Đoàn xe của Lăng Khiêm vừa rời khỏi tòa lâu đài khoảng 50m thì tiếng nổ lớn đã phát ra từ đó , sức công phá của quả bom không hề nhẹ chỉ trong giây lát tòa lâu đài lộng lẫy từng là báu vật vô giá được nhiều đại gia giàu có săn lùng mua cho bằng được giờ đây đã biến thành 1 đống đất vô giá trị và chẳng ra 1 hình dạng nào . Sức nóng tỏa ra nồng nặc sau tấm kính xe chống đạn dày khiến da mặt có cảm giác rất nóng rát . Vậy mà Băng Tâm vẫn bình thản ngủ ngon trong lòng Lăng Khiêm mọi chuyện vừa xảy ra cứ như là 1 cơn ác mộng đã qua cô thở từng nhịp đều đặn bình thản nhất. Giữa cái rét cắt da cắt thịt của Anh quốc vào mùa đông thì không có nơi nào làm cô có thể ấm hơn khi nằm trong lòng người đàn ông này .
“Bang chủ chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được cho “
“Rất tốt ,các ngươi có thể trở về Thượng Hải tiếp tục công việc của mình rồi “
Lăng Khiêm cầm chiếc điện thoại lên nói nhỏ . Không ngờ mọi chuyện được giải quyết rất gọn gàng ngăn nắp như vậy ,không kinh động đến bất kì tổ chức hay chính trị pháp luật nào . Nhưng anh chỉ tiếc 1 điều 2 mẹ con Hạ Đình Aí lại có thể chạy trốn như vậy , phải mất 1 khoảng thời gian nữa để tìm kiếm mẹ con họ . Khẽ vuốt mái tóc của Băng Tâm , Lăng Khiêm lắc nhẹ đầu , điều anh quan tâm bây giờ chỉ có cô gái nhỏ nằm trong ngực anh thôi , cô ấy cứ như trẻ con luôn tò mò chẳng biết nghe lời anh , chỉ sợ sau này cô sẽ khó sông bên cạnh anh nơi đầy rẫy những tâm kế đen tối , giết chóc , máu tươi , anh không muốn tâm hồn trong sáng này vướng bụi trần , không muốn cô gặp nguy hiểm bất cứ lần nào nữa . Nếu như những lần trước Lăng Khiêm anh không đến kịp thì có phải cái mạng nhỏ của Băng Tâm sẽ khó bảo toàn được không ???
Băng Tâm cuộn tròn trong tấm chăn ấm thu mình lại tránh cái ánh nắng mặt trời chói lóa phá hoại giấc ngủ vàng của cô .
“Lăng Khiêm , giúp em khéo tấm rèm lại đi , chói quá”
Theo thói quen Băng Tâm lại gọi Lăng Khiêm vào mỗi buổi sáng , nhìn anh tìm anh như vậy nó được hình thành từ cái sự nuông chiều của anh . Chưa bao giờ anh cho người vào phòng sau 12h trưa nếu như Băng Tâm chưa thức dậy nên cô chỉ có thể gọi đến tên anh .
Tấm rèm đen bằng lụa được kéo từ từ lại với nhau che đi ánh mặt trời buổi sáng . Được rồi , khá ổn,giờ có thể ngủ tiếp , Băng Tâm lại chìm vào giấc ngủ sâu như lúc đầu , thói quen này cũng được hình thành từ Lăng Khiêm anh chưa bao giờ gọi cô dậy mà để cô ngủ đến khi nào không thể ngủ được nữa , nhưng tuyệt đối không cho Băng Tâm cô bỏ bữa , 1 ngày 3 lần ăn cơm kèm theo sữa , các loại thuốc bổ Phương Tây đắt tiền . Cứ như vậy cô sẽ thành 1 con heo mập nhất trên thế giớ này thôi , nhưng mặc kệ hưởng thụ trước đã .
Một cánh tay luồn vào eo Băng Tâm siết lấy nó , hơi thở nam tính quen thuộc phà vào cái cổ cao khiến cô chẳng thể nào yên giấc , khẽ cựa mình quay sang hướng khác tiếp tục giấc ngủ . Lực từ cánh tay của Lăng Khiêm kéo cô dến gần anh.
“Để em ngủ “
“Em cứ việc ngủ , anh thì làm việc của anh , chẳng ai liên quan đến ai “
“Anh thật kì lạ,anh cứ chạm vào người em , em làm thế nào ngủ được “
“Thế thì đừng ngủ nữa , thức dậy làm việc đi””Anh...”
Băng Tâm trừng mắt nhìn Lăng Khiêm , anh lúc nào cũng có thể nói những lời xấu hổ đó sao . Chẳng phải lúc trước rất không thích phụ nữ à , sao bây giờ cứ như con mãnh thú vừa ôn nhu lại mạnh mẽ tấn công cô khiến cô chẳng thể lần đường chạy thoát .
“Anh thì làm sao “
“Mặc kệ”
Băng Tâm bước xuống giường hướng đến toilet đi đến . Nhưng sao thật khó để làm những chuyện đơn giản như thế khi bị Lăng Khiêm khéo trở lại . Anh lúc nào cũng vậy đầu óc kinh doanh luôn linh hoạt hơn người bình thường chẳng bao giờ bỏ qua những món lợi trước mắt kể cả cô . Băng Tâm bị lật nằm xuống giường , tư thế 2 người vô cùng mờ ám , nam thượng nữ hạ . Vùng vẫy để rời khỏi song sắt 2 bên Băng Tâm cô rất ngại đối mặt với Lăng Khiêm với cái tình thế như vậy . Cứ nghĩ đến cái đêm hôm trước khi anh nổi thú tính đè cô xuống thì .... thật là làm người ta xấu hổ .
“Anh mau buông em ra đi . Bây giờ đã sáng rồi , em cũng rất đói “
Không nói câu nào Lăng Khiêm trực tiếp đáp lên môi cô 1 nụ hôn đầy ám dục , cái này được gọi là sự trừng phạt đầy yêu thương vì đã không biết tự lo cho bản thân không biết chăm sóc cho chính mình nhưng cũng là sự nhớ nhung của anh dành cho cô , anh thật sự không giỏi nói những lời yêu thương hay gì đó chỉ có thể dùng hành động để chứng tỏ rằng Lăng Khiêm này yêu cô rất nhiều , thật sự , thật sự rất nhiều .
Mơ màng dưới nụ hôn bất ngờ của Lăng Khiêm , Băng Tâm không chống cự như những lần trước mà tự nguyện tiếp nhận nó bằng 1 cách chân thành nhất . Đưa lưỡi của mình vào khoang miệng đối phương liếm láp từng cái răng trắng mút mát lấy cái vị ngọt thanh khiết
“Anh yêu em “
Lăng Khiêm nhẹ nhàng rời khỏi môi đang sưng đỏ của Băng Tâm bị anh ngấu nghiến , nhìn chăm chăm vào cô mà nói cái câu anh giữ trong lòng suốt thời gian qua .
“Anh nói yêu em”
Băng Tâm nghi hoặc chỉ vào mình . Cô có nghe lầm không , anh nói yêu cô tức là không có coi cô như là người làm ấm giường hay là tình nhân có chút hứng thú nhất thời như cô đã từng nghĩ .
“Đúng vậy “
“Trước giờ anh chưa từng nói yêu em , em cứ nghĩ ....”
“Đúng là như anh nghĩ , những điều anh làm trước đây quả thực dư thừa để người khác hiểu ra , chỉ sợ rằng cô gái ngốc như em lại không nhận ra được “
“Em , em ...hức “
“Sao vậy , cảm động đến phát khóc rồi sao “
“Ưkm , lâu lắm rồi mới có người yêu thương em như vậy , ngoài ba mẹ ra thì chẳng còn ai ...hức ...oa oa oa “
Băng Tâm nhào vào lòng Lăng Khiêm khóc lóc thảm thiết như nhà có tang . Cô vui lắm cơ cuối cùng cô cũng tìm được người có thể cho cô dựa dẫm thật sự rồi , thế gian này khiến cô mệt mỏi bao nhiêu năm qua , Băng Tâm chưa từng nghĩ đến sẽ có người yêu cô , cứ lo nghĩ đến chuyện đến 1 ngày nào đó cô sẽ phải chết vì những nhiệm vụ, từng giờ tùng phút đều sợ hãi như vậy .
Yên tâm đi Lăng Khiêm anh sẽ không để người mình yêu phải sợ hãi đâu , mẹ anh đã quá đủ rồi , Trịnh Linh Đan người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời đã ra đi mà không kịp trăn trối lời nào . Băng Tâm sẽ không thể rời xa anh được, nửa bước cũng không . Chỉ cần cô đi xa anh 5 phút thôi thì anh cũng cảm thấy lo lắng , dù là ở bất cứ nơi đâu đều như vậy .
“Em có điều kiện”
“Nói đi”
Anh không được bỏ em đi 1 mình nữa , dù đi đâu cũng phải đưa em đi theo . Anh thấy cái gì không , cái thứ yêu nghiệt anh đeo cho em và cái chìa khóa anh đeo trên cổ sẽ phải ở bên nhau trong vòng bán kính 10km . Nếu anh mà bỏ em đi , thì phải mở nó ra cho em “
“Được thôi , em lúc nào cũng ngang ngược bắt anh làm hết tất cả yêu cầu của em “
“Ai bảo anh chiều em hư làm gì chứ , mặc kệ anh “
“Được thôi,vậy để anh dạy dỗ em trở thành 1 cô bé ngoan ngoãn được không “
Nhận thấy sự nguy hiểm lan tỏa khắp phòng Băng Tâm nhanh chóng quay lưng bỏ chạy khỏi sự truy bắt của Bang chủ Lăng Khiêm cô luôn đóng vai là mèo con để anh làm sư tử chúa tể sơn lâm 1 tay che trời bảo vệ cô suốt đời này , đồng ý làm cống vật để anh yêu thương sủng ái suốt kiếp . Hạnh phúc lúc nào cũng đơn giản chỉ cần 2 người luôn ở bên nhau yêu thương nhau vậy là đủ khiến cả thế gian này ghen tị vì tình yêu cả hai dành cho nhau nó sẽ là vĩnh viễn dù sông cạn đá mòn , biển mặn biến thành nước ngọt hay mặt trời mọc hướng Tây thì vẫn không hề đổi thay lời đã hứa . “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ , vô duyên đối diện bất tương phùng” . Dù có cách xa nhau nửa vòng trái đất có duyên ắt sẽ gặp , mỗi người đều có số phận riêng tình yêu riêng quan trọng là có biết nắm bắt không , đừng để vụt mất khỏi bàn tay mới nhận ra thì đã qua muộn .
Lăng Khiêm và Băng Tâm cũng vậy họ sinh ra là để dành cho nhau . Anh là 1 Bang Chủ lạnh lùng cô độc 1 mình chống chọi với thế giới Hắc Đạo để có được như ngày hôm nay . Cô là 1 sát thủ bậc nhất nhưng trong chính thâm tâm lại rất cần 1 người bên cạnh ,vì quá mệt mỏi với những gì đang diễn ra hàng ngày . Hai người 2 hoàn cảnh khác nhau sau bao nhiêu cố gắng vượt qua thời gian thử thách khắc nghiệt cuối cùng họ cũng tìm được nhau giữa thế giới hàng tỉ người và nắm tay nhau đi tiếp trên con đường đã định sẵn . Chuyện gì sẽ xảy ra trên cuộc hành trình sắp tới mà Chúa Trời đã định cho họ , hãy chờ xem ...