Giường rồng của hoàng đế
bệ hạ rộng rãi thoải mái, có thể đủ cho bốn năm người cùng ngủ.
Phượng Triêu Văn lại là người bắt bẻ cực độ, mặc dù hắn ở trên phương diện ăn
uống có thể tuỳ tiện, do thói quen từ kiếp sống quân lữ nhiều năm lưu lại. Một
thái tử có thể cam khổ cùng các tướng sĩ dễ làm cho bọn thuộc hạ cam tâm tình
nguyện tận trung hơn so với một thái tử cao cao tại thượng.
Nhưng hắn có một tật xấu, về phương diện chăn màn gối nệm lại có yêu cầu rất
cao, nệm nhất định phải dày mềm mại, chăn nhất định phải nhẹ giữ ấm, có thể ngủ
trưa ở trên long sàng của hắn, ngủ đến nước miếng giàn giụa, quả thực là phúc
khí của ta.
Chỉ là, đang lúc mộng đẹp say sưa bị hoàng đế bệ hạ chọc chọc gò má khi dễ mà
tỉnh, cũng không phải là trải nghiệm tuyệt vời gì.
Ta chưa tỉnh ngủ, món ngon trong mộng đều chưa ăn vào trong miệng, lúc này chỉ
cảm thấy tên đã quấy rầy giấc ngủ ta quả thực đáng giận, ngược lại đã quên sự
thực đáng sợ - khả năng là hoàng đế bệ hạ, một cái tát vung mạnh qua, hung hăng
hù dọa:
“Tiểu Hoàng, náo loạn sẽ không cho ăn cơm tối!”
Kỳ thật hắn cũng là hoàng đế, bất quá là hoàng đế vong quốc mà thôi, cho nên ta
dám lẽ thẳng khí hùng vỗ tay.
Xem, tính khí sợ mạnh hiếp yếu trời sinh của ta không phải là rất nghiêm trọng
chứ?!
Thanh âm không trông đợi vang lên bên tai: “An Dật, ngươi nói không cho ai ăn
cơm tối?”
Ta tỉnh táo hoàn toàn, mở to mắt liền nhìn thấy mắt phượng của Phượng Triêu
Văn, kích động bò dậy: “Bệ hạ anh minh! Đương nhiên là không để cho chính mình
ăn cơm tối!” Chén đĩa trong điện này từ trước đến nay chẳng lúc nào trống
rỗng...
Phượng Triêu Văn lại tiến gần, xanh mặt: “Ngươi đều cùng ăn cùng ngủ với hoàng
đế vong quốc của Đại Trần sao?”
Ta ngơ ngác không hiểu sao hắn giận, một câu không suy nghĩ thốt ra: “Ta với bệ
hạ ngài không phải cũng cùng ăn cùng ngủ sao?!” Chỗ khác nhau chính là, chuyện
giữa chúng ta làm ra không có xảy ra với Tiểu Hoàng, cái này có cái gì đáng tức
giận?
Ta cùng với Tiểu Hoàng cùng ăn cùng ngủ thật nhiều năm, cũng chưa gặp ai tới
hỏi một câu.
“Cũng?” Bên môi hắn hé ra một nụ cười lạnh, không chút khách khí cắn lên lỗ tai
ta một cái, “A a a a –” ta lớn tiếng kêu thảm thiết.
Hắn rốt cuộc đang tức giận cái gì chứ?
Tuy lỗ tai không đau, nhưng cảm giác bị cắn cực kỳ không tốt!
Nghe nói gặp gỡ kẻ bắt cóc có hai biện pháp. Một là liều chết đánh trả, nếu
không thì lớn tiếng thét lên làm cho mọi người tới vây xem, dọa hắn. Ta vốn
chính là bại tướng dưới tay Phượng Triêu Văn, liều chết đánh trả xác định vững
chắc thua, chỉ có lựa chọn thứ hai.
Tuy ta không biết xấu hổ, nhưng tin tưởng hoàng đế bệ hạ nhất định là người cực
kỳ muốn giữ thể diện.
Quả nhiên, hắn ngừng lại, bưng kín miệng của ta, ánh mắt ta đảo một vòng trong
điện, may mắn thưởng thức biểu lộ kinh ngạc đến ngu si phấn khích trên mặt của
cung nhân cả điện, trừng tròng mắt tỏ vẻ: nếu ngươi còn dám cắn ta sẽ kêu lên!
Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ lóe lóe, ta cảm thấy được đó là trong lòng ngần
ngại, cảm thấy kẻ địch có dấu hiệu binh bại, tình thế đối với ta cực kỳ có lợi,
không sợ chết thừa thắng truy kích cắn một cái trên tay hắn.
Ta không sợ đau, người không biết nặng nhẹ, một ngụm cắn xuống này hoàn toàn
dùng hết lực, khi ta nếm đến hương vị máu rồng, mặt Phượng Triêu Văn đã vặn vẹo
không ra hình dạng.
Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ không giống ta phát ra tiếng, mà là phất phất tay
đối với ba cung nhân đang chấn kinh: “Các ngươi đều đi xuống đi!”
Điền Bỉnh Thanh đi ở cuối cùng có chút lo lắng nhìn đi nhìn lại móng vuốt của
hoàng đế bệ hạ còn bị ta cắn trong miệng, giao tình của ta với tiểu Điền không
tệ, nhìn hắn, mở miệng đảm bảo: “Yên tâm yên tâm, ta sẽ băng bó cho hoàng đế bệ
hạ!”
Tối hôm qua bị hắn dày vò đến xương lưng đều sắp đứt rời đã muốn cắn một cái
rồi!
Một miếng này đúng là hả giận!
Đương nhiên, nếu như có thể không nhận thấy hàn khí dày đặc trên khuôn mặt tuấn
tú của Phượng Triêu Văn, lần cắn người này quả thực là sự kiện tuyệt vời đáng
giá ghi khắc trong lòng.
Đáng tiếc, nếu như ta biết rõ cắn vuốt rồng của hoàng đế bệ hạ, chính là tự
mình tìm phiền toái lớn, nói cái gì ta cũng sẽ không cắn.
Chờ ta băng bó tay Phượng Triêu Văn xong, đầu rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, nhìn
móng vuốt bị bọc thành bánh chưng, liền cảm thấy tình thế tính nghiêm trọng.
– hôm nay ta vẫn là tù phạm a!
Mạo phạm thế này chắc không phải do ta! Không phải do ta chứ?
Phượng Triêu Văn trào phúng cười nói: “An Dật, có phải ngươi đang suy nghĩ tìm
lý do cho mình hay không?”
Hoàng đế lạnh lùng cười rộ lên cũng làm cho người sởn tóc gáy.
Ta ngơ ngác theo dõi hắn ở trước mặt ta duỗi dài chân, ngũ quan thâm thuý như
khắc mang theo nghiêm nghị quyết đoán trời sinh, một lời định tội: “Không cần
tìm cớ, cung nhân cả điện đều nhìn đến ngươi mạo phạm thánh nhan, ngươi cứ đợi
đến bị lăng trì đi!”
Lăng trì, nghe nói chính là một loại hình pháp nguy hiểm kỹ năng cao, cắt thịt
trên người thành từng miếng mỏng như thịt nhúng lẩu, phải cắt đủ chín trăm chín
mươi chín miếng, mới có thể tắt thở. Ta từng hoài nghi làm loại hình pháp này
có phải là đầu bếp kỹ thuật xắt rau đặc biệt tốt ở ngự thiện phòng...
Một khắc này ta cảm thấy mình chính là một khối thịt bò hay thịt dê trên thớt
gỗ... Phượng Triêu Văn sao có thể hiểu nỗi thống khổ của con dê đợi bị làm
thịt? Nửa đời hắn không có gì bất lợi, cho tới bây giờ đều là ngẩng cao đầu...
Ta thật sâu hối hận về tội ác của mình, thật xấu hổ không thôi vì mình có được
răng tốt như vậy, chỉ khẽ cắn tay hoàng đế bệ hạ mà máu chảy không dứt... Da bệ
hạ dầy thế, răng ta cũng thật quá tốt thôi!
Mặc dù da hoàng đế bệ hạ ngài dầy như tường thành, ta cũng có thể cắn đến ngài
kêu cha gọi mẹ da rách tay thương!
Ta vô cùng đau đớn quỳ trước mặt hắn sám hối: “Bệ hạ ngài anh minh thần võ,
khoan hồng độ lượng, cũng đừng có so đo với tội thần... Tội thần chỉ là mơ
ngủ... Thật sự chỉ là mơ ngủ...”
Hắn dùng móng vuốt nguyên vẹn còn lại vuốt đầu ta, ý vị không rõ cười nhẹ một
tiếng: “Cái đầu này tạm thời gửi tại chỗ ngươi đi!” Giương giọng hô với bên
ngoài: “Truyền lệnh!”
Ta thở dài một hơi.
Điền Bỉnh Thanh ngoài cửa khẳng định đang dán vào cửa điện nghe lén, đáp ứng
nhanh gọn, cửa điện két một tiếng mở ra, tám món ăn, bốn nguội bốn nóng bày lên
bàn, so với hôm qua phong phú hơn nhiều.
Ta trơ mắt nhìn xem hoàng đế bệ hạ hai bước đi tới bên cạnh bàn, thản nhiên
ngồi xuống, ta lại như cũ chỉ có thể quỳ trên mặt đất, duỗi dài cổ nhìn lại
trên bàn, mùi thịt bay tới mũi khiến nước miếng của ta chảy ròng – trên bàn cư
nhiên còn có thịt kho.
Hắn nhìn thoáng tay mình, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn ta: “Còn không mau tới
đây?!”
Ta như được đại xá, nhanh như chớp đứng lên nhào qua bàn ăn, còn chưa kịp nhấc
đũa, hắn đã duỗi tay phải bị ta cắn thẳng tắp đến trước mắt ta, nhẹ giọng ho
khan.
Tiểu cung nữ đứng thẳng phía sau hắn vội vàng xoay người tiến lên gắp thức ăn
thay hắn, vừa nhấc tới chiếc đũa, lại bị một câu của hắn hung hăng làm cho sợ
tới mức cơ hồ khóc lớn: “Hỗn xược, ai khiến ngươi?”
Điền Bỉnh Thanh vứt ta một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc, mang theo một đám
cung nhân lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Thái giám chết bầm này, rõ ràng dám tự ý rời cương vị công tác!
Phượng Triêu Văn thản nhiên nói: “Đói bụng –”
Đói bụng thì mời ngài ăn! Ta thật sự rất muốn rống một tiếng như vậy, nhưng đón
ánh mắt lạnh căm căm của hắn, chỉ phải miễn cưỡng kéo ra một cái mặt cười nịnh
nọt, khom người tiến lên, nhận mệnh gắp thức ăn đút cơm thay hắn.
Người ta ngồi ta đứng, người ta ăn ta nhìn... Còn có người có thể thê thảm hơn
ta không?
Ta suy nghĩ lung tung, ánh mắt liền dừng ở trên người Phượng Triêu Văn.
Kỳ thật nam tử Đại Tề cao
lớn đẹp đẽ, vị trước mắt này thực tế như thế, chân dài vai rộng eo thon, yên
tĩnh ngồi cũng có một loại khí thế run sợ người, ngồi cũng cao như ta đứng cúi.
Ngũ quan thâm thúy, mắt như sao sáng, nếu lơ là hắn, ánh mắt hắn nhìn ta như
miếng thịt đặt trên thớt gỗ, giờ này tướng ăn nhã nhặn, lại có năng lực trác
tuyệt, có thể nói hoàn mỹ.
Phượng Triêu Văn này ngược lại không thèm để ý, ngoan ngoãn há miệng chờ ta đút
cơm, thấy hắn cũng lưng lửng bụng, ta liền gắp một khối thịt kho tàu chuẩn bị
ăn, thanh âm sắc lẻm của Điền Bỉnh Thanh vang lên: “Bệ hạ, Ngọc phi nương nương
cầu kiến!”
Thái giám chết bầm này, một mực ngó dáo dác tại cửa đại điện, rõ ràng bụng dạ
chẳng tốt đẹp gì!
Phượng Triêu Văn không đáp, mắt phượng nhẹ liếc sang ta: “An Dật, ta nghe nói
buổi sáng hôm nay ngươi đã xảy ra tranh chấp với Ngọc phi ở rừng bích đào?”
Ừ, Ngọc phi từ nhỏ diện mạo xinh đẹp động lòng người, phàm là ta cùng với nàng
xảy ra tranh chấp, ta cuối cùng là người bị phạt, nhưng đã lâu như vậy, ta còn
chưa từng học khôn, cứng cổ hỏi lại: “Bệ hạ muốn làm chỗ dựa thay mỹ nhân của
mình sao?” Nói xong ta liền hối hận!
Phượng Triêu Văn uống một ngụm trà tiểu cung nữ đưa vào tới, lông mày dài khẽ
nhíu xuống, ta nghĩ thầm: xong rồi xong rồi, hắn tất nhiên đã động sát cơ...
Chết đã đến nơi, hay là ăn thêm một ít thịt!
Ta vừa đút một miếng thịt vào trong miệng, hắn lại thản nhiên nói: “Ngươi và
Ngọc phi quen biết từ trước, Ngọc phi làm người như thế nào?”
Ngươi là người bên gối nàng, chẳng lẽ còn không biết nàng làm người như thế
nào?
Lời nói đến bên miệng, ta lại đè ép trở về, cười hì hì đáp: “Chúng mỹ nhân có
thể được bệ hạ coi trọng được tuyển tiến cung, cần phải đều là thông tuệ tuyệt
luân, tài đức vẹn toàn!” Nghĩ nghĩ, lại nịnh bợ bồi thêm một câu: “Ngọc phi
nương nương có thể phục thị bệ hạ, thật sự là phúc khí tốt a!”
Huống chi, còn có thể mang mũ xanh[29] thật
to cho bệ hạ ngài, tội thần ta thật sự là vui vẻ mong chờ xem ngài làm sao xử
lý chuyện này!
Hắn hứng thú liếc ta: “Ngươi đang khoe khoang sao? Khoe mình cũng thông tuệ
tuyệt luân, tài đức vẹn toàn sao?”
Ta đỏ mặt lên, nghẹn họng nhìn hắn trân trối... Làm hoàng đế, lại có thể vô sỉ
đến trình độ này!
Rốt cục vẫn khó nén bi phẫn, cả giận nói: “Bệ hạ, trí nhớ ngài thật kém, tội
thần là bị bắt vào cung!” Cái này có bản chất khác nhau với những mỹ nhân tắm
rửa sạch sẽ, cam tâm tình nguyện đưa tới giường ngài nhé!
“Ngươi tức giận như vậy, chẳng lẽ thuộc hạ của trẫm bắt nhầm người? Không nên
bắt ngươi sao?
“...”
Ta có thể phản bác ngôn luận của hoàng đế bệ hạ, thuận tiện chỉ trích Yến Bình
làm việc sai lầm không nên bắt ta sao?
Hắn cười nhàn nhạt nhìn ta, bụng ăn no, hiển nhiên tâm tình không tồi.
“Hay là ngươi chuẩn bị tắm sạch sạch sẽ đưa mình vào trong nội cung?”
Ta cực kỳ cực kỳ muốn vung một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế bệ hạ,
đánh hắn bầm mắt!
– ngôn từ của hắn thật đáng giận!
Đều nói sử quan chấp bút như đao, Phượng Triêu Văn há mồm còn lợi hại hơn đao,
ta cường ngạnh chặt đứt lưu luyến với thịt kho, hận không thể mau chạy ra cung.
Điều kiện tiên quyết là, hắn chịu mở rộng cửa cung ra xá ta vô tội.