyên thấy, nói vòng vo với cô cũng vô ích, có khi cô lại chẳng hiểu, anh quyết định vào thẳng chuyện chính.
“Anh muốn em dọn về sống với anh.”
“Hả?” Không tin vào tai mình, Tiểu Hi ngoáy ngoáy tai, hỏi lại.
Lạc Nguyên từ tốn lặp lại.
“Anh muốn em dọn về nhà anh, hai chúng ta tìm hiểu rồi đính hôn sau đó thì kết hôn. Anh nghiêm túc.”