Sau 1 hồi lái xe với tốc độ cao trên xa lộ của Thượng Hải thì Thiên Vũ và Mỹ Nhi đã tiến đến phía Bắc ngoại ô thành phố nơi đặt căn cứ bí mật của Hoàng Khiêm , muốn bước qua cánh cửa căn cứ này thật là không dễ gì ngay cả Thiên Vũ cũng phải đi qua máy quét và bị kiểm tra xe đề phòng có người vô danh đột nhập vào đeo mặt nạ giả danh mà không biết gây ảnh hưởng đến thông tin bảo mật của Bang . Mỹ Nhi còn cần phải kiểm tra kĩ hơn , lần trước họ đã gặp cô một lần bị cô và Băng Tâm đánh cho một trận oan uổng , bây giờ vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng đây . Phải mất đến 15 phút kiểm tra an ninh Thiên Vũ cùng Mỹ Nhi cuối cùng có thể đi qua , muốn đến phòng Dược Y lại càng khó khăn hơn nhiều lần , đi qua biết bao nhiêu cái cửa sắt quẹt mã rất nhiều lần mới đến được . Mới vừa bước vào phòng Dược Y thì không gian thiết kế cùng các thiết bị hiện đại của nó đã làm Mỹ Nhi choáng ngợp . Đúng là một căn cứ số một , tất cả thiết bị nghiên cứu đều rất mới trên thị trường được mấy cái như vậy , người đi lại bên trong cũng đông tầm 10 đến 20 người tất cả đều làm việc rất nghiêm túc không làm việc riêng , kĩ thuật điều chế cũng không tầm thường đều được qua kiểm định thử qua nhiều lần mới có thể bước sang công đoạn tiếp theo . Khi Mỹ Nhi và Thiên Vũ bước vào chẳng ai mấy để ý họ đều tập trung vào những lọ thuốc hóa học đến khi có nhân viên phát hiện thì mọi người mới đưa mắt về phía cửa nơi 2 người đang đứng .
“Thiên Vũ thiếu gia “. Tất cả đều cuối đầu thành kính trước anh .
“Thiếu gia , không biết ngài đến đây có gì sai bảo cần chúng tôi làm “. Một nữ dược sĩ dáng vẻ xinh đẹp mặc dù đeo khẩu trang nhưng tận trong đôi mắt đen lại rất rất tinh như sao trên trời , mái tóc buộc đuôi ngựa không để sợi nào dư thừa rời ra .
“Phương Phương , giới thiệu với cô đây là Mỹ Nhi , hôn phu của tôi cũng là bạn của lão đại , cô ấy đến đây để chế một loại thuốc mới , trong 2 ngày tới mọi người được nghỉ để không gian cho Mỹ Nhi cô ấy nghiên cứu ... chỉ cần dược y trưởng ở lại thôi” Tiếng xôn xao bắt đầu vang lên , từ khi nào Thiên Vũ đã có hôn thê , lão đại Lăng Khiêm có bạn là nữ sao , họ chẳng biết gì cả , chỉ nghe loáng thoáng đến tin tức của Bang Chủ Phu Nhân Băng Tâm nào đó bây giờ xuất hiên thêm Mỹ Nhi thật là tạo cho mọi người từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lại còn ưu ái dành cả phong nghiên cứu dược y cho cô sài nữa đấy ,đúng là nhân vật không thể xem thường .
“Tôi là Vương Mỹ Nhi mong cô giúp đỡ nhiều “ . Mỹ Nhi tự tin mỉm cười đưa tay về phía Phương Phương vẫn còn ngẩn ngơ vì bị Thiên Vũ và cô làm cho ngạc nhiên quá mức.
“Tôi là Liễu Phương Phương , dược y trưởng của Hoàng Khiêm rất vui được gặp Vương tiểu thư“. Phương Phương cũng bắt lấy tay Mỹ Nhi mà cười tươi .
“Thôi được rồi tạm thời mọi người ngừng công việc đang làm để 2 ngày sau làm tiếp “ Mọi người theo lời Thiên Vũ sắp xếp gọn gàng lại những sổ sách và các bình thuốc hóa học nhiều màu rồi nhanh chóng rời khỏi đó . Chỉ còn lại 3 người là Phương Phương , Mỹ Nhi và Thiên Vũ .
“Chúng ta có thể bắt đầu được rồi chứ ?“. Phương Phương nói
“ À khoan làm đã , tôi cần phải viết ra một bảng vật liệu , cô cứ nghỉ ngơi một chút xong rồi tôi sẽ báo “”Được thôi , tôi ở phòng kế bên “. Nói rồi Phương Phương rời khỏi đó
“Mỹ Nhi rất tiếc là không thể giúp cô , tôi chỉ rành về chế tạo vũ khí chiến đấu thôi “. Thiên Vũ hai tay đút vào túi quần ra vẻ nuối tiếc nói .
“Không sao , cho tôi mượn phòng dược y và còn bố trí người giúp tôi là đã rất cảm ơn rồi “
“Là vì Lăng Khiêm thôi , đừng quá khách sáo chúng ta là bạn mà “
“Vậy tại sao lại giới thiệu tôi là hôn thê gì đó của anh “.
Mỹ Nhi nghiêng đầu , cô nghĩ đâu cần thiết phải giới thiệu cặn kẽ như vậy , hôn thê của Thiên Vũ thiếu gia lại còn là bạn của Lão Đại Lăng Khiêm nữa chứ .
Thiên Vũ rút tay ra khỏi túi , xoay xoay chiếc nhẫn Bạch Hỗ quý giá trên tay , anh cười tà đôi mắt phủ một lớp gian ác, chân bước tiếp đến Mỹ Nhi làm cô thấy sợ nhưng lại không thể rời khỏi đôi mắt ấy chân cứ run run lùi dần , lùi dần về phía sau cho đến khi đụng phải cái bàn thì không thể thoát khỏi hàng rào sắt là tay của Thiên Vũ trụ hai bên người cô.
“Mỹ Nhi em nghĩ như thế nào?”
“Tôi không hiểu ....”
“Nếu như từ trên trời rơi xuống bạn của Lăng Khiêm là con gái thì có ai tin được điều đó , chỉ có thể là hôn thê của Thiên Vũ thiếu gia đào hoa phong nhã may ra còn có người tin , hiểu chứ ?”
“Hiểu hiểu hiểu “ Mỹ Nhi gật đầu liên tiếp , chỉ mong anh mau chóng xích ra một chút , tim cô đập mạnh sắp lòi ra rồi đây , mặt cũng nóng đến muốn lột ra rồi . Thiên Vũ mỉm cười , xoa đầu Mỹ Nhi , xem cái bộ dạng đó đi , đáng yêu chết đi , qua cái biểu hiện của cô Thiên Vũ cũng phần nào biết được Mỹ Nhi cô không phải là không có tình cảm với anh .
“Được rồi , mau bắt tay vào việc đi không còn thời gian nữa “. Thiên Vũ quay lưng đi về phía sopha vắt chéo chân , nhìn Mỹ Nhi loay hoay với cuốn sổ ghi ghi chép chép gì đó , tay và miệng không ngừng lẩm bẩm cân đo đong đếm đơn vị nào đó cái hình ảnh này có khác mấy học sinh cấp 3 , cái mặt búng ra sữa đó nói cô đã 23 tuổi rồi thì mấy ai tin được .
Mặt trời đỏ dần dần khuất sau ngọn núi phía Tây để cho màn đêm bao phủ cả vùng trời , sao lên ngôi rất rõ ràng và lấp lánh nhưng chẳng thể bì lại chúa tể là mặt trăng nàng vẫn luôn sáng và hiền dịu vào ban đêm đem đến yên bình cho nhân loại . Tại bệnh viện Băng Tâm vẫn còn đang say trong giấc ngủ từ chiều đến 7h tối , cô mơ màng tỉnh dậy dưới ánh trăng sáng mờ ảo , gượng người ngồi dậy cô nhìn dáo dác xung quanh , không có ai , mọi người đâu cả rồi , nhìn lên anh trăng đang phát sáng đúng rồi là ánh trăng này , ánh sáng này rất giống với ánh trăng ngày đầu tiên ở nhà Lăng Khiêm lúc ấy còn nhớ khi vừa mới tỉnh dậy cô cảm giác vô cùng lo sợ mới vừa đánh nhau với Lăng Khiêm sao lại ở đây ? Băng Tâm mỉm cười nhìn đến đâu cũng thấy hình ảnh của Lăng Khiêm thật là 1 giây cũng không thể quên .
A , nhắc đến Lăng Khiêm Băng Tâm mới nhớ , anh sao rồi , bây giờ như thế nào , nếu như tỉnh dậy mà không thấy cô bên cạnh nhất định anh sẽ rất lo lắng , cô phải nhanh chóng qua bên phòng của anh. Chống tay lên cái tủ lạnh bên cạnh Băng Tâm dồn sức để đứng dậy nhưng không may chạm phải ly nước nóng khiến cô rụt tay vơ cả vật dụng trên đó xuống , bình trà và cả mấy cái tách vỡ tan , trong lúc loay hoay không biết phải làm sao thì 1 tờ giấy rơi xuống trước mặt cô , cầm lên đọc não cô như muốn căng ra , vừa mừng lại rất lo , ASS1497 loại độc dược mà cô và Mỹ Nhi chế ra từ 2 năm trước , nhớ ra rồi , nó chưa có thuốc giải , phải làm sao đây chỉ có thời gian 2 ngày ...”Doãn tiểu thư , cô không sao chứ“. Lưu Nghị túc trực bên ngoài khi nghe tiếng động thì chạy vội vào đây trước mắt anh là đống thủy tinh đã bị bể nát , hướng sang bên cạnh lại thấy Băng Tâm ngồi bệt dưới đất mà không có phản ứng gì với vết phỏng đỏ trên tay .
“Tôi không sao , Lăng Khiêm sao rồi , có dấu hiệu gì tiến triển không “
“Dạ , không có , Trung Đằng đang ở bên đó”
“Được , được , chúng ta đến căn cứ Hoàng Khiêm mau lên “. Băng Tâm được Lưu Nghị đỡ dậy nhanh chóng đi đến nhà xe bệnh viện .
“Tiểu thư còn tay cô “
“Bây giờ còn lo đến tay tôi có làm sao à , các người không muốn cứu lão đại sao?”
“Muốn muốn “
“Vậy nhanh lên “
Lưu Nghị mở cửa xe cho Băng Tâm rồi chạy sang ghế lái đằng trước nhấn ga rời khỏi nhà xe rồi đi theo con đường Mỹ Nhi và Thiên Vũ đã đi qua để đến căn cứ . Khi đến cửa căn cứ Băng Tâm và Lưu Nghị không bị làm khó như 2 người kia , bọn hộ vệ đã được lệnh của Thiên Vũ khi thấy xe của Lưu Nghị thì phải lập tức cho qua không được cản đường làm mất thời gian hành sự của họ . Được Lưu Nghị dẫn Băng qua hơn 10 cánh cửa sắt có gắn nhiều thiết bị an ninh cuối cùng cô đã đến được phòng Dược Y.
“Tớ đến rồi đây , tiến trình chế thuốc đến đâu rồi ??“. Băng Tâm quăng cái áo khoác sang bên cạnh nhanh chân tiến đến chỗ của Mỹ Nhi đang lục lọi gì đó trên kệ sách .
“Ồ , cậu đến rồi , mau giúp tớ vài món vật liệu chế thuốc độc lúc ban đầu tớ không nhớ hết được “. Mỹ Nhi chỉ trả lời đầu vẫn không nghoảnh lại chỉ tập trung vào mấy cuốn sách trên kệ . Băng Tâm cầm cuốn sổ nguyên liệu lên , nguyên liệu để chế ra ASS1497 rất phức tạp có hơn 30 nghuyên liệu đun nấu cũng rất mất thời gian . Băng Tâm ngồi vẽ vẽ gì đó đến nửa giờ thì mới tìm đủ nguyên liệu , bây giờ có thể từ đó mà bắt tay vào điều chế , phải làm một cách nhanh nhất trong vòng hai ngày nhất định hoàn thành xong .
“Phương Phương cô đến rồi , chúng ta đã tìm đủ nguyên liệu mau chóng chế thôi “. Mỹ Nhi nhìn thấy Phương Phương thì niềm nở cười .
“Xin hỏi vị này là... “Phương Phương hướng mắt về phía Băng Tâm.
“Đây là Băng Tâm sẽ giúp chúng ta chế thuốc “
“Xin chào “.Phương Phương và Băng Tâm mỉm cười bắt tay nhau rồi bắt đầu điều chế , 30 loại độc dược này đều có những đặc thù riêng và cách trị khác nhau , các cô phải rất tỉ mỉ tìm tòi chế tạo đun nấu biết bao nhiêu loại với nhau nhưng vẫn không thành tất cả đều không có phản ứng với nhau , màu sắc cũng không phù hợp lúc thì đen quá , lúc thì trắng đục quá mức , nhiều lần cứ tưởng là thành công nhưng khi thí nghiệm vào chuột nó lại phản tác dụng khiến con vật nhỏ sùi bọt mép mà chết ngay lập tức . 11h đêm tất cả mới ngừng công việc đang làm để nghỉ ngơi cho công việc ngày mai tiếp tục , buổi ăn tối bây giờ đã trở thành buổi ăn khuya .
“Tay cậu làm sao vậy Băng Tâm “ Mỹ Nhi sờ lên vết bỏng trên tay Băng Tâm , nó không quá nặng chỉ sưng đỏ lên nhưng có dấu hiệu mọng nước .”Không sao , chỉ là sơ ý làm đổ ly nước nóng“. Băng Tâm rụt tay lại , nhắc đến nó cô mới để ý , từ đầu buổi đến giờ cô chẳng có mấy cảm giác với vết bỏng trên tay bây giờ lại cảm thấy đau rát . Mỹ Nhi lấy hộp cứu thương nhẹ nhàng sát trùng và băng bó lại cho Băng Tâm , động tác rất thành thục nhưng lại có phần vụng về tay cứ run run vì lo lắng cho cô .
Băng Tâm , Mỹ Nhi và Thiên Vũ không quay lại bệnh viện để chăm sóc cho Lăng Khiêm họ ở lại căn cứ để tiện cho việc bào chế và nghiên cứu thuốc giải . 2 cô gái được Thiên Vũ bố trí phòng ngủ sát bên phòng Dược Y . Đêm khuya tĩnh mịch , cả căn cứ không có 1 chút tiếng động nhỏ nào , tất cả đều chìm vào giấc ngủ say chỉ chọn ra vài người túc trực ngoài cửa và xung quanh căn cứ rộng lớn này .
Mỹ Nhi trở mình vơ tay về phía bên cạnh Băng Tâm nhưng chỗ trống lại lạnh ngắt không có hơi ấm của người , cô mở mắt dậy thì phát hiện Băng Tâm đã biến mất, lim dim đôi mắt to tròn bước xuống giường đi tìm cô bạn của mình , vừa bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng động bên trong phòng Dược Y , quái lạ mới 1 giờ sáng có ai lại vào đây , quay trở lại phòng rút cây súng trong hộc tủ cẩn thận từng bước từng bước 1 , Mỹ Nhi đập mạnh cửa giương súng về phía đối phương
“Là ai ???”
“Mình , Băng Tâm “. Băng Tâm buông lọ thuốc xuống 2 tay dơ lên đầu . Mỹ Nhi đã say giấc trên chiếc giường rộng lớn sau một ngày dài đầy mệt mỏi , nhưng Băng Tâm lại mãi trằn trọc không ngủ được , nằm bên cạnh cô bạn lại sợ bị cô làm cho thức giấc nên Băng Tâm rời giường đi sang phòng Dược Y , không ngủ được thì dành chút thời gian bào chế thuốc giải . Ai ngờ Mỹ Nhi cũng sang theo bên đây .
“Băng Tâm , đêm hôm khuya khoắt sao không đi ngủ mà sang bên đây làm gì “. Mỹ Nhi thả hai tay xuống , thở phào Băng Tâm làm cô lo quá , cứ tưởng có gián điệp đột nhập vào .
“Mình muốn nhanh chóng cứu Lăng Khiêm , cho nên ...”
“Hiểu rồi , dù sao cũng đã thức , làm cho xong đi“.Hai cô gái thức suốt đêm với những lọ hóa học thí nghiệm phức tạp không dừng lại nghỉ 1 phút nào .
8h sáng , tại bệnh viện thành phố , phòng bệnh của Lăng Khiêm , Trung Đằng vẫn đứng bên giường túc trực bảo vệ chủ nhân đang say giấc , cả đêm hôm qua anh đã không chợp mắt dù chỉ một lần , nhiệm vụ được Thiên Vũ giao phó anh chưa từng làm sai . Chắc chắn các bang phái khác đã biết được lão đại Hoàng Khiêm bị trọng thương bất tỉnh nhất định bọn chúng sẽ gây náo loạn tìm đủ mọi chiêu trò trong Hăc Đạo gây ra nhiều cuộc chiến đẫm máu với Hoàng Khiêm bang và có thể âm mưu sát hại Lăng Khiêm vì thế lực lượng hộ vệ của Lăng Khiêm không ngừng hoạt động nhằm trấn an sơ bộ mọi việc chờ ngày anh tỉnh lại .
TÍT TÍT TÍT
Tiếng máy đo nhip tim vang lên , Trung Đằng rời tầm mắt khỏi Lăng Khiêm nhìn sang chiếc máy đó , không xong rồi nhịp tim đang có sự cố, chẳng phải đến ngày mai kịch độc mới phát tán toàn bộ sao , như vậy là thế nào ??
“Bác sĩ , bác sĩ “. Trung Đằng nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh mà lớn tiếng gọi , làm cả dãy hành lang trở nên ồn ào vào buổi sáng. Tất cả lực lượng bác sĩ y tá đều chạy đến phòng của Lăng Khiêm họ nhất định phải giữ cho anh được sống nếu không họ cũng sẽ bị chôn theo .
Tại căn cứ Hoàng Khiêm , Thiên Vũ sau khi thức dậy thì nhanh chóng đến phòng của 2 mĩ nhân nhưng lại chẳng thấy các cô đâu , phòng vệ sinh không có chắc chắn là đang ở phòng Dược Y bên cạnh . Mới mở cánh cửa ra thì cảnh đầu tiên anh thấy là đống bừa bộn giấy tờ bị vò nát rồi tùy tiện quăng ở dưới đất . Băng Tâm nằm cạnh cái bàn nơi có 1 bình dung dịch xanh dương đang được đun nấu , Mỹ Nhi thì bên cạnh sopha , 2 cô gái đều say giấc cho đến tân bây giờ mà không hay biết đến sự xuất hiện của Thiên Vũ . Anh lắc đầu , đi đến dọn dẹp đống lộn sộn trên bàn , tiếng sột soạt lách cách của các bình thủy tinh làm Băng Tâm và Mỹ Nhi đồng thời tỉnh thức .
“Sáng rồi sao “. Mỹ Nhi vươn vai hít lấy bầu không khí thoáng đãng của buổi sáng mùa xuân , đêm qua mệt mỏi thật .
“Âý lọ dụng dịch đâu ???“. Băng Tâm vừa thức giấc đã nghĩ ngay đên lọ thuốc giải đang được đun trên lửa , để thời gian quá lâu sẽ hư mất . “Đây rồi” Cô thốt lên , thật may không bị cháy , cuối cùng có thể cứu Lăng Khiêm rồi.
“Hai người đêm qua...“. Thiên chưa kịp nói hết câu , chiếc điện thoại trong túi quần lại vang lên ngắt lời anh .
“Thiên Vũ thiếu gia , Lão Đại không hay rồi , ngài mau đến bệnh viện “
Khi nghe xong lời thoại cả ba lật đật chạy nhanh nhất có thể đến nhà xe đem theo lọ thuốc giải không phải đã nói 2 ngày sao , tự nhiên bây giờ có biến , muốn trêu người sao , mới vừa thức giấc lại phải lao đầu chạy đến bệnh viện rồi . Chiếc xe từ căn cứ lao vun vút trên đường cao tốc khiến mọi người phải nhường đường , chỉ trong 10 phút cuối cùng họ cũng đã đến nơi . Quan cảnh trong phòng bệnh của Lăng Khiêm đang vô cùng là náo loạn , người chạy qua chạy lại đụng trúng nhau , tiếng hét điều lệnh của bác sĩ chữa trị cho anh không ngừng vang lên , tim anh hiện đang rất yếu.
“Tránh ra , mọi người tránh ra “.
Băng Tâm đỡ lấy cổ của Lăng Khiêm cố cho lượng thuốc giải vào miệng anh , nước mắt bắt đầu đầm lấy khuôn mặt xanh xao . Sau khi cho anh uống xong không khí trở nên im lặng hẳn , mọi người đang chờ đợi tác dụng của thứ nước đưa vào miệng Lăng Khiêm .
TÍT TÍT TÍT
Chuyện gì đang xảy ra , không có phản ứng nào , nhịp tim đã ngừng hẳn , Lăng Khiêm đã trút hơi thở cuối cùng .
“Không , Lăng Khiêm , Hoàng Lăng Khiêm , anh không thể chết ,anh mau tỉnh dậy , ai cho phép anh chết , chính anh là người hứa sẽ bên cạnh bên chăm sóc em bây giờ anh lại thất hứa , không không ....“. Băng Tâm nhào lấy thi thể của Lăng Khiêm mà gào khóc , cô không tin , rõ ràng là đã uống thuốc giải rồi mà .
“Bình tĩnh đi , cậu đừng như vậy , để Lăng Khiêm đi đi mà “. Mỹ Nhi cũng bật khóc nức nở chạy lại kéo Băng Tâm cùng với Thiên Vũ , cả 2 người đều rất rất đau lòng không ngờ lại có ngày hôm nay thời đại Lăng Khiêm đã kết thúc thật rồi sao . Đội ngũ bác sĩ kéo chiếc khăn trắng phủ lấy thân thể Lăng Khiêm , tiếng khóc lóc giãy dụa của Băng Tâm không ngừng xé nát lấy không khí của căn phòng chật kín người .
“Ồn ào quá “. Im bặt , không có một tiếng nào phát lên , Băng Tâm quên cả việc khóc , giương mắt quay về phía giường của Lăng Khiêm , cô có nghe lầm không là tiếng nói của Lăng Khiêm .... chẳng lẽ là...
“MAAAAAAAAA” Băng Tâm hét lên cùng với tất cả các cô y tá trong phòng , các bác sĩ thì đứng im như muốn ngất đến nơi rồi . Ngàn vạn lần đừng có ma , trên đời này Băng Tâm cô sợ nhất là MA
“Lăng Khiêm anh có đi thì đi đi đừng về ám em , em sợ lắm mà , quên mấy cái câu em vừa nói ban nãy đi “.
“Em lảm nhảm gì thế “. Lăng Khiêm ngồi dậy giọng nói khàn khàn tức giận chỉ mới vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng than khóc ầm ĩ của Băng Tâm rồi , thật là cái buổi sáng náo nhiệt nhất mà anh từng trải qua .