Ban đêm, hoàng đế bệ hạ
phải về cung, đứng ở cửa lớn nói lời từ biệt với Đồng bá, ta kéo cánh tay Đồng
bá phất tay với hắn, “Bệ hạ một đường đi tốt, có rảnh rỗi tới nhà của ta chơi!”
Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ híp lại, hiển nhiên có chút vui mừng: “Ngươi
không hồi cung với trẫm?”
Ta cười khẽ gật đầu một cái: “Thảo dân được bệ hạ chiếu cố, đặc biệt đưa thảo
dân về nhà, thảo dân vô cùng cảm kích!” Đứng ở nơi đó thưởng thức sắc mặt hắn
bắt đầu tối lại.
Đồng bá đổ dầu vào lửa: “Đa tạ bệ hạ đưa tiểu lang nhà ta về nhà, lão nô vô
cùng cảm kích!”
Hắn vừa sải bước tới đây, ta đang muốn tránh sau lưng Đồng bá, hắn đã lôi túi
tiền từ bên hông của ta ra. Ta đưa tay ra muốn đoạt lấy, trong ánh mắt lẫm liệt
của hắn rụt trở về, trơ mắt nhìn hắn mở ra túi tiền, từ bên trong lựa chọn nhặt
nhặt, tìm cái ước chừng năm lượng bạc đưa tới, “Tiêu hết thì trở về cung đi.”
Ta căm giận nhìn hắn chằm chằm: “Bệ hạ thật là hẹp hòi đến làm lũ triều thần
đều muốn cười rụng răng.” Đưa tay ra nhận, lại trống không, tay hắn giật lại,
lại đem năm lượng thu về, ở trong túi tiền lựa chọn nhặt nhặt nữa, lại lấy ra
một khối bạc nặng hai lượng, làm bộ muốn hướng trong ngực ước lượng: “Xem ra
trẫm vẫn đưa cho ngươi quá nhiều.” Nghiêng đầu hỏi Điền Bỉnh Thanh: “Tiểu Điền,
đếm một trăm quan tiền cho cô nương, đợi nàng đã xài hết rồi không có tiền ăn
cơm dĩ nhiên là sẽ hồi cung.”
Ba năm trước đây cấm vệ quân tiến đến, trong nhà vốn là bị mượn gió bẻ măng
đánh cướp không còn, coi như trong hầm có chứa lương thực, sợ rằng ba năm nay
đã sớm mốc meo biến chất, không thể ăn. Trước đây trong nhà chỉ dựa vào bổng
lộc của cha và bao năm qua tiên đế ban tặng, Đồng bá cụt một tay, cuộc sống bất
tiện, nghĩ đến ba năm nay coi chừng ngôi nhà này, cuộc sống thật chẳng dễ dàng.
Ta lấy ánh mắt uy hiếp Điền Bỉnh Thanh: nếu ngươi thật đếm ra một trăm quan
tiền cho ta, ta hồi cung bảo đảm khiến cho ngươi không có một ngày tốt lành.
Điền Bỉnh Thanh nhăn mày nhăn mặt lục lọi vạt áo nửa ngày, mới miễn cưỡng cầu
xin ta: “Cô nương, ngài nên hồi cung với bệ hạ đi, muốn gặp Đồng bá sau này vẫn
có thời gian.”
Trong lòng ta thầm vui vẻ, mở trừng hai mắt với hắn, nhìn chằm chằm hai lượng
bạc trong tay Phượng Triêu Văn, hắn tựa hồ có chút bị làm khó, suy nghĩ một
chút, vẫn nhét vào trong tay của ta, ngay trước mặt Đồng bá, cư nhiên thuận thế
nhéo lòng bàn tay ta... Cầm thú không biết xấu hổ này...
“Ở trong phủ hai ngày, nếu nhớ giò ngọt trong cung thì nhanh chóng trở lại.”
Hắn vừa nói vừa cởi xuống một khối ngọc bội tuỳ thân từ bên hông, nhét vào
trong lòng bàn tay của ta: “Cầm cái này hồi cung, nhưng không cho cầm đi hiệu
cầm đồ đổi bạc!”
Bệ hạ ngài thật hiểu ta! Ta quả thật có tính toán này.
Ta đỏ mặt đứng ở bên cạnh Đồng bá, nắm ngọc bội và hai lượng bạc trong tay, trơ
mắt nhìn Phượng Triêu Văn đi lên xe, cầm túi tiền sáng nay Điền Bỉnh Thanh tặng
cho ta, đảo mắt liền đổi chủ nhân, trong lòng bi phẫn vạn phần. Đang muốn dìu
lấy Đồng bá trở về phủ thương tiếc một hồi, lại thấy màn xe vén lên, Phượng
Triêu Văn không chút để ý từ bên trong nhô đầu ra: “Trẫm cũng quên, hôm nay bên
cạnh ngươi không mang người hầu hạ, một hồi trở về ta liền bảo tiểu Điền đưa
bốn cung nữ thân cận của ngươi và Nga Hoàng tới đây, lại đưa tới mười cung nhân
dọn dẹp nhà.”
Ta bịch một tiếng quỳ xuống, thành thật cắt ngang: “Bệ hạ, thảo dân van xin
ngài, nhiều người ăn cơm như vậy, chỉ có hai lượng bạc, thảo dân nhà nghèo,
không nuôi nổi a!”
Nói giỡn, bốn cung nhân thiếp thân kia đều là cô gái luyện võ, ăn cơm như những
nam nhân mạnh mẽ, đây không phải là buộc ta sớm ngày hồi cung sao?
Trong tiếng cười lớn của hắn, xe ngựa lộc cộc dần đi.
Ta đặt mông hướng ngồi trở lại phía sau, nhất thời trăm mối lo: “Đồng bá, vậy
phải làm sao bây giờ a?”
Đồng bá cười cười đỡ ta dậy: “Mặc dù chúng ta không có lương thực, trong hầm
giấu rượu cũng không ít.”
Ta vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, tinh thần phấn chấn: “Bán rượu bên đường à, chủ
ý này tốt!”
Đồng bá lắc đầu một cái: “Sợ rằng bệ hạ sẽ không đáp ứng cậu đi bán rượu.” Lại
khẽ mỉm cười: “Không bằng tiểu lang trụ cùng Đồng bá hai ngày, rồi trở về cung
đi!”
Ta ủy khuất sắp khóc lên: “Ở trong cung mấy tháng, ta mới vào nhà Đồng bá liền
muốn đuổi ta đi...”
Đồng bá lập tức tay chân luống cuống, như vô số lần an ủi ta trong quá khứ,
vuốt đầu của ta: “Tốt lắm tốt lắm, tiểu lang muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, chỉ
cần bệ hạ không đến thúc giục là tốt rồi.”
Đơn giản là ngàn theo trăm thuận, ta thật lâu không có hưởng thụ qua loại cuộc
sống này, nhất thời thỏa mãn vô cùng.
Hai canh giờ sau, sắc trời đen thui, ta cùng với Đồng bá đơn giản lấy chút cơm
canh ăn rồi, đang ngồi ở dưới tàng cây trong sân hóng gió, nói chuyện phiếm về
những gì trải qua ba năm nay, cửa lớn bị đập vang rung trời, ta mở cửa, ngoài
cửa đứng bốn thân thể như tháp sắt, từ sau bốn thân thể tháp sắt kia chui ra
một bóng người nhỏ nhắn: “Cô nương cô nương, trong nhà có ăn không? Bệ hạ vừa
về cung liền hạ chỉ cấm chúng ta ăn cơm, sắp chết đói!”
Trên xe ngựa xa xa, Điền Bỉnh Thanh nhìn ta cười mờ ám, xa xa chắp tay, thẳng
đi.
... Bệ hạ ngài cũng quá hung ác rồi, lại làm thật!
Đồng bá nhìn chằm chằm năm người trên bàn ăn, lượng ăn của bốn lớn một nhỏ, len
lén hỏi ta: “Tiểu lang, mọi người trong cung đều ăn cỡ này sao?”
Đầu ta đau nhìn cảnh gió cuốn mây tan trước mặt, bọn cung nữ đã ăn hết hai
thùng gỗ cơm, vấn đề kiếm sống thật quá phiền não. Cứ với cách ăn như vậy, hai
lượng bạc của ta rất nhanh sẽ chẳng còn.
Ngày thứ hai, Đồng bá cất hai lượng bạc của ta, dậy thật sớm, chuẩn bị đi mua
gạo, đứng ở trong sân nhìn chằm chằm ta dậy sớm và năm cung nữ đứng thẳng sau
lưng, cực kỳ kỳ quái: “Tiểu lang, sáng sớm không ngủ, dậy sớm như thế làm cái
gì?”
... Ta có thể nói là buồn thiếu chút nữa cả đêm không ngủ sao?
Ngẩng đầu nhìn nhìn tia nắng ban mai nơi xa, vừa buồn bực! Ta chỉ vào bốn cung
nữ sau lưng: “Các nàng khí lực lớn, hôm nay ta muốn để cho các nàng đi mua gạo
mua thức ăn. Đồng bá chỉ cần mang các nàng đi, đi theo giao bạc là được rồi.”
Một nhóm Đồng bá đi xa, Nga Hoàng đứng sau lưng ta hồi lâu, hiển nhiên sắc trời
cực tốt, mới cẩn thận nói: “Cô nương, không bằng trở về phòng nghỉ ngơi một
chút nữa?”
Ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, ở dưới ánh mắt tránh né của nàng dọa dẫm
nói: “Nói đi, tối hôm qua năm người các ngươi cũng cả đêm không ngủ? Chẳng lẽ
là ăn quá no?”
Sắc mặt nàng đỏ lên, chột dạ ngẩng đầu nhìn trộm ta một cái, lại vội vàng cúi
đầu, cắn chặt môi, rốt cục quỳ xuống, ngay cả mắt cũng đỏ: “Cô nương, bệ hạ
nói, năm chúng ta tới trong phủ nhiệm vụ chính là ăn suy sụp người, để cho cô
nương không có đồng nào, mau sớm hồi cung!”
Ta...
Bệ hạ chiêu này của ngài quá vô lại rồi, quả thật là mất thể thống uy nghiêm
hoàng đế của một nước!
Ba năm trước đây, từ sau hoả hoạn của Cẩm Tú các, dần dần có tin tức truyền ra
bên ngoài cung, lão bộc trong nhà dần dần tán, nước mất nhà tan, chỉ có một
mình Đồng bá coi chừng nhà lớn như thế khó khăn qua ngày. Tối hôm qua hắn cùng
với ta ở trong sân thỏa mãn thở dài: “Không nghĩ tới tiểu lang sẽ còn sống trở
lại, ta vẫn chỉ xem bệ hạ dụ dỗ lão già ta ở đây.”
Sau khi Phượng Triêu Văn nhập cung, đặc biệt tới một chuyến, lại phái người tu
sửa lại nhà cửa lần nữa, lại tặng tiền tới đây. Đồng bá mặc dù không biết vì
sao vị hoàng đế Đại Tề này phải cố ý tu sửa phủ đệ của nhiếp chính vương tiền
triều, nhưng ông cũng đau lòng trong nhà bị hủy, liền hớn hở nhận, chẳng qua là
tiền thì một văn cũng không nhận lấy.
Chờ nhà cửa sửa xong, Phượng Triêu Văn từng tới một chuyến, hỏi vì sao trả tiền
lại, Đồng bá nói lão gia đã qua đời, tiểu lang cũng đã táng thân trong lửa lớn,
không về được, hắn còn sống chỉ muốn coi chừng cái nhà này tiếp, có thể mượn
tay bệ hạ khôi phục diện mạo cũ của nhà này, tâm nguyện đã xong.
Lúc ấy mặc dù Phượng Triêu Văn chưa từng miễn cưỡng bắt Đồng bá nhận lấy tiền,
nhưng lại nói cho ông biết: “Tiểu lang nhà ngươi cuối cùng sẽ trở lại!”
Đồng bá nói ngay lúc đó vẻ mặt bệ hạ rất là chắc chắn, có lúc ngay cả ông cũng
khó tránh khỏi lòng sinh ra hy vọng xa vời, mong đợi một ngày kia ta có thể
đứng ở trước mặt ông. Nói xong những lời này, Đồng bá ô ô khóc lần nữa, thanh
âm già nua khàn khàn truyền đi thật xa trong sân trống, trong lòng ta đau đớn
một hồi, ba năm nay lúc Đồng bá cô đơn chiếc bóng, không biết làm sao qua ngày?
Lúc ấy ta nắm tay Đồng bá lệ rơi đầy mặt, ta nói: “Đồng bá, ta sẽ hiếu kính
ngài giống như hiếu kính cha ta, sẽ chăm sóc lo ma chay cho ngài, để ngài còn
sống có chỗ dựa tốt!”
Hiện tại,thật vì lời nói hùng hồn của mình ngay lúc đó mà xấu hổ. Ta chẳng
những không có bản lãnh kiếm tới tiền cơm, còn đưa tới năm người làm như quỷ
chết đói... Rốt cục là chuyện gì đây?
Ăn xong bữa sáng, nhìn mặt trời lên cao, ta kêu bốn cung nhân kia xuống hầm,
mang vài vò rượu ra ngoài: “An phủ không nuôi người rỗi rãnh ăn cơm không, hôm
nay các ngươi phải bán những bình rượu này, đổi chút tiền bạc lương thực trở
lại!”
Rượu do cha ta cất vào hầm không ít, hơn nữa tuổi rượu không ngắn, cũng đủ sống
qua ngày.
Vẻ mặt bốn cung nhân kia co quắp, ánh mắt tố cáo lần lượt nhìn ta, Nga Hoàng
chần chờ tiến lên khuyên bảo: “Cô nương, bốn vị tỷ tỷ này cũng có quan hàm, tại
sao có thể bán rượu bên đường?”
Ta hung tợn nhìn chằm chằm nàng: “Tiểu nha đầu, ngày hôm qua ngươi cũng ăn
không ít, hôm nay cũng đừng nhàn rỗi, thanh âm ngươi giòn ngọt, rao hàng ngoài
đường phố tất nhiên có thể đưa tới không ít khách!”
Năm người bất đắc dĩ, từ trong kho sau viện lấy ra cái xe đẩy, đem cái vò rượu
để lên xe, tối mặt đi đến phố xá sầm uất.
Ta đứng ở cửa vui vẻ phất tay: “Không cho bán giảm giá a, những rượu này có
tuổi không ít!”
Đồng bá từ phòng bếp xách ra cái rổ, bên trong chứa nhang đèn tiền vàng bạc hoa
quả: “Tiểu lang, nếu về nhà, hay là đi mộ lão gia tế bái một lần cho thỏa
đáng!”
Ta cũng không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Yến Bình ở mộ phần của cha ta.