Cuộc đời này mới ngắn ngủi làm sao, con người chúng ta sao cứ sống mãi với quá khứ, cứ mãi khiến bản thân phải đau khổ, dằn vặt mà quên rằng hạnh phúc luôn hiện hữu bên ta, chỉ là ta cứ mãi ôm lấy phiền muộn không muốn đi về phía nó. Suốt quãng đường đưa Lạc Nguyên đến bệnh viện, cô có cảm giác như mình đã trải qua hết một đời người, may mắn biết bao khi cô có cơ hội thức tỉnh trước khi mọi chuyện quá muộn màng, đúng vậy, điều quan trọng là cô yêu Lạc Nguyên, sao cứ phải dằn vặt bản thân, dằn vặt anh ấy, để cả hai đều đau khổ. Nếu lần này Lạc Nguyên bình an vô sự, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với anh.
Bệnh viện im lìm trong sớm mai, từng chiếc lá vàng rơi lác đác trong sân, vài tia nắng sớm bắt đầu len lỏi qua cửa sổ phòng bệnh, chiếu rọi nơi góc phòng, bên giường có người bệnh nào đó đang rất vui vẻ, cười không khép miệng lại được. Sáng sớm, vừa mở mắt, anh đã nhìn thấy Tiểu Hi của anh gục đầu ngủ bên giường, đang ôm chặc tay anh vào lòng, tuy tay có cảm giác hơi tê nhưng không sao, đâu dễ gì được cô ôm thế này. Lạc Nguyên yên lặng nằm đó ngắm nhìn người con gái đang say ngủ bên giường mình, bàn tay còn lại không nhịn được vươn qua vuốt ve mái tóc cô, cảm giác bình yên đến khó tả.
Lạc Trâm gục bên chiếc ghế dài bên kia phòng, sực nhớ đến Lạc Nguyên, cô vội vàng tỉnh giấc, nhìn qua bên này thấy anh đã tỉnh, vội nhỏm dậy định lên tiếng liền bị anh ngăn lại. Thế đấy, ông anh trai của cô vì gái mà không màng nguy hiểm, giờ tỉnh dậy rồi cũng không chịu cho cô đi kêu bác sĩ, đang ôm vết thương mà cũng không quên dê gái. Cô mặc kệ, phải kêu Tiểu Hi dậy cho lão này biết tay mới được.
Lạc Trâm bước qua, làm như không nhìn thấy ánh mắt đang phóng ra ngàn đao của Lạc Nguyên, cô cúi xuống lay Tiểu Hi dậy.
Tiểu Hi bị gọi dậy cứ ngỡ Lạc Nguyên bị gì, nhảy dựng lên “Sao? Anh ấy sao rồi?”
Lạc Trâm nhịn cười, chỉ chỉ tay về phía người nào đó, “Không, tớ chỉ định nói với cậu là anh ấy tỉnh rồi.”
Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm, làm cô hết cả hồn, cứ tưởng rằng anh lại bị gì, quay đầu nhìn sang anh chàng nằm trên giường đang nhìn cô với biết bao nhiêu yêu thương, dịu dàng nói với anh “Anh thấy trong người sao rồi? Em gọi bác sĩ đến kiểm tra nha!”, nói xong không đợi anh lên tiếng đã vội vàng rời khỏi.
Lạc Nguyên oán hận trừng mắt với người nào đó, người ta đang tận hưởng hạnh phúc tự dưng lại nhảy ra con kỳ đà cản mũi. Anh cất giọng khàn khàn đuổi Lạc Trâm đi “Ở đây có Tiểu Hi chăm anh rồi, em về nhà nghĩ ngơi đi, bảo với mọi người tập trung lo việc công ty không cần lo cho anh.” Tốt nhất là để anh ở đây một mình với Tiểu Hi luôn đi.
Lạc Trâm bĩu môi khinh bỉ người nào đó, đúng là gian thương, đến việc bản thân mình bị thương cũng tận dụng để lấy được sự thương hại của Tiểu Hi.
“Anh nhớ nha, sau này Tiểu Hi mà không chăm sóc anh, anh có năn nỉ em cũng chẳng quay lại đâu nha.” Nói xong cô nhướng mài cười ha ha.
Lạc Nguyên cũng cười phụ họa theo rồi đột ngột ngưng bặt, nghiêm mặt nói “Nhóc con đừng có uy hiếp anh, khó khăn lắm Tiểu Hi mới thay đổi thái độ với anh, làm sao anh có thể dễ dàng để cô ấy vuột khỏi tay mình một lần nữa.”
Lạc Trâm nghe xong, nhún nhún vai, bĩu môi rồi xách túi bỏ về.
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đã xuất hiện, làm sao họ dám trễ nãi khi đã được giám đốc bệnh viện căn dặn chăm sóc kỹ anh ấy. Trước khi thực hiện kế hoạch, Tiêu Khang đã lường trước mọi tình huống có thể xảy ra với Lạc Nguyên, cho nên anh đã cho người sắp đặt hết mọi thứ. Vì vậy mà Lạc Nguyên vừa mới bị thương lập tức có xe đưa đến bệnh viện, vừa vào đến bệnh viện chưa làm thủ tục gì đã có sẵn phòng mổ chờ anh vào, nếu không có sự sắp đặt trước của Tiêu Khang, làm sao mọi thứ lại nhanh chóng đến vậy.
Lạc Nguyên vừa mổ xong không thể ăn gì, chỉ có thể cho uống chút sữa. Tiểu Hi sợ anh bị đói, cứ cách một hai giờ lại bón sữa cho anh. Tình trạng này kéo dài đến ngày thứ ba, anh đã hết chịu nổi, nhìn thấy sữa chỉ muốn ói. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hi cầm ly sữa đến, anh chỉ muốn bỏ chạy, trời ơi, ít ra cũng đổi món cho anh đi chứ, cô có biết chăm sóc người bệnh không vậy? Lạc Nguyên rất muốn từ chối nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Tiểu Hi lại phải cố gắng nuốt xuống.
Vốn dĩ xưa nay Tiểu Hi đâu có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh, vì hôm đầu khi Lạc Nguyên tỉnh lại, bác sĩ đến khám dặn cô chỉ cho anh uống sữa nên cô cứ thế làm theo, đâu có biết rằng còn có thể đổi các dạng thức ăn loãng dễ tiêu khác như cháo cũng được. Người ta lần đầu tiên chăm sóc người khác, có thể thông cảm mà.
Ngày thứ hai sau khi mổ, Lạc Nguyên đã cố gắng tập đi, lấy cớ là tốt cho sức khỏe chứ thật ra là anh muốn né Tiểu Hi, cứ nhìn thấy cô lại nhớ ngay đến ly sữa. Đúng là trời hại anh, hôm đó anh đã nói với Lạc Trâm như thế, nên giờ có than thở thế nào cũng không thấy con ma nhà họ Mộ nào xuất hiện, triệt để bỏ anh bơ vơ đói kém ở bệnh viện với Tiểu Hi. Cũng may, sang ngày thứ năm anh đã có thể trung tiện*, có thể ăn món khác được rồi, Lạc Nguyên mừng đến rơi nước mắt.
*: Trung tiện (fart) còn gọi là đánh rắm (từ miền Bắc) hay là địch (từ miền Nam)
Nói đi thì cũng nói lại, từ ngày nằm viện đến nay, Tiểu Hi ở bên anh suốt, cô tỉ mỉ chăm sóc anh, mỗi lần anh tập đi đều theo sát chăm sóc anh, mỗi khi thấy anh nhăn mặt, vẻ mặt cô còn đau hơn cả anh, buổi tối anh đau quá nên khó ngủ cô liền xoa bóp cho anh quên cơn đau, nhìn cô bây giờ chẳng khác nào cô dâu nhỏ đang chăm sóc chồng mình.
Lạc Nguyên sau khi ăn uống được bình thường không những tâm trạng tốt lên, đồng thời tình trạng nhõng nhẽo cũng càng nặng thêm. Mấy ngày trước nếu không tập đi, sẽ vô cùng ngoan ngoãn ngồi một chỗ đọc sách báo hoặc tài liệu của công ty để mặc Tiểu Hi muốn làm gì thì làm, cô muốn lê la qua phòng khác nhiều chuyện hoặc đi đâu thì đi anh cũng chảng quản. Bây giờ lại khác một trời một vực, một phút cũng không cho cô đi, chỉ trừ những lúc đi mua đồ ăn còn lại đến cả đi vệ sinh cũng dính chặc lấy cô.
Tiểu Hi khóc không ra nước mắt, đã tự đi được vậy mà lúc tập đi nhất định bắt cô dìu anh như trước, đứng trước mặt bao nhiêu người trắng trợn ôm cô không biết xấu hổ. Rõ ràng đã hết đau mà tối nào cũng bắt cô xoa bụng, đáng ghét, từ lúc vết mổ tạm ổn, không cần đến y tá chăm sóc thì Mộ Phong và Mộ Phàm thay phiên nhau vào viện lau mình, tắm rửa cho anh, vậy mà mấy ngày nay không hiểu sao hai thằng cha đó lại không xuất hiện, báo hại cô phải ôm hết, xấu hổ muốn chết.
“Tiểu Hi, anh muốn tắm!”
Người nào đó mặt đỏ như gấc, khóc không ra nước mắt vừa dìu, vừa ôm, vừa bị ôm tên nào đó vào phòng vệ sinh. Ghét, rõ ràng đã đi được rồi sao còn bắt cô dìu.
Một cúc, hai cúc, lại ba cúc, Tiểu Hi vô cùng vất vả cởi áo người nào đó. Ghét, đã tắm cho tên này mấy lần rồi mà lần nào tim cũng đập thình thịch là sao?
Người nào đó vô cùng hưởng thụ khi thấy Tiểu Hi rối rắm. Tiện tay còn muốn giúp cô cởi quần của chính mình. Tay đã đưa ra, định tự cởi rồi, nhưng vừa nhớ tới vết thương của anh hình như vẫn còn đau nên rụt tay lại. Chút xíu nữa là lộ tẩy rồi.
“Tiểu Hi, anh muốn kỳ cọ mình mẩy.”