Sau khi thi học kì xong, cả bọn Bạch Linh đều thở xả hơi một đợt. Bạch Linh dạo này trông gầy đi khá nhiều, vừa chăm lo cho Hải Đăng, vừa lo thi nên người có chút hơi mất sức. Nhưng khuôn mặt Bạch Linh thì lúc nào cũng tươi tỉnh, vì có thể ở cạnh Hải Đăng, lại còn có tin tốt, mắt Hải Đăng có vẻ sẽ sớm bình phục, khiến Bạch Linh càng vui vẻ, quên mất thế giới xung quanh đang vận hành xoay chuyển.
Còn mấy ngày nữa là đến đợt đi tập huấn ở trại game thủ của bọn Bạch Linh, cảm giác có chút hồi hộp. Dù Đức Bình có đăng ký trước là có đủ năm thành viên nhưng về phần Hải Đăng vẫn không biết là cậu ấy có kịp bình phục không... Trước hôm đi, Bạch Linh thu xếp đồ đạc gọn gàng vào một vali nhỏ, miệng vừa nhẩm một đoạn nhạc. Hải Đăng vừa từ phòng tắm ra, có chút tập tễnh lần mò đi về phía sofa. Vì cũng đã quen với việc lần mò trong tối nên cũng không khó khăn lắm. Sau đó thoải mái ngồi ở đó, nghe thấy Bạch Linh lẩm nhẩm lời nhạc thì có chút nhăn mày. Đi xa mình mà cô ấy vui đến thế cơ à? Bạch Linh ngốc nghếch không biết gì, thu xếp xong đồ đạc liền ra gọt hoa quả cho Hải Đăng ăn.
- Bao giờ thì đi?- Hải Đăng mở lời hỏi.
- Chắc tầm 7h sáng mai. Mà... anh để tôi đi thật chứ?- Bạch Linh thăm dò, tiểu khó chiều này mà lại giận nữa thì có thánh mới dỗ được a...
- Tôi đâu có hẹp hòi như thế.- Hải Đăng nói.
- Vậy... anh ở đây một mình không sao chứ... Dù sao thì chú Tường cũng về lại nước ngoài rồi.- Bạch Linh thực lòng cũng có chút lo lắng.
- Không sao, cần gì thì tôi sẽ báo quản gia.- Hải Đăng vẫn dùng giọng lạnh te nói.
Bạch Linh thấy vậy thì gật gật đầu. Sau đó không biết nghĩ gì lại tự đỏ mặt. Rồi lại nghĩ thật may là Hải Đăng không thấy bộ mặt mình bây giờ.
Hải Đăng thấy Bạch Linh im lặng thì cảm giác có chút kì quái. Chưa kịp phản ứng thì Bạch Linh đã lên tiếng.
- Tôi... có thể nào... ôm anh một cái trước khi lên đường chinh chiến không...
Sặc... Cái con người này, cái này không nhất thiết phải nói ra chứ... chỉ cần hành động là được rồi. Hải Đăng tự nghĩ trong đầu. Bất quá trêu cô ấy một tý cũng được.
- Không được... Chẳng phải mai được gặp rất nhiều người đẹp trai sao.- Hải Đăng giả bộ nói.
- Nhưng...- Bạch Linh đỏ mặt, có hơi thất vọng.
- Đồ ngốc... không phải tôi là người của cô rồi à, muốn làm gì cũng không cần phải kiềm chế quá...
Hải Đăng vừa nói vừa ngả ra ghế, làm điệu bộ vô cùng khiêu gợi đập đập tay xuống ghế sofa tỏ ý lại đây. Bạch Linh đơ ra trong 0,1s rồi nhanh chóng mặt còn đỏ hơn trước. Sau đó nhào đến ôm chầm lấy Hải Đăng, dụi dụi vào ngực cậu ấy. Thật là mùi thơm vừa nam tính vừa gây nghiện mà... Hải Đăng thấy buồn cười nhưng chỉ nhếch mép. Cô ngốc này, như vậy là đủ rồi hả... rồi quàng tay ôm lấy Bạch Linh trong lòng.
- Đăng...
- Ừm.
- Nguyễn Hoàng Hải Đăng...
- Ừm.
Bạch Linh cười ngớ ngẩn. Cảm giác được cậu ấy chiều chuộng thế nào thật hư ảo mà... Nhưng thực sự ngọt đến sắp sâu răng rồi...
- Hmm... tôi hơi có cảm giác của hai người đàn ông với nhau.- Hải Đăng một lúc sau lên tiếng.
- Hở?
- Của cô... trước sau đều như một cả...
Bạch Linh trán nổi gân xanh, còn vừa mới nghiêm túc thấy cậu ấy ngôn tình được một tẹo, giờ lại về với đúng con người thật rồi... Bạch Linh đầu có chút đen đẩy Hải Đăng ra. Hải Đăng liền túm lấy hai tay Bạch Linh trên đầu ép xuống sofa...
- Mới trêu một chút mà đã xù lông rồi?- Hải Đăng cười cười.- Hay là chúng ta thử xem luôn...
- Sắc lang...- Bạch Linh bị trêu chọc liền có cảm giác xấu hổ vì bị một người ít tuổi hơn đàn áp.
- Rõ ràng là cô đòi ôm tôi trước mà nhỉ?- Hải Đăng cười cười.
Bạch Linh cứng họng. Con người này đúng là lưu manh a.... Sao trước đây không nhìn ra nhỉ... Nhưng dù có nhìn ra mà đẹp trai thế này thì... chắc cũng không sao đâu ha.
Đương nhiên là hai người có tình cảm với nhau ở gần nhau sẽ muốn gần gũi, nhất là Bạch Linh đều thích mọi thứ cậu ấy làm, như vậy có vẻ rất ngốc nghếch nhưng Bạch Linh không quản được nhiều như vậy, đã là cảm xúc thì cứ thuận theo đi. Hải Đăng cúi xuống hôn Bạch Linh. Sao cậu ấy vẫn có thể điêu luyện như vậy chứ trời. Bạch Linh là đã quen với việc này, liền đón nhận. Hải Đăng cũng thả tay Bạch Linh ra, ghì chặt eo Bạch Linh sát vào người mình, một tay giữ gáy Bạch Linh để Bạch Linh không bị choáng mà trốn tránh trượt xuống. Lần này Bạch Linh cũng không luống cuống, chủ động ôm lấy Hải Đăng. Dù sao thì ít nhất gần một tháng nữa mới có thể gặp lại cậu ấy...
Không gian ngập tràn dư vị của màu hồng, cảm xúc lâng lâng cộng ngọt ngào lan toả. Hải Đăng cũng nhẹ nhàng từ tốn hơn, nụ hôn cũng nhiều cảm xúc hơn, quấn quýt dây dưa hơn. Bạch Linh đương nhiên vẫn là yếu thế, run rẩy mềm nhũn trong lòng Hải Đăng, mặt đỏ lựng, không thể quen được với mấy việc xấu hổ này... Nếu có ai mà thấy, chắc Bạch Linh nhảy xuống hố luôn quá....
- Ưm...- Bạch Linh đã tới giới hạn liền có chút phán kháng, muốn buông ra.
Những hành động như vậy như càng khiêu khích sự kiềm chế của Hải Đăng vậy, cậu khẽ buông Bạch Linh ra rồi lại tiếp tục dày vò đôi môi mềm mại ấy. Cả người Bạch Linh đều nóng muốn chết, nhưng Hải Đăng thì càng thấy giống như tiểu yêu tinh đang quyến rũ mình vậy, không thể ngưng lại. Thực sự chỉ muốn có thể đem Bạch Linh hoà chung vào với mình làm một.