Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Chương 46: Chương 46: Ngoại truyện : Động phòng




Tiểu Hi có một thói quen đó là buổi sáng sau khi thức dậy nhất định phải đi tắm. Vì vậy, sau khi cùng Lạc Nguyên ngắm mặt trời mọc, cô lập tức đi vào phòng tắm.

Sai lầm lớn nhất của cô hôm nay chính là vô phòng tắm lại quên khóa cửa. Mà thật ra bà Ngưu cũng không biết đây là sai lầm do quên hay là do người nào đo cố tình quên khóa cửa. Chỉ biết, sau khi khắp người Tiểu Hi đầy bọt sữa tắm, người nào đó đúng lúc lại xuất hiện trong phòng tắm.

Phải nói là nhịn suốt một đêm, đến lúc này thì tên giống đực mới cưới vợ nào có thể chịu đựng được nữa chứ? Anh chàng này canh giờ vô cùng chuẩn, nhằm ngay lúc Tiểu Hi đang vô cùng nhập tâm bôi bôi trét trét trong bồn tắm mà nhảy vào. Lúc này, cô còn biết làm gì nữa, chỉ có thể ngồi đỏ mặt tía tai để mặc cho ai đó muốn ngắm sao thì ngắm.

Lạc Nguyên bước vào bồn tắm, từ từ áp sát vào cô, vòng tay ôm cô vào lòng. Anh cúi người, hé môi nói khẽ vào tai cô.

“Bà xã! Anh cũng muốn tắm.”

“Anh tắm thì kệ anh mắc mớ gì tới em.” Tiểu Hi run rẩy, gào khóc thét trong lòng.

“Bà xã, hay là để anh tắm giúp em nha.” Chẳng thèm cho Tiểu Hi cơ hội phản kháng, nói xong trực tiếp cúi xuống hôn lên vành tai nhỏ xinh của cô, bàn tay thì nhẹ nhàng di động khắp người ai đó. Thân hình rắn chắc không ngừng cọ xát vào người cô, đôi bàn tay đáng ghét không ngừng di chuyển, tàn sát những nơi mẫn cảm trên người cô.

Cảm giác vừa lạ lẫm mới mẻ, vừa kích thích không ngừng xâm chiếm lấy cô.

Đến khi Tiểu Hi có cảm giác bản thân dường như không còn là chính mình nữa thì Lạc Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy cô bước ra khỏi phòng tắm, tiến lại chiếc giường to trong phòng.

Tiểu Hi run rẩy, lý trí được khôi phục một chút, cô lập tức giữ chặc đôi tay than lam của ai đó, thở hổn hển nói:

“Lạc Nguyên...” giọng cô có chút nghẹn ngào.

“Sao em?” chẳng thèm ngẩng lên, tay bị giữ chặc thì miệng hành động.

“Lạc Nguyên! Em sợ...” Tiểu Hi nghẹn ngào nói với anh.

Cái miệng đang hoạt động của Lạc Nguyên bỗng chốc khựng lại, vội vàng nhả ra, anh ngẩng đầu nhìn thẳnh vào mắt cô, nói với giọng chắc nịch “Tiểu Hi! Tin anh...”

Cái miệng xấu xa lại tiếp tục tàn sát bừa bãi vùng đồi núi. Đôi bàn tay lại bận rộn đi thám thính khu vực hang động.

Vậy mới thấy, công việc tạo người không phải là chuyện giản đơn. Miệng mồm tay chân và cả cơ thể đều phải hoạt động tối đa, dốc hết toàn lực thì cậu chủ nhỏ mới có thể thuận lợi tiến vào.

Không biết qua bao nhiêu lâu, căn phòng bỗng vang lên tiếng théo chói tai cùng với tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

“Anh nói xạo, mau tránh ra, đau chết em thì có.”

Người nào đó vừa bị đạp xuống giường, không nản chí, lồm cồm bò dậy, tiếp tục lên giường, nhanh chóng áp sát ai đó, vừa dụ dỗ, vừa năn nỉ ai đó, đồng thời tiếp tục giở trò.

Lại không biết trải qua bao nhiêu lâu, hai người nào đó lại đi ra khỏi phòng. Có vẻ như tấn công thất bại, đành ra ngoài bổ sung năng lượng, dưỡng sức để chiều tối tiếp tục công cuộc chinh phục vùng đất mới.

Người nào đó trong lòng âm thầm tính toán. Tiểu Hi của anh không có kinh nghiệm trong chuyện vợ chồng, lại thêm việc không biết kẻ nào đã tiêm vào đầu cô lối suy nghĩ lần đầu tiên của người con gái sẽ đau đến chết đi sống lại, khiến cô luôn bài xích anh bạn nhỏ của anh. Vì vậy, anh không thể vội vàng tấn công, trong một lúc không thể ép cô thay đổi lối suy nghĩ này được, làm quá e rằng cô sẽ càng bài xích anh bạn nhỏ của anh hơn nữa. Anh chỉ có thể tìm cách để có thể làm cô tự nguyện đón nhận chuyện này mà thôi.

Về phòng, Lạc Nguyên khẽ đánh tiếng thở dài, vờ ngồi buồn bã ở ban công, vừa mân mê lý rượu trong tay, vừa ủ ê ngắm cảnh biển.

Tiểu Hi thấy anh như thế, âm thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng cầm ly ngồi xuống bên cạnh anh. Cô khẽ nói với anh:

“Ỗngax, em xin lỗi!”

Lạc Nguyên xoa xoa đầu cô, miệng cố nặn ra nụ cười méo xẹo.

“Ngốc ạ! Không phải lỗi của em.”

Anh hôn nhẹ lên trán cô.

“Bà xã à! Nếu thấy có lỗi thì cùng uống với anh đi.”

Tiểu Hi ngoan ngoãn ngồi uống cùng anh. Hai người nhẹ nhàng chạm cốc với nhau. Sau một hồi, anh một ly, em một ly, chồng một ly, vợ một ly, ông xã một ly, bà xã một ly, Lạc Nguyên cười khờ, khẽ nghiên đầu để lên vai Tiểu Hi, thì thầm:

“Bà xã à, em có biết một người đàn ông khỏe mạnh, sinh lý bình thường như anh mà không thể gần gũi vợ mình thì cảm giác rất là khó chịu không?”

Tiểu Hi cười hắc hắc, gục gà gục gặt trả lời anh “Em biết, em biết...”

“Bà xã à! Em sao em lại ghét bỏ anh bạn nhỏ của anh?”

“Không có, không có, em không có ghét cậu nhỏ của anh, chỉ là...”

“Chỉ là thế nào? Đừng nói là em sợ nó nha.”

“Em... em ... không có mà.”

“Đồ ngốc, không lẽ em lớn như vậy lại sợ một vật bé tẹo như thế này sao?”

“Không phải mà.”

“Ha ha, bà xã, em sợ cậu nhỏ nhà anh sao?”

“Trời ơi! Đã bảo không phải mà.”

“Nếu vậy, bà xã à, bây giờ em có dám vào trong cùng anh làm xong bước cuối cùng không hả?”

Tiểu Hi vỗ vỗ ngực, cười hắc hắc “Tưởng gì, làm thì làm, em mà thèm sợ à, ông xã, chúng ta vào giường làm luôn đi.” nói xong, lắc lư đứng dậy, lôi lôi kéo kéo anh vào giường.

Lạc Nguyên âm thầm đánh chữ V trong lòng, anh biết mà, chỉ có chuốc say cô, đánh vào tự ái của cô thì cách mạng mới có thể thành công. “Giường ơi bọn tao tới đây.”

Trải qua một đêm điên cuồng, ngày mới lại đến. Ánh sáng xuyên qua căn phòng, trên giường một mớ hỗn độn, hai thân thể không mảnh vải che thân, đầu tóc rối loạn đang ôm nhau ngủ. Lạc Nguyên thân mình đầy vết cào, vẻ mặt thõa mãn, ôm Tiểu Hi đang ngủ trong lòng.

Phía dưới giường, quần áo cùng chiếc ga trải giường trắng muốt dính vệt máu đã khô bị vứt lung tung trên mặt đất. Đêm qua, sau khi cách mạng thành công, anh liền ôm Tiểu Hi đi tắm rửa, tiện tay kéo chiếc ga xuống đất.

Tiểu Hi trở mình tỉnh giấc, cả người mệt mỏi không còn sức lực, đêm qua đã xảy ra chuyện gì cô đều nhớ rất rõ. Cảm giác khi hai người trở thành một thật kỳ lạ, hơi men đã làm cô có đủ dũng cảm vượt qua lần đầu tiên ấy, nhưng thật ra nó cũng không thật sự khủng khiếp như cô đã nghĩ. Bây giờ, cô đã chính thức trở thành người của Lạc Nguyên, khóe môi khẽ cong lên khi nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, cô đưa tay vuốt ve những vết cào trên vai và ngực anh, thầm suy nghĩ người đàn ông điên cuồng đêm qua thật sự là Lạc Nguyên của cô sao?

Từ lúc Tiểu Hi tỉnh giấc, Lạc Nguyền liền giả vờ vẫn ngủ say, mặc cô muốn làm gì thì làm. Bây giờ cô lại khiêu khích trắng trợn như vậy, nếu anh có thể tiếp tục giả vờ ngủ thì anh tuyệt đối không phải là một người đàn ông. Anh vội vàng bắt lây đôi tay đang dạo chơi trên ngực mình, cười một cách vô cùng gian tà, nói với cô:

“Bà xã à, nếu em cảm thấy còn chưa thỏa mãn, anh không ngại phục vụ em tiếp đâu.”

Tiểu Hi khóc không ra nước mắt, ai biểu cô đang yên đang lành lại đi đánh thức con sói tham ăn dậy cơ chứ.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.