Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 46: Chương 46




Bạch Linh không chịu được Hải Đăng cứ nhìn mình chằm chằm như vậy liền đứng dậy.

- Để tôi đi nấu cơm cho anh, hôm nay là sinh nhật anh mà.- Bạch Linh sờ sờ mũi cho đỡ ngại nói.

- Ừm.- Hải Đăng lại mỉm cười.

Bạch Linh lật đật đi xuống giường, ra ngoài tìm xem nhà Hải Đăng còn gì có thể ăn được không.

- Tủ lạnh nhà anh có gì nấu được không?- Bạch Linh nói vọng ra từ bếp.

- Không rõ nữa.- Hải Đăng ậm ừ, cậu rất ít khi về đây nên cũng không chắc lắm.

Bạch Linh mở tủ lạnh, trong tủ trống trơn, có một ít rau xanh có vẻ đã héo, thêm một ít nước lọc cộng một ít trứng.

- Hmm... nhà anh còn gạo không?- Bạch Linh hỏi thêm.

- Có.- Hải Đăng đứng dậy, đi ra ngoài bếp chỉ chỗ để gạo cho Bạch Linh.

Sau đó Bạch Linh cặm cụi làm món gì đấy mà Hải Đăng cũng không rõ nữa, Hải Đăng thì ngồi ở ghế sofa nhìn Bạch Linh tất bật nấu đồ ăn. Bạch Linh thật ra không được giỏi nấu ăn cho lắm, món mà bản thân tự tin nhất có lẽ chính là cơm trắng với trứng rán, thịt kho, canh cải. Mặc dù là sinh nhật cậu ấy nhưng lại không nấu được gì tử tế cả. Haizz.

- Ở gần đây có siêu thị không?- Bạch Linh hỏi.

- Ở dưới tầng một có một siêu thị mini.- Hải Đăng nói.

- Oke, vậy để tôi xuống mua một ít đồ với một ít nước ngọt nữa.- Bạch Linh nói rồi đi ra, cơm cũng vừa bật nút bắt đầu nấu.

- Để tôi đi cùng.- Hải Đăng cũng đứng dậy theo.

Bạch Linh lạch bạch đi ra cửa đeo giày, hôm nay vẫn còn khá lạnh, lại là buổi tối nên Bạch Linh có hơi run. Vì lúc sáng đi vội, chỉ khoác áo khoác trường, có chút mỏng chút xíu. Đang xoa xoa tay thì Hải Đăng đã chùm một cái áo rét dài thượt lên người Bạch Linh. Chắc là của Hải Đăng nên mới to vậy.

- Chùm vào đi, không cô ngất ra đấy không ai khiêng được về đâu.- Hải Đăng tuy nói vậy nhưng động tác vô cùng gượng gạo.- Nặng lắm.

Bạch Linh liếc xéo Hải Đăng, con người này suốt ngày chê mình béo, khó chịu chết đi được. Bạch Linh giận dỗi đi trước, chưa bước được ba bước thì bị Hải Đăng kéo mũ ở áo khoác lại.

- Đi với tôi, cô làm gì có thẻ.- Hải Đăng nhìn Bạch Linh phồng má lên giận dỗi thì buồn cười nói.

Dù đang cáu Hải Đăng, nhưng vì cậu ấy nói đúng thật nên Bạch Linh đành phải lùi lại đi cùng cậu ấy.

Hai người bước xong xong nhau xuống siêu thị mua đồ. Lúc trở về thì cơm cũng chín, Bạch Linh xoa xoa hai tay đang lạnh cóng rồi lại tất bật vào bếp. Một lúc lâu sau thì đồ ăn cũng đầy ắp trên bàn. Dù đơn sơ nhưng cũng là công sức của Bạch Linh. Hải Đăng là lần đầu trải nghiệm cảm giác một người phụ nữ nấu cho mình ăn vào ngày sinh nhật, có chút mới lạ.

- Anh ăn thử đi, tôi không chắc lắm...- Bạch Linh ngượng nghịu nói.

- Ừm.

Hải Đăng cầm đũa lên gắp thức ăn. Mặt chỉ một biểu cảm nhưng tay gắp đồ ăn liên tục khiến Bạch Linh rất vui.

- Thế nào? Ổn chứ?- Bạch Linh đợi chờ câu trả lời.

- Ừm, ăn được.

Ăn được là gì vậy trời? Bạch Linh nghệt ra. Ít nhất cũng khen lấy lệ một câu cũng được chứ hả?! Bạch Linh cũng cầm đũa lên gắp đồ ăn ăn thử. Chu choa mạ ơi, sao lại mặn thế này... rõ... rõ ràng là mình đã cho đúng như công thức rồi mà, hay lúc ấy lại nhầm lọ gia vị nhỉ....

- Anh... đừng ăn nữa, mặn như vậy làm sao ăn được.- Bạch Linh nhìn mấy món ăn mà khóc không ra nước mắt.

- Không sao, vẫn ăn được.- Hải Đăng cười cười, tay vẫn gắp đồ ăn.

Má ơi, cậu ấy càng như vậy Bạch Linh càng xấu hổ, biết chui xuống cái hố nào đây.

- Đừng ăn nữa mà, hay để tôi đi nấu lại mì gói nhé, cái này chắc chắn không bị quá vị đâu...- Bạch Linh nhăn nhó đứng dậy định dọn đi.

- Không sao, ngon thật mà.- Hải Đăng kéo tay Bạch Linh lại.- Tôi thích mà, không cần nấu lại đâu.

- Ngon gì chứ...

Bạch Linh bị kéo lại cũng không biết nói gì nữa. Sau đó lại đi ra chỗ túi đồ vừa mua, lấy ra một miếng bánh kem và nến ghi số 19 xinh xinh. Sau đó bật lửa châm nến rồi đặt trước mặt Hải Đăng.

- Sinh nhật vui vẻ nhé, không kịp mua bánh lớn, chỉ có thể mua cho anh cái này thôi.- Bạch Linh cười tươi nói.

Giây phút Bạch Linh cười tươi nhìn mình, Hải Đăng như đứng hình mất 5s. Đột nhiên thấy Bạch Linh thực sự xinh đẹp, giống như có ánh sáng chiếu quanh cô ấy vậy...

- Mau ước rồi thổi nến đi.- Bạch Linh mong chờ nhìn Hải Đăng.

Hải Đăng nhìn hai cây nến đang cháy, trong lòng hơi gợn sóng, sau đó cũng làm theo lời Bạch Linh nói. Bạch Linh thấy Hải Đăng lần đầu lộ ra lúng túng thì không kìm được thấy Hải Đăng vô cùng cute. Bàn tay vô thức xoa đầu Hải Đăng.

- Trẻ nhỏ dễ bảo.- Bạch Linh thừa cơ hội trêu chọc.

Hải Đăng nghe vậy liền đứng dậy, vòng tay qua ép Bạch Linh vào giữa mình với cạnh bàn.

- Ai nhỏ cơ?- Mặt Hải Đăng cúi xuống ghé sát vào mặt Bạch Linh.

Bị ép sát như vậy làm tim Bạch Linh nhảy bản solo dum ba la bum, mặt đỏ dần lên, cổ họng nghẹn cứng.

- Anh cứ như vậy là tôi không kìm chế được đâu đấy nhé.- Bạch Linh đỏ mặt tránh né ánh nhìn của Hải Đăng.

- Kiềm chế gì cơ?- Hải Đăng châm chọc.

Bạch Linh thực sự đã bảo đừng làm vậy mà, như vậy bản thân, bản thân sẽ không kiềm chế được mà muốn ăn tiểu bạch thỏ này mất. Nhưng mà cậu ấy ghét mình mất thì sao. Thôi kệ, là do cậu ấy cứ khiêu khích mình đấy chứ... Bạch Linh đánh liều hai tay giữ cổ áo Hải Đăng, kéo cậu ấy lại gần.

Môi Bạch Linh chạm vào môi Hải Đăng, đầu óc liền như có điện xẹt, sau đó Bạch Linh liền thả tay ra vì quá nóng, chỉ định tranh thủ một chút môi chạm môi doạ cậu ấy một chút, để biết mình không dễ bắt nạt....

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! ♥️♥️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.