Sáng hôm sau , một lần nữa bác sĩ gia đình của Lăng Khiêm lại phải xuất hiện trong tư gia của anh , vì sáng sớm khi anh tỉnh dậy đã thấy Băng Tâm bên cạnh mê man nửa tỉnh nửa mê gọi mãi không dậy khiến anh lo đến phát điên .
“Không sao . Do trở mùa , sức khỏe tiểu thư không tốt nên bị cảm mạo , nghỉ ngơi vài ngày sẽ sớm khỏe thôi ạ “ Vị bác sĩ cung kính nói .
“Hôm qua cũng nói như vậy , hôm nay cũng nói như vậy , nếu như Băng Tâm nhà tôi mà xảy ra chuyện gì thì coi chừng cái mạng của ông đấy “. Lăng Khiêm nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ già khiến ông sợ đến bủn rủn tay chân .
“Bình tĩnh đi mà “. Thiên Vũ kéo tay Lăng Khiêm ra khiến vị bác sĩ ngã nhào ra đất , cũng quen với cảnh này rồi , cho nên cũng tạm nói là Lăng Khiêm có phản ứng khá là bình thường trong tình huống này , anh đẩy Lăng Khiêm vào bên trong phòng lấy chậu nước lạnh đưa cho anh rồi đỡ bác sĩ tiễn ông về .
Kể từ 8 giờ sáng hôm đó đến 5h chiều ngoại trừ điều dưỡng thì Lăng Khiêm cũng không cho phép ai vào trong phòng của anh để Băng Tâm có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi .Ngay cả hôm đó có cuộc họp quan trọng với đối tác từ xa đến anh cũng không màng đem tất cả cho Thiên Vũ giải quyết. Lăng Khiêm cầm lấy tay của Băng Tâm nơi có cắm kim truyền dịch nó cắm vào tay cô như đang cố đâm nát cái thứ đang đập trong ngực anh . Anh cứ ngồi im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ nhìn Băng Tâm và thường xuyên thay khăn cho cô , lại lóng ngóng gấp gáp khi cố nói lạnh nhưng cơ thể lại nóng ran .
Cho đến 5 chiều Băng Tâm mới mở đôi mắt lười biếng ra , trước mắt cô chỉ thấy khuôn mặt của Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cô vui mừng , anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô .
“Băng Tâm , em thấy thế nào rồi , khỏe hơn chưa . Có thấy khó chịu ở chỗ nào không , hay đau ở đầu ??? Sao không trả lời , em sao vậy ??” Lăng Khiêm hỏi Băng Tâm muôn vàn câu hỏi khiến cô chẳng biết trả lời từ đâu , cô mỉm cười nói.
“Em đói “
“Được , sẽ có người đem đồ ăn lên “. Lăng Khiêm đỡ cô ngồi tựa vào cạnh giường , tự mình đến tủ rót nước cho cô .
Cốc cốc
“Thiếu gia , thức ăn của tiểu thư đến rồi “. Trần Cảnh đứng ở ngoài gõ cửa đợi Lăng Khiêm mở rồi cho người đẩy một tô cháo thơm nứt mũi đến bên giường của Băng Tâm rồi nhanh chóng ra ngoài . Lăng Khiêm không nói gì ngồi lên giường thuần thục thổi từng muỗng cháo cho Băng Tâm ăn , cô cũng rất đói nên ngoan ngoãn ăn hết đến giữa chừng cô lại rơi nước mắt , Lăng Khiêm vội bỏ muỗng xuống ngồi gần cô lau nước mắt an ủi .
“Sao lại khóc , em đau chỗ nào ?? “.
“Em rất hạnh phúc “.
“Hửm “.
“Còn nhớ , cái lần em bị đạn bắn vào lưng đến ba viên đạn ... hic hic ... đó là lần đầu tiên anh tự mình chăm sóc một ai đó và may mắn hơn người đó lại là em , lúc đó anh rất lóng ngóng ...hic hic ... cho em ăn cũng làm đổ lung tung , chải tóc cho em nhưng lại để cái lược dính chặt vào tóc em mãi một lúc mới có thể gỡ ra được .... Vậy mà chẳng một lần nào anh cho người khác động vào em mà tự mình làm hết tất cả ... Híc híc ...bây giờ đã rất thành thục rồi . Có phải , chăm sóc em như vậy rất mệt mỏi ,khó khăn không ??” Băng Tâm vừa nói vừa sụt sịt khóc , nước mắt chảy không ngừng . ”Ngoan , đừng khóc nữa , người khác nhìn sẽ bảo rằng anh không tốt với em “. Lăng Khiêm dịu dàng dùng tay lau đi dòng nước trên mặt cô và nói “Đó là hạnh phúc của anh , không thể nói là khó khăn , cũng không thể nói là trách nhiệm , vì cảm giác được chăm sóc em rất quý giá “.
Băng Tâm cười nhẹ nhàng rồi luồn tay qua eo Lăng Khiêm dựa đầu vào ngực anh , cảm nhận được trái tim đang đập cùng mùi hương mạnh mẽ ấm áp của anh khiến cô thấy mình rất an toàn giữa thế gian này , anh là người thân của cô, gia đình của cô, là niềm hạnh phúc của cô niềm vui của cô là cả thế giới của cô
7h tối
Băng Tâm vẫn ngồi trong phòng thì Mỹ Nhi từ lên ngoài chạy nhào vào ôm chầm lấy cô
“Băng Tâm ơi , tớ nhớ cậu chết đi được , cậu khỏe hơn chưa ??”
“Được rồi , trước tiên buông tớ ra trước đã “. Băng Tâm cười trừ
“Cậu có cần phũ phàng với tớ như vậy không , dù gì cũng chỉ ôm một cái thôi mà “. Mỹ Nhi bĩu môi giận dỗi “ Nhưng thôi , tớ là người rộng lượng , không muốn đối co với người bệnh . Hôm nay tớ dẫn một người đến thăm cậu này “
“Là ai ??” Băng Tâm nhìn theo hướng cửa nơi Mỹ Nhi dắt một ông cụ chống gậy đến “Ông “. Băng Tâm lập tức nở nụ cười vui vẻ , dự định bước xuống giường nhưng lại bị ngăn cản .
“Âý , cháu ngồi yên đi , ông đến nơi rồi đây “. Trương Băng bước đến “Cháu thấy thế nào rồi ... cháu ngoại “. Nói đến 2 từ cháu ngoại Trương Bằng đôi mắt bỗng chốc rưng rưng một màng nước hạnh phúc cuối cùng thì trước khi về với tổ tiên ông cũng nhận được cháu của mình sau biết bao nhiêu năm xa cách .
“Ông ngoại “. Băng Tâm cũng òa khóc nức nở nhào đến ông Trương Bằng , 2 chữ ông ngoại mà cả đời cô cũng không ngờ có thể gọi nay lại có cơ hội được nói ra , như những gì kìm nén trong lòng sự thiếu thốn đi gia đình người thân thật sự .
“Cháu ngoại của ông , cháu chịu khổ nhiều rồi , là tại ông không thể bên cạnh cháu trước kia , để cháu bị Đình Ái ức hiếp“.
“Ông biết ả ta “. Băng Tâm ngồi thằng dậy , thắc mắc hỏi
“Biết chứ “ Trương Bằng nắm lấy tay Băng Tâm thở dài nói “Đình Ái, mẹ con và Linh Lan là mẹ Lăng Khiêm ...Bọn nó khi xưa là bạn rất thân , nhưng cũng không ngờ vì chút tiền bạc và tình yêu mù quáng mà có thể tàn sát nhau như vậy .... Thôi đừng nhắc đến chuyện đau buồn đó , ông có quà cho cháu này “.
Trương Bằng lấy ra một cuốn abum dày đặt vào tay cô , tất cả đều là hình ảnh của mẹ cô Trương Băng Lan từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành , tất cả những tấm ảnh này khiến cô cảm thấy nhớ rất nhớ mẹ cô , đã 10 năm trôi qua Băng Tâm cô chưa từng được nhìn ngắm mẹ cô , tất cả hình đều bị Đình Ái tiêu hủy thời gian 10 năm rất lâu,lâu đến nỗi cô đã nhiều lần không nhớ được mặt của mẹ như thế nào . Xoa lên mặt mẹ cô trên bức ảnh , Băng Tâm lại khóc nước mắt cứ rơi lên đó nhiều đến mức lọt qua lớp kính của bức ảnh , hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời cô , dường như tất cả nhưng gì tốt đẹp của quá khứ đến hiện tại đều đến với cô .... Mỹ Nhi đứng đằng sau không nói gì , chỉ lẳng lặng nhìn 2 ông cháu tâm sự mà rơi nước mắt , giá như ngày này đến với cô , được gặp lại người thân gia đình , nhưng khó lắm , cô chính là một đứa trẻ được nhặt từ cô nhi viện ngay từ khi rất nhỏ , nhỏ đến mức cô cũng không biết cô nhi viện đó ở đâu chắc mẹ của cô cũng chẳng quan tâm đến hiện giờ cô đang ở đâu,như thế nào . Bên cạnh cô bỗng dưng lại xuất hiện một hơi ấm , rất quen thuộc là Thiên Vũ anh xong việc rồi sao ??? Đúng rồi , Mỹ Nhi quên mất một điều , Thiên Vũ bây giờ là người thân của cô thực ra ngày đó , ngày mà cô luôn mong đợi đã đến lâu rồi đến từ khi anh nhìn thấy cô .
Tại phòng sách của Lăng Khiêm có một không khí hoàn toàn khác , không có chút tình thân mà là loại sát khí lạnh lẽo u ám . Bên trong là Hoàng Lăng Khiêm Lão Đại Hoàng Khiêm và Phong Thân Lão Đại Phong Trị đang ngồi đối nhau .
“Đến đây làm gì “. Lăng Khiêm ngồi trên chiếc ghế gỗ nơi bàn làm việc .
“Đưa ông đến thăm Băng Tâm “. Phong Thân đôi mắt sắt đá nhìn Lăng Khiêm
“Vào đây làm gì “. Lăng Khiêm lại tiếp tục hỏi
“Muốn nói chuyện riêng tư với cậu “.
“Tôi với cậu yêu nhau à ??” Lăng Khiêm đứng dậy nhìn Phong Thần .
“Tôi yêu cậu làm gì ??” Phong Thần cũng đập bàn đứng dậy mắt đối mắt với Lăng Khiêm . Một khoảng không gian im lặng bắt đầu tràn đến hai người bắt đầu cuộc đấu mắt gay cấn “ Chúng ta đang làm trò gì vậy ??” Phong Thần hỏi
“Lố lăng , cậu đổi khẩu vị à ???“. Lăng Khiêm lập tức lùi ra ngồi nhanh xuống ghế , anh lại cứ tưởng mình đóng phim đam mỹ .
“Tôi rất yêu vợ cậu đó “. Phong Thần cùng theo đó ngồi xuống
“Điều đó khiến tôi hơn cậu một bậc “. Lăng Khiêm đắc ý cười , anh biết có rất nhiều chàng trai bên ngoài thèm khát Băng Tâm , điều đó khiến anh tức điên nhưng lại cảm thấy mình may mắn rất nhiều .
“Tôi đến đây làm hòa , khụ “. Phong Thần cài lại cúc áo lấy lại phong độ và thể diện , anh là lần đầu tiên chịu cuối đầu làm hòa trước
“Điều gì khiến cậu quyết định như vậy hả lão đại Phong Trị “.
“Vì Băng Tâm , từ giờ cũng đã trở thành cháu của ông , nếu như không làm thế thì khiến ông buồn “. Phong Thần tuy ương nghạnh nhưng lại rất yêu quý Trương Bằng như một người cháu thật sự đối với ông
“Vậy tôi cũng vì Băng Tâm “. Lăng Khiêm đứng dậy đưa tay ra .
“Vậy hòa “. Phong Thần bắt lấy tay Lăng Khiêm , coi như anh một làn từ bỏ người con gái anh hằng đêm mong nhớ , một lần hy sinh vì hạnh phúc của người khác , bớt thù thêm bạn .
“Hai người ... Đang làm gì vậy ??” Băng Tâm đứng ngoài cửa phòng khi thấy cảnh tượng tay trong tay của Lăng Khiêm và Phong Thần thì cảm thấy hoang mang vô cùng .
“Khụ , khụ , Băng Tâm , không như em nghĩ đâu “. Lăng Khiêm giật mạnh tay Phong Thần ra sức chùi mạnh vào áo như vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn . ”Chúng tôi hòa rồi ...“. Phong Thần bước đến bên cô mỉm cười 'Là vì em 'anh nói thầm 3 chữ này, anh hiện giờ có một tâm trạng không mấy vui vẻ nhưng thay vào đó là an lòng khi mình đã có thể chấp nhận từ bỏ một thứ mình không nỡ nhất .
“Thật chứ , chúc mừng “. Băng Tâm cười , cô thực sự không ngờ có ngày hai chàng trai luôn đố kị nhau có thể làm hòa .
“Cậu tránh xa Băng Tâm một chút “. Lăng Khiêm bước nhanh đến đẩy cô ra sau mình .
“Cậu đừng keo kiệt như thế chứ , chúng tôi là người nhà đó “. Phòng Thần thở dài .
“Chừng nào cậu từ bỏ ý định yêu vợ tôi thì mới thực sự trở thành người nhà “ Lăng Khiêm đưa đôi mắt sắt đá cứng rắn với quyết định đó rồi dẫn cô xuống nhà ăn cơm .
“Đừng đối sử với tôi như vậy ... Này ... Tôi dù gì cũng là anh của Băng Tâm nếu cậu là chồng của cô ấy thì cậu là em rể tôi đó ... Này ... có nghe không ...“. Phong Thần chạy theo nói lý lẽ với Lăng Khiêm nhưng anh chỉ nhận lại sự thờ ơ .
Cả ba đi xuống nhà bếp nơi đã chuẩn bị đầy đủ cho bữa tối và có lẽ là nhiều chén hơn bình thường
“Xuống rồi à , mau ăn thôi “. Thiên Vũ ngồi dưới đại sảnh nói chuyện cùng Trương Bằng và Mỹ Nhi , nhưng thực sự trong lòng luôn hướng về bàn ăn trong bếp bây giờ Lăng Khiêm xuống rồi , anh có thể ăn , hôm nay anh thực sự mệt mỏi a vì sự vắng mặt của Lăng Khiêm mà anh phải chạy lung tung để sắp sếp lại cuộc họp và công việc của ngày hôm nay.
“ Khoan , còn thiếu “. Mỹ Nhi khéo Thiên Vũ ra trước khi anh kịp động đũa vào bất kì món nào .
“Hả ?? Còn ai “. Thiên Vũ thở dài ủ rũ
“Là tôi “. Mọi người đồng thời quay mặt về hướng phát ra tiếng nói , là Tô Bạch Nữ mẹ của Thiên Vũ , hôm nay bà nghe nói Băng Tâm bệnh nên đã sắp đặt mọi việc ổn thỏa để tối có thể đến thăm , trên tay bà cầm biết bao nhiều là đồ bổ .
“Bác gái , để cháu giúp “. Lăng Khiêm chủ động bước đến sách giúp đồ
“Bác gái , cháu chào bác “. Băng Tâm bước đến cuối chào Thiên phu nhân .
“Thế nào , khỏe chưa “ Thiên phu nhân vuốt tóc Băng Tâm ân cần hỏi .
“Dạ cháu đã khỏe nhiều , mời bác “. Băng Tâm kính cẩn mời Thiên phu nhân vào bàn ngồi để có thể ăn một bữa tối đầy đủ mọi người có cả ông ngoại của cô . Tối hôm đó là buổi tối rôm rả với tiếng nói cười không ngớt của mọi người và là lần đầu tiên nhà Lăng Khiêm có đông người đến vậy nó khiến cho ngôi nhà trở nên khác lạ với nguồn khí mới ấm áp theo nghĩa gia đình thật sự
10 giờ tối
Khi mọi người đã về hết Băng Tâm mới mệt mỏi trở về phòng mình nghỉ ngơi , hôm nay tuy cô đã ngủ rất nhiều nhưng vẫn còn buồn ngủ , ngã xuống chiếc giường mềm mại Băng Tâm cuộn mình trong chiếc chăn dày và thiếp đi lúc nào không hay , nhưng chỉ được một giấc cô lại bị Lăng Khiêm đánh thức giữa giấc mơ đẹp đầy hoa .
“Băng Tâm , mau thức dậy , em vào tắm đi , anh đã chuẩn bị nước rồi “. Lăng Khiêm nhẹ nhàng dựng cô dậy từng bước gỡ cúc áo của cô , nhưng bị cô giữ lại .”Nhưng em đang bệnh mà , sao phải tắm “.
“Em bị sốt , tắm mới có thể hạ nhiệt “. Lăng Khiêm gỡ tay cô ra tiếp tục với những chiếc cúc áo tiếp theo .
“Nhưng mà lạnh lắm “.
“Nước ấm “. Lăng Khiêm hoàn thành khâu lột bỏ vỏ bọc bế sốc cô vào phòng tắm đặt vào bồn nước ấm có mùi hương rất thơm , khi được đặt vào bồn tắm cô mới cảm thấy rất thoải mái hơi ấm làm cô tỉnh táo lên rất nhiều , dùng tay thôi bong bóng đang ngập trên mặt nước Băng Tâm mỉm cười nói
“Anh xem này , bọt rất nhiều “.
“Ừ“. Lăng Khiêm chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục công việc tắm gội cho cô , Băng Tâm nhận ra có gì đó không bình thường ở anh nên không dám nói nhiều cô cũng im lặng để anh hoàn thành công việc của mình , tiếp đó cô được quàng một chiếc khăn tắm dày trên đầu có thêm chiếc khăn lau , tay Lăng Khiêm luôn nhẹ nhàng dịu dàng lau sạch nước trên tóc cô rồi lại tiếp tục sấy tóc trong im lặng
“Em làm gì khiến cho anh buồn sao ??? Lăng Khiêm “. Băng Tâm quay đầu nhìn về phía Lăng Khiêm nhưng lại bị anh chỉnh quay ngược lại và trả lời một câu thờ ơ
“Em quan tâm làm gì “.
“Anh giận em sao , là chuyện gì ???” Nhận lại câu hỏi chỉ là sự im lặng Lăng Khiêm dành cho Băng Tâm , cô bực dọc khoanh tay trước ngực vậy cứ để anh im lặng , cô đã làm gì khiến cho anh như vậy chứ . Khoảng không yên tĩnh tiếp tục cứ bao lấy căn phòng của họ cho đến khuya 1 giờ Băng Tâm cứ mãi trằn trọc không thể nào ngủ được , Lăng Khiêm không ôm cô như thường ngày anh quay lưng về phía cô mặc kệ cô có ngủ hay chưa , điều đó khiến cô cảm thấy không quen chút nào. Băng Tâm ngồi thằng dậy mở chiếc đèn ngủ bên cạnh ra sức lay thật mạnh Lăng Khiêm
“Lăng Khiêm , mau dậy đi , mau dậy . Anh mau trả lời xem anh tại sao lại đối với em như vậy “.
“Chuyện gì “. Lăng Khiêm mở đôi mắt sâu ra chống tay ngồi dậy đối mặt với cô .
“Tại sao anh lạnh lùng như vậy “
“Em còn chưa hiểu chuyện “.
“Không “.
“Vậy để anh ngủ , khi nào nghĩ ra có thể nói chuyện với anh “. Lăng Khiêm tỏ ra không quan tâm nhưng lời cô nói rồi nằm xuống chùm chiếc chăn lên đầu . Và chỉ cầu mong đêm trôi nhanh một chút , thực sự anh cũng không thể nào ngủ được khi không có Băng Tâm làm gối ôm trong lòng nhưng Lăng Khiêm lão đại anh đây vẫn đang mang trong lòng một sự tức giận lớn về Băng Tâm nên tạm thời để cô nhận lỗi trước đã.
“Là chuyện gì vậy ???” Băng Tâm lẩm bẩm , bỗng dưng trong cổ họng thấy khô khan , cô chạy xuống nhà bếp rót một cốc nước và tu sạch , trong bóng tối cô ngồi trên chiếc bàn gỗ ngẫm nghĩ xem mình đã làm gì không phải nhưng vẫn là con số không . Băng Tâm bực dọc khua tay chẳng may lại đụng phải chiếc cốc cô đang uống làm nó vỗ tan nước nền đất , cô suýt xoa “Hôm nay là có chuyện gì xảy ra vậy chứ “. Ngồi xuống lượm từng mảnh vỡ để tránh sáng mai có người dẫm phải trong bóng tối thì đèn bếp bỗng sáng lên khiến mắt cô chói lòa tạm thời chẳng thấy ai đã mở đèn.”Tiểu thư , khuya rồi cô làm gì ở đây “ Là quản gia Trần Cảnh , phòng của ông gần bếp , với cả tuổi già khó ngủ nên cho dù có tiếng gì trong cơn mơ ông đều tỉnh dậy ra ngoài xem thử .
“Cháu khát nước “. Băng Tâm đứng thẳng lên áy náy nói “Cháu làm ông thức giấc ạ , cháu xin lỗi “
“Không sao , là do già rồi khó ngủ nên mới thế thôi “. Trần Cảnh trong bộ đồ ngủ đi đến bên chiếc máy hút bụi dọn dẹp mãnh vỡ của chiếc cốc rồi ngồi xuống nói “Tiểu thư , trong lòng có chuyện gì sao lại khát nước giữa đêm như vậy ??”
“Chẳng giấu gì , Lăng Khiêm anh ấy giận cháu . Nhưng cháu thực sự không biết vì lý do gì cả “. Băng Tâm ủ rủ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Trần Cảnh tâm sự
“Chuyện cũng dễ hiểu thôi “. Trần cảnh cười hiền hậu đáp “Thiếu gia giận cô vì chuyện cô đã trốn cậu ấy đến nơi nguy hiểm một mình . Cậu ấy tối hôm qua như phát điên , chạy khắp nhà để kiếm cô , đã vậy lúc bước ra lại nhìn thấy tiểu thư ngất xỉu trong tay Phong Thần ...”
“À , cháu hiểu rồi , cảm ơn ông “. Băng Tâm đứng phắt dậy cuí chào ông rồi chạy nhanh lên phòng của mình .
“Em đi đâu “. Lăng Khiêm vừa chạm tay vào nắm cửa thì cô đã xuất hiện trước mặt , chỉ vừa nhắm mắt một lúc đã thấy cô biến đi đâu giữa đêm khuya khiến anh sợ a .
“Em xuống bếp “. Băng Tâm đóng cửa lại khéo anh ngồi lên giường hớn hở nói “Em biết anh giận vì chuyện gì rồi “.
“Ừ”
“Là vì em không nói gì đã chạy đến chỗ Đình Nhĩ , còn nằm trong tay cảu Phong Thần “ Băng Tâm cười tươi .
“Vậy còn cười “. Lăng Khiêm nghiệm nghị đẩy nhẹ trán cô , đáng lẽ thái độ của cô là hối hận không thôi
“Thôi mà , em sẽ không thế nữa , là bởi vì ... lúc đó , em nghe cuộc đối thoại của 2 người họ trong lòng trở nên rất gấp gáp muốn ngay lập tức chạy đến cứu ông , tạm thời không nghĩ đến gọi cho anh “. Băng Tâm mặt biến sắc trở nên ủ rủ kể lại mọi chuyện .
“Anh là gì “ Lăng Khiêm đôi mắt đăm đăm nhìn Băng Tâm đang cuí đầu
“Là người em yêu nhất trên đời , là người em luôn phải để trong lòng, làm gì cũng phải nghĩ đến anh đầu tiên “. Băng Tâm liền nói ra vị trí của anh trong lòng cô nhưng lại không nghĩ đến mình tự giăng lưới chính mình khiến Lăng Khiêm càng tức giận xung quanh anh tỏa ra một luồn khiến lạnh khiến cô rùng mình
“Vậy hôm qua em đã làm những gì “ Lăng Khiêm tiếp tục chất vấn Băng Tâm
“Em bỏ quên anh làm việc một mình . “ Băng Tâm không dám không ngước mặt lên
“Còn nữa “. Lăng Khiêm nâng cằm Băng Tâm lên đối mặt với anh , đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô cảm thấy sợ hãi , người này không giống như Lăng Khiêm của cô trông rất đáng sợ
“Em để Phong Thần chạm... chạm ... vào người “. Băng Tâm nói đến đây cổ họng lại nghẹn cứng , đôi mắt to tròn ngập một lớp nước dày thể hiện sự sợ hãi của một đứa trẻ bị trách phạt . Lăng Khiêm khẽ vuốt lớp nước trên má cô rồi ôm bảo bối vào lòng , giọng anh cũng trở về chất dịu dàng an ủi cô
“Ngoan , em biết thế thì tốt “.
“Em không dám nữa “. Băng Tâm sụt sùi trong lòng anh . Cô phát hiện dạo này mình luôn khóc trong mọi tình huống vui hay buồn còn có dễ bị xúc động trước mọi việc quá sức cô có vẻ đã trở thành người con gái yếu đuối rồi
“Mau ngủ đi , ngày mai anh còn phải đi làm “. Lăng Khiêm đỡ cô nằm xuống ôm chặt cô vào lòng nói
“Cho em đi với “
“Dĩ nhiên là không thể , đợi đến khi nào em khỏe hẳn có thể đi rồi “.
“Nhưng ...”
“Im lặng , ngủ đi “. Lăng Khiêm ép cô vào lòng không cho cô nói câu nào rồi chìm vào giấc ngủ sâu , vụ rắc rối của Đình Nhĩ coi như gác sang một bên , hắn tạm thời đang bị thương nặng chưa biết sống chết ra sao . Lăng Khiêm anh phát hiện chỉ còn vài ngày nữa là tết nguyên đán rồi , một cái tết qua mười năm anh vẫn luôn bỏ qua nó nhưng bây giờ thì khác có Băng Tâm bên cạnh thì nó sẽ được tổ chức như tục lệ .