Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 5: Chương 5




Chương 13. ÂM MƯU

Nếu ăn táo độc có thể được nụ hôn của hoàng tử, em sẽ ăn mà không cần suy nghĩ.

Gia Ái ngồi trong văn phòng xem lại tập hồ sơ về việc giải tỏa khu đất cho dự án Eastern Star. Hiện giờ có tất cả mười hai hộ không đồng ý san nhượng chủ quyền đất, cái khó chính là có đến chín nhà nằm ngay trung tâm công trình. Còn chưa đến hai tháng dự án sẽ khởi công, thời gian nghe thì có vẻ dài nhưng thực chất là chẳng có bao lâu. Hà Văn Đông xưa nay vẫn luôn nhìn ngó chức chủ tịch của An Vĩnh, nếu không phải cha cô kinh doanh rất thành công thì e là sớm bị ông ta hạ bệ. Theo tính cách gian xảo xưa nay, Hà Văn Đông chắc chắn sẽ tạo thêm chướng ngại cho cô. Gia Ái vốn không hề muốn giữ vị trí này, nhưng thời thế đã thay đổi, dù vất vả đến đâu cô cũng phải làm thật tốt. Cô đã hứa với cha mình như vậy.

Một tuần sau ngày tiếp nhận quyền chủ tịch, trợ lý Phương đặt lên bàn làm việc của Gia Ái một tập hồ sơ:

“Chủ tịch, cái này là thông tin vừa mới thu thập được. Có vẻ như ông Đông đã ra tay rồi. Trong số những căn nhà không đồng ý giải tỏa thì người có tiếng nói nhất là ông Sứ, ông ta có một đứa con trai lưu manh, suốt ngày ăn chơi cờ bạc. Trước kia anh ta đòi tăng tiền bồi thường thì mới bán đất, nhưng bỗng nhiên gần đây anh ta tuyên bố có chết cũng không bán. Ông Sứ chỉ có mình tên đó là con trai nên rất nghe lời anh ta… Chủ tịch, cô tính làm thế nào?”

“Bây giờ phải xem là ai trả giá cao hơn thôi. Cảm ơn anh, anh Phương. Anh có thể ra ngoài rồi.” Gia Ái nhã nhặn nói, khi còn lại một mình cô bấm điện thoại gọi ột người. “Alo, Kiến Tân! Mình cần cậu giúp một chuyện.”

“Ừ, có gì cứ nói.”

“Chẳng phải nhà cậu có quan hệ tốt với mấy đại ca xã hội đen sao? Điều tra dùm mình một người.” Tiếp sau Gia Ái kể rõ mọi chuyện cho người bạn thân của mình, chuyện đã thành ra như vầy thì chỉ có Kiến Tân mới có thể giúp được cô.

--------------------------------------------------

“Cha! Cha có nhất định làm vậy không? Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng mà.” Giọng Chấn Thiên lo lắng. “Cần gì tạo thêm chướng ngại cho Gia Ái?”

“Con trai. Chuyện trên thương trường là phải nói đến thủ đoạn. Con nói xem một con bé như thế thì làm sao có thể quản lý cả An Vĩnh? Cha chỉ muốn bao nhiêu công sức đã đổ ra được đền đáp. Nếu lỡ con bé đó thành công, nhưng sau đó lại không biết kinh doanh, làm cho tập đoàn đổ bể thì phải làm sao? Thiên à! Cha cũng là nghĩ cho cô ta. Làm tiểu thư ngồi hưởng lợi tức không tốt hơn là cáng đáng hết cả tập đoàn sao?” Hà Văn Đông vỗ vai đứa con trai nuôi của mình an ủi. “Cha có nghe nói con rất thân với con bé đó, vậy thì càng tốt. Nếu con có thể khiến cho cô ta tin tưởng… chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hà Văn Đông nói xong thì đưa ly cà phê lên uống một ngụm, trên mặt còn mang đầy vẻ khoái trá. Ngược lại, Chấn Thiên lại không thể nào vui nổi, một bên là người cha đã cưu mang anh còn bên kia là người con gái anh yêu, nếu phải chọn một, Chấn Thiên vốn không có lời đáp nào. Ban đầu anh vào An Vĩnh cũng là do sự sắp xếp của cha nuôi, vì ông muốn tạo ra một thế lực nắm giữ cả tập đoàn, mối quan hệ của họ cũng do vậy mà được giấu kín. Chấn Thiên chưa bao giờ băn khoăn về những quyết định của cha mình. Có điều bây giờ Gia Ái phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, anh đã không thể bảo vệ cô ấy lại còn tạo ra thêm chướng ngại. Rốt cục đây là thể loại tình yêu gì?

“À phải! Tú Cầm sắp về nước rồi!” Hà Văn Đông vui vẻ nói. “Con bé cứ nhắc đến con suốt. Xem ra đứa con gái này cha phải nhờ hết vào con rồi!”

Chấn Thiên chỉ lặng lẽ gật đầu mà không trả lời. Chuyện ông muốn anh trở thành con rể không phải Chấn Thiên không biết, nhưng xưa nay lý trí đã thắng được trái tim bao nhiêu lần?

--------------------------------------------------

Gia Ái đưa lên miệng một ly cocktail do Kiến Tân pha chế, bên cạnh Bối Lâm đang ngồi trầm mặc, chuyện này là rất lạ, xưa nay Bối Lâm không phải là tuýp người thích im lặng. Gia Ái cũng cảm thấy việc này rất khó thích nghi.

“Bạn không có gì chứ?” Cô hỏi.

Bối Lâm chớp đôi mắt mấy cái rồi trả lời:

“Câu này mình hỏi bạn mới phải?”

“Mình không ổn. Thật sự không ổn chút nào!” Gia Ái nói mà không nhìn bạn mình. “Đôi khi mình nghĩ mình sắp phát điên, nhưng bình tĩnh lại thì chẳng sao hết.”

“Ái à!” Bối Lâm nói giọng dịu dàng rồi ôm lấy Gia Ái. “Phải nhớ là bạn còn có mình nữa. Bạn mà điên thật thì mình biết làm sao!”

“Uống lộn thuốc hả Lâm tặc?” Kiến Tân đến ngồi xuống gần hai cô bạn. “Ái, mình đã nhờ người điều tra rồi. Nghe tên đó nói được trả ba mươi triệu để gây khó khăn cho cậu, sau khi thành công thì nhận thêm tiền lần nữa. Cậu có cần mình nhờ người giải quyết hắn không?”

Gia Ái lắc đầu:

“Không cần. Mình sẽ tự giải quyết.”

“Ái.” Kiến Tân chần chừ. “Mình có cảm giác cậu đã thay đổi, ít cười hơn nhiều. Trước kia cậu luôn vui vẻ nhưng bây giờ không còn nữa.”

“Chỉ là chín chắn hơn thôi. Con người sẽ trưởng thành khi gặp phải sóng gió mà.” Gia Ái mỉm cười đáp lại, lý do cô thay đổi chỉ mình cô biết được. Tâm trí Gia Ái nhớ về một chuyện, từ ngày hôm đó cô đã không thể làm công chúa nữa, lựa chọn duy nhất là trở thành phù thủy… vì cô không muốn là một kẻ bị bỏ rơi.

--------------------------------------------------

“Cà phê của Sếp!” Thành Tâm nhỏ nhẹ nói.

“Khi có hai chúng ta chị cứ gọi em bằng tên là được.” Gia Ái mỉm cười nhận lấy chiếc tách.

“Nếu vậy thì Ái Ái đừng có uống cà phê nữa. Tâm thấy ngày nào Ái Ái cũng uống rất nhiều. Vậy hổng có tốt cho nhan sắc đâu.”

Gia Ái vui vẻ gật đầu, cô cũng chẳng giải thích tại sao. Dạo gần đây những cơn ác mộng ngày càng nhiều và không phải chỉ một loại. Đêm nào cô cũng không ngủ đủ, nếu không uống thứ này chỉ sợ không thể cầm cự nổi.

“Chị Tâm gần đây có nghe được tin tức gì trong công ty mình không?”

“Có!” Thành Tâm sốt sắng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gia Ái. “Hổm rày ở đây nói về Ái Ái rất nhiều, tụi nó còn cá cược xem em có qua nổi hai tháng này không. Ai chứ ông Đông đó Tâm biết rõ lắm. Ổng chuyên môn chọc gậy bánh xe, thế nào cũng sẽ làm khó Ái Ái thôi. Chắc có mỗi phó tổng giám đốc là bỏ qua, hình như cũng gây chuyện một chút lúc ảnh lên chức đó, mà rồi thôi luôn.”

Gia Ái đang nhàn nhã đưa chiếc tách lên miệng thì dừng lại một giây, rồi cô tiếp tục thong thả uống cà phê. Một lát sau thì trợ lý Phương đến và Thành Tâm rời đi.

“Thế nào rồi?” Gia Ái hỏi. Trợ lý Phương là một trong những người cha cô tin tưởng nhất, lúc này cũng là số ít người mà cô có thể trông cậy vào.

“Chủ tịch! Chuyện không ổn rồi. Một trong mười hai hộ đó đã bán đất đi. Và người mua không phải là chúng ta.”

“Xảy ra lúc nào?”

“Mới mấy ngày trước, nghe nói là người kia trả tiền gấp đôi giá chúng ta đưa ra.”

Gia Ái bật cười:

“Bác Đông đúng là chơi sát ván rồi. Dùng cả cách này sao?” Cô như đang tự nói với bản thân. “Anh Phương! Điều tra xem ai là người đứng tên phần đất đó.”

“Vâng chủ tịch!”

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Gia Ái tựa trán vào đôi bàn tay đan vào nhau. “Hà Văn Đông, tốt nhất đừng để tôi biết là ông mua lại khu đất đó. Nếu không người chết không phải chỉ mình tôi đâu.”

--------------------------------------------------

Đứng trong thang máy, Gia Ái tập trung nhìn bức tường bằng gương, trên đó đang phản chiếu hình ảnh của một cô gái xinh đẹp với đôi mắt mang đầy vẻ u buồn. Gia Ái khẽ nghiêng đầu, người trong gương trông rất xa lạ. Cô nhắm mắt lại hít thật sâu, cố gắng tìm lại nụ cười trước kia. Đến khi mở mắt ra Gia Ái giật nảy mình, phía sau đang có một chàng trai nhìn cô chằm chằm.

“Xin chào!” Người đó nói kèm một nụ cười. “Tôi chỉ thắc mắc tại sao một cô gái đẹp như vậy lại không muốn ngắm bản thân.”

Gia Ái xoay người đối mặt với anh ta nhưng không trả lời, vừa lúc cửa thang máy mở, cô nhẹ nhàng bước ra đi thẳng đến nhà hàng, chẳng để ý gì đến người còn lại.

“Anh chờ lâu chưa?” Gia Ái hỏi, môi cô nở một nụ cười nhẹ.

Minh Hy đứng dậy kéo ghế cho cô.

“Anh chỉ vừa mới đến.” Anh ngồi xuống đối diện Gia Ái. “Em muốn ăn gì?”

“Anh cứ chọn đi!”

Minh Hy gật đầu rồi gọi cho cô món thịt bò làm theo kiểu tartate. Đến khi món ăn được mang ra Gia Ái nhìn nó một lát rồi bắt đầu dùng bữa. Nhà hàng Minh Hy chọn khung cảnh rất đẹp, chỗ họ ngồi gần như có thể nhìn thấy cả cảnh đêm thành phố. Gia Ái đưa mắt nhìn ra ngoài, lòng cô tự hỏi anh có phải đã từng đưa Tường Vân đến đây.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Minh Hy hỏi.

“Anh Hy!” Giọng Gia Ái trầm ngâm. “Em muốn biết một chuyện… Sao anh lại đối xử tốt với em?”

Minh Hy khẽ chau mày thắc mắc:

“Sao em lại hỏi vậy? Em là vị hôn thê của anh, đối xử tốt với em là chuyện bình thường mà.”

Câu nói tới tai, Gia Ái chỉ mỉm cười không đáp. Lý do của anh làm trái tim cô chùng xuống. Anh đối với cô nhiều nhất cũng chỉ là bổn phận. Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn như trước, cô sẽ không chỉ đứng đó chờ đợi. Dù là nguyên nhân gì khiến anh bước về phía cô, Gia Ái cũng tình nguyện chấp nhận.

Chương 14. LỰA CHỌN SAI LẦM

Hồ ly trắng hóa thành người, chỉ mong có một tình yêu vĩnh cửu. Cái nhận được cuối cùng vẫn là ánh mắt kinh bỉ.

Tên Mộc hôm nay sau khi thua sạch túi vào trò đá gà thì bực dọc đi về nhà. Nhưng hắn không hề lo lắng, tiền hết thì kiếm lại. Dù sao cho tới lúc cái công ty An Vĩnh kia giải quyết xong chuyện đất đai, hắn muốn có bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu, cần gì phải băn khoăn. Đi được một lát, tên Mộc nhìn thấy một sợi dây chuyền nằm bên vệ đường. Ngó qua ngó lại hắn không thấy ai liền nhặt lên bỏ vào túi. Của dâng tới miệng dại gì mà không lấy. Hắn vui vẻ đi tiếp quãng đường, nhưng chưa được mấy bước thì thấy một cô gái xông ra từ bụi cây, đầu cô ta đang chảy máu. Tên Mộc vẫn chưa kịp phản ứng thì cô gái đó kêu lớn là bị cướp. Sau đó thêm mấy người nữa chạy đến bắt lấy hắn.

Tên Mộc lớn tiếng kêu oan:

“Mấy anh bắt nhầm người rồi. Tôi không phải ăn cướp đâu.”

“Là anh ta đó.” Cô gái la lên thất thanh. “Là anh ta đánh tôi rồi cướp sợi dây chuyền của tôi.”

Những người kia nghe vậy liền lục soát người tên Mộc, chẳng mất bao lâu đã lôi ra được sợi dây từ túi hắn. Tên Mộc hoảng sợ tột cùng, hắn hoàn toàn không hiểu những chuyện đã xảy ra. Rõ ràng là nhặt được lại trở thành ăn cướp.

“Bắt thằng này đến gặp công an đi. Cho nó ở tù mọt gông.” Một trong những người kia lớn tiếng nói.

“Đừng, đừng mà. Không phải tôi làm đâu. Tôi… tôi nhặt được thôi.”

“Mày đừng có nói dối nữa. Bắt nó đi đi.” Cùng với những âm thanh tán đồng, tên Mộc bị lôi theo đoàn người, hắn đến đứng cũng không vững nữa.

“Chủ tịch!” Trợ lý Phương ngồi vào xe nói. “Mọi chuyện đúng như ý cô.”

“Rất tốt! Cứ để hắn học tập vài ngày trong tù. Về tổng công ty thôi.” Gia Ái mỉm cười trả lời, chiếc xe theo lệnh cô lập tức chuyển bánh. “Bác Đông, không chỉ mình bác biết dùng thủ đoạn đâu. Nếu cần… cháu sẽ làm rất tốt.”

--------------------------------------------------

Một tuần sau ngày tên Mộc bị bắt, có hai người đến thăm hắn. Suốt mấy ngày bị tạm giam, hắn đã rất khổ sở. Khi cha mẹ đến thăm, hắn vật vã cầu xin họ cứu mình, nhưng họ chỉ có thể lắc đầu. Bây giờ có bao nhiêu tiền cũng không cứu hắn ra được. Tuy nhà tên Mộc không giàu có gì nhưng từ nhỏ hắn đã được nuông chiều, lúc lớn lên thì chỉ biết ăn chơi, làm sao mà chịu nổi bị đọa đày kiểu này.

Cảnh cửa mở ra, tên Mộc mong ngóng nhìn thấy gương mặt của cha mẹ mình nhưng thay vào đó là hai người xa lạ.

“Mấy người là ai?” Hắn hỏi.

“Ở đây thế nào? Có quen không?” Gia Ái nói, cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Tên Mộc nhìn cô gái kia với nét đề phòng:

“Tôi không quen hai người!”

“Không sao. Chúng tôi đến là để cứu anh.”

“Cứu… cứu tôi? Chỉ cần hai người cứu tôi ra, điều kiện gì tôi cũng chịu.” Tên Mộc vội vàng nói, nỗi sợ đã khiến hắn bỏ mặc tất cả những thứ khác.

Trợ lý Phương gật đầu:

“Chúng tôi sẽ bảo cô gái kia bãi nại. Nếu như… cha mẹ anh đồng ý khuyên những người khác cùng bán đất cho chúng tôi.”

“Thì ra là các người vu oan cho tôi!” Tên Mộc lớn tiếng nói. “Tại ba tôi không chịu bán đất chứ gì?”

Gia Ái đặt một ngón tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng:

“Anh có chứng cứ không? Tôi có thể kiện anh tội vu khống. Thêm những chuyện kia, anh không ngồi năm ba năm mới là lạ.”

Sau mấy giây đứng hình, tên Mộc lắp bắp:

“Được… được! Tôi hứa với mấy người.”

 “Hãy nhớ lời anh nói.” Trợ lý Phương cảnh cáo rồi bước theo vị chủ tịch vừa đi ra.

 Hai người họ cùng đến một quán nước ở trung tâm thành phố, trong lúc đợi phục vụ đi chuẩn bị, trợ lý Phương hỏi:

 “Chủ tịch! Còn chuyện phần đất bị mua mất, cô tính thế nào?”

Gia Ái tựa lưng vào thành ghế trả lời:

“Không cần làm gì cả. Bây giờ chỉ chờ đến ngày hết giao kèo hai tháng là được. À phải! Anh đừng để phó tổng biết những chuyện chúng ta đang làm.”

Trầm ngâm uống nước một lát, trợ lý Phương chần chừ nói:

“Chủ tịch! Tôi cảm thấy cô rất khác với cha mình.”

“Vì em đã dùng thủ đoạn sao?” Gia Ái hỏi, tay đặt ly nước lại lên bàn.

“Không! Vì cô quyết đoán hơn ông ấy rất nhiều. Nếu là chủ tịch Thanh, ông ấy sẽ chỉ nghĩ tới việc thuyết phục họ. Cũng như việc ông ấy biết rõ ông Đông luôn muốn chiếm đoạt An Vĩnh, giở trò trong tập đoàn nhưng vẫn nghĩ tình bạn bè mà bỏ qua.”

Gia Ái khẽ mỉm cười. Cô không giống ông ấy, đây rốt cục là chuyện tốt hay xấu. Nếu ông còn khỏe mạnh, liệu ông có trách cô không? Gia Ái thật muốn biết.

--------------------------------------------------

Gia Ái ngồi xuống bên cạnh giường của Huỳnh Tĩnh Thanh, cô mang một cuốn sách ra bắt đầu đọc. Từ khi ông xảy ra chuyện, cứ cách mấy ngày Gia Ái lại đến, khi thì đọc sách lúc thì trò chuyện, dù không hề có lời đáp nhưng cô chẳng quan tâm. Thật ra so với thời gian trước kia, Gia Ái cảm thấy như vầy cũng không quá tệ, ít ra cô thể gặp được cha mình bất cứ khi nào muốn.

Rời khỏi bệnh viện, Gia Ái tới nhà họ Ngô, hôm nay là bác Hoàng bảo cô đến. Theo lời mẹ Minh Hy, Gia Ái ngồi xuống ghế sopha cùng anh. Mọi người hỏi han chuyện của cha cô một lát thì bác Hoàng chuyển chủ đề:

“Gia Ái! Bác biết nói chuyện này bây giờ có vẻ không thích hợp. Nhưng bác nghĩ ba con chắc cũng muốn việc hôn sự của hai đứa sớm được tiến hành. Vậy nên… bác định để con và Minh Hy kết hôn. Con thấy sao?”

Gia Ái không trả lời ngay, cô lặng lẽ suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Minh Hy thấy biểu hiện của Gia Ái thì lên tiếng:

“Anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt! Ít ra anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn.”

Đôi mắt sắc sảo của Gia Ái bỗng nhiên như được bao phủ bởi một lớp sương mù. Người cô yêu muốn cưới cô, điều Gia Ái mong đợi từ thời thơ ấu đang xảy ra, còn có lý do gì để phản đối nữa? Nhưng… sao cô lại không thấy vui vẻ chút nào? Tại sao lại chỉ có một nỗi đau hiện hữu?

“Dạ! Mọi chuyện hai bác cứ quyết định.” Cô nhẹ nhàng nói.

Về đến nhà, Gia Ái đứng lặng trước tấm gương. Nhắm đôi mắt lại, giọng cô lạc đi:

“Mình điên rồi! Thật sự đã phát điên rồi!”

Gia Ái ngồi sụp xuống đất, không kiềm được mà bật ra tiếng khóc. Dù là điên, vẫn không thể lựa chọn khác được.

Chương 15. NGÕ CỤT

Nếu anh là Narcissus, em nguyện làm Echo!

Ngày cuối cùng khi hai tháng giao kèo kết thúc, Gia Ái mặc một bộ trang phục công sở chỉnh tề ngồi chờ Hà Văn Đông ở phòng khách nhà ông. Người giúp việc nói ông ta đang bận không xuống được. Gia Ái không phiền, chuyện này có gì lạ, ông ta chỉ đang ra oai với cô, nhưng cũng chẳng được bao lâu.

“Gia Ái! Để cháu chờ lâu rồi!” Vừa nói Hà Văn Đông vừa bước xuống cầu thang.

“Không sao!” Cô tươi cười.

Hà Văn Đông ngồi xuống ghế, ân cần hỏi:

“Hôm nay cháu đến có việc gì sao?”

“Cháu đến gửi cho bác xem thứ này.” Gia Ái nói, tay đặt nhẹ một bao hồ sơ màu vàng lên bàn.

Với nét mặt khó hiểu, Hà Văn Đông mang số tài liệu đó lên xem, mắt vừa lướt qua ông ta lập tức chau mày lại, sự tự tin được thay bằng vẻ lo lắng.

“Sao cháu có mấy thứ này?”

“Bác không cần quan tâm đến lý do. Chín mươi chín phần trăm khu đất đó cháu đều đã thu mua thành công. Nhưng mà phần đất còn lại… là phải chờ xem bác có đồng ý bán không?” Gia Ái bình thản nói. “Dĩ nhiên… quyền quyết định là tùy thuộc vào bác thôi.”

Hà Văn Đông bật cười lắc đầu với nét tán thưởng, rồi ông nhìn Gia Ái với ánh mắt sắc nhọn:

“So với cha mình, cô càng lợi hại hơn. Được! Sáng mai sẽ có người đến ký hợp đồng bán đất.”

“Cảm ơn bác!” Gia Ái cầm túi xách đứng dậy. “Cháu về trước.”

Cô thong thả bước ra khỏi khu biệt thự, đi đến chiếc xe đang chờ sẵn. Gia Ái vừa đóng cửa xe thì trợ lý Phương đã lên tiếng hỏi:

“Chủ tịch! Sao cô không đợi đến ngày mai để công bố số tài liệu đó?”

Gia Ái nhẹ nhàng trả lời:

“Nếu đã không thể hạ gục hoàn toàn, vậy thì cứ giữ cho ông ta một chút mặt mũi. Cạn tình quá sẽ không có lợi gì.”

Trợ lý Phương nghe vậy thì không hỏi nữa, anh thật sự bắt đầu cảm thấy khâm phục cô gái trước mặt. Bên trong vẻ yếu đuối đó là một con người vừa thông minh vừa kiên cường. So với đi theo chủ tịch Thanh, người này càng đáng để anh ở bên cạnh. Số tài liệu đó là bằng chứng về việc Hà Văn Đông có liên lạc với người đứng ra mua đất. Chỉ cần cô đem chúng cho các vị cổ đông khác xem, ông ta nhất định sẽ không còn mặt mũi. Nhưng nói cho cùng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến quyền lực của Hà Văn Đông ở An Vĩnh. Bây giờ chủ tịch cho ông ta một cơ hội, Hà Văn Đông sẽ nợ cô một ân tình, hơn nữa cũng không khiến bè lũ của ông ta quay ra trực diện chống đối cô hay làm loạn ở An Vĩnh. Quả thật suy nghĩ rất thâm sâu.

--------------------------------------------------

“Kết hôn?” Bối Lâm và dì Lan cùng lúc kêu lên, chỉ có Nguyên Phong là ngồi im lắng nghe. Tất cả đang ngồi ở phòng khách của Huỳnh gia.

Gia Ái gật đầu:

“Phải! Bác Hoàng nói là ba tháng sau. Con thấy cũng không có vấn đề gì.”

“Nhưng như vậy có phải hơi sớm không? Mà bạn suy nghĩ kỹ chưa? Mình cứ luôn cảm thấy tên Minh Hy đó có cái gì lạ lắm.” Bối Lâm chau mày đến nỗi chúng gần như dính chặt vào nhau. “Thiệt mà Ái! Đám cưới rồi sẽ không thể quay đầu đâu.”

“Bối Lâm nói đúng! Ái, con phải nghĩ cho kỹ càng. Dì cũng thấy quá nhanh.”

“Con vừa tiếp quản An Vĩnh, có rất nhiều người không phục. Bây giờ kết hôn chính là lúc thích hợp nhất. Có Trùng Dương chống lưng, vị trí của con sẽ vững vàng hơn nhiều. Hơn nữa con yêu anh Hy, lấy anh ấy có gì không tốt!”

Bối Lâm bực dọc cãi lại:

“Vậy anh ta có yêu bạn không?”

“Không… Anh Hy không yêu mình.” Giọng cô bình thản nhưng ánh mắt rất kiên định. “Nhưng ngoài anh ấy ra mình không thể yêu ai khác. Bạn nói xem mình nên làm gì?”

Kết thúc câu nói, hai người trực diện nhìn nhau, cuối cùng Bối Lâm tức tối khoanh chặt tay chân, không thèm lên tiếng nữa.

“Được!” Dì Lan dứt khoát nói. “Vậy trước hết con phải kể rõ chuyện của cô Tường Vân kia với Minh Hy. Nếu không thì đừng nhìn mặt dì nữa.”

Thời gian nặng nề trôi qua, Gia Ái vẫn không trả lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn vào một nơi vô định, cô đang suy nghĩ gì những người kia đều rất muốn biết. Thêm một lát nữa thì Gia Ái chậm rãi nói:

“Dì Lan! Dì đối với con rất quan trọng. Vậy nên con mong dì đừng ép buộc con.”

“Dì chỉ đang nghĩ cho con thôi Ái…”

“Phải! Bởi vì dì yêu thương con. Con cũng vậy, cũng muốn bảo vệ người mà mình yêu thương. Con sẽ không để anh Hy phải chịu tổn thương như ba con. Một người là đủ quá rồi.”

“Có rất nhiều cách khác mà! Con…” Dì Lan bực tức nói.

“Cách gì?” Gia Ái cắt ngang. “Nếu thật sự có cách ba con có cần khổ sở bấy nhiêu năm không? Con có cần phải lớn lên như một đứa trẻ mồ côi không? Con hỏi dì, từ ngày người phụ nữ đó bỏ đi, dì có từng nghe ba gọi tên con không?... Chưa bao giờ!” Giọng cô vỡ òa. “Ông ấy ngay cả giới thiệu con với người khác cũng chỉ gọi con là ‘con gái tôi’. Bởi vì gia đình này chẳng còn chút hạnh phúc nào nữa. Con thường cười rất nhiều, không phải vì con vui. Mà vì con sợ… con sợ nếu không tỏ ra thân thiện mọi người sẽ không thích con. Như vậy con sẽ lại cô đơn một mình.”

Gia Ái ngừng lại, nuốt hết những giọt nước mắt muốn trào ra vào lòng.

“Con sẽ không thay đổi quyết định. Không phải con không biết đây là ngõ cụt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, con đều chấp nhận được. Nếu có ngày con không chịu đựng nổi, con tự biết phải làm gì.”

Cô xoay người đi lên lầu, bỏ lại tiếng nức nở và ánh mắt thương cảm của những người kia. Dì Lan nhìn dáng lưng cô mà nước mắt rơi liên tục, bà cứ nghĩ mình hiểu rõ cô, nghĩ mình có thể bù đắp cho cô. Đến lúc này bà mới biết, tâm tư đứa con gái này sâu sắc hơn bà tưởng rất nhiều.

--------------------------------------------------

Trong phòng lúc này không khí sặc mùi sát khí, cả nhà Ngô Minh Thành ai nấy đều mang bộ mặt khó chịu. Thông tin về cuộc hôn nhân của Minh Hy đã khiến mọi thứ họ tính toán bị đổ vỡ, đây vốn là chuyện họ không thể nào ngờ tới. Mọi thứ càng trở nên khó chấp nhận hơn khi giờ đây ông nội vui mừng đến mức tuyên bố thẳng thừng rằng Minh Hy đúng là đứa cháu hiểu chuyện và ông quyết định để hắn lên làm tổng giám đốc của Trung Dương.

“Con thật không hiểu nổi cô gái đó!” Ngô Minh Thành nói. “Con cứ nghĩ sau chuyện của Tường Vân cô ta phải nhận ra hắn là loại người gì rồi chứ. Đã biết rõ hắn ta không yêu mình mà vẫn muốn lấy.”

“Chúng ta đã quá chủ quan rồi. Đáng lẽ không nên dừng tay quá sớm. Bây giờ con bé đó đã là chủ tịch của An Vĩnh, chúng ta muốn đánh bại nhà bà lớn sẽ càng khó khăn hơn.” Cha Minh Thành nheo mắt lại, giọng nói ông đầy vẻ bực dọc.

Mẹ anh tán đồng:

“Phải. Mẹ cứ nghĩ con giao thứ đó cho thằng Hy thì nó sẽ xem Gia Ái là kẻ thù. Ai ngờ nó bỗng nhiên lại quay ra đối xử tốt với cô ta.”

“Nhưng mà… con vẫn cảm thấy chúng ta chưa thất bại.” Ngô Minh Thành nói với nụ cười nham hiểm. “Chỉ cần chúng ta chờ đến lúc bọn họ ly hôn là được, sớm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.