Không Thịt Không Vui

Chương 44: Q.2 - Chương 44




"Từ đó trở đi, tôi quyết định chỉ cần còn sống thì phải kiếm được tiền, bởi vì tiền mới là thứ chân thật nhất."

Tôi cảm thấy câu nói này rất quen thuộc.

Tôi yêu thịt, hắn yêu tiền, thật ra cũng như nhau.

Vì cái suy nghĩ đó, tôi đưa ra lời thề: "Con vịt, không, Tưởng Bản Nhai, chờ tôi thành người giàu có, tôi nhất định sẽ cho anh thật nhiều tiền."

"Còn gì nữa không?" Dường như bác sĩ con vịt thấy còn chưa đủ.

Dĩ nhiên tôi biết rõ hắn muốn ám chỉ cái gì, nhưng mà: "Anh không cần làm gì cũng có thể lấy tiền, chẳng lẽ như thế không được sao?"

Bác sĩ con vịt xoa xoa bờ vai tôi: "Nhưng từ đó đến giờ tôi đều làm giàu nhờ sức lao động, nhận tiền thì nhất định phải ra sức."

Cái suy nghĩ của bác sĩ con vịt cũng thật làm khó tôi, suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy, anh đến nhà chúng tôi dọn vệ sinh được không?"

Hiển nhiên hắn từ chối, lý do rất hùng hồn: "Lấy tiền của phụ nữ, tôi chỉ làm việc trên giường."

Cái tên bác sĩ con vịt thật quá tự tin.

Tôi không lên tiếng, cứ nằm đó tiến thẳng vào mộng đẹp.

Nhưng bác sĩ con vịt không chịu buông tha tôi: "Sau khi đi ra ngoài, cô có tính toán gì không?"

"Đợi ra ngoài rồi tính, không chừng không đi ra được còn làm mồi cho cọp, lúc này suy nghĩ nhiều làm gì?" Tôi không hề chần chờ mà nhét ngay một nắm bùn vào miệng hắn để hắn không nói được nữa.

"Dù sao cũng không có gì để tâm sự, mặc dù chúng ta mới biết nhau khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng quyết định việc cả đời rồi, nếu vẫn không hiểu rõ việc của nhau, như vậy sẽ không tốt." tên bác sĩ con vịt từ hồ yêu lập tức biến thành Đường Tăng.

"Việc mà tôi thích nhất chính ăn thịt, ghét nhất chính là người khác làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi. Tôi nói lần cuối, sức chịu đựng của tôi có giới hạn, nếu như anh còn dám đánh thức tôi, đừng trách tôi ra tay vô tình." Tôi hé mắt xem thường gằng giọng nói.

Sự uy hiếp này rất có hiệu quả, thật sự bác sĩ con vịt không lên tiếng nữa.

Tôi thật vui vẻ, tiếp tục tìm kiếm Chu công.

Nhưng ngay lúc Chu tiên sinh đến cửa nhà, bác sĩ con vịt lại đánh thức tôi dậy: "Mau dậy đi!"

Thật sự không chịu nổi nữa! ! !

Hà Bất Hoan tôi nói được làm được, liền nằm một nắm bùn bên cạnh, nhét vào miệng hắn, vừa làm vừa gằng giọng: "Tôi cho anh không để tôi ngủ, tôi cho anh không để tôi ngủ! ! !"

Ở giây phút đó, tôi cảm thấy tên bác sĩ này quà là người cặn bã.

Nhưng sau một giây, trong lúc tôi vô tình quay đầu lại, tôi mới phát hiện ra đứa cặn bã mới chình là tôi.

Bởi vì ở phía sau, lính của Hà Truân đang đứng ở đó, mà bọn họ thấy bác sĩ con vịt bị bạo hành nằm bất động trên mặt đất thì cảm nhận được một loại sợ hãi.

Lần sau nếu có may mắn gặp lại Hà Truân, tôi nhất định phải kêu hắn chỉnh đốn lại đám lính của mình.

Bọn buôn lậu thuốc phiện đều có lòng dạ độc ác, mà đám này giả làm con thỏ nhỏ để lừa gạt ai hả? Thấy tôi nhét bùn đất vào miệng người khác thì sợ hãi hả? Vậy mấy người còn nhét Heroin vào trong bụng người ta thì xem là gì.

Nhưng nói thật, tôi vô cùng không muốn gặp lại Hà Truân.

Cho nên vào giờ phút này, tôi quyết định tìm đường chạy.

Xoay người muốn hành động, bác sĩ con vịt vẫn muốn nhảy lên lưng tôi, nhưng bị ánh mắt sắc bén của tôi trừng, vẫn thức thời tự mình chạy.

Dứ nhiên, những tên lính kia cũng bắt đầu đuổi theo.

May mắn là ông trời mở to mắt, ở lúc cuộc rượt đuổi bắt đầu không được bao lâu thì thì liền đổ cơn mua to tầm tả, làm cho mọi người đều không nhìn thấy rõ.

Dưới cơn mưa tầm tả, tôi cùng bác sĩ con vịt chạy cùng một con đường, cố sức chạy như điên về phía trước.

Sắc trời dần tối đi, thêm việc đường đất gập ghềnh, lính của Hà Truân rất nhanh đã phân tán ra khắp nơi tìm kiếm chúng tôi.

Tôi và bác sĩ con vịt lặng lẽ trốn vào trong rừng trúc, chờ thời cơ hành động.

Nhưng chốn chung một chỗ, hai người dáng sát vào nhau, tôi nghe được hơi thở của hắn.

"Nhích người sang bên một chút." Tôi dùng hong của mình đẩy đẩy hắn.

"Tôi còn không sợ, cô sợ cái gì?" Hắn cười, lúc nở nụ cười, hơi thở phả vào một phần bên má tôi cảm thấy âm ấm.

Quả thật, những lời này làm tôi thấy hắn đang khảo sát mình.

Từ lúc ra đời cho đến bây giờ toàn đàn ông phải sợ tôi, nhưng khi đến nơi này tôi liền biến thành cô gái nhỏ, sợ đông sợ tây sợ bị sàm sở.

Ừ, thật không thoải mái.

"Thật ra thì, tôi muốn đi theo cô, không phải chỉ vì tiền, mà còn vì nguyên nhân khác." Bác sĩ con vịt nhỏ giọng ghé vao tai tôi nói.

Dù sao vẫn còn phải lẫn trốn, chúng tôi chỉ có thể chọn cách này để nói chuyện với nhau.

"Tôi biết, bởi vì tôi xinh đẹp như hoa." Tôi đắc ý nhếch miệng cười.

"Cô đẹp như hoa có thể hơn tôi sao?" Bác sĩ con vịt đả kích người đến không còn mãnh nào.

"Vậy vì sao?" Tôi hỏi.

"Bởi vì cô rất thú vị." Bác sĩ con vịt nói, những giọt nước lành lạnh thấm vào tóc tôi, làm cho làn hơi ấm từ miệng hắn càng khuếch tán hơn bên tai tôi, lạnh lẽo và ấm áp đan xen vào nhau, tạo ra một cảm giác không nói nên lời.

"Cám ơn đã khen ngợi, tôi còn thấy ý này như đang nói đến con nhím." Tuyệt đối không phải lời nói dối, tôi đã nghe bọn họ nói đến vấn đề này nhiều lần rồi.

"Thật ra đây cũng có thể xem là câu khen cô, bởi vì từ trước đến nay trong mắt tôi đàn bà đều như nhau cả." Bác sĩ con vịt nói.

Đối với hắn, tôi thật sự không tìm được tiếng nói chung rồi.

May mà giờ phút này phía sau chúng tôi vang lên tiếng la giận dữ: "Không muốn chết thì giơ hai tay lên! ! !"

Tôi và bác sĩ con vịt đều là dạng người tham sống sợ chết, lúc này liền giơ hai tay lên, xoay người lại, thấy được chỉ có một tên.

Tôi nhỏ giọng nói với bác sĩ con vịt: "dù sao đi nữa anh ta chỉ có một mình, chúng ta dứt khoát xử lý đi."

Bác sĩ con vịt tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng vấn đề mới lại đến, rốt cuộc tôi nên ra tay hay dể bác sĩ con vịt ra tay đây?

Chỉ là, dưới tình huống này tôi thấy cây súng của hắn khá lợi hại, tôi tự mặc định nhường cho tên bên cạnh, trực tiếp nhấc chân lên đá bác sĩ con vịt qua đó.

Tên lính cũng rất cảnh giác, lập tức chỉa cây súng về hướng bác sĩ con vịt đang lăn tròn: "Mày muốn làm gì?"

Thừa dịp bác sĩ con vịt thu hút sự chú ý của tên linh, tôi liền xông thẳng tới, gọn gàng linh hoạt cướp được cây súng của hắn, dùng cán súng đánh hắn bất tỉnh.

Cái cáng súng này không thuận tay bằng cục gạch, đập hai cái hắn mới ngất đi.

Giải quyết hắn xong, bác sĩ con vịt tiếp tục kéo tôi chạy trốn.

Bất quá lần này, xem như may mắn, đoán đúng đường --- nơi chúng tôi chạy tới chính là cái trấn nhỏ kia.

Trời đang đổ mưa to, quần áo và tóc tai cả người chúng ôi đều ướt đẫm, nhưng tôi rất vui mừng, vui đến không nói nên lời.

Bác sĩ con vịt muốn cùng tôi đến cửa sau hộp đêm lấy cục gạch của tôi.

Nhưng đôi mắt nhìn vàng của hắn hiện lên đầy vẻ tham lam, giống như tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai khỏa thân vậy.

"Đây là đồ thật sao." Hắn vươn móng vuốt ra không ngừng vuốt ve cục gạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.