Không Thịt Không Vui

Chương 54: Q.2 - Chương 54




Chỉ mới ngửi thấy mùi cháy khét, mảnh rừng rậm màu đen của Hà Truân đã bị khô héo một mảng lớn.

Nhưng anh ta đã kịp thời tránh né, nhảy cẫng lên, vì vậy Đại Điêu mới may mắn thoát nạn.

Ngay cả như vậy thì tôi cũng vui vẻ đến nỗi muốn ôm ngay ngón chân của mình mà gặm cắn.

Trong khi tôi rất vui vẻ thì Hà Truân lại đùng đùng nổi giận.

Hiện tại toàn thế giới đang kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, nhưng tôi lại có thể đốt cháy rừng, hơn nữa lại là đốt cháy mảnh rừng rậm màu đen của ông trùm buôn ma túy Hà Truân, cho nên lần này đúng là tôi tự mình đi tìm cái chết rồi.

Quả nhiên, toàn thân Hà Truân bây giờ - - giống như quỷ sa tăng - - bị bao phủ bởi một ngọn lửa màu đen và vị quỷ sa tăng này đang đi về phía tôi.

Mỗi một bước đi của anh ta, dù không phát ra âm thanh gì nhưng lại nặng giống như có thể giết chết vô số sinh linh.

Mùi vị chết chóc đang ùn ùn kéo đến bao phủ khắp nơi.

Trong lúc nguy cấp, đột nhiên tôi phát hiện ra một chuyện.

“Dừng lại.” Tôi đưa tay ra ngăn lại hành động của Hà Truân, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh có phát hiện ra một chuyện?”

Anh ta dừng lại, cả người lâm vào cảnh giác, bắt đầu vểnh tai lắng nghe.

“Không phải dùng lỗ tai, dùng con mắt để nhìn thì hơn.” Tôi nói một cách khiêm nhường.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cặp lông mày đen rậm của Hà Truân dựng lên đường cong không kiên nhẫn.

“Ở đó.” Tôi dùng ánh mắt chỉ chỉ mảnh rừng rậm đã bị thiêu trụi của Hà Truân nói: “Giống hay không giống dấu hiệu của đảng phát xít Đức (Nazi)?”

Quả thật, chỗ đó đã bị tôi đốt thành hình chữ “vạn - 卐 “, cảm ơn trời, tôi lại phát hiện ra một sở trường mới của mình rồi.

Về sau nếu có bị phá sản, tôi sẽ mở một cửa hàng đốt lông, bất kể là lông nách hay mảnh rừng rậm màu đen, muốn đốt ra bất kì hình dạng gì cũng đều có thể đáp ứng, bảo đảm khách hàng nhiều như mây, kiếm được càng nhiều hơn nữa.

Đáng tiếc, Hà Truân lại không hiểu biết gì về môn nghệ thuật này, sau khi nghe xong lời tôi nói, không khí chết chóc bao quanh người anh ta đã lập tức dâng lên như thủy triều, mấy vạn tấn nước mạnh mẽ đè xuống người của tôi.

Cơ thể của anh ta cũng đè xuống người tôi.

Tôi cảm nhận được, anh ta đang rất tức giận.

Bắp thịt của anh ta cứng lại như sắt thép, cơ thể nóng rực lên như đang bị thiêu đốt, hơi thở sắc bén như lưỡi đao.

Quần áo của tôi bị biến mất toàn bộ trong nháy mắt, thậm chí tôi còn cảm thấy, những thứ vải vóc kia là bị lửa giận nóng rực của anh ta đốt trụi.

Đôi tay của anh ta nắm thân thể tôi thật chặt, từng chỗ từng chỗ một, lòng bàn tay không hề mang theo một chút dục niệm nào mà là một loại tranh hơn thua.

Trong mắt anh ta, tôi chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thuộc về phái nữ.

Động tác, ánh mắt và khí thế của Hà Truân đều toát lên quyết tâm phải làm như vậy.

Lần này thì tôi không thể trốn thoát được rồi.

Tôi biết rõ điều đó.

Anh ta giống như con báo, hung hăng cắn vào cổ của tôi để tôi mất đi khả năng chống cự.

Thật ra thì tôi mới ở chung với anh ta vài ngày, vẫn còn là hai người xa lạ, căn bản chưa có cái gì gọi là tình yêu nam nữ.

Quan hệ giữa chúng tôi được duy trì là do trong máu của đối phương có sự cố chấp, không chịu thua cuộc.

Ít nhất thì là như vậy, tại thời điểm này, tôi không muốn thua, nhất là không thể thua trên tay anh ta.

May mắn là tôi còn có lợi thế cuối cùng - - chủ động.

Thay vì sống sờ sờ mà bị cưỡng ép, chẳng bằng tôi chủ động đi cưỡng ép anh ta.

Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên, hôn anh ta.

Nụ hôn này giống như là nụ hôn của người phụ nữ háo sắc (sắc nữ), hoàn toàn không có một chút dịu dàng và dè dặt nào cả, lúc môi vừa chạm môi, đầu lưỡi cuả tôi đã vội vã đưa vào trong miệng của Hà Truân mà khuấy đảo.

Nếu đều là cưỡng ép thì còn để ý gì đến cảm nhận có tốt đẹp hay không nữa, tôi dùng bộ máy nói chuyện bao quanh đầu lưỡi của anh ta.

Vừa lượn quanh vừa đếm đếm.

Một hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp.

Bốn năm sáu bảy tám, lúc nào mới có thể giết?

Đầu tiên, Hà Truân còn hoài nghi, nhưng sau đó thấy tôi gắng sức lượn vòng quanh như thế thì anh ta đã hiểu ra ý nghĩ của tôi.

Cưỡng ép hoặc bị cưỡng ép, đây là hai con đường trước mắt buộc chúng ta phải lựa chọn.

Tôi và Hà Truân đều thuộc một loại người, nên cả hai đều lựa chọn là người chủ động.

Nhưng đáng tiếc chính là, do vấn đề kĩ thuật, một trong hai chúng tôi nhất định phải có một người bị cưỡng ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.