Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 103: Chương 103: Chương 102




Sáng hôm sau…

Bạch Linh vừa mở mắt đã thấy mình nằm cạnh Hải Đăng. Khuôn mặt lúc ngủ của cậu ấy vẫn đẹp như thiên thần vậy. Đẹp trai a…

Ế, khoan đã. Bạch Linh chớp chớp mắt liền mấy cái. Cái… cái gì??? Sao cậu ấy lại ở đây, lại còn nằm ngủ cạnh mình nữa… Bạch Linh nhớ là tối qua đang ở chỗ quán bar kia với mấy người bạn cơ mà nhỉ. Rồi sau đó thì ở riêng với Hồng Nam, rồi sau đó… Một loạt những hình ảnh mờ nhòe ám muội ẩn hiện qua đầu. Bạch Linh đỏ mặt ngây ngốc nhưng nhìn lại rất có vẻ rất hứng thú, giống như biến thái vậy. Không… không phải là thật chứ?? Bạch Linh ngồi dậy nhìn xuống người mình. Má… má ơi, quần áo cũng là quần áo khác rồi. Bạch Linh tròn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ván đã đóng thuyền. Bạch Linh ngồi ngây ngốc, nghĩ đến thôi mà mũi muốn phụt máu cam.

Hải Đăng bị động tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Bạch Linh đang ngồi đó ngây ngốc. Hải Đăng buồn cười, chắc chắn cô nàng này lại có mấy suy nghĩ tội lỗi rồi. Đờ đẫn như vậy là vẫn chưa tiếp nhận xong? Hải Đăng buồn cười, giả vờ ngáp ngủ tỉnh dậy như vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ.

Bạch Linh thấy Hải Đăng tỉnh dậy thì bị nhột, liền giật mình thót một cái. Bản thân còn nghĩ là thật may là cậu ấy không nhìn rõ lắm…

- Chào.- Hải Đăng cố tình tỏ ra bình thường.

- A… a chào…- Bạch Linh có chút ấp úng, hai tay giữ trước ngực như phòng thủ.- Hôm qua… hôm qua…

- Hôm qua? Cô muốn hỏi về hôm qua?- Hải Đăng ghé sát mặt lại mặt Bạch Linh.

Bạch Linh cảm thấy có chút áp bức, không phải mắt cậu ấy chưa nhìn rõ sao, sao lại có cảm giác nhìn sắp xuyên thủng người mình rồi thế này??? Hải Đăng gõ trán mình vào trán Bạch Linh kêu cái bốp. Bạch Linh ôm lấy cái trán đau kêu lên một tiếng.

- Kém cỏi, tối qua cô say, là tôi đưa cô về. Lần sau nhất định không được lơ là như vậy, cũng đừng đến gần người tên Bích Hạ kia quá.- Hải Đăng đứng dậy nói.

- …- Bạch Linh vẫn đang ở đó không biết gì.- Ư...ừm, tôi biết rồi.

- Hơn nữa, tối qua cô ngủ như chết, làm tôi phải thay đồ cho cô mệt đứt hơi.- Hải Đăng nhếch mép.

- Ò…- Bạch Linh thuận theo đáp lời.

- Nghe giọng điệu của cô là đang thất vọng?- Hải Đăng quay sang cúi xuống nói nhỏ ở tai Bạch Linh.

- Tôi...tôi mới không thèm thất vọng.

- Được rồi, đừng quậy nữa, nếu cô không nguyện ý, tôi cũng sẽ không làm gì đâu.- Hải Đăng thuận tay xoa đầu Bạch Linh.- Mau dậy đi, tý nữa cùng đi luyện tập.

Hải Đăng nói rồi đưa tay cho Bạch Linh. Bạch Linh nhìn bàn tay to lớn đó có cảm giác vô cùng vững chãi, vô cùng đáng tin. Sau đó liền gật đầu nắm lấy tay Hải Đăng đứng dậy.

Cả hai cùng vào nhà tắm đánh răng, chẳng hiểu sao Hải Đăng đã thủ sẵn đồ dùng cá nhân để đây từ lúc nào. Không khí vô cùng vui vẻ, sau đó cả hai cùng cả bọn đi ăn sáng để chuẩn bị đi tập luyện. Theo như kết quả thì đội Bạch Linh sẽ phải đấu với đội Hồng Nam trước khi đấu trận cuối với đội chuyên nghiệp tên Good Loser kia, vì trước đó đội Hồng Nam cũng đã thắng đội SKULL. Chắc tại thực lực khác nhau quá nên khi còn ba đội quyết định đấu như vậy. Vừa ăn sáng, cả bọn vừa bàn về chiến thuật tiếp theo.

Hải Đăng có vẻ không quan tâm lắm, chỉ chăm chăm muốn Bạch Linh xé bánh mì đút cho mình ăn. Ánh mắt vừa cưng chiều vừa nồng đượm tình cảm. Vì Bạch Linh không biết mắt Hải Đăng đã nhìn rõ lại nên dù cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn không biết không đúng ở đâu.

- A…- Hải Đăng tay vừa chống cằm vừa nói.

Bạch Linh đút một miếng bánh mì đã xé cho Hải Đăng, có cảm giác hơi ngượng ngùng e lệ. Mấy tên kia ngồi đó đều nhìn với ánh mắt khó hiểu.

- Này, hai người làm bọn này không ăn được rồi này.- Hải Duy rùng mình bĩu môi.

- Thật đó, hai người là có chuyện gì đúng không?- Đức Bình vốn đã để ý từ trước, giờ càng có chút khẳng định hơn.

- Hả? Không có.- Bạch Linh giật mình.

- Chúng tôi đang yêu nhau.- Hải Đăng cũng đồng thời dửng dưng lên tiếng cùng Bạch Linh.

Hả…..????? Bạch Linh động tác dừng lại, đóng băng như đá. Ba người kia cũng không khác gì, tất cả đều ngẩng phắt đầu dậy, Hữu Triết vốn ít nói và phản ứng nhưng cũng quay ra, làm rơi cả đũa đang cầm trên tay. Hải Duy thì mồm há ra sắp rớt đến nơi…. Đức Bình dù có lờ mờ cảm nhận được nhưng chính Hải Đăng thừa nhận vẫn khiến cậu có chút sốc.

- Cái gì……????- Hải Duy kêu lên.

- Trật tự, đồ ngốc.- Bạch Linh thấy mọi người quay ra nhìn thì đỏ mặt nói với Hải Duy.

- Thật hả???- Hải Duy vẫn không thôi bất ngờ.

- Có gì lạ vậy à?- Hải Đăng vẫn không thay đổi thái độ, vẫn ngồi nhìn Bạch Linh đang ngại ngùng đỏ mặt.

...

Mọi người đều không biết nên nói lại thế nào. Nhưng cũng quá sốc rồi đi…

- Từ… từ bao giờ vậy?- Hữu Triết run run nói.

- Không rõ, chắc là từ lúc cõng cô ấy về lần đi đấu giải trước…- Hải Đăng nhếch mép cười.

Bỗng choang, khay đồ ăn của Hữu Triết rơi xuống đất.

- Không được… chị ấy… Không thể nào.- Hữu Triết vẫn lúng túng cúi đầu.

- Cậu sao vậy?- Hải Duy vỗ vỗ vai Hữu Triết.- Không cần phải sốc đến mức đó chứ, dù Bạch Linh không giống con gái lắm, nhưng Hải Đăng vốn suy nghĩ cũng khác người mà…

- Cái gì hả?- Bạch Linh nghe thấy vậy liền trở lại làm bà chằn hung dữ với Hải Duy.

- Đó, lại nữa. Cậu đúng là không giống con gái chút nào mà.- Hải Duy tỏ vẻ bó tay lắc đầu.- May mà trong mấy người nữ chơi game, vẫn có nữ thần Bích Hạ của tôi là không bị nhiễm gen đàn ông như cậu.

Bạch Linh và Hải Duy tiếp tục cạnh khóe nhau, mặc cho có một người trái tim vỡ vụn. Hữu Triết dù thấy vô cùng đau lòng, nhưng vì đó là Hải Đăng, vậy thì… có lẽ cậu cũng an tâm buông tay, không dõi theo Bạch Linh nữa. Thứ tình cảm nhút nhát của cậu, vẫn là chỉ nên đứng nhìn Bạch Linh từ xa, Hải Đăng không giống cậu, có thể che chở cho Bạch Linh tốt hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.