Vài giờ sau trước sân ngôi nhà lớn của Hoàng gia xuất hiện 1 chiếc trực thăng hiện đại đang dần được đáp xuống. Trong khoảng thời gian về Thượng Hải có lẽ vì tác dụng của thuốc nên Băng Tâm đã thiếp đi vào giấc ngủ sâu đầy mệt mỏi .
“Băng Tâm , cậu mau dậy đi. Về đến nhà rồi.” Trong phòng ngủ của máy bay tiếng Mỹ Nhi vang lên khi vẫn thấy cô bạn thân của mình say giấc trên chiếc giường rộng. Băng Tâm vẫn không có chút động tĩnh gì , chắc là mệt rồi.
“Để Băng Tâm ngủ đi, tôi sẽ đưa cô ấy vào nhà sau. Mỹ Nhi cô cứ vào trước. Thiên Vũ đã sắp sếp phòng cho cô rồi.”
Khẽ gật đầu , không nói gì thêm ra khỏi máy bay và theo sự chỉ dẫn của Trần Cảnh quản gia của nhà dẫn vào phòng.
Đợi Vương Mỹ Nhi ra khỏi Lăng Khiêm mới đóng cửa phòng lại sau đó bước đến gần giường ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm .
Kẽ vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt Băng Tâm ,lòng Lăng Khiêm dâng lên cái cảm giác yêu thương khó tả , nhìn cô khi ngủ là niềm vui của anh vào mỗi buổi sáng cũng như những lúc cô ngủ gật trong lòng anh . Khuôn mặt hiền dịu như ánh trăng rằm , đẹp tựa bức tranh sơn dầu của họa sĩ Giovanni Boldini người Ý . Khác hẳn như những lúc còn thức , cái tính bướng bỉnh hay cãi lời không bao giờ bỏ được, trẻ con nhưng lại làm Lăng Khiêm anh yêu chiều ,sủng ái hết mực.
Lắc đầu cười, Lăng Khiêm nhẹ nhàng đưa hai tay về sau lưng và chân nhấc Băng Tâm lên khỏi chiếc giường êm ái rồi đi ra khỏi chiếc máy bay sang trọng , đi theo ông quản gia già Trần Cảnh đến phòng riêng của mình . Ước khoảng đến tối Băng Tâm mới tỉnh nên Lăng Khiêm đã đặc biệt sai người chuẩn bị 1 vài món ăn mà Băng Tâm thích nhất . Đừng hỏi vì sao anh lại biết điều đó , anh là ai chứ , người phụ nữ của mình mà chẳng biết những thứ bình thường như vậy thì quả là không phải Hoàng Lăng Khiêm rồi. Tất cả những bữa ăn của Băng Tâm đều được anh sai người làm ,những biểu hiện khi ăn của cô anh đều ghi nhớ rất rõ ràng mà chẳng cần ai nói cho biết.
Đúng như dự tính 7h tối , Băng Tâm lò mò đi xuống dưới bếp nơi đã bầy biện đủ những món ăn cô thích nhất đôi mắt sáng như chim ưng chân nhanh chóng ngồi vào bàn chuẩn bị chạm vào thức ăn nhưng lại khựng lại khi nhớ ra gì đó , cô quay sang cô giúp việc đứng gần đấy .
“Lăng Khiêm đâu rồi”
“Em đói vậy sao , không đợi được cho đến khi mọi người ngồi vào bàn à .”
Lăng Khiêm đứng dựa vào của nhà bếp cười nhếch môi. Anh dự định lên phòng kêu Băng Tâm dậy thì lại chẳng thấy cô đâu . Xuống phòng khách không tìm thấy , nhà vệ sinh cũng thế. Vậy mà khi đi ngang nhà bếp lại nghe được câu hỏi của cô , không ngờ cô còn nghĩ đến anh trước khi ăn như vậy , quả là có tiến bộ.
“Tôi ...tôi “Băng Tâm cô hình như cái tính ham ăn vẫn chưa bỏ được , mới tỉnh dậy không cần biết mình xuống máy bay từ lúc nào , mình đang ở đâu đã chạy xuống nhà bếp để tìm đồ ăn . “Được rồi, để anh múc em ăn” .Lăng Khiêm lại gần xoa đầu Băng Tâm như 1 chú mèo con sau đó kéo ghế ngồi cạnh cô .
“Đâu rồi , Mỹ Nhi và Thiên Vũ không ăn cùng chúng ta à?”Băng Tâm nhìn quanh quất nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng 2 người đó đâu , không lẽ đi ăn bên ngoài rồi sao .
“Thiên Vũ cậu ta muốn dẫn Mỹ Nhi đi ăn , tiện thể cho cô ấy tham quan Thượng Hải dù sao cũng mới đến“. Lăng Khiêm không nói gì thêm chỉ chuyên tâm múc đậu hủ tứ xuyên cho cô. Không những thế còn có Vịt Quay Bắc Kinh , gà Kung Pao và cả Tôm xào hạt điều .Nhìn là nhỏ dãi , những thứ này đặc được sự chuẩn bị của đầu bếp giỏi nhất của Bang Hoàng Khiêm .
Như thường lệ hai người chẳng nói câu nào trong bữa ăn mà chỉ biết tập trung vào chuyên môn hiện tại và hoàn thành 1 cách nhanh chóng .
Cuộc sống bên cạnh Lăng Khiêm vô cùng an nhàn , Băng Tâm cô chẳng phải làm gì chỉ đợi ba bữa cơm cùng anh ăn , xem phim vào buổi tối và ngủ cùng nhau là được . Cả tuần qua đều trôi nhanh như thế , không chơi với Hắc Hắc _con báo đen của Lăng Khiêm thì Băng Tâm cô lại chạy lung tung trong nhà tìm trò chơi , tìm người nói chuyện . Mỹ Nhi thì suốt ngày được Thiên Vũ dẫn đi chơi đây đó , nhưng chẳng biết đã có tình cảm gì hay chưa , chỉ thấy Vương Nhi đi từ sáng sớm đến 10h tối mới về nhà . Thiên Vũ cũng vì Mỹ Nhi mà thường xuyên đến ăn cơm ké nhà Lăng Khiêm khiến anh suốt buổi cứ để cái mặt u ám ấy đi khắp nơi trong ngôi biệt thự to lớn làm mọi người phải dè chừng . Chẳng phải vì anh tiếc mấy bữa cơm cho bạn bè mà vì Thiên Vũ là cái tên nhiều chuyện nhất mà anh biết , chỉ biết kể chuyện cười trong bữa ăn , nhất là những việc nói xấu anh , khiến Băng Tâm cả buổi chỉ nghe câu chuyện nhàm chán đó mà chẳng thèm ăn cơm và để ý đến người luôn im lặng như anh.
9h tối tại phòng riêng của Băng Tâm và Lăng Khiêm
Vẫn như cũ, sau khi ăn xong cơm tối , Băng Tâm và Lăng Khiêm lại việc ai nấy làm . Anh thì phải làm những công việc với đống giấy của Hoàng thị còn Băng Tâm thì quấn quýt lấy Hắc Hắc không thôi . Nhưng đến 9h tối 2 người lại trở về phòng ngủ . Khi thấy Băng Tâm cứ dọc dọc vào chiếc điện thoại thì Lăng Khiêm lại cảm thấy rất không vui , chiếc điện thoại ấy thì có gì hơn anh chứ , chơi lại rất hại mắt . Vươn tay giựt lấy cái điện thoại thông minh trên tay Băng Tâm , anh 1 phát chọi thẳng xuống ban công tầng 3 .
“Này , cái điện thoại của tôi . Làm gì vậy chứ “.Băng Tâm theo phản ứng chạy ra ban công nhìn xuống thì đã thấy cái iphone 6 bể nát và cái thi thể vẫn đang nằm dưới đất .
“Ngày mai sẽ đưa em đi mua cái mới . Nhưng từ giờ không được chơi nó khi đang ở cạnh anh “Lăng Khiêm bình thản gác chân lên bàn khoanh tay nhìn mỹ nhân đang tức giận .
“Anh lúc nào cũng chỉ có câu đó , anh quăng biết bao nhiêu cái rồi . Tính thêm nó là đã 13 chiếc rồi đó “ Cô bước lại ngồi bịch xuống cái sopha Ý mềm mại .
“Đối với anh mấy cái cục gạch ấy không quan trọng , thời gian bên em thì không thể mua được , có hiểu chưa cô gái nhỏ “ Lăng Khiêm 1 tay kéo cô về phía mình ôm Băng Tâm vào lồng ngực không cho cô có cơ hội dãy dụa mà thì thầm vào tai .
Khoảng không im lặng bao phủ quanh căn phòng rộng lớn. Mỗi lần Lăng Khiêm bất ngờ ôm cô như thế này thì khuôn mặt cô lại nóng rực và đỏ ửng lên , trái tim cũng không theo quy luật đập loạn nhịp cả lên . Muốn rời khỏi cơ thể ấm áp và rắn chắc kia có lẽ là 1 điều vô cùng khó khăn đối với Băng Tâm cô.Vì thế chọn cách im lặng là phương pháp tốt nhất đối với cô .
“Em rất thơm“. Lăng Khiêm hôn nhẹ lên mái tóc nâu mượt của cô.
Chớp đôi mắt to tròn , Băng Tâm không hiểu hàm ý cuả câu nói “Em rất thơm “ là như thế nào nên ngước đầu lên nhìn Lăng Khiêm ngây thơ hỏi
“Tôi không hiểu anh đang nói gì ??”
Không trả lơì Lăng Khiêm nhếch môi cười thành vòng cung rồi ghé môi mình đặt vào cái miệng nói lắm đó .Đúng là cô gái thiếu kiến thức trầm trọng về tình yêu. Câu nói đó có nghĩa la”̀ anh muốn em“. Ngấu nghiến mút mát lấy vị thơm từ bờ môi mềm đó . Tay cũng không chịu yên phận bắt đầu lộng hành luồn vào áo của Băng Tâm mát xa cái lưng mịn màng, mảnh khảnh cùng với vết thương chưa lành hẳn. Anh thật sự không còn chịu được cứ nửa đêm lại lặng lẽ rời giường đi vào phòng tắm xả nước lạnh, khi ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của cô và những lúc thân thể mềm mại ấy nhúc nhích thì con thú điên trong anh lại làm loạn . Tự giải quyết cho chính mình, mặc dù tâm can không muốn làm tổn thương Băng Tâm nhưng đến giờ phút này thì không thể .